Hạ Lăng Hiên càng cảm thấy ngày hôm qua Ôn Kỳ có điểm khác thường.
Mà Ôn Kỳ người này nếu đã không muốn nói ra, người khác dù có làm thế nào cũng vô dụng, anh chỉ có thể tạm thời đè xuống nghi hoặc, chờ đón thành quả ban ngày của mình.
Bốn phòng hai sảnh, phòng tắm có hai gian, vừa vặn có thể mỗi người một gian.
Hạ Lăng Hiên không hài lòng lắm, liền phân phó trợ lý làm hư ống nước một gian ------- trợ lý đáng thương thân là thành viên nhóm cao tầng công ti lính đánh thuê, trải qua không biết bao nhiêu mưa bom bão đạn, bây giờ lại muốn lén lén lút lút như ăn trộm phá hoại ống nước, còn không thể để bà chủ nhìn thấu, y cảm thấy ông chủ không phải phát điên như bình thường. = =
Cũng may nhiệm vụ này hoàn thành xuất sắc, chờ bảo mẫu làm cơm xong, Hạ Lăng Hiên liền đưa mắt nhìn Ôn Kỳ vào nhà vệ sinh rửa tay, rất nhanh lại đi ra.
Ôn Kỳ nói: "Trong phòng hết nước?"
Hạ Lăng Hiên nói: "Không biết."
Ôn Kỳ xem xét một lượt, phát hiện cả căn phòng này chỉ có nhà vệ sinh của mình không có nước, đoán chắc là hư rồi.
Hạ Lăng Hiên bộ dáng sói già vẫy đuôi, nghiêm túc cùng cậu kiểm tra, đạm mạc nói: "Có thể là ống nước có vấn đề, ngày mai để nhân viên đến sửa chữa, cậu trước hết vẫn dùng chung với tôi đi."
Ôn Kỳ tự nhiên không có ý kiến, Hạ Lăng Hiên thế là nhìn cậu đem hết đồ trong phòng tắm của mình qua để cùng một chỗ với ai kia, khiến trong lòng ai đó cảm nhận rõ tư vị "Tân hôn"*, tiếc nuối duy nhất chính là không được thưởng thức trù nghệ nấu nướng của bảo bối nhà mình, bằng không anh sẽ càng vui vẻ. ~
*Tân hôn: đại khái là cảm xúc khi mới lấy nhau về:)
Màn đêm buông xuống, Hạ Lăng Hiên nhìn Ôn Kỳ đi tắm, kiên nhẫn chờ đợi tiếng nước chảy ngưng lại, chạy tới gõ cửa, ngữ khí đàng khoàng: "Tôi muốn đi vệ sinh."
Ôn Kỳ ở bên trong nói: "Vào đi."
Hạ Lăng Hiên liền vặn cửa, trong nháy mắt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ híp híp mắt.
Phòng tắm hơi nước mờ mịt, Ôn Kỳ vừa mặc qυầи ɭóŧ, cầm khăn mặt lau tóc, làn da sau tắm rửa như phủ một tầng hơi nước, lại có thêm thân thể gầy gò hoàn mỹ sau đợt rèn luyện thân thể, vạn phần đẹp mắt. Hạ Lăng Hiên cảm giác yết hầu căng lên, hô hấp dần nặng xuống, vội vàng thu hồi ánh mắt trước khi bản thân mất khống chế.
Ôn Kỳ không chú ý sự khác thường của anh, chỉ coi anh muốn đi vệ sinh, liền vượt qua ai đó ra ngoài.
Vào lúc lướt qua, Hạ Lăng Hiên cảm giác trên người cậu tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, ngón tay chợt co lại, suýt chút nữa thì vươn tay ra ôm cậu vào lòng, cũng may đúng lúc nhịn được, toàn thân cứng đờ chờ cậu rời đi, không hề cảm thấy tự làm tự chịu, dù sao cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc phấn khởi vì màn vừa rồi.
Nhưng rất nhanh tâm tình vui vẻ của anh bị giội cho một thau nước lạnh.
Bởi vì sau khi Ôn Kỳ tắm xong liền trực tiếp trở về phòng ngủ, Hạ Lăng Hiên moi hết ruột gan phèo phổi cũng không tìm được lý do thích hợp tìm người ta cùng nói chuyện phiếm, không thoải mái lắm, liền lôi đám thuộc hạ ra.
Hội chị em cao tầng nghe nói lão Hoàng kia sau khi xử lí xong công chuyện còn muốn dạo thêm vài cái triển lãm nghệ thuật nữa rồi mới quyết định về nước, ngày hôm qua liền tiễn lão mập mạp mặt đầy xúc động đó rời khỏi Thiên Gia. Bây giờ chỉ còn trợ lí ở lại tùy thời nhận mệnh, cảm thấy hết sức hối hận vì đã biết thân phận thật của boss nhà mình, nếu không y cũng có thể cùng đồng nghiệp của mình rời khỏi đây rồi, chứ không phải ở lại làm quân sư tình yêu cho boss nhà mình.
Hạ Lăng Hiên hỏi: "Cậu nói xem làm sao bây giờ?"
Trợ lý đáp: "Tôi cũng không biết a."
Sự kiện bánh sinh nhật lần trước, bọn họ bị chỉnh tương đối thảm, lần này đánh chết cũng không thèm nghĩ kế.
Hạ Lăng Hiên trầm mặc nhìn y chằm chằm.
"......." Trợ lý chống đỡ vài giây, khổ cực không thể gánh vác nổi, yếu ớt nói: "Nếu không thử tìm chủ đề cậu ấy thích?"
Hạ Lăng Hiên từ chối cho ý kiến, trầm mặc mấy giây nói: "Cậu nói nếu em ấy biết rõ bản chất thật sự của tôi rồi, sẽ bỏ chạy sao?"
Lão gia ngài tính tình như thế này, không biết có bao người có thể chịu được đây?
Trợ lý động động môi, hàm hồ nói: "Khó mà nói."
Hạ Lăng Hiên tiếp tục nhìn y chằm chằm.
Trợ lý nói: "...... Boss à, tôi nghĩ ra biện pháp giúp ngài cùng bà chủ tán gẫu rồi, ngài cứ nói phải ra ngoài tản bộ, sau đó thay đổi trang phục, trở lại trực tiếp gõ cửa là tốt rồi!"
Hạ Lăng Hiên cười hỏi: "Cậu là ghét bỏ tôi bại lộ chưa đủ nhanh sao?"
Như vậy lão gia ngài chẳng phải có thể biết được phản ứng của người ta sao!
Trợ lý nháy mắt cùng anh đối mặt: "Ngài không muốn để cho cậu ấy biết?"
Hạ Lăng Hiên không có trả lời.
Anh đương nhiên muốn để Ôn Kỳ biết, dù sao Trác Phát Tài mới là tính cách thật sự của anh, anh đương nhiên hi vọng Ôn Kỳ có thể thích chính anh, chứ không phải anh quanh năm nghiêm mặt như khối băng. Chỉ là bọn họ vừa mới ở chung, loại thời điểm này mà thẳng thắn, nếu Ôn Kỳ dưới cơn nóng giận liền bỏ về nhà, anh không bù đắp nổi mất mát.
Bất quá anh cũng rõ ràng càng kéo dài sẽ càng thảm, huống hồ sớm muộn Ôn Kỳ cũng sẽ biết.
Hả? Chờ chút.
Hạ Lăng Hiên đột nhiên nghĩ đến một biện pháp tốt.
Dù sao lộ tẩy cũng là việc không thể tránh khỏi, không bằng anh cứ cố ý để lộ manh mối để Ôn Kỳ hoài nghi anh. Cứ như vậy, dựa theo tính cách của Ôn Kỳ, không chỉ chủ động thăm dò anh, chờ đến khi tra ra được chân tướng mặc dù sẽ bất mãn, nhưng vì muốn chỉnh anh, có thể sẽ không dọn ngay đi.
Quả thực nhất cử lưỡng tiện. =))
Về phần lão bà chỉnh mình, vậy liền chỉnh chứ sao.
Anh nói: "Được, cứ như vậy đi."
Trợ lý nửa câu cũng chưa kịp nói đã thấy cắt đứt trò chuyện, yên lặng mấy giây phản ứng, lập tức cảm thấy không ổn.
Cứ như vậy là có ý gì? Boss muốn dùng biện pháp của y thật hả? Giời ạ đấy chỉ là y thuận miệng nói thôi, nếu làm theo chắc chắn bà chủ sẽ phát hiện, hậu quả chính là "Bùm" đó a!!!
Y cứng đờ nhìn thông tấn khí tối đen, tưởng tượng sau đó boss sẽ tìm y tính sổ, giật mình có loại xúc động muốn viết di thư.
Sau đó vài giây, y gọi lại cho ai kia, lắp ba lắp bắp giải thích cho anh chủ ý kia vô cùng không đáng tin cậy, hi vọng boss có thể nghĩ lại cho kỹ.
Hạ Lăng Hiên kiên nhẫn nghe xong, đối với y ôn nhu cười một tiếng: "Ngoan, tôi hiểu, cậu đi ngủ sớm một chút."
Trợ lý bị tiếng "ngoan" kia làm cho lạnh lẽo mà run run, căn bản không đoán được "hiểu" của boss có chung ý nghĩa với y không.
Hạ Lăng Hiên không có giải thích gì thêm, lần thứ hai cắt đứt trò chuyện.
Ôn Kỳ trở về phòng ngủ liền rót cho mình một ly rượu, một bên uống một bên lên mạng xem tin tức, cuối cùng đứng trước cửa sổ thưởng thức cảnh đêm, nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm liền yên lặng đi đến thao trường, bắt đầu làm một đóa hoa ưu sầu.
Vân Thu chạy đến tìm cậu, rõ ràng cảm giác tâm trạng cậu không đúng, hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Ôn Kỳ than nhẹ: "Anh cảm thấy sinh mệnh thật yếu đuối."
Vân Thu nói: "..... Hả?"
"Em nhìn xem đây là tin tức về chiến khu, vào lúc chúng ta vô ưu vô tư mà sống, có vô số người còn đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng," Ôn Kỳ nói, "Vân Thu, sinh mệnh con người rất ngắn ngủi, cũng chỉ có một lần, nhất định phải làm những gì mà mình thích, như vậy mới là cuộc sống."
Vân Thu gật đầu.
"Cho nên anh nghĩ, anh muốn làm gì đó cho những người này." Ôn Kỳ thao thao bất tuyệt nói ra ý tưởng của mình, xen vào đó không chuyện lặt vặt trong chiến khu, có cảm động, có buồn cười, phi thường hấp dẫn lòng người.
Vân Thu bị xúc động: "Anh, em ủng hộ anh!"
Ôn Kỳ nói: "Cảm ơn."
Vân Thu nghe thấy tiếng còi, giống như bơm máu gà mà chạy đến tập hợp.
Nam sinh cao lớn thấy thần sắc ai đó không đúng, thấp giọng hỏi đôi câu, biết được hắn bị anh họ kích động, tương lai muốn tham gia tổ chức cứu viện nhân đạo, cố gắng cứu vớt sinh mệnh vô tội, lập tức gân xanh trên trán nhảy một cái, liền tìm cơ hội đến trước mặt Ôn Kỳ, cùng vị thiếu gia này tâm sự nhân sinh.
Tui theo đuổi lão bà là muốn cùng nhau sống hạnh phúc, kết quả còn chưa tới tay, tư tưởng lão bà đã lệch lạc, còn tích cực chuẩn bị vì sự nghiệp xông pha chiến đấu, Ôn Kỳ đây hẳn là đang phá đám!
Nam sinh vội ho một tiếng: "Ôn thiếu....."
Ôn Kỳ u ám ngẩng đầu: "Làm sao?"
Nam sinh hỏi: "Nghe nói Ôn thiếu muốn dấn thân vào con đường nhân đạo?"
Ôn Kỳ đầy mặt nghiêm túc: "Đúng vậy, tôi muốn hỗ trợ cứu giúp những chiến sĩ cực khổ ngoài chiến khu, muốn cổ vũ tinh thần cho họ, nói cho họ biết không cần phải sợ hãi, còn có chúng tôi ở bên cạnh ủng hộ họ!" (adidaphats)
Vậy lão gia ngài hãy mau cút đi, đừng có ở đây mà gây họa tới người khác!
Nam sinh trong lòng muốn đánh chết người nào đó đều có, ngồi ở bên cạnh cậu, uyển chuyển biểu đạt Vân Thu quá mảnh mai, không thích hợp để tham gia, hi vọng cậu có thể khuyên nhủ cậu ấy.
Ôn Kỳ nháy nháy mắt, không ngờ Vân Thu có thể bị tẩy não dễ dàng như vậy, ý vị thâm trường nói: "Cha mẹ em ấy không còn, tương đối thiếu thốn tình cảm, chỉ cần có người thật lòng đối xử tốt với nó, nó sẽ hết mực tin tưởng."
Nam sinh sững sờ, ngẩng đầu thấy ánh mắt cậu tự tiếu phi tiếu nhìn mình, đứng lên nói: "Cảm tạ Ôn thiếu."
Ôn Kỳ nói: "Không cần cảm ơn, đi đi."
Nam sinh thế là cũng bơm máu gà mà đi, Ôn Kỳ liền ngồi tại chỗ xem tin tức, tiếp tục tạo hình ảnh ưu sầu, còn thiếu mỗi cánh hoa đào cầm trên tay mà bồi táng.
Vào thời điểm Miên Phong nhìn thấy, chính là một màn này, liền đi tới ngồi xuống: "Cậu làm sao vậy?"
Ôn Kỳ nói: "Tôi cảm thấy bản thân mình quá nhỏ bé."
Miên Phong nói: "Cái gì?"
Ôn Kỳ nhắm mắt lại: "Tôi vốn cho rằng có thể quên chuyện ngày đó, nhưng gần đây chỉ cần vừa nhắm mắt lại, phảnh phất có thể thấy sinh mệnh tan biến, mà tôi chỉ có thể nhìn, gì cũng không làm được."
Lần trước Miên Phong không kịp xông ra đại sảnh liền hôn mê, sau đó bất tỉnh một đường về tới trên bờ, tỉnh lại mới biết được chuyện gì đã xảy ra.
Cũng bởi vì quá vô năng, cho nên gần đây cậu ta đều chăm chỉ tham gia huấn luyện, nghe vậy liền nắm chặt lấy tay cậu, an ủi: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, đó không phải lỗi của cậu."
Ôn Kỳ nói: "Mình biết, nhưng chính là thương tâm."
Miên Phong không biết cách động viên an ủi người khác, chỉ có thể kiên nhẫn bồi tiếp người bằng hữu đa sầu đa cảm, cho đến khi vào tiết mới lưu luyến không rời rời khỏi. Huấn luyến viên từ lâu đã chăm chú nhìn người nào đó, cũng biết đến chuyện xảy ra ở lớp bọn họ, cảm thấy chuyện này thực sự quá vặt vãnh, liền thừa dịp nghỉ ngơi liền đến bên cạnh nghệ thuật gia nọ, dự định đảm nhiệm chức vụ của "người làm vườn", làm dịu cho đóa hoa kiều diễm bi thương kia, thuận tiện hóa giải hiềm khích cho bọn họ, không phải chỉ vì một tiết mục của chương trình dạ hội mà nháo đến mức cô lập một người.
Huấn luyện viên hỏi cậu: "Làm sao vậy, không thoải mái?"
"Không có," Ôn Kỳ lắc đầu, "Em đang tự hỏi sinh mệnh."
Huấn luyện viên nói: "Hả, suy nghĩ ra cái gì, nói cho tôi nghe."
"Có người sống, nhưng lại là chết, có người đã chết, nhưng họ sẽ sống vĩnh hằng," Ôn Kỳ nhìn về phía huấn luyện viên, "Huấn luyện viên thầy có biết ở chiến khu mỗi ngày có bao nhiêu người chết không? Mỗi ngày đều có vô số người vì gìn giữ hòa bình mà anh dũng tiến lên, mà chúng ta lại ở nơi này tham sống sợ chết, thật sự rất đáng xấu hổ."
Huấn luyện viên: "........"
Ôn Kỳ trầm thống nói: "Em xem tin tức, thấy số lượng người tử vong kia, khiến em cảm thấy không thở được."
Huấn luyện viên nói: "...... Chờ một chút, cậu thương tâm không phải vì lớp các cậu cô lập cậu sao?"
Ôn Kỳ kinh ngạc: "Bọn họ cô lập em sao?"
Huấn luyện viên nói: "Coi như tôi chưa nói gì hết."
Ôn Kỳ khoát tay chặn lại: "Cô lập cũng không sao, trước mặt sinh mệnh, chuyện này đáng là bao, thầy thấy sao huấn luyện viên?"
Tôi có thể nói cái gì?
Huấn luyện viên đờ đẫn nói: "......Đúng, cậu nói rất đúng."
"Em cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nửa," ánh mắt Ôn Kỳ vô cùng kiên định, "Em muốn dùng hết máu và nước mắt của chính mình, đổi lấy hòa bình yên ả."
"Hả, tốt." Huận luyện viên nhẹ nhàng rời khỏi, cảm thấy đám nghệ thuật gia đầu óc đều mang bệnh à!