Linh lực mãnh liệt quanh thân Mục Hạc lập tức rút xuống biến mất giống như thuỷ triều, Thu Trọng Vân vốn đang nhắm mắt cũng mở bừng ra.
Hồi lâu sau, Mục Hạc gượng ép khẽ động khóe miệng: “Sư tôn đang nói đùa với đệ tử sao?”
Tạ Tri Vi đặt tay ở trên vai hắn, nhìn vào đôi mắt hắn nói: “Vi sư sẽ không lấy loại chuyện này ra đùa giỡn với ngươi.”
Sau đó, hắn cách không điểm mở huyệt đạo cho Thu Trọng Vân, “Mới vừa rồi chắc hẳn cô nương cũng đã nghe đồ đệ ta nói chuyện với phụ thân hắn. Mẫu thân hắn tên là Chiếu Thủy, chẳng lẽ cô nương không cảm thấy quen thuộc sao?”
Thu Trọng Vân từ lúc mở mắt ra vẫn luôn quan sát gương mặt của Mục Hạc, lúc này trùng hợp có một con đom đóm lướt qua gò má Mục Hạc, soi sáng mặt mày của hắn.
Nàng lập tức mở to hai mắt: “Ta còn nghĩ là trùng tên…… Bây giờ nhìn kỹ, đôi mắt hắn quả thật có bóng dáng của tỷ tỷ.”
Mục Hạc cau mày không nói lời nào, nhưng ánh mắt cũng lộ ra nghi hoặc.
Tạ Tri Vi vỗ vỗ bả vai hắn, nói tiếp: “Ý nghĩa của chữ Hạc, lệnh tôn đã giải thích rồi. Về phần chữ Mục, ẩn dụ là bên phải*. Thu Chiếu Thủy mẫu thân ngươi là hữu giai Thánh Nữ, bởi vậy mới đặt như thế.”
Thu Trọng Vân bỗng nhiên nói: “Thả ta ra.”
Đom đóm bay xa, Mục Hạc một lần nữa hòa mình vào trong đêm tối, hắn chậm rãi giơ tay lên.
Tấm lưới lớn do ánh sáng từ Bạch Liên kết thành lập tức biến mất, Thu Trọng Vân sờ sờ đầu Hỏa Phượng, để nó ngoan ngoãn nằm tại chỗ. Nàng sửa sang lại y phục, quấn tóc mai mười phần chỉnh tề, nhìn như thế này, lại lộ ra mấy phần đoan trang hiếm thấy.
Tạ Tri Vi thầm nghĩ, vẽ vời thêm chuyện chi vậy? Lúc này ở trước mặt nam chính sửa soạn chỉnh tề, về sau không tự cởi cũng là bị cởi.
Thu Trọng Vân hít một hơi thật sâu, lấy từ trên đầu xuống một cây trâm, đâm thủng ngón tay.
Máu của Ma Tông với người bình thường không hòa vào nhau, nhất là với hoàng tộc sẽ càng bài xích, đây cũng là một biện pháp tốt.
Thu Trọng Vân đưa cây trâm về phía Mục Hạc: “Tự mình làm, hay là ta giúp ngươi.”
Ánh mắt Tạ Tri Vi sáng lên, đương nhiên là muốn nàng giúp ngươi rồi!
Mục Hạc nhàn nhạt nói: “Ta tự làm.” Nói xong liền cắn đầu ngón tay.
Tạ Tri Vi: “……”
Ngươi vui vẻ là được rồi.
Máu của hai người nhỏ cùng một chỗ, chỉ hơi đẩy nhau một chút rồi sau đó dần dần hòa thành một giọt.
Thu Trọng Vân cắn cắn môi dưới, kéo vạt áo trước ra, chỗ xương quai xanh lộ ra ấn ký hình dáng Hồng Liên.
Mục Hạc vừa thấy, ánh mắt lập tức trở nên đau thương, thấp giọng nói: “Ấn ký này, mẹ ta cũng có.”
Đôi mắt Thu Trọng Vân nổi lên gợn sóng, bước từng bước đến bên cạnh Mục Hạc. Tạ Tri Vi rất biết điều định đem vị trí bên người Mục Hạc nhường cho nàng, nhưng Mục Hạc bỗng nhiên bắt lấy cánh tay hắn, còn rất gấp.
Ây ây ây, đây…… Đây là ý gì???
Mục Hạc ngẩng đầu nhìn về phía Thu Trọng Vân, tuy rằng đã không còn địch ý như lúc trước, nhưng xa xa không có đạt tới trình độ như Tạ Tri Vi chờ mong, không giống như trong nguyên tác miêu tả “chỉ hận gặp nhau quá muộn, tựa như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với đối phương” cái loại này.
Thu Trọng Vân đứng đối diện Mục Hạc, nở nụ cười sang sảng: “Không đánh không quen biết, thì ra là cháu ngoại lớn** của ta, thật không tệ.”
Cái gì gọi là “không đánh không quen biết”? “Cháu ngoại lớn” lại là cái quỷ gì? Ngay cả “nô gia” cũng không tự xưng? Lời thoại trong nguyên tác đâu? Xưng hô nam chính “Tiểu xấu xa tiểu đáng ghét” đâu?
Tạ Tri Vi còn chưa kịp gào thét, thần thức cường đại của hắn đã cảm giác được có rất nhiều người đang tới gần nơi này. Hắn trầm giọng nói: “ Người của Đạo Tông tới rồi.”
Mục Hạc gật gật đầu, nói với Thu Trọng Vân: “Ngươi đi nhanh đi.”
Thu Trọng Vân lẩm bẩm, “Ngươi cái gì mà ngươi, ta là trưởng bối có biết không.” Nàng búng tay một cái, Hỏa Phượng lập tức đứng lên, hạ thấp phần lưng xuống.
“Cô nương.” Tạ Tri Vi gọi lại, “Cô nương tuy là người của Ma Tông, nhưng mong hãy nghĩ đến lệnh tỷ, chuyện của Hắc Liên……”
“Nô gia biết phải làm như thế nào, phen này nô gia cái gì cũng chưa tìm được.”
Thu Trọng Vân vứt về phía hắn một cái mị nhãn, mắt gợn làn sóng thu, xoay người điểm mũi chân một cái, cưỡi trên lưng Hỏa Phượng.
Tạ Tri Vi yên lặng quay đầu.
Thu Trọng Vân bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Sáng sớm bảy ngày sau, nô gia ở Phi Hoa Trấn cầu Thạch Củng dưới chân núi đợi đạo trưởng, có chuyện quan trọng cần bẩm báo. Mong rằng đạo trưởng và cháu ngoại lớn của ta cùng nhau tới đó, đây là đại sự có liên quan đến sự tồn vong của chính đạo các ngươi.”
Tạ Tri Vi vừa nghe thấy “sự tồn vong của chính đạo”, phản xạ có điều kiện liền nói “Được”.
“Quân tử nhất ngôn nha.” Thu Trọng Vân khẽ cười một tiếng, đối mặt với Mục Hạc lại biến thành bộ dáng hào sảng, “Cháu ngoại lớn, lần sau gặp lại nhớ rõ gọi ta là Vân di, có biết không.”
Mục Hạc nói: “Ừm……”
Hắn đối với Thu Trọng Vân không có cảm tình gì lớn lao, Thu Trọng Vân nghĩ tới giao tình với mẹ hắn mà giữ bí mật, hắn làm sao lại không thể vì mẹ mà thủ hạ lưu tình với Thu Trọng Vân.
Dẫu sao thái độ Thu Trọng Vân đối với sư tôn rõ như ban ngày, nếu nàng ta biết điều thì tốt, nếu không……
Mục Hạc xoay người sang nhìn Tạ Tri Vi, phát hiện hắn đang xuất thần nhìn một mảnh hư không, dáng vẻ dường như có chút sa sút, không khỏi nhẹ giọng kêu: “Sư tôn? Làm sao vậy?”
Tạ Tri Vi lấy lại tinh thần, “Không có gì, trở về thôi.”
“Chúng ta không đợi người của Đạo Tông đến đây rồi cùng nhau trở về sao?”
“Không được.” Tạ Tri Vi xua xua tay, vừa định ngự kiếm, cuối cùng vẫn là thu hồi, đi bộ bước lên đường núi. “Đi theo vi sư một chút.”
Gió hè nhẹ thổi, trăng sao treo cao, tiếng chim hót trùng kêu vang vọng trong núi, một mảnh hài hòa.
