Lúc xuống xe, Lạc Lâm nghi ngờ nhìn hai nàng, hỏi: “Hình như Liễm muội muội đang rất cao hứng nhỉ?”
Khúc Liễm đang nắm tay Lạc Anh, hướng nàng ta cong môi cười: “Khó có dịp đi dâng hương với ngoại tổ mẫu, tất nhiên muội cực kỳ vui mừng rồi.”
Trong lòng Lạc Lâm không tin chút nào, lúc mới xuất phát thấy nàng ta chẳng có bao nhiêu hứng thú, lên xe ngựa thì lại mơ màng ngủ, thật sự không nhìn ra chỗ nào vui vẻ. Chắc chắn Lạc Anh lại cùng nàng ta nói gì đó, hoặc cả hai đang có kế hoạch mờ ám.
Nghĩ đến đây, Lạc Lâm quyết định lát nữa sẽ nhìn chằm chằm hai người này.
Đoàn người đi theo Lạc lão phu nhân tiến vào chùa Khô Đàm, nhanh chóng có tăng sư lại đây nghênh đón.
Thêm tiền dầu mè, lại đi bái Phật thì các cô nương liền được mời đến sương phòng nghỉ ngơi dùng trà và điểm tâm chay, còn Lạc đại phu nhân và Lạc đại thiếu phu nhân thì đi theo Lạc lão phu nhân đến thiền thất nghe giảng kinh.
Thức ăn chay và điểm tâm ở chùa Khô Đàm không tồi chút nào, đây cũng là một trong những nguyên nhân nữ quyến quan gia thích đến ngôi chùa này nhất. Khúc Liễm cảm thấy điểm tâm nơi này rất hợp khẩu vị của mình, ăn món gì cũng không ngấy, lại thêm khó có dịp tới đây nên nàng liền bưng một đĩa điểm tâm đến bên cửa sổ vừa ăn vừa ngắm cảnh.
Khúc Thấm cùng Lạc Cận ngồi đối diện nhau, hôn sự của cả hai đều được định ra rồi nên có vẻ tâm bình khí hòa, không giống Lạc Anh và Lạc Lâm vẫn còn chút khiêu thoát của thiếu nữ, lại thêm lúc này trong lòng hai người đều có tâm sự nên căn bản chẳng ngồi yên một chỗ được.
Lạc Anh với Lạc Lâm quay đầu nhìn Khúc Liễm, thấy nàng ôm một đĩa điểm tâm gặm đến vui vẻ thì có chút cạn lời. Hai người không khỏi liếc nhau một cái, phát hiện thế mà lại ăn ý thì đều sửng sốt, sau đó Lạc Anh nhanh chóng dời mắt sang chỗ khác.
“A Liễm, lúc trước muội đã đồng ý với tỷ là sẽ đi dạo chùa Khô Đàm nha.” Lạc Anh đến cửa sổ kéo Khúc Liễm dậy, nháy nháy mắt ra hiệu.
Tất nhiên Khúc Liễm bắt được tần sóng nhưng lúc này nàng lại không quá muốn đi tìm Kỷ Lẫm. Chủ yếu là nàng không biết sẽ gặp được nhân cách nào của hắn, nếu là khiêm tốn văn nhã thì khỏi nói, nhưng nếu là tên yêu nghiệt hung tàn thì khóc không ra nước mắt.
Bởi vì trong lòng không xác định được cho nên trong khoảnh khắc đó nàng vẫn giậm chân tại chỗ, không có vì Kỷ Lẫm tới chùa Khô Đàm mà vui mừng.
Nhưng mà Lạc Anh trừng mắt quá nên Khúc Liễm đành đi theo.
“Thấm biểu tỷ, Cẩn tỷ tỷ, hai người có đi cùng bọn muội không? Nếu không thì muội với A LIễm đi đây.”
Khúc Thấm và Lạc Cẩn đều mỉm cười cự tuyệt, hai nàng tính sẽ ở trong sương phòng này nghỉ tạm một lát rồi sẽ đến thiền thất tìm Lạc lão phu nhân, sợ nếu các nàng đều không ở đó thì không ai hầu hạ bà. Khúc Thấm dặn dò hai nàng chớ có ham vui, nên để bọn nha hoàn đi cùng và đừng có chạy đến sau núi của chùa, nơi đó không có tăng nhân trông coi sẽ rất dễ xảy ra chuyện.
