"Xem tin tức chưa? Hôn thê của vị hào môn tung tích không rõ, chồng hắn tìm kiếm muốn nổi điên lên rồi, tiền thưởng đến mấy ngàn vạn lận!"
"Không phải nói hắn là hung thủ sao?"
"Ta cũng nghe nói, là cùng quản gia vụиɠ ŧяộʍ."
"Hắc hắc, nước của đại gia tộc xem ra thật sâu a..."
Mọi người tụ tập cùng nhau nói chuyện tào lao, thỉnh thoảng hít một điếu thuốc, thêm chút "gia vị" cho chuyến đi nhàm chán vô vị.
Sóng biển vỗ lưng thuyền, không khí ngập tràn mùi tanh nồng, xung quanh ồn ào như cái chợ, thỉnh thoảng xen lẫn vài câu chửi tục, dẫn đến trận cười vang. Ôn Kỳ mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ cùng quần bò, ngồi một mình một góc bóng mát mà đọc sách, rất giống thỏ nhỏ tiến vào ổ sói.
Vùng biển tinh cầu chia thành nội hải, ngoại hải.
Gọi là ngoại hải, chỉ nửa bên tinh cầu từ trường hỗn loạn, đến nay vẫn còn là bí ẩn. Nội hải là vùng biển quanh co xuyên toàn bộ lục địa. Mặc dù liền với ngoại hải, nhưng nơi này từ trường bình thường, đem lại tài nguyên biển hết sức phong phú cung cấp cho con người. Ôn Kỳ hiện đang ở trên biển.
Đây là ngày thứ sáu kể từ khi cậu rời đi.
Trước đó cậu dùng máy móc đem mặt nạ trên mặt gỡ xuống, cũng gỡ thiết bị định vị ở cẳng chân.
Mà trên người cậu nếu thật sự có máy định vị, chắc hẳn bọn chúng sẽ không trông coi trực tiếp, vì vậy hết sức bình tĩnh tại nội thành đi loanh quanh, chọn địa phương rất tốt để ném đống thiết bị định vị, sau đó đi mua sáp da cùng mỹ phẫm, ném lên xe, rời khỏi thủ đô.
Sáp da nơi này rất tốt, tùy ý thay đổi khuôn mặt, khó phân biệt thật giả, là dụng cụ dịch dung rất tiện lợi, quan trọng là giá cả tiện nghi, so với lớp mặt nạ sinh vật kia rẻ hơn rất nhiều.
Cậu thay đổi khuôn mặt mấy lần, đến một bến cảng nhỏ.
Sau đó liền tra hỏi tên côn đồ, dùng tiền cùng tên đó hòa giải, cấu kết với nhau làm việc xấu cứu con trai của thuyền trưởng, sau đó lấy thân phận "cháu trai thuyền trưởng" mà rời đi. Còn cái thế lực hắc ám kia... Nếu bọn họ đuổi theo mấy cái thiết bị định vị kia mà chạy đến cục cảnh sát, Ôn Kỳ vô cùng cao hứng.
Bây giờ đã là ba ngày, thuyền sớm tiến đến hải vực nước khác.
"Tiểu Kỳ," thuyền trưởng tìm tới, "Muốn ăn cơm, nghỉ ngơi một lát đi, cháu đã xem sách đến giữa trưa đó."
Ôn Kỳ thuận theo gật đầu, nói: "Cậu, ta muốn xem tin tức."
"Được." Thuyền trưởng mau chóng đi lấy thông tấn khí, đưa tới.
Đứa nhỏ này vì cứu con vô tích sự của ông mà thông tấn khí bị rớt xuống biển không tìm được, không chỉ lỡ mất chuyến bay, còn có thể bỏ qua đợt khảo thí, mà lại chẳng hề oán trách, so với những tiểu tử chỉ biết hút thuốc đánh nhau kia không biết bao nhiêu lần, nếu cậu thực sự là cháu trai ông, thật tốt rồi.
Tri ân báo đáp, người thuyền trưởng chất phác thấy thiếu niên yên lặng, thấy vừa mắt cực kỳ, âm thầm phát thề phải đem thiếu niên thuận lợi trở về nước, không hề biết rằng người hiền lành yếu đuối nhu nhược này lại là kẻ cầm đầu khiến con trai ông rơi xuống biển.
Ông thậm chí còn dặn dò một câu: "Nếu có việc gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi ta."
Ôn Kỳ theo tiếng, bắt đầu xem tin tức.
Ngày thứ hai sau khi cậu rời đi, thi thể của Wyant liền bị phát hiện, tiện đà kéo theo Hoắc gia thành chủ đề nóng. Mọi người đều suy đoán tân phu nhân và quản gia có gian tình, mướn phòng rồi xảy ra tranh chấp rồi xảy ra án mạng. Mà Hoắc Hạo Cường rất nhanh liền lên tiếng, nói là phu nhân bị bắt đi, cũng treo giải thưởng tìm người, trên mạng là một bầu trời náo nhiệt.
Ôn Kỳ rất bình tĩnh.
Tại hiện trường cậu có lưu lại thông tấn khí, đặt đóa hoa trên thi thể, tại rèm cửa bôi một chút máu, khắc vài hình vẽ lên đồ đạc trong phòng, bày loạn mấy thứ đồ vật theo góc độ nhất định, hơn nữa thân phận Wyant cũng không phải quý tộc, Hoắc Hạo Cường cũng đã xóa video tuyển phu nhân ngày đó, cảnh sát giờ hẳn đang sứt đầu mẻ trán, đánh chết cũng không điều tra đến cậu.
Cậu lướt trang web hết một lượt, không phát hiện bóng dáng của thế lực kia, liền đem trả thông tấn khí cho thuyền trưởng, chuyên tâm trở thành một học sinh giỏi chăm chỉ, mỗi ngày đều vùi đầu đọc sách, khi mệt liền coi tin tức, đến khi rời thuyền, vụ án đã phát triển theo hướng khác.
Nguyên nhân là do Hoắc Hạo Cường không tín nhiệm năng lực làm việc của lực lượng cảnh sát, liền đem rất nhiều chi tiết nhỏ phát tán lên mạng, dẫn đến vô vàn các kiểu suy luận khác nhau. Mà lực lượng cảnh sát đã nỗ lực tìm kiếm suốt mấy ngày vẫn không thấy người, vụ án liền muốn trở thành án treo, làm cho suy nghĩ kì quái càng lúc càng nhiều.
Cậu say sưa vô cùng xem xong tin tức, vẫn không thể nào tìm tới manh mối của nguồn thế lực kia, liền không quan tâm tới những việc này trên mạng nữa, xách cặp sách cùng thuyền trưởng xuống thuyền.
Bến cảng vô cùng náo nhiệt, đông đúc, nói chuyện cũng phải lớn tiếng một chút mới có thể nghe được.
Tiếng tàu thuỷ vang từ nơi xa đến, lại có một chiệc thuyền sắp vào cảng. Thuyền trưởng ngẩng đầu lên nhìn, thở dài: "Nhiều người như vậy, làm bậy a."
Ôn Kỳ nhìn sang, đánh giá một chút nhóm hải quan bận rộn đếm đầu óc choáng váng, cảm thấy hết sức vừa lòng.
Cậu tới bến cảng này đương nhiên là một kế hoạch tốt đẹp.
Tinh cầu này quá lớn, phi hành khí bay nửa vòng mất đến một tháng, tương đương với n Trái Đất nối liền nhau. Trái Đất nhỏ như vậy mà đều có địa phương có chiến loạn, huống chi nơi này.
Mà có chiến loạn, sẽ có dân chạy nạn.
Cậu từ chỗ Hoắc Hạo Cường biết xung quang Tụ Tinh quốc có ba quốc gia tiếp nhận dân chạy nạn, liền tra được cụ thể mấy cái bến cảng, cùng tên côn đồ bàn bạc, căn cứ tình huống thực tế mà chọn một cái.
Phải chọn như vậy, tại thế giới này, thẻ chứng minh nhân dân ở trong máy truyền tin (thông tấn khí), lúc ăn, mặc, ở, đi lại đều cần dùng, mà chiến tranh lại tạo ra khá nhiều loại nhân tố, cho nên cậu một người không có thông tấn khí ở nơi này chẳng có gì đặc biệt cả.
Một nguyên nhân quan trọng nữa là, tiền của cậu xài gần hết rồi.
Trước khi chạy trốn, Hoắc Hạo Cường muốn cho cậu rất nhiều tiền mặt.
(Đây quả là một lão công tốt:")))
Nhưng mà Hoắc Hạo Cường đang cùng Nhị thúc phân tranh, thêm vào đó là lực lượng cảnh sát lúc nào cũng có thể tìm đến, vì tránh để Hoắc Nhị thúc cùng lực lượng cảnh sát gây phiền toái cho Hoắc Hạo Cường, cũng để thuận tiện, cậu chỉ lấy một xấp tiền mặt, mà tiền giờ cũng đã thấy đáy, cậu đến đây nghĩ ra phương pháp kiếm tiền, mà ở địa phương càng loạn, kiếm tiền lại càng dễ.
Ôn Kỳ vừa đi vừa tính toán cách làm giàu, chậm rãi cùng thuyền trưởng tìm được một vị hải quan.
Hải quan kia bận rộn, đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy thuyền trưởng chỉ chào hỏi một tiếng ngắn gọn rồi muốn đi. Thuyền trưởng kéo lại gã: "Lão ca, có chút việc đến muốn nhờ ngài giúp đỡ một chút."
"Lát sau hãy nói đi, nhóm dân chạy nạn cuối cùng sắp vào bến cảng, ta phải..." Hải quan nói liền quét mắt thấy Ôn Kỳ, nhất thời hiểu ra, hỏi:"Ai đây?"
Thuyền trưởng đơn giản nói ra ngọn nguồn, nói rẳng tiểu Kỳ là người quốc gia này, bởi vì cứu con ông mà rơi mất thông tấn khí, mong vị hải quan có thể bỏ qua cho đứa nhỏ này.
Hải quan đặc biệt sảng khoái đồng ý.
Hiện tại rất nhiều dân chạy nạn đến đây, thật không để mắt đến thân phận con mọt sách, huống hồ gã tin tưởng nhân phẩm tên thuyền trưởng này, hào sảng nói: "Qua kiểm an quét một chút, không có vấn đề liền đi."
Thuyền trưởng vội vàng nói lời cảm ơn, nhín về phía Ôn Kỳ: "Nhà cháu ở nơi nào? Ta đưa cháu trở lại."
Ôn Kỳ nói: "Không cần đâu cậu, người thân của cháu ở phụ cận, cháu trực tiếp vào đó nhờ họ đưa cháu về nhà."
Thuyền trưởng thoáng yên tâm, nhìn theo bóng dáng cậu đi qua khu vực kiểm an, biến mất ở biển người mênh mông rộng lớn.
Ôn Kỳ sau khi ra khỏi đây, đầu tiên liền tìm nơi thay đổi quần áo.
Cậu cất đi kính mắt, thay đổi lớp sáp da mới, hóa trang xong, chải ngược hết tóc ra sau, đổi áo sơ mi trắng thành áo T shirt màu đen, đem quần bó xé ra mấy cái lỗ, trước gương nhíu mày nở nụ cười, tướng mạo thành thật cứng nhắc chuẩn mọt sách liền biến hóa, lập tức trở thành dương quang bĩ khí (côn đồ) đẹp trai.
Người bình thường nếu chạy trốn đều tận lực hạ thấp mình.
Ôn Kỳ thì không, nếu có thể thì cậu sẽ tận lực làm những thứ trong phạm vi có hạn để bản thân được thoải mái.
Bởi vậy sau khi may mắn đi nhờ xe đến nội thành, cậu sung sướиɠ đi ăn mỹ thực, mua đồ dự trữ, chậm rãi đi dạo đến tối, lúc này chọn một nhà trọ không tồi mà ở - phát huy ưu thế dân chạy nạn, chỉ cần trả tiền, liền được một căn phòng trọ khá ổn.
Cậu nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau khi ra cửa, liền phát hiện nội thành bởi vì dân chạy nạn tràn vào đã gia tăng cảnh lực, liền tạm thời từ bỏ ý nghĩ làm giàu, kiểm tra bản đồ rồi ly khai khỏi thành phố này.
Như vậy vừa đi vừa nghỉ, sau năm ngày cậu đến thành thị tương đối phồn hoa vùng ngoại thành, mà tiền cũng không còn bao nhiêu.
Cậu thử tìm kiếm xe đi nhờ, lần này không ai cho cậu đi nhờ hết, liền thuận đường đi về phía trước, trên đường thấy trạm nhỏ thu mua phế phẩm, quan sát một chút, rồi cùng ông cụ cò kè mặc cả, dùng mười đồng tiền còn lại mua chiếc xe đạp, tu bổ một lát, cao hứng mà phóng đi, chuẩn bị đến nơi thích hợp đánh cướp lũ lưu manh.
Xe đạp báo hỏng nghiêm trọng, kêu "kẹt kẹt" vang dội, phảng phất âm điệu khúc giao hưởng khủng bố nào đó.
Ôn Kỳ chẳng hề để tâm, vẫn duy trì đều đặn tốc độ tiến về phía trước, xui rủi đi trúng cái ổ voi, "ầm" một cái liền biến thành đống sắt vụn, chỉ còn lại một cái tay lái là hoàn chỉnh. (-/_-)
"Ha ha!"