Tạ Tri Vi đi rất chậm, cho dù áo bào bị sương sớm trên lá cây thấm ướt làm lây dính chút bùn đất, hắn cũng không để bụng.
Hắn hiện tại siêu muốn khóc.
Thật vất vả mới giữ lại được một em gái, nhưng cảnh diễn tình cảm so với kịch bản không khớp nhau, trực tiếp ném xa N dãy phố. Đoán chừng ném cho Thảo Mãng Anh Hùng, hắn ta chắc chắn sẽ quăng ra một câu: Thứ rác rưởi gì đây, tuyệt đối không phải do tôi viết!
Nhưng mà sự thật chính là như thế.
Tạ Tri Vi nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra, vì cái gì lời thoại vừa rồi của Thu Trọng Vân và nam chính không có một câu đúng với nguyên tác. Vì cái gì ánh mắt nam chính nhìn Thu Trọng Vân, còn không bằng nhìn hắn. Ngay cả nhận dì, còn muốn lôi kéo hắn cùng chung một chỗ.
Đến cuối cùng còn cho Thu Trọng Vân ấn tượng hắn ta chính là một bảo bảo ngoan ngoãn, khó trách em gái người ta không có cảm giác với hắn ta.
Tạ Tri Vi bỗng nhiên ý thức được mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng.
Hắn vì ôm đùi nam chính, đã bảo hộ hắn ta quá mức. Trong nguyên tác, nam chính một mình vượt mọi chông gai mới mài giũa thành hình thái cuối cùng. Lúc này lại bị hắn che chở như đóa hoa trồng trong nhà kính, căn bản không có cơ hội rèn luyện.
Phải nghĩ biện pháp thay đổi mới được.
Không biết cắm đầu đi được bao lâu, Tạ Tri Vi nghe thấy Mục Hạc ở phía sau hắn khe khẽ nói: “Tạ ơn sư tôn.”
Tạ Tri Vi phiền muộn ở trong lòng, cũng không quay đầu lại: “Cớ gì lại nói lời này?”
“Trước đó sư tôn nói lên cái nhìn đối với Ma Tông, đệ tử còn cho rằng là nói với yêu…… Vân di, thì ra từ sớm sư tôn đã đoán được thân phận của đệ tử, đó là nói cho đệ tử nghe.” Mục Hạc lấy hết dũng khí hỏi, “Sư tôn, trong người đệ tử mang huyết mạch của Ma Tông, thật sự không quan trọng sao?”
Tạ Tri Vi dừng bước nói: “Ngươi không có cách nào lựa chọn xuất thân, nhưng ngươi có thể quyết định ngày sau mình trở thành người như thế nào.”
Mục Hạc cũng theo đó mà dừng bước, mơ hồ đoán được ý tứ sâu xa trong lời nói của Tạ Tri Vi, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
“Lệnh tôn chính là Cửu Châu Vương, ngươi biết điều này đối với ngươi có ý nghĩa gì không.” Tạ Tri Vi vừa nói vừa quay người, vừa lúc đối diện với ánh mắt có chút mê mang của Mục Hạc.
Trong lòng lộp bộp một tiếng, hỏng bét, ngay trong thời điểm bước ngoặt nhân sinh quan trọng nhất, hắn ta vậy mà lại mê mang? Đây vẫn còn là nam chính đối với tất cả đều nhất định phải có được sao!
Tạ Tri Vi hỏi: “Thân phận hoàng thất của ngươi đã được thừa nhận, sắp tới nghênh đón ngươi là cuộc sống nhung lụa, nhưng dường như ngươi không thật sự vui sướиɠ, là vì cái gì?”
Lúc Mục Hạc nghe nói đến “cuộc sống nhung lụa”, đôi mắt rốt cuộc sáng lên một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Có điều tuy rằng vẫn ảm đạm như cũ, nhưng tốt xấu gì đã không còn mê mang nữa.
Hắn nhìn Tạ Tri Vi chăm chú, nhẹ giọng hỏi: “Sư tôn, nếu đệ tử đúng theo như lời người nói như thế…… Vậy, về sau đệ tử còn có thể trở về nữa không?”
Câu nói này nói đến ấp a ấp úng, còn đặc biệt chậm rãi. Ánh mắt lại rất kiên định, ý vị khát cầu vô cùng nồng đậm.
Lông tơ sau lưng Tạ Tri Vi từng cây từng cây một dựng thẳng lên.
Trở…… Trở về? Làm gì, ngươi khi đó đã bước vào hắc hóa thành thục đúng chuẩn, trở về tìm ta…… Chơi Battle Royale*** sao?
Tạ Tri Vi trả lời lập lờ nước đôi: “Vậy phải xem ngươi, có để vi sư hài lòng hay không.”
Sư tôn luôn luôn dễ nói chuyện tại sao trong lúc đại sự này lại trả lời cái từ hàm hồ như vậy, Mục Hạc vội vàng hỏi “Vậy đệ tử phải làm thế nào, sư tôn mới có thể hài lòng?”
“Đồ đệ.” Sắc mặt Tạ Tri Vi bỗng nhiên ngưng trọng lên, “Chẳng lẽ ngươi không có ý nghĩ của chính mình sao?”
“Sư tôn, đệ tử……” Mục Hạc vốn định giải thích, nhưng vừa nói mấy chữ liền ngậm miệng.
Lúc hắn vừa bắt đầu trùng sinh đã đem tất cả những việc cần làm cả đời này, muốn gϊếŧ ai, muốn lấy được thứ gì đều từng bước tính toán kỹ càng.
Thứ duy nhất hắn không dự đoán được chính là, kiếp này sẽ trở thành đệ tử của Tạ Tri Vi.
Hắn thề phải có được nữ nhân nhiều gấp trăm lần ngàn lần so với Bạch Dự, muốn luyện thành tu vi cao hơn Bạch Dự gấp vạn lần. Nhưng bây giờ lại bởi vì cái người bị hắn gọi là “sư tôn” này, thay đổi khẩu vị hoàn toàn. Hắn phát hiện dù cho đem tất cả nữ nhân trên thế gian đặt cạnh nhau, cũng không bằng một mình sư tôn đối tốt với hắn. Không thể nghi ngờ rằng hắn sẽ trở nên càng mạnh, đứng ở vị trí càng cao, nhưng nếu bên người thiếu đi sư tôn, một mình hắn hưởng thụ những thứ này có bao nhiêu vô vị?
Những điều này, phải nói cho sư tôn hiểu như thế nào đây?
Tạ Tri Vi nhìn bộ dáng bồn chồn muốn nói lại thôi của Mục Hạc mà không chịu nổi, thoáng chốc liền phát hỏa. Nhưng hắn lại không dám biểu lộ ra, chỉ phải nhẫn nhịn phân tích cho hắn ta hiểu: “Sư tôn không thể chiếu cố ngươi cả đời, một ngày nào đó ngươi sẽ phải một mình đối mặt với tất cả, ngươi có hiểu không?”
Mục Hạc gật gật đầu, nháy mắt thay đổi thành bộ dáng hiểu chuyện: “Đệ tử hiểu rõ.”
Không hiểu.
Vì sao không thể chiếu cố ta cả đời? Nếu sư tôn ngại phiền phức, ta có thể chiếu cố sư tôn cả đời.
Tạ Tri Vi thoáng hài lòng một chút, nhẹ nhàng thở dài: “Mẫu thân ngươi trên trời có linh thiêng, đến lúc đó nhìn thấy ngươi tất nhiên cũng sẽ rất vui mừng.”
Mi mắt Mục Hạc bỗng nhiên bắt đầu run rẩy lên, “Sư tôn, người có biết lần cuối cùng đệ tử nhìn thấy ấn ký Hồng Liên kia, là lúc nào không?”
Tạ Tri Vi từng đọc qua nguyên tác, đương nhiên biết, đó là lúc Mục Hạc mười bốn tuổi.
Những đứa bé trai ở cổ đại khi lớn đến tuổi này, cho dù là mẹ ruột, cũng không có khả năng vượt rào nhìn thấy những chỗ đó.
Mục Hạc cười một chút, nhưng so với không cười càng đắng chát hơn.
“Tên khốn kia uống say kéo y phục của bà ấy ra, nếu không phải đệ tử cầm bình hoa đập cho hắn bất tỉnh, mẹ của đệ tử rất có thể đã…… Ngày đó lòng bàn tay đệ tử tất cả đều là mồ hôi. Nếu hôm nay mẹ còn sống, thật tốt biết bao…… Cho dù bà ấy không còn pháp lực, đệ tử cũng có thể bảo hộ bà ấy.”
Đây đại khái là lần đầu tiên Mục Hạc hoàn toàn mở rộng cửa lòng với hắn, Tạ Tri Vi cảm thấy trong lòng có chút tư vị là lạ.
Nói cho cùng, lúc này nam chính vẫn chỉ là một đứa trẻ. Đặt ở thời đại kia của hắn, hắn ta chỉ vừa mới lên cấp ba mà thôi. Không thể bởi vì trưởng thành mang khuôn mặt giống với Hà Tranh liền có thành kiến với hắn ta. Cũng không thể bởi vì về sau hắn ta sẽ hắc hóa mà đi phủ định hiện tại hắn ta chưa hoàn toàn hắc hóa.
Tạ Tri Vi tiến lên một bước, giơ tay nhẹ nhàng lau đi khóe mắt ươn ướt cho hắn ta.
Mục Hạc ngẩn ra, ngước mắt nhìn hắn, đồng thời một giọt nước mắt lớn hơn nữa lăn xuống dưới.
Bị đôi mắt ngậm nước mắt lưng tròng nhìn chăm chú như vậy, Tạ Tri Vi có chút không biết làm sao bây giờ, năm đó lúc cùng Hà Tranh đối diễn, cũng từng có hai cảnh diễn khóc, thế nhưng không giống như Mục Hạc khóc lúc này…… đâm vào tim hắn.
Quả nhiên làm vυ' em lâu ngày sẽ nảy sinh cảm tình.
Tạ Tri Vi dang rộng hai tay ra, ôm chầm lấy Mục Hạc. Những năm đó làm minh tinh, Tạ Tri Vi có không ít lần ôm an ủi fans nữ kích động như vậy, động tác này vô cùng thuần thục.
Mục Hạc vừa kịp phản ứng đây là Tạ Tri Vi đang ôm hắn, chợt nghe thấy Tạ Tri Vi ôn nhu hỏi bên tai hắn: “Đây vốn là một chuyện đáng mừng, sao lại khóc rồi?”
Mục Hạc vẫn không nhúc nhích, tựa như một cái chày gỗ.
Tạ Tri Vi nghi hoặc hỏi: “Đồ đệ?”
Mục Hạc hít sâu một hơi, trở tay ôm chặt lấy hắn: “Không có, đệ tử chính là rất vui mừng…… Tạ ơn sư tôn.”
“Chữ tạ này ngươi dùng quá nhiều rồi.” Tạ Tri Vi bị hắn ôm kém chút ngạt thở, cố gắng duy trì phong độ, rút tay ra sờ sờ đầu của hắn, “Không cần ngươi tạ ơn, vi sư chỉ hy vọng ngươi mau chóng lớn lên.”
Mục Hạc dùng sức gật đầu.
Ta cũng rất hy vọng, sư tôn.
Ngày đó để người không còn dùng ánh mắt nhìn trẻ con đi nhìn ta, ta cũng sẽ trở thành cường giả trên đời. Thế gian này tất cả mọi thứ đều sẽ nắm giữ trong tay ta, bao gồm cả sư tôn.
Hơn nữa, ta chẳng những phải có được con người của sư tôn, còn phải có được tâm của sư tôn.
Hai người đến sau nửa đêm mới trở về Tuế Hàn Cư, Tạ Tri Vi đuổi Mục Hạc mau chóng đi ngủ.
Chính hắn thì gõ mở hệ thống: “Thảo Mãng Anh Hùng có ở đó không, nam chính của cậu không xong rồi!”
—-
FM: *Mục 穆:
theo thứ tự lễ nghi tông miếu thời cổ, một đời là hàng “chiêu” 昭, hai đời là hàng “mục” 穆, bên tả là hàng “chiêu” 昭, bên hữu là hàng “mục” 穆.
**Cháu ngoại lớn: nguyên văn 大外甥 đại ngoại sanh, cách gọi con trai của chị gái hoặc em gái.
***Battle Royale: tên gameonline về đấu súng, chiến đấu sinh tồn, ở VN thường quen gọi là game Đột Kích.