Hôn sự của Khúc Thấm thuận lợi định ra, Dư gia ở Trấn An phủ thỉnh Dư Thượng thư tới cầu hôn. Khúc gia cũng không có gây khó dễ, sảng khoái nhận sính lễ của họ.
Nhưng khi hai gia đình thương định hôn kỳ thì có chút bất đồng quan điểm.
Khúc Thấm không yên lòng về đệ muội nên muốn hai năm nữa sẽ thành thân, đây cũng là chuyện thường của con người. Nhưng bên Dư gia lại muốn nhanh chóng tổ chức hôn sự, nguyên nhân là Dư Trường Hạo là tông tử Dư gia, việc nối dõi tông đường là đại sự nên Dư lão gia và Dư phu nhân đều hy vọng trưởng tử mau chóng thành thân, sinh con nỗi dõi, như vậy thì địa vị của Dư Trường Hạo ở Dư gia sẽ càng được củng cố, vững chắc hơn.
Làm danh môn vọng tộc ở Trấn An, tất nhiên phải là gia tộc con cháu thịnh vượng, dù là dòng chính hay dòng bên thì phỏng chứng số thành viên gia đình không khác với Chúc gia lắm. Người nhiều thị phi nhiều, việc tranh đoạt quyền lợi không ít, Chúc gia chính là một ví dụ. Dư Trường Hạo tuy rằng là tông tử Dư gia nhưng đó là do hắn là đích trưởng tử đại phòng thôi, thân phận chiếm ưu thế, còn việc năng lực của hắn nếu không đủ để khiến những người khác tin phục thì phiền toái sau này hẳn sẽ không ít đâu.
Chính vì thế phu thê Dư lão gia mới muốn dẹp bớt chướng ngại cho nhi tử, chờ sau khi nhi tử tiếp nhận Dư gia thì không có nhiều chuyện khúc chiết.
Cho nên, việc lấy tức phụ cho nhi tử để sinh con là một chuyện lớn, hơn nữa năm nay Dư Trường Hạo đã mười tám tuổi, đã sớm nên cưới vợ rồi. Nếu không phải Dư phu nhân kén chọn thì việc hôn nhân của hắn chắc đã sớm định ra. Từ trước đến nay việc tổ chức hôn sự cần chuẩn bị rất nhiều nhưng thời gian nửa năm đã đủ để chuẩn bị thỏa đáng. Vì thế Dư gia hy vọng mùa xuân sang năm cưới Khúc Thấm vào cửa.
Vì việc này, phu thê Khúc nhị lão thái gia cùng Khúc đại lão gia cùng nhau thương lượng với Dư Thượng thư.
Cuối cùng, hai gia đình đều lui một bước, quyết định định đem hôn kỳ định vào mùa xuân năm sau nữa, cũng chính là từ đây đến ngày Khúc Thấm xuất giá còn khoảng một năm rưỡi.
“Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy ngày thành hôn này thế nào?” Khúc Liễm ôm gái gối dựa, ăn vạ trên giường đất nhìn Khúc Thấm đang xem sổ sách.
“Khá tốt.” Khúc Thấm ngẩng đầu nhìn nàng, cười nói: “Tuy tỷ muốn mùa thu năm sau nữa xuất các nhưng cũng không thể quá khó xử Dư gia, cho nên cứ như vậy đi.” Nói xong, nàng duỗi tay chọc má muội muội, “Cho nên, tranh thủ khoảng thời gian này tỷ sẽ cố hết sức dạy muội, muội đó, cần phải nghiêm túc học vào, đừng có lười nhác.”
Khúc Liễm lập tức lộ ra dáng vẻ ủy khuất, ngã vào giường đất, đem gối dựa che mặt.
Bộ dáng chơi xấu này không khiến Khúc Thấm mềm lòng, nhưng là trong mắt lại có vẻ dung túng. Nàng sờ sờ mái tóc mềm mượt của muội muội, trong lòng thở dài, dù việc hôn sự cũng khiến nàng thả lỏng đôi chút nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút trống rỗng.
Ngày tháng bình thản tốt đẹp đến mức khiến nàng buông bỏ phòng bị.
Cho nên, nàng sẽ không nhớ lại những chuyện đau khổ đời trước nữa, cả đời cứ trôi qua bình đạm như này là tốt rồi.
********
Khúc Liễm nhanh chóng phát hiện từ sau khi tỷ tỷ đính hôn thì mình càng bận rộn hơn trước.
Vốn tính tình của nàng có chút lười biếng, khi ở Thường Châu thì ngày thường chỉ thắp hương bái Phật với mẫu thân, trồng hoa dưỡng cỏ, luyện chữ và nữ hồng, là một tiểu thư khuê các đủ tư cách. Nhưng lúc này tỷ tỷ ước gì có thẻ nhét hết kiến thức mà tỷ ấy biết vào đầu nàng làm nàng suốt ngày vội vội vàng vàng, bị xoay như chong chóng.
Lễ nghi quy củ, tú châm, chủ trì bếp núc, quản gia,.....Khúc Liễm cảm thấy mối ngày mình còn mệt hơn cẩu.
Qua Trung thu, Khúc đại phu nhân dẫn hai nhi tử vào kinh thành.
Không chỉ có Khúc đại phu nhân vào kinh mà người Chúc gia cũng đến, trong đó có tỷ muội song sinh của Chúc gia cũng đi theo trưởng bối, hơn nữa còn là hai nhà kết bạn cùng đi.
Nghe nói Khúc đại phu nhân đã lên kinh thành, Quý thị liền dẫn hai nữ nhi đến ngõ nhỏ Du Lâm.
Trước khi Khúc đại phu nhân vào kinh thì bên ngõ nhỏ Du Lâm chỉ có một mình Khúc đại lão gia ở, trong phủ không có nữ chủ nhân đương gia nên rất nhiều nữ quyến quan lại không tiện đến bái phỏng. Hiện giờ Khúc đại phu nhân đã tới nên những nhà có quan hệ tốt đều sôi nổi lại đây. Vì thế Khúc đại phu nhân vừa mới vào kinh, ngõ nhỏ Du Lâm ồn ào náo nhiệt hẳn.
Khi Quý thị dẫn hai nữ nhi tới thì Khúc đại phu nhân đang chiêu đãi khách nhân, khách nhân đó là nhà mẹ đẻ của bà.
“Các ngươi tới rồi, mau tiến vào đi.” Khúc đại phu nhân thấy Quý thị và hai chất nữ tới thì thập phần cao hứng, tự mình ra nghênh đón.
“Đại tẩu, Trạch Nhi và Hạo Nhi đâu?” Quý thị cười hỏi.
Nhắc đến hai nhi tử, Khúc đại phu nhân cười cười: “Bọn họ sớm ra cửa thăm bằng hữu với lão gia rồi.” Dứt lời, lại chúc mừng Quý thị việc hai nữ nhi đều đã đính hôn, vui mừng nói: “Nhớ khi tam đệ đi các nàng vẫn còn nhỏ tuổi, lúc đó ta còn lo lắng, không ngờ hiện tại cả hai nha đầu đều đã đính hôn, cũng coi như an tâm hơn rồi, sau này ngươi chỉ cần chờ Loan ca nhi có tiền đồ thì có thể thanh thản ổn định dưỡng lão.”
Quý thị nghe đến nở mày nở mặt, nhưng biểu cảm vẫn khắc chế đôi chút, “Tẩu nói đúng, hiện giờ các nàng đã đính hôn nên muội yên tâm hơn rất nhiều. Chuyện này cũng phải cảm tạ đại bá, hai cọc hôn sự có thể thuận lợi định ra vẫn là đại bá giúp đỡ xử lý.”
Khúc đại phu nhân khách khí vài câu, từ khi nàng với hai nhi tử vào kinh thì trượng phu đã nói cho nàng biết chuyện đính hôn năm đó của Khúc Liễm, cũng biết con đường làm quan của trượng phu và nhị thúc thuận lợi hơn là do liên quan đến cái chết của Khúc tam lão gia. Trượng phu là người phúc hậu nên đối với việc này cực kỳ áy náy với tam phòng, dặn dò nàng có chuyện gì thì giúp đỡ tam phòng một chút.
May mắn trước kia ở Thường Châu nàng hơi e ngại nhà ngoại của Khúc Thấm là Bình Dương Hầu phủ mà đối với tam phòng có chiếu cố, cũng không cắt xen họ nên giao tình xem như không tồi. Hơn nữa hai cô nương tam phòng bây giờ đã có nơi quy túc tốt, đặc biệt là Khúc Liễm tương lai sẽ trở thành Thế tử phi Trấn Quốc Công phủ khiến nàng càng muốn đánh quan hệ tốt với họ.
Cho nên hôm nay Khúc đại phu nhân nhiệt tình với Quý thị hơn dĩ vãng.
Tới phòng khách liền thấy những vị phu nhân đang ngồi ở đó, còn có hai thiếu nữ, Khúc đại phu nhân nhanh chóng giới thiệu mọi người với nhau. Hai người lớn tuổi hơn Khúc đại phu nhân là tẩu tử nhà mẹ đẻ, trong đó một người trẻ hơn là tức phụ nhị phòng Phương gia, hai thiếu nữ còn lại là cô nương Phương gia.
Chào hỏi nhau và tặng lễ gặp mặt cho tiểu bối xong, Phương đại phu nhân cười nói: “Cô nương Khúc gia các ngươi thật quá xinh đẹp mỹ miều, nghe nói cả hai đều đính hôn rồi?”
Khúc đại phu nhân cười nói: “Đều đính hôn rồi ạ, Liễm nha đầu đính hôn với Thế tử Trấn Quốc Công, còn Thấm nha đầu định thân với đại công tử Dư gia ở Trấn An phủ.”
Sau khi nghe xong, trong mắt hai vị phu nhân Phương gia đều là vẻ hâm mộ, không thể không nói hai cọc hôn sự này đều rất tuyệt, hơn nữa đều là Khúc gia trèo cao. Các nàng mới đến kinh thành một thời gian ngắn nên chỉ nghe nói hai vị cô nương Khúc gia đã đính hôn, nhưng vì hai nhà cách nhau khá xa nên không biết là công tử nhà ai.
Hâm mộ thì hâm mộ, các nàng cũng biết hai cọc hôn sự của Khúc gia đều rất xảo diệu. Hôn sự của Khúc Liễm là Khúc tam lão gia trước khi qua đời định ra, mà phía Khúc Thấm thì có nhà ngoại là Bình Dương Hầu phủ ra mặt nên Dư gia cũng sẽ không chối từ.
“Đại tỷ khỏe không ạ? Khi nào tỷ ấy vào kinh thành?” Khúc Thấm hỏi Phương đại phu nhân, bà là mẹ chồng của Khúc Hàm.
Phương đại phu nhân cười rộ lên: “Hàm nhi đã có thai nên không tiện đi đường dài, chờ sau khi nàng sinh hài tử xong thì sẽ đến.”
Nghe xong, Khúc Thấm và Khúc Liễm đều phi thường cao hứng, Khúc đại phu nhân sớm nhận được tin cũng ý cười đầy mặt.
Hàn huyên một lát, Khúc đại phu nhân để mấy cô nương đến phòng bên cạnh nói chuyện với nhau.
Hai cô nương Phương gia một người mười bốn, một người mười hai. Tỷ tỷ Phương Nhã Nga mười bốn tuổi nhã nhặn đoan trang, lớn lên rất giống Phương đại phu nhân, ngũ quan tuy không xuất chúng, có vẻ bình thường nhưng thắng ở làn da, da của nàng ấy mềm mịn trắng nõn, khí chất cũng không tồi. Muội muội Phương Nhã Kiều cũng giống mẫu thân nàng là Phương nhị phu nhân, mắt ngọc mày ngài, cả người đều toát lên hơi thở của người đọc sách, phong độ trí thức, hơi có chút thanh cao.
Phương Nhã Kiều thấy Khúc Liễm cùng tuổi với mình, lớn lên lại kiều kiều mỹ mỹ, thực dễ khiến người ta sinh hảo cảm nên trong tâm cũng muốn thân cận, vì thế mở đầu nói: “Trước kia ta đã nghe tới hai vị tỷ tỷ rồi, nhưng mà vẫn luôn không có cơ hội gặp mặt. Hiện giờ thấy được người thì cảm thấy hai tỷ đẹp như thiên tiên vậy. Liễm tỷ tỷ ngày thường ở nhà làm gì? Sở thích của tỷ là gì thế? Sẽ chơi cờ sao? Tổ phụ của ta thích chơi cờ nhất nên ta cũng theo ông học.....”
Tổ phụ của hai tỷ muội Phương gia hiện đang làm Nội Các Đại học sĩ Phương Các lão, hai người trong nhà đều là thiên chi kiều nữ, được phụ mẫu cưng chiều nên khi ở cùng với tỷ muội Khúc gia cử chỉ đều rất hào phóng.