Hai người đồng thanh đáp ứng.
“Ta ngồi cũng có chút nhàm chán, không bằng đi cùng các muội đi.” Lạc Lâm cũng đứng dậy, cười nói với hai nàng.
Đôi mắt Lạc Anh xoay chuyển, nói: “Vậy được rồi, Lâm tỷ tỷ cũng cùng nhau đi dạo, nhiều người thì càng náo nhiệt.”
Ba người tạm biệt Khúc Thấm và Lạc Cận, sau đó tỏ vẻ vô cùng cao hứng ra khỏi sương phòng, mang theo một đám nha hoàn ma ma đi dạo chùa Khô Đàm.
Chùa Khô Đàm là ngôi chùa nổi tiếng nhất kinh thành, chiếm diện tích cực kỳ lớn, phân chia phạm vi trước điện và sau điện, trong đó còn có sương phòng chuyên dùng để làm nơi nghỉ ngơi cho khách hành hương tới lễ Phật ăn chay, chỉ riêng khu vực trước điện cũng đủ để các nàng đi dạo ngắm cảnh. Nhưng có vẻ ba cô nương đều có chút nhàm chán, chỉ tùy tiện đi đi lại lại, trên mặt không có gì là vui mừng.
Đi dạo được khoảng hai khắc thì Lạc Lâm không nhịn nổi nữa, “Ta muốn đến lầu canh, Liễm biểu muội và Anh muội muốn đi đâu?” Trong lòng nàng cảm thấy Lạc Anh và Khúc Liễm nhất định có mục đích nào đó, cho nên hai mắt gắt gao nhìn, không muốn bỏ sót một biểu cảm nào của hai người kia.
Lạc Anh mừng thầm, cảm thấy hôm nay Lạc Lâm rất thức thời, “Ta cùng A Liễm muốn đến hồ phóng sinh bên kia chơi.”
Hai bên nói xong, đều cảm thấy thực hợp tâm ý mình, vì thế liền cười nói lời tạm biệt.
Chờ Lạc Lâm mang theo nha hoàn đi xa, Lạc Anh nhanh chóng kéo Khúc Liễm đến hồ phóng sinh, nói: “Nhất định Lâm tỷ tỷ muốn đi gặp Tĩnh Viễn Hầu phu nhân, nếu có thể lưu lại ấn tượng tốt với bà ấy thì càng tốt. Ta nghe nói Thế tử Tĩnh Viễn Hầu từ nhỏ thân thể ốm yếu, năm nay đã mười bảy tuổi nhưng hôn sự vẫn không thuận lợi, không có nhà nào nguyện ý gả con gái qua đó để chịu tội vì sợ tương lai không chỉ phải thủ tiết mà còn phải giúp người khác nuôi con. Nhưng Lâm tỷ tỷ lại cứ muốn đâm đầu vào đó, không biết nàng ấy có cảm thấy không đáng giá hay không nhỉ?”
Lạc Lâm chưa bao giờ là người sẽ chấp nhận số mệnh của mình, dù là thứ xuất thì cũng muốn bò cao hơn bọn tỷ muội. Lấy thân phận của nàng ta thì bình thường sẽ không bao giờ gả cao hơn đại phòng Lạc Kha và Lạc Anh, trừ phi là tình huống đặc thù. Tình huống của Tĩnh Viễn Hầu phủ cũng là một tình huống đặc biết làm nàng ta luôn nhớ thương trong lòng, luôn muốn tìm cơ hội tiếp cận.
Mỗi người đều có sự lựa chọn của chính mình nên Khúc Liễm cũng sẽ không đánh giá, chỉ nói: “Lâm biểu tỷ thích thì tốt.”
Lạc Anh nhíu mày, nàng cảm thấy hành vi của Lạc Lâm đúng là không thể tưởng tượng được, biết rõ sau này sẽ thủ tiết mà còn muốn đu lên?
Lắc lắc đầu, không muốn nghĩ tới chuyện này nữa, cùng Khúc Liễm đi đến hồ phóng sinh.
Tới nơi, Khúc Liễm lại gặp hai người quen, đó là tỷ muội song sinh Chúc gia.
“Kiêm tỷ tỷ, Hà tỷ tỷ, sao hai người lại ở đây?” Khúc Liễm kéo tay Lạc Anh đi qua đó, giới thiệu các nàng với nhau.
