Tuy thời cơ không đúng nhưng Chu Lang muốn chạy đã không kịp rồi, huống chi hắn cũng chẳng muốn trốn.
“Ngươi tới làm gì? Hửm?”
Đối phương nhàn nhạt liếc qua, còn dùng ngữ khí ghét bỏ làm trái tim bé nhỏ của Chu Lang bị tổn thương, vạn phần hoài niệm Kỷ Lẫm khi chưa biến sắc. Khi đó Kỷ Lẫm khiêm tốn văn nhã biết bao, dù có ghét ai thì cũng không biểu hiện rõ ràng, quả thực chính là người tốt hiếm gặp, không giống hiện tại, sau khi thay đổi thì việc hung tàn nào cũng làm được, càng sẽ không niệm tình huynh đệ.
“Ta tìm ngươi có việc.” Chu Lang nói xong, nhìn qua Thường –hay đi cùng –Sơn, tựa hồ muốn hỏi Thường Sơn xem hôm nay tên này bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm sao mà ban ngày ban mặt lại thay đổi?
Thường Sơn cúi đầu giả chết, hắn không dám mắt đi mày lại với Chu Lang trước mặt chủ tử đâu, đặc biệt lúc này chủ tử tính tình xấu nữa, đây là đi tìm chết mà.
“Chuyện gì? Nếu là chuyện râu ria thì đừng có tới tìm ta.” Kỷ Lẫm không khách khí nói, phất phất ống tay áo, cất bước đi vào Huyên Phong Viện.
Chu Lang mặt dày đuổi kịp, “Việc này không phải ngươi thì không ai giúp được ta hết. Ngươi vẫn còn nhớ việc mình đáp ứng ta ở biệt trang của Bình Dương Hầu phủ dưới chân núi Kỳ Vân chứ? Lúc đó ngươi nói nếu ta có chuyện cần sự giúp đỡ thì ngươi chắc chắn sẽ tận lực.”
Kỷ Lẫm hồi tưởng lại, hình như có chuyện đó thật, vì thế nhẹ nhàng nhìn lướt qua Chu Lang, đi vào Huyên Phong Viện.
Cung Tâm thấy chủ tử về liền đến đây, ai ngờ phát hiện chủ tử lạnh mặt, đôi mắt híp lại, khí chất trên người biến đổi rất lớn liền vội cụp mắt rũ mi đi qua hầu hạ, một câu cũng không dám nói.
Kỷ Lẫm thay thường phục đi ra, mái tóc buông xuống dài đến tận eo. Ánh sáng trong nhà có chút tối tăm, gió thu hiu quạnh thổi vào làm dải lụa trong phòng lay động, ngay cả mái tóc dài của Kỷ Lẫm cũng được gió thu quấn lấy, vô hình tạo ra bầu không khí quỷ dị khiến Chu Lang run cầm cập.
“Nói đi, tới tìm ta có chuyện gì?” kỷ Lẫm nâng tách trà nóng, dùng nắp trà gạt lá trà bên trên, vẻ mặt không kiên nhẫn như muốn nói tâm tình hiện giờ không tốt, nếu đến gây sự thì thức thời lăn nhanh.
Tất nhiên Chu Lang sẽ không lăn.
“Huyên, Huyên Hòa.” Chu Lang căng da đầu nói, “Tam cô nương đại phòng Chúc gia đã vào kinh rồi.” Nói tới đây, tinh thần của hắn phấn chấn lên, kích động nói: “Nếu nàng đã vào kinh thì chứng tỏ ta với nàng ấy có duyên phận, vậy nên ta muốn lấy nàng làm vợ.”
Kỷ Lẫm nhìn qua đôi mắt sáng bừng của người nào đó, không ngờ tên này vẫn nhớ thương Chúc cô nương mới gặp một lần ở Chúc gia, đột nhiên hắn hỏi: “Ninh Vương phi có an bài gì không?”
Khí thế của Chu Lang lập tức biến mất không còn một mảnh, có chút bất đắc dĩ nói: “Tất nhiên nương ta hy vọng ta lấy biểu muội nhà cữu cữu.”
“Ngươi biết nguyên nhân chứ?”
“Đại khái là vì.....Xưa nay biểu muội cùng mẫu phi rất thân cận với nhau, nếu ta cưới biểu muội thì mẫu phi ở trong phủ sẽ có người giúp sức, mẹ chồng nàng dