Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Chương 46: Đá quán

Thu Trọng Vân lập tức cười ra tiếng, lấy khăn tay che miệng, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp với phần đuôi mắt hất lên.

“Đạo trưởng thật là hài hước, Ma Tông gϊếŧ lên Đạo Tông? Ngài cũng quá đề cao chúng ta đi?”

“Không phải bần đạo đề cao, là cô nương quá khiêm tốn.” Tạ Tri Vi lấy tay chỉ chỉ về phương hướng Đăng Thiên Thành ở ngoài cửa sổ, “Bằng không, đó là cái gì?”

Bầu trời đáng lẽ vạn dặm không mây, không biết từ lúc nào, phía trên Đăng Thiên Thành đã xuất hiện tầng mây nhàn nhạt, hiện lên hình vòng xoáy càng lúc càng dày thêm. Càng đi vào trong ẩn ẩn biến thành màu đen, tựa như một mũi tên mà vị trí trung tâm bị hướng vào vừa vặn chính là Nhất Bộ Nhai.

Bàn tay cầm khăn tay của Thu Trọng Vân trong chớp mắt siết chặt, sau đó đứng dậy từ trên tháp, tiếp tục cười nói: “Thế nào, thời tiết ở Đạo Tông không tốt, cũng vu cáo trên người Ma Tông chúng ta sao?”

Tạ Tri Vi rốt cuộc mất hết kiên nhẫn: “Là cô nương tuổi trẻ thiếu kiến thức, hay là bần đạo già rồi. Năm đó lúc chính đạo bao vây tiễu trừ Ma Tông, tông chủ của quý phái cũng từng phóng thích tín hiệu như thế…… Nghĩ chắc là lúc này người của Ma Tông mai phục dưới chân núi, đã hô ứng với Ma Quân Xích Viêm, chạy lên Đăng Thiên Thành rồi.”

Hắn nói mỗi một câu, ý cười trên mặt Thu Trọng Vân nhạt đi vài phần, đợi câu cuối cùng vừa dứt, Thu Trọng Vân đã cắn cánh môi dưới.

Tạ Tri Vi nhìn vào trong mắt, đáy lòng trầm xuống, lấy ra Thanh Bình Kiếm quyết định đi ngay.

“Đợi một chút!” Thu Trọng Vân vội vàng gọi hắn lại, “Ngài không thể trở về! Chắc ngài cũng biết, hiện tại nơi đó có bao nhiêu hung hiểm, lần này Ma Tông chúng ta tới lại là vì cái gì.”

Tạ Tri Vi đã vọt tới cửa, nghe vậy dừng bước, “Bần đạo chỉ biết, hôm nay đành phải cô phụ thịnh tình mỹ ý của cô nương.”

Từ lúc đoán được dụng ý của Thu Trọng Vân cho đến bây giờ, Tạ Tri Vi đã mắng Thảo Mãng Anh Hùng ở trong lòng một trăm lần cũng không thôi.

Mẹ nó viết loại văn ngựa giống có tính logic như vậy để làm gì!!!

Dựa theo hướng đi của nguyên tác, Thu Trọng Vân tại đại hội Phật Đạo âm thầm tìm kiếm Hắc Liên, đợi sau khi Tạ Tri Vi chết rồi, Ma Tông mới đến đá quán.

Mà hiện tại, bởi vì nguyên nhân nào đó, Thu Trọng Vân sớm xuất hiện ở Đạo Tông điều tra tung tích Hắc Liên. Tuy không có kết quả, lại khiến cho Ma Quân Xích Viêm mới vừa bế quan xong biết được tin tức đại hội Phật Đạo, nhất thời quyết định tới đánh lén.

Cho nên, đây là nguyên nhân vì cái gì từ lúc bắt đầu Thu Trọng Vân luôn tiếp cận hắn.

Hắn là người biết đánh nhau nhất của Đạo Tông, cũng là người thâm sâu khó lường nhất, giữ chân hắn, phần thắng sẽ lớn hơn.

Về phần nguyên nhân gì mà Ma Tông sớm trà trộn vào Đạo Tông, hơn nữa Ma Tông làm sao biết được nhiều nội tình của Đạo Tông như vậy.

Tạ Tri Vi cười lạnh trong lòng, họ Bạch, ngươi cứ chờ đó.

Đến đây logic xem như lưu loát.

Bởi vì hắn xuyên qua, sửa đổi kịch bản Tạ Tri Vi hàng thật coi tiền như rác đem chức thành chủ Tạo Cực Thành nhường cho Bạch Dự, hắn trở thành cái đinh trong mắt cha con Bạch gia. Cho nên bọn họ mới âm thầm đầu nhập vào Ma Tông, đợi lúc Ma Tông gϊếŧ tới, đứng giữa thu lợi.

Trong nguyên tác sau khi Tạ Tri Vi chết, Ma Quân Xích Viêm trở thành đại cao thủ đứng hàng thứ hai. Một trận huyết tẩy chính đạo các tông, hắn ta nghênh ngang mà đi, thẳng cho đến về sau cản đường của nam chính.

Mà bây giờ nam chính lập trường không rõ, cánh chim chưa đủ mạnh, căn bản không có năng lực cứng rắn đấu cùng loại cường giả như Ma Quân Xích Viêm.

Cho nên hôm nay cái trận này, hắn không làm màu, thật đúng là không ai làm màu được.

Tạ Tri Vi xoa tay xoắn áo, chuẩn bị đi đoạt diễn, bỗng cảm nhận được lực cản to lớn.

—— hai cánh cửa bị thứ gì phong ấn.

Thu Trọng Vân nói ở sau lưng: “Hôm nay đạo trưởng không thể trở về, nô gia phụng mệnh cản ngài.”

Quả nhiên, tất cả đều là sáo lộ.

Tạ Tri Vi hướng về phía hư không khẽ phất tay áo, hai cánh cửa tự động mở ra.

“Ngài……” Thu Trọng Vân kinh ngạc nhìn bóng lưng hắn, cảm thấy có chút sợ.

Cái phong ấn mà nàng hao hết khí lực toàn thân mới kết ra được, thế mà chỉ một cái phất tay đã bị…… Đây là thực lực của Bích Hư chân nhân sao?

Chỉ sợ không chỉ có bấy nhiêu.

Thân ảnh Thu Trọng Vân chợt lóe lên, giang hai cánh tay chắn trước cửa, ánh mắt thấy chết không sờn.

Tạ Tri Vi buồn cười trong lòng, em gái ngươi bày bộ dáng cương liệt với ta như vậy, người không biết còn tưởng rằng ta định làm gì ngươi……

Thu Trọng Vân cây ngay không sợ chết đứng nói: “Ở lại đây một ngày, đối với đạo trưởng không có chỗ gì xấu, sao đạo trưởng không giúp người hoàn thành ước nguyện.”

“Đối với bần đạo quả thật không có chỗ gì xấu, nhưng đối với Đạo Tông thì có.”

Tạ Tri Vi vừa dứt lời, bỗng nhiên giơ tay bấm cái pháp quyết.

Thu Trọng Vân biến sắc: “Ngài……”

“Cô nương đã thích đứng, vậy cứ đứng đi, có cái cấm chú trói buộc này, cũng sẽ không mệt mỏi.”

“Này, ngài thả ta ra…… Ngài thật sự không thể trở về! Ngài còn có……”

Tạ Tri Vi dứt khoát phong bế luôn miệng của nàng, tức khắc một mảnh thanh tịnh.

Thu Trọng Vân mở miệng không nổi, trong cổ họng phát ra tiếng “ô ô”, đôi mắt trừng lớn tràn đầy nôn nóng.

“Đắc tội rồi, hai canh giờ sau cấm chú sẽ tự động mở ra.”

Tạ Tri Vi dứt lời, quay đầu đi về hướng cửa sổ.

—— nhảy cửa sổ cũng có thể đẹp trai ngời ngời, sao ngay từ đầu ta không nghĩ tới nhỉ?

Hắn trực tiếp thả người nhảy lên, đáp xuống trong sân, bên cạnh giếng lại không có một bóng người.

Cảm nhận một chút cành liễu trên tay Mục Hạc, hắn trực tiếp xuất ra Thanh Bình Kiếm, ngự kiếm chạy tới nhà xí.

Mục Hạc vừa mới lau tay xong đã phát hiện Tạ Tri Vi đang đến gần, phỏng đoán sư tôn vội vã tìm hắn gấp như vậy nhất định là có chuyện quan trọng. Vội vàng quấn thắt lưng hai ba cái rồi chạy ra, thiếu chút nữa đâm vào ngực Tạ Tri Vi.

Sắc đỏ trên mặt hắn còn chưa lui hết, vẫn không quên điềm nhiên như không có việc gì nói qua loa lấy lệ: “Vừa rồi bụng của đệ tử có chút không thoải mái, bởi vậy……”

“Đi lên.” Sắc mặt Tạ Tri Vi ngưng trọng, không đợi hắn giải thích xong, một tay kéo hắn lên Thanh Bình Kiếm, nhanh chóng lao đi.

Tốc độ ngự kiếm của Tạ Tri Vi cực nhanh, sóng khí như đao lướt qua lỗ tai hai người. Mục Hạc cảm thấy hai má phát đau, dọc sống lưng của Tạ Tri Vi theo động tác vừa rồi mang theo một thân mồ hôi mỏng, nhất thời bị gió thổi khô.

Xưa nay hắn chưa bao giờ thấy qua bộ dáng Tạ Tri Vi nghiêm túc như vậy, biết ngay là Đạo Tông chắc chắn đã xảy ra đại sự.

Lúc này phân nửa người có danh tiếng của Tu Chân giới đều tề tụ ở Đăng Thiên Thành, bao gồm vị cha ruột mà hắn vừa mới nhận lại.

Tầng mây đen tụ lại trên đỉnh Đạo Tông khiến hắn kinh hãi.

“Sư tôn, Đăng Thiên Thành làm sao vậy?”

Tạ Tri Vi đặt tay lên vai hắn, vỗ nhẹ một chút: “Đừng khẩn trương, vẫn còn tốt.”. Ủng hộ chính chủ vào ngay -- TrumTruye n. C OM --

Mục Hạc lại bắt đầu khẩn trương, bởi vì ngữ khí của Tạ Tri Vi cũng không thoải mái.

Thu Trọng Vân thân là người của Ma Tông bị Tạ Tri Vi nửa đường ném xuống, hơn phân nửa là do biến cố trên Đăng Thiên Thành lúc này có quan hệ với Ma Tông.

Về phần mục đích ý đồ Ma Tông đến đây……

Đôi mắt Mục Hạc hơi hơi nheo lại.

Đường tương lai còn rất dài, Hắc Liên Bạch Liên đối với hắn cực kỳ trọng yếu, bất kể như thế nào cũng không thể bị cướp đi.

Lúc này, giọng nói bình tĩnh của Tạ Tri Vi vang lên bên tai hắn: “Ngươi có tin vi sư không?”

Mục Hạc không cần suy nghĩ, trực tiếp trả lời: “Đương nhiên tin tưởng sư tôn.”

Sau đó hắn có chút khó hiểu, tại sao sư tôn đột nhiên hỏi như vậy?

Chỉ trong giây lát Đăng Thiên Thành đã gần ngay trước mắt, Tạ Tri Vi vừa nhìn, chung quanh đen nghịt tất cả đều là người của Ma Tông, ít nhất cũng có bốn năm vạn.

Nơi cao nhất trên Nhất Bộ Nhai, một bên chật ních người của Ma Tông, Đạo Tông và các nhân sĩ tham dự thì chen chúc ở một bên khác, một số khoanh chân ngồi, một số tê liệt ngã xuống mặt đất.

Nhan Tri Phi cố gắng đứng lên, mới thoáng lảo đảo một chút đã được Sở Tri Thị ở bên cạnh đỡ mới không ngã sấp xuống. Miệng hắn ta nói cái gì đó, hẳn là diễn xuất thà chết chứ không chịu khuất phục.

Vẫn rất bi tráng, so với tình huống bị đá quán trong nguyên tác không khác biệt lắm.

Tạ Tri Vi nhớ rất rõ, trong nguyên tác thời gian Ma Tông đến đá quán tương đối trễ. Sau khi Tạ Tri Vi hàng thật chết không lâu, dã tâm của Bạch Kiến Trứ tiến thêm một bước tăng vọt, tiếp theo đó hạ độc thủ với Nhan Tri Phi. Lại thêm Hạ Tri Ỷ sớm đã bị Bạch Kiến Trứ gϊếŧ chết, cho nên khi Ma Tông vào Đăng Thiên Thành thế như chẻ tre, một mình Sở Tri Thị căn bản không thể bảo vệ.

Hiện tại hắn chẳng những không chết ngược lại còn có dấu hiệu mạnh lên, cha con Bạch gia đương nhiên không dám không kiêng nể gì như vậy, cũng coi như gián tiếp cứu Nhan Tri Phi và Hạ Tri Ỷ.

Thế nhưng lúc này bọn họ đều ở đây, còn có cao thủ các chính đạo khác trợ trận, tại sao vẫn bị Ma Tông ép tới không ngóc đầu lên được?

Cũng may trở về kịp thời, nếu không hôm nay Đăng Thiên Thành vẫn là trốn không thoát kết cuộc bị tận diệt.

Tạ Tri Vi nhanh chóng click mở hệ thống ra nhìn một chút, bốn ngôi sao ổn định cũng đủ cho hắn mở ra rất nhiều quyền hạn.

Không kịp nói nhảm, hắn trực tiếp nhắn lại cho Thảo Mãng Anh Hùng một câu: Ma Tông tới đá quán, tôi lên, cậu xem mà làm đi.

Sau đó đóng hệ thống, mang theo Mục Hạc đáp xuống Nhất Bộ Nhai.