Lạc Anh nhìn hai tỷ muội lớn lên gần như giống hệt nhau thì hai mắt trừng lớn, bộ dáng rất hiếm lạ. Nàng cùng Lạc Thừa Phong tuy cũng là song bào thai nhưng lớn lên cũng không giống nhau, còn tỷ muội song sinh này mới gặp sẽ không thể phân biệt được ai lớn ai nhỏ, hai tỷ muội duyên dáng yêu kiều đứng ở chỗ đó thu hút mọi ánh nhìn.
Lạc Anh cùng các nàng chào hỏi, đôi mắt hết nhìn người này lại nhìn người kia, tựa hồ như muốn nhìn thấu hai người.
Hai tỷ muội Chúc gia quen biết với Khúc Liễm, sau khi biết thân phận của Lạc Anh thì cũng xem mặt mũi Khúc Liễm nên không ngại nàng ấy tò mò hỏi thăm, Chúc Hà hướng nàng mỉm cười ôn nhu khiến Lạc Anh có chút ngượng ngùng.
Chúc Kiêm thấy Khúc Liễm thì rất cao hứng, nói: “Chúng ta bồi trưởng bối đến đây lễ Phật, vì không kiên nhẫn nghe giảng kinh ở trong điện nên ra ngoài đi dạo. Nếu muội ở chỗ này thì có phải A Thấm cũng đến không?”
“Tỷ tỷ ở sương phòng nghỉ ngơi ạ, hai người muốn tìm tỷ ấy sao?”
“Tất nhiên là vậy rồi.” Chúc Kiêm chọc chọc cái trán của Khúc Liễm, cười tủm tỉm: “Chúng ta đi tìm A Thấm trước đây, các muội tự mình chơi nhé.”
Chúc gia tỷ muội cùng tuổi với Khúc Thấm nên giữa họ sẽ có nhiều chuyện để nói hơn, còn Khúc Liễm trong lòng các nàng chính là tiểu muội muội thân thiết thôi, vì thế khi biết Khúc Thấm cũng tới thì tất nhiên muốn đi tìm bạn tốt trước.
“Các nàng lớn lên thật giống nhau nha.” Lạc Anh kinh ngạc cảm thán.
“Bởi vì các nàng là song sinh mà.”
“Nhưng tỷ với Thất ca cũng là song bào thai nhưng đâu có giống nhau.”
Đó là bởi vì các ngươi là song bào thai khác trứng nên tất nhiên không giống rồi.
Khúc Liễm không biết nên giải thích như nào với Lạc Anh cho nên khi nàng ấy còn đang cảm thán thì mình đứng ngắm cảnh hồ, thấy cách đó không xa có tiểu sa di tầm bảy, tám tuổi liền vẫy tay kêu hắn lại đây, muốn nhờ hắn lấy chút thức ăn cho cá.
“Nữ thí chủ, vẫn chưa đến thời gian cho cá ăn nên trong chùa không có chuẩn bị thức ăn ạ.” Tiểu sa di cộc lốc nói.
Khúc Liễm nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt, không biết nên khóc hay nên cười nữa. Nàng cũng không khó xử tiểu sa di mà sai Bích Xuân đi lấy hai miếng điểm tâm ở tới, sau đó nàng để vào túi tiền của mình, dùng sức nghiền nát rồi cho cá ăn.
Lạc Anh chạy tới nói thầm với tiểu sa di, đầu tiên hắn thực khẩn trương, nhưng sau đó lại nhanh chóng lắc đầu. Khúc Liễm thấy thế thì cũng tò mò qua hỏi có chuyện gì.
“Tỷ đang hỏi hắn có biết Kỷ Huyên Hòa ở đâu không.” Lạc Anh thì thầm vào tai nàng, “khó có dịp cả hai đều ở chỗ này, chẳng lẽ muội không muốn gặp hắn sao?”
Khúc Liễm rất khó xử, nàng muốn gặp thiếu niên ôn nhuận như ánh mặt trời kia cơ, chứ nếu là hung tàn yêu nghiệt thì....Nói mới để ý, nhân cách của hắn thay đổi như thế nào nhỉ? Có quy luật gì chăng? Dù bị dọa vài lần rồi nhưng Khúc Liễm vẫn chưa rõ ràng nhân cách của hắn biến hóa dưới điều kiện nào, chính vì thế mỗi lần thấy Kỷ Lẫm đều khiến nàng chần chờ, do dự.