Cách đó không xa trong một chiếc xe, người ngồi trong không nhịn nổi liền bật cười, rất nhanh liền thu liễm lại, kết quả lại thấy nam nhân bên cạnh cũng bật cười một tiếng, lúc này mới yên tâm.
Đèn đỏ cộng thêm giờ cao điểm, xe bọn họ phải dừng năm phút đồng hồ để chờ, bọn họ vì vậy tận mắt nhìn thấy chiếc xe đạp "Gào rú" kêu bên cạnh cùng quá trình thành mớ sắt vụn, tiểu trợ lý trẻ tuổi bật cười trước tiên vì ông chủ nhà mình đang nhìn người ta, y mới chú ý quan sát biểu tình ông chủ, đoán tâm tình ông chủ chuyển biến tốt hơn một chút, bất quá vẫn là không nắm chắc.
Nam nhân này trẻ tuổi tuấn mỹ, miệng hơi cười, khí tràng rất mạnh, là người vô cùng có mị lực, thường thường khiến không ít người thần hồn điên đảo, nhưng bọn họ đều biết tính tình ông chủ thay đổi thất thường, kèm theo tính động kinh gián đoạn theo mùa, khả năng kiếm chuyện và tìm chết không thể coi thường, làm cho bọn họ tận lực mệt mỏi.
Trác tiên sinh phát hiện tầm mắt của y, liếc mắt nhìn y một cái.
Trợ lý hoàn hồn, phỏng đoán tâm tình hiện giờ của ông chủ, nói: "Gần đây có hai nhóm người tìm tới công ty hợp tác, trong đó một vụ làm ăn khá lớn, mà nhân thủ còn thiếu, ngài xem?"
Trác tiên sinh nói: "Bên kia vẫn chưa có manh mối?"
"Không có," trợ lý nói, "Nếu ta nói không nên tiếp vụ làm ăn này, phái nhiều người như vậy mà ngay cả sợi tóc đều không tìm được, Ôn Kỳ kia giống như bốc hơi biến mất khỏi thế gian vậy..."
Trác tiên sinh lười nghe, ngắt lời nói: "Vậy trước tiên cứ dừng lại, kêu bọn họ rút lui một phần rồi trở về làm việc."
Trợ lý liền liên hệ công ty để bọn họ nhận vụ làm ăn lớn kia, quan trọng nhất vẫn là kiếm tiền mà.
Dòng xe cộ chậm rãi chuyển động, sắp đi qua thiếu niên kia.
Trác tiên sinh nghiêng đầu, thấy thiếu niên ngồi xổm sửa lại xe, vô vị mà thu hồi lại tầm mắt.
Ôn Kỳ rất vui mừng vì từ chỗ ông cụ thuận tay lấy được vài cái dụng cụ, không chẳng còn cách nào.
Cậu vịn tốt bánh xe, cầm dụng cụ lưu loát sửa chữa, bận rộn không còn biết trời đất là gì, nhìn vào cảnh tượng đặc biệt này, ai cũng cảm thấy được cậu là kẻ nghèo kiết xác.
Đây chính là bản lĩnh của cậu.
Cậu có thể là một thiếu gia, cũng có thể là kẻ đang lang thang chạy trốn. Chỉ cần cậu muốn, cậu có thể trở thành bất cứ hạng người nào, đây đều là nhờ công lao của lão cha nuôi biếи ŧɦái kia.
Không chỉ vậy, diễn kịch, hóa trang, nấu ăn, máy móc, gϊếŧ người... lĩnh vực gì cậu cũng có thể làm rất khá, bởi vì khi xưa huấn luyện cứ có sai lầm là bị phạt, nhẹ thì ăn một trận, nặng thì tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, lão cha nuôi biếи ŧɦái kia căn bản không phải nuôi hài tử, mà là nuôi một đám công cụ biết nghe lời.
Vì vậy sau đó, lão ta liền bị huynh đệ tỷ muội bọn họ tổ đội gϊếŧ chết.
Chuyện xưa nghĩ lại mà kinh, Ôn Kỳ đem ký ức máu me đó đè xuống, cười nhạt một cái rồi tiếp tục vùi đầu sửa xe.
Có lẽ lúc trước người quy hoạch giao thông thành thị bị lừa, một cái giờ cao điểm buổi tối mà cứ như chạy đại nạn toàn dân. Trác tiên sinh ngồi trên xe, cười càng lúc càng dễ nhìn, làm cho trợ lý khϊếp sợ không thôi, chỉ lo ông chủ lại mở cửa gây chuyện, cũng may hôm nay ông chủ vẫn nhẫn nại được, chịu nhịn tính khí ông chủ Hoàng.