Nhan Tri Phi đang oán giận chỉ vào đối diện mà trách cứ: “Mặc dù không biết Ma Tông các ngươi giở thủ đoạn âm hiểm gì giam cầm linh lực của chúng ta, nhưng Ngọc Kinh Đạo Tông cho dù phải liều tới sinh mạng cuối cùng cũng không cho phép các ngươi làm càn ở đây.”

Một giọng nam trầm thấp lượn vòng bốn phía ở Nhất Bộ Nhai: “Bổn tọa chẳng qua là muốn tìm một món đồ vật, các ngươi cũng thật nhỏ mọn.”

Chủ nhân của giọng nói còn không hiện thân, trước tiên đã có một ngọn lửa từ trong đám người Ma Tông xông ra, hướng thẳng vào mặt Nhan Tri Phi.

Sở Tri Thị hoảng sợ nói: “Chưởng môn sư huynh cẩn thận!” Đáng tiếc linh lực của hắn lúc này không theo kịp nhãn lực, đành phải nhìn theo lo lắng suông.

Tạ Tri Vi thấy thế, vung tay bắn chỉ về phía ngọn lửa kia. Sau đó một tay xách gáy cổ áo của Mục Hạc, một tay rút ra Thanh Bình Kiếm, hai người từ trên không của Đăng Thiên Thành vững vàng đáp xuống đất.

Sở Tri Thị vừa thấy người tới là hắn, buộc miệng kêu lên: “Nhị sư huynh!” Tiếp theo đó hắn ta vỗ vỗ ngực, thở phào một cái, “Sư huynh đến trễ một chút nữa, ngày này sang năm sẽ phải đốt tiền giấy cho chúng ta.”

Tạ Tri Vi thoáng gật đầu, tự trách nói: “Thật xin lỗi.”

Những người ở đây nhận biết Tạ Tri Vi, cũng đều giống như Sở Tri Thị lộ ra đồng dạng vui mừng. Mà đám tiểu bối không quen thuộc hắn, thấy các cao nhân đều như thế, cũng ít nhiều được yên lòng. Bởi vậy, chính đạo bên này cơ bản trấn định lại, mọi ánh mắt đều đặt trên người Tạ Tri Vi.

Tạ Tri Vi không kịp chào hỏi từng người bọn họ, đối mặt với trận doanh của Ma Tông nói thẳng: “Ma Quân Xích Viêm đã giá lâm, sao còn không đi ra gặp mặt?”

“Tạ Tri Vi.”

Ba chữ bị giọng nói vừa rồi chậm rãi nói ra, trong âm thanh vọng lại không chút che dấu sát ý.

Ánh mắt Tạ Tri Vi loáng một cái, rất nhanh đã bắt được thân ảnh lóe ra từ trong đám người Ma Tông.

Không thể không nói, phục sức của Ma Tông thật sự rất khó nhìn.

Mặc quần áo tốt nhất đừng vượt qua ba loại màu sắc chủ yếu, đây là thường thức. Vậy mà người của Ma Tông lại phối nhiều màu sắc xem đó là đẹp đẽ, có bao nhiêu loại màu xanh xanh đỏ đỏ đều liều mạng dán khắp trên người.

Ma Quân Xích Viêm vừa lên sân khấu, y phục mặc trên người đã khiến y phục tất cả Ma Tông có mặt đều mất sắc.

Hắn ta mang mặt nạ kim loại lóe sáng, phía trên chồng chất màu sắc sặc sỡ như cầu vồng, càng không cần phải nói áo choàng khoác trên người lấm tấm lốm đốm, cả người giống như bọ rùa biến dị thành tinh.

Nguyên tác từng miêu tả qua thẩm mỹ về y phục của Ma Tông để người vỗ tay tán dương, nhưng thật sự bày ra trước mắt, Tạ Tri Vi thiếu chút nữa bị sáng mù mắt.

Không hiện thân khí thế mười phần, vừa hiện thân khiến người không dậy nổi nghiêm túc.

Nhưng Tạ Tri Vi không thể không nghiêm túc, bởi vì Ma Quân Xích Viêm lộ ra đôi mắt phía dưới mặt nạ, đang gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn.

Trong nguyên tác có nói, Ma Quân Xích Viêm bị chưởng môn tiền nhiệm của Đạo Tông dẫn người bao vây tiễu trừ cho nên thân bị trọng thương, từ đó mới ở ẩn bế quan.

Khi đó Tạ Tri Vi là đệ tử của chưởng môn tiền nhiệm, chắc chắn là tận hết khả năng đi liều mạng, đoán chừng Ma Quân Xích Viêm ăn không ít thua thiệt trên tay hắn.

Lần này gặp lại Tạ Tri Vi hắn, đại khái là có thể cạo chết thì sẽ cạo chết.