Lạc Anh tưởng nàng ngượng ngùng nên tiếp tục cố gắng thuyết phục.
“Thí chủ, tiểu tăng cũng không biết người mà thí chủ nhắc tới đang ở đâu, thỉnh ngài đừng làm khó dễ tiểu tăng.” Tiểu sa di rất là rối rắm.
Lạc Anh thấy hắn không giống nói dối, chỉ đành từ bỏ.
Hai người rời khỏi hồ phóng sinh, đi về phía rừng bia nổi danh của chùa, nơi đó lưu lại bản thư pháp được khắc bởi danh nhân tiền triều nên Khúc Liễm muốn đến nhìn một cái. Lại không ngờ vừa mới tiến vào rừng bia thì thấy thiếu niên đi từ hướng đối diện đi tới.
Thiếu niên kia vẫn mặc áo gấm tím nhạt lưu vân, đi phía xa xa, khí chất thanh đạm nhã nhặn, dung mạo anh tuấn nhưng thần sắc có vẻ lạnh lẽo, mày nhíu lại, đôi môi mím chặt khiến cho tùy tùng đi sau không dám ho một từ, chỉ có thể trầm mặc đi theo.
Chỉ là, khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy hai thiếu nữ đối diện thì vẻ lạnh lẽo dần biến mất, thay vào đó là sự vui sướиɠ khôn cùng, cả người như trở bừng sáng lên.
“Liễm muội muội, Lạc cô nương.” Kỷ Lẫm mìm cười nhìn hai người, “Các muội hôm nay đến dâng hương cùng Lạc lão phu nhân sao?”
Lạc Anh cong môi cười nói: “Đúng vậy, Kỷ công tử thì sao? Huynh đi cùng Công chúa hả?”
Kỷ Lẫm cười nhạt, “Không phải, chỉ là tới đây tìm Minh Phương đại sư thôi.”
Lạc Anh trợn tròn mắt, giật mình nói: “Là vị đại sư nổi danh khắp thiên hạ sao? Ngài ấy vào kinh bao lâu rồi? Sao lại ở chùa Khô Đàm?” Sau đó nàng lại nghĩ nếu để người kinh thành biết Minh Phương đại sư tới kinh thành thì chỉ sợ nơi này sẽ bị nữ quyến đạp đổ cửa mất.
“Đúng vậy, cho nên Lạc cô nương xin đừng đem chuyện ngài ấy ở chùa Khô Đàm nói cho người khác biết.” Thanh âm Kỷ Lẫm vẫn ôn hòa như cũ.
Lạc Anh là người rất nghĩa khí, vỗ ngực nói: “Yên tâm, ta tuyệt đối không nói bậy đâu.” Xong, nàng nhìn Khúc Liễm một cái rồi lấy cớ chuồn đi, cũng mang cả nhóm nha hoàn với ma ma đi luôn để lưu lại không gian cho đôi hôn phu thê.
Lạc Anh vừa đi, bầu không khí tràn ngập hơi thở ái muội, cả hai bỗng dưng đỏ mặt.
Bình thương da mặt Khúc Liễm có dày thật nhưng đây là lần đầu tiên quen “bạn trai” –vị hôn phu tương đương với bạn trai. Hơn nữa trong lòng còn có chút thích người này nên khi ở trước mặt hắn tự nhiên cũng sẽ hơi hồi hộp. Đặc biệt là thấy hắn cũng đỏ mặt nhìn mình thì càng làm nàng ngượng ngùng hơn.
Sau một hồi đỏ mặt ngượng ngùng, Kỷ Lẫm ôn hòa hỏi: “Muội có thích hương liệu lần trước ta tặng không?”
Khúc Liễm thành thật gật đầu, nhấp miệng cười nói: “Hương liệu kia có mùi hoa quế cực kỳ thanh nhã, muội rất thích nó.”
Hiện giờ trưởng bối hai nhà đều là nhắm một mắt mở một mắt để hai người gặp gỡ tặng đồ gì đó, đặc biệt là Kỷ Lẫm rất ân cần, món đồ hắn đưa tặng cho Khúc Liễm rất đa dạng, từ những món đồ quý hiếm đến đồ chơi nhỏ mấy văn tiền, cách mấy ngày lại tặng, hương liệu là thứ gần đây nhất hắn cho người mang qua. Khúc Liễm được nhận quà cũng cảm thấy áp lực như núi vì mỗi lần đều vắt óc suy nghĩ xem nên tặng hắn quà gì.