Khúc Liễm nhỏ giọng đáp: “Ngày thường ở nhà ta lễ Phật với mẫu thân hoặc làm chút việc nữ hồng, cũng không cảm thấy quá yêu thích việc gì, kỳ nghệ của ta cũng không tinh thông lắm.”
Phương Nhã Kiều nghe xong cảm thấy hơi thất vọng, Khúc Liễm lớn lên là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp nổi bật, ai ngờ chỉ là mỹ nhân bao cỏ, có sắc mà không có tài. Lòng nhiệt tình muốn kết bạn vơi đi một nửa, không có hứng thú đáp lời nữa.
Khúc Liễm vẫn mỉm cười đoan trang, trên mặt không hề có thần sắc tiếc nuối hay nôn nóng, chỉ an tĩnh ngồi một chỗ giống tùy tùng nhỏ của tỷ tỷ.
Chờ đoàn người Phương gia rời đi, trên đường trở về Phương đại phu nhân và Phương nhị phu nhân đều hỏi nữ nhi ấn tượng với hai tỷ muội Khúc gia.
Phương Nhã Nga nói: “Thấm tỷ tỷ là người đoan trang trầm ổn, nói chuyện không hề tầm thường, quy củ lễ nghi đều rất xuất sắc. Liễm muội muội cũng là người khả ái ôn nhu, tinh thông nữ hồng.”
Phương Nhã Kiều: “Thấm tỷ tỷ cứng nhắc, chẳng có gì thú vị, Liễm muội muội con thấy cũng chẳng có tài văn chương gì cả, nói chuyện với hai nàng vài câu liền mất hứng.” Nàng thất vọng nói: “Thật là nhàm chán.”
Phương nhị phu nhân nghe xong thì đánh nàng một cái, giả vờ tức giận: “Bậy bạ, hai cô nương Khúc gia đều do Lạc lão phu nhân tự mình giáo dưỡng nên mọi mặt đều xuất sắc, con cần phải học các nàng nhiều điều lắm.” Sau đó lại nói với Phương đại phu nhân: “Đại tẩu, muội thấy hai đứa nhỏ Khúc gia đều rất tốt, cô nương Phương gia mình có thể thân cận với hai nàng nhiều hơn.”
Phương đại phu nhân cười cười, cũng nói với hai tỷ muội Phương Nhã Nga: “Tuổi của các con gần nhau, thỉnh thoảng cũng nên đi lại.”
Phương Nhã Nga ngoan ngoãn đáp lời, còn Phương Nhã Kiều thì không để bụng. Từ nhỏ đến lớn nàng đều thông minh hiếu học, tứ thư ngũ kinh đều đã đọc qua, cầm kỳ thi họa cũng chẳng kém, nói là tài nữ cũng không ngoa. Mà xưa nay tài nữ đều không cùng đường với khuê tú tầm thường, các nàng chỉ thích thi thư, không thích việc nữ hồng nên Khúc Liễm trong lòng nàng chính là một cái bình hoa, mỹ nhân bao cỏ.
Người thông minh trước giờ đều không thích thân cận với những người như thế.
Phương nhị phu nhân làm sao không nhìn ra suy nghĩ của nữ nhi? Nhưng nàng chỉ có thể thở dài thôi. Khúc tam lão gia đi sớm, ai mà ngờ được hôn nhân của hai cô nương tam phòng đều tốt hơn bất cứ người nào trong những nhà họ hàng thông gia. Điều này khiến các nàng cực kỳ hâm mộ, vốn giữa hai người có cơ sở là thông gia nên bây giờ càng cần qua lại thân thiết. Chỉ là nữ nhi này khiến nàng không biết nói gì mới được.
Về đến nhà, Phương nhị phu nhân nói với nữ nhi, “Nhà chúng ta không cổ hủ nên không cấm cản các cô nương đọc sách nhưng nữ hài ngoại trừ biết thi thư thì nữ hồng không thể quá kém. Hiện giờ con còn nhỏ nên nương không dạy con việc quản gia nhưng nữ hồng thì nhất định phải học.”
“Nương, sao người lại nói lời này? Con không thích nghe chút nào!” Phương Nhã Kiều khó chịu nói, nàng thích đọc sách, đam mê đọc sách, cực kỳ hận nữ hồng, cảm thấy trong nhà có tú nương rồi thì cần gì học mấy thứ may vá đó.
“Con thì hiểu cái gì?” Phương nhị phu nhân dí trán nàng, “Con nhìn tứ cô nương Khúc gia xem, tú châm của người ta cực kỳ tốt, lúc trước ta còn thấy túi tiền nàng ấy làm rồi, thêu cực kỳ tỉ mỉ, thập phần tinh tế, nếu con mà được ba phần của nàng thì ta liền đi cảm tạ Phật Tổ. Trước khi cáo từ ta đã nói với cô mẫu của con rồi, ngày khác sẽ đem con qua đó để học nữ hồng với tứ cô nương Khúc gia.”
Phương Nhã Kiều đang định cự tuyệt thì thấy mẫu thần trầm mặt, chỉ đành trề môi nói: “Học thì học, con học là được chứ gì.” Còn chuyện học được hay không thì không liên quan đến nàng.
Lúc này Phương nhị phu nhân mới lộ ra gương mặt tươi cười.
Nàng không muốn bức nữ nhi nhưng Khúc gia cô nương kia từ nhỏ đã ở Bình Dương Hầu phủ, còn nghe nói quan hệ rất tốt với tiểu thư hầu phủ nữa, hiện giờ thêm thân phận hôn thê của Thế tử Trấn Quốc Công, đây là quan hệ nhân mạch tốt nhường nào cơ chứ. Làm sao nữ nhi ngốc này lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của mình? Giao hảo với người này tương lai chắc chắn sẽ sống an ổn sung sướиɠ.
********
Khúc Liễm không biết Phương nhị phu nhân xem trọng mình. Hai ngày sau các nàng nhận được bái thϊếp của tỷ muội song sinh Chúc gia, thỉnh các nàng qua chơi.
Chúc gia cũng có một tòa nhà ở kinh thành, khoảng cách từ ngõ Song Trà đến ngõ nhỏ Song Phúc của Chúc gia cũng không xa, chỉ ngồi xe ngựa hai khắc là tới.
Khúc Liễm tỷ muội vui vẻ đến chơi.
Nhà của Chúc gia lớn hơn nhà họ, mà người sống ở đây cũng nhiều hơn. Hiện giờ tỷ muội Chúc gia vào kinh chỉ là đi theo trưởng bối đến tham dự hôn lễ của một vị huynh trưởng, thuận tiện gặp các nàng.
“A Thấm, Liễm muội muội.” Chúc Kiễm cười chạy tới, dang tay ôm hai người Khúc Thấm.
Chúc Hà cũng cười khanh khách nhìn các nàng.
Bốn người vui vẻ một hồi mới ngồi xuống nói chuyện.
Chúc Kiêm có rất nhiều điều muốn nói, nàng kéo tay Khúc Thấm: “Ta không ngờ vừa mới vào kinh liền nghe tin ngươi đính hôn, hù ta giật cả mình, một chút tiếng gió đều không có. Còn Liễm muội muội lại càng khoa trương hơn, từ nhỏ thế mà lại đính hôn với Thế tử Trấn Quốc Công khiến bọn công tử có tâm tư với Liễm muội đều thất vọng không thôi đó.”
“Công tử nào?” Khúc Liễm tò mò hỏi, một chút cũng không e lệ.
Chúc Kiêm che miệng, cười khanh khách: “Rất nhiều nha, mấy vị nhà tỷ sau khi gặp Liễm muội đều xuân tâm nhộn nhạo, còn chưa kể đến mấy công tử trẻ tuổi ở Thường Châu đâu. Bọn họ đều cho rằng muội còn nhỏ nên không cần vội, chờ muội lớn hơn chút nữa tới cửa cầu hôn cũng không muộn, ai biết Trấn Quốc Công phủ đã sớm xuống tay. Khi tin tức muội đính hôn truyền tới Thường Châu thì bọn họ đều thất tình hết một lượt.”
“Tỷ, đừng nói bậy.” Chúc Hà oán trách một tiếng.
Chúc Kiêm sợ muội muội tức giận, vội nói: “Được được được, ta không nói nữa.” Nàng không trêu chọc Khúc Liễm nữa mà hứng thú bừng bừng thúc giục các nàng kể chuyện mấy tháng ở kinh thành có gì thú vị.
******
Khi hai tỷ muội Khúc gia và Chúc gia đoàn tụ với nhau thì ở Ninh Vương phủ, Chu Lang đã nhận được tin tức.
Trong lòng hắn mừng như điên, không nghĩ tới tỷ muội Chúc gia sẽ đến kinh thành, cảm thấy đây chính là cơ hội trời ban, là ý trời.
“Người đâu, thay quần áo cho bổn Thế tử.”
Đại nha hoàn Trà Hương hầu hạ hắn cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Thế tử làm sao vậy, có chuyện gì gấp ạ?”
Tâm tình Chu Lang đang cao hứng, trên mặt đều là ý cười nồng đậm muốn che cũng chẳng giấu được, nói: “Tất nhiên là có việc, ta muốn đến Trấn Quốc Công phủ tìm Kỷ Huyên Hòa.”
Trà Hương nghe xong thì không nhiều lời, vội hầu hạ hắn thay quần áo.
Nhìn bóng dáng Chu Lang rời đi, Trà Hương cảm thấy hôm nay Thế tử có gì đó rất không đúng, trong lòng đắn đo một hồi, quyết định vẫn nên đi bẩm báo với Ninh Vương phi.
Nàng là do Vương phi phái tới hầu hạ Thế tử, tuy nói là đại nha hoàn của Thế tử nhưng Thế tử xưa nay không để ý việc nội trạch nên chỉ khi được Vương phi cất nhắc thì mình mới có thể giữ vững địa vị hiện giờ. Mà nàng cũng biết Vương phi cực kỳ quan tâm đến chuyện của Thế tử, phái nàng tới đây mục đích cũng là để giám sát nên nàng không dám giấu giếm bất cứ chuyện gì.
Chu Lang hấp tấp rời khỏi Ninh Vương phủ, tức tốc đến Trấn Quốc Công phủ tìm Kỷ Lẫm.
Vừa tới nơi, hắn lập tức hỏi người gác cổng: “Thế tử nhà các ngươi có nhà không?”
“Thực xin lỗi Chu công tử, Thế tử không có trong phủ ạ.”
“Vậy ngươi có biết hắn đi đâu không?”
“Nô tài không biết, Thế tử không có nói.”
Chu Lang rất thất vọng, nhưng lúc này hắn lại nôn nóng trong lòng nên quyết định sẽ ở đây ngồi chờ Kỷ Lẫm về.
Đầu tiên hắn đến Hàn Sơn Nhã Cư thỉnh an Thục Nghi đại Trưởng Công chúa.
Thấy hắn tới, Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thập phần cao hứng, cười nói: “Sao hôm nay cháu lại đột nhiên tới thăm lão bà này?”
Chu Lang tức khắc có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu nói: “Cô tổ mẫu, tuy cháu tới tìm Huyên Hòa nhưng cũng là tới thăm ngài.” Nói xong, hắn chột dạ nhìn bà, sợ cô tổ mẫu khôn khéo nhìn ra gì đó.
Tất nhiên Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nhìn ra sự chột dạ của hắn, bật cười. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã là người rộng lượng hào phóng, dưới tình huống năm đó của tôn tử, chẳng ai muốn đến gần, chỉ có đứa nhỏ ngốc Chu Lang này thường xuyên đến tìm tôn tử của bà chơi. Có thể nói Chu Lang cũng là bà nhìn lớn lên, vì vậy cũng rất dung túng hắn.
“Cô tổ mẫu có biết Huyên Hòa đi đâu không ạ? Cháu tìm hắn có việc.” Chu Lang trông mong hỏi.
“Chuyện này ta cũng không biết nữa.” Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cười nói: “Nếu cháu có việc gấp thì có thể về trước, chờ khi nào Huyên Hòa trở về thì ta sẽ phái người tới báo.”
“Ách....không cần đâu ạ, cháu sẽ ở đây chờ hắn.” Lúc này Chu Lang làm gì có tâm tình làm chuyện khác chứ.
May mắn, hắn đợi hơn nửa canh giờ thì Kỷ Lẫm về, lập tức cáo từ Thục Nghi đại trưởng Công chúa rồi chạy đi tìm người.
Chỉ là, khi hắn nhìn thấy thiếu niên, đối diện với con ngươi hẹp dài yêu mỹ thì tức khắc rụt cổ, hình như hôm nay mình tới không đúng lúc rồi nha.