Thuộc hạ của ông chủ Hoàng cung kính mà đem người mời vào, áy này mà nói: "Quảng trường trung ương chính là đang tổ chức triển lãm nghệ thuật, ông chủ chúng tôi luôn yêu thích các tác phẩm nghệ thuật, liền đi xem, có lẽ đang trên đường trở về, phiền ngài đợi một lát."
Bọn họ đều biết nam nhân này rất lợi hại, liền phân ra mấy người cẩn cẩn dực dực cười làm lành, một số người khác chạy ra liên lạc với ông chủ của họ. Kết quả là chờ mãi cũng không thấy ông chủ trở về, làm bọn họ muốn gọi nhóm mỹ nhân đến làm không khí thêm sinh động.
Trác tiên sinh nghe vậy thì nở nụ cười: "Mỹ nhân thì khỏi, hay các người biểu diễn đi."
Mấy tên thuộc hạ: "... Cái gì?"
Trác tiên sinh nói: "Cả đội cùng hát đi?"
Thuộc hạ: "Nhưng chúng tôi.... Ngũ âm không hoàn chỉnh..."
Trác tiên sinh vô cùng ôn nhu: "Không sao hết, cứ thoải mái mà hát đi, ta thích nghe giọng ngũ âm chưa hoàn chỉnh hát lắm."
"...." Mấy người thấy hắn ta không có vẻ đùa giỡn, chỉ có thể nhận mệnh bắt đầu gào thét.
Ông chủ Hoàng chạng vạng trở về sau khi kẹt xe buổi tối, cứ ngỡ bước vào quỷ ốc. Lão bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà không ngừng kêu dừng, rồi mới phát hiện trên ghế salong có hai người.
Trợ lý hai mắt lơ mơ - bị tra tấn như vậy suốt hai giờ, y cảm thấy mình không bị bệnh tim mới là lạ.
Trác tiên sinh thần sắc không hề thay đổi, ngẩng đầu nhìn ông chủ Hoàng đầy "ôn nhu", mỉm cười: "Bảo bối nhi, trở về?"
Vẻ mặt dữ tợn, tiếng ""bảo bối" được nhấn mạnh kia khiến ông chủ Hoàng lập tức run lên, nhanh chóng nhận lỗi, giải thích nói trên đường kẹt xe, hơn nữa tại quảng trường gặp một nghệ thuật gia vô cùng tài hoa, tác phẩm vô cùng kinh diễm, lão nhịn không được hàn huyên hai ba câu.
Trác tiên sinh cười nói: "Ồ."
Ông chủ Hoàng: "Thật rất có thiên phú, cậu ta rất nhanh sẽ thành danh, không tin các người cứ xem tác phẩm của cậu ta đi, mau mang lên, cẩn thận đừng có làm hư."
Thuộc hạ liền hợp sức cẩn thận đem đồ đưa đến, hết sức cẩn thận đem vật nhẹ nhàng đặt trên mặt đất. Lão Hoàng tự mình xốc vải lên, nhất thời đập vào mắt họ là chiếc xe vô cùng quen mắt, chính là chiếc xe bị vỡ tan tành trước mắt bọn họ trên đường. =))))
Trác tiên sinh: "..."
Trợ lý: "..."
Lão Hoàng nhìn chiếc xe chẳng khác gì mỹ nhân, nói: "Các ngươi xem đường nét khúc chiết kiên cường này, bày ra một loại sức mạnh cùng tình cảm như thế nào mà va chạm, nghệ thuật gia kia nói mỗi một hoa văn rỉ sắt kia cũng đều có chủ ý, quả là trâu bò!"
Trác tiên sinh: "..."
Trợ lý: "..."
Bọn họ thật giống như chứng kiến một phi vụ lừa đảo.
Lão Hoàng nhìn về phía Trác tiên sinh: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Trác tiên sinh nhấp một ngụm rượu, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười thật lòng: "Đúng vậy, không sai."
Tác giả có lời muốn nói: Vì sao Ôn Kỳ lại lợi hại như vậy.
Chương 1: "Cậu sống tại nơi tối tăm nhất xã hội hơn hai mươi năm."
Chương 2: "Ôn Kỳ đời trước đứng đầu hai giới hắc bạch..."
Mà nhìn cậu còn biết giả bộ mất trí cũng như thăm dò của Hoắc Hạo Cường, không thân thủ không thông minh làm sao làm được như vậy ~.
P/s: Mình lại thấy Ôn đại thiếu gia là Ảnh đế. Hoho =)))