Được mỹ thiếu niên ân cần lấy lòng như vậy thực dễ dàng thỏa mãn lòng hư vinh của phái nữ, dù có là người tâm tư sắt đá thì cũng phải hóa mềm, đây cũng là nguyên nhân biết hắn có hai nhân cách nhưng vẫn không tự chủ được mà thích hắn. Nhưng là trước mắt nàng chỉ thích nhân cách ôn nhuận ấm áp của thiếu niên thôi, còn nhân cách hung tàn kia chỉ hy vọng có thể tập thích nghi.
“Nếu muội thích thì ngày khác huynh sẽ sai người đưa tới nữa.” Hắn ôn hòa nói, trong mắt tràn đầy sự ôn nhu làm say lòng người.
Khúc Liễm thẹn thùng gật đầu, đang muốn nói gì đó thì thấy hắn đột nhiên nhíu mày, vẻ mặt trở nên không tốt làm nàng căng thẳng, vội hỏi: “Kỷ ca ca, huynh sao thế?”
“Đau đầu.” Kỷ Lẫm bám vào tấm bia đá bên cạnh, sắc mặt tái nhợt.
Khúc Liễm kinh ngạc, vội đi qua đỡ lấy người thì bị hắn siết chặt tay, hình như đang rất khó chịu.
Trong lòng nàng rất lo lắng, nhìn trái nhìn phải một chút rồi đỡ hắn đến đình nhỏ trong rừng ngồi nghỉ. Dưới thời tiết lạnh như này mà trên trán hắn đều là mồ hôi khiến nàng luống cuống tay chân, không biết làm sao hắn lại đột nhiên đau đầu.
“Thế tử!” Thường Sơn đang tránh ở phía xa phát hiện có khác thường liền vội vã đi tới, chỉ liếc nhìn qua là biết tật đau đầu của Kỷ Lẫm lại tái phát liền nhanh chóng lấy dược luôn mang theo bên mình ra.
Khúc Liễm thấy Thường Sơn lấy ra một bình nhỏ bằng bạch ngọc, dốc một viên thuốc cho Kỷ Lẫm ăn thì hơi nghi hoặc. Qua một lát sau thần sắc Kỷ Lẫm thoạt nhìn không còn thống khổ như trước nữa, sắc mặt cũng khôi phục một chút hồng nhuận.
“Đây là thuốc gì thế?” Khúc Liễm tò mò hỏi.
Thường Sơn nhìn Kỷ Lẫm, thấy hắn không ngăn cản liền nói: “Là thuốc viên mà Minh Phương đại sư cấp cho Thế tử, mỗi khi Thế tử đau đầu thì ăn một viên.”
“Kỷ ca ca thường xuyên đau đầu sao?” Đây là lần đầu tiên nàng thấy dáng vẻ này của hắn nên trong lòng có hơi hoảng loạn, rất sợ hắn bị bệnh nan y nào đó. Một thiếu niên mười bốn tuổi, ngày thường nhìn rất khỏe mạnh, hẳn sẽ không bị bệnh khó chữa gì đâu nhỉ?
Thường Sơn do dự một chút, gật gật đầu.
Chờ Thường Sơn lui ra, Khúc Liễm liền đến ngồi trước mặt Kỷ Lẫm, nhìn hắn mà thất thần.
“Xin lỗi muội, để muội thấy dáng vẻ này của huynh rồi.” Kỷ Lẫm mở to mắt, hướng nàng xin lỗi, tận sâu trong đáy mắt lướt qua tia khác thường.
Khúc Liễm còn đang mải suy nghĩ nên không chút ý tới ánh mắt của hắn, nàng ngẩng đầu nhìn, thấy đôi mắt mở to của hắn thì nói: “Không có việc gì đâu, muội sẽ không ghét bỏ huynh.” Vừa dứt lời liền thấy mặt hắn đỏ bừng thì không khỏi tự ngẫm, có phải mình quá táo bạo không nhỉ?
Tuy nàng cảm thấy trình độ này căn bản không đáng nhắc tới nhưng ở nơi đầy quy củ ràng buộc này thì lời nói của nàng rất lớn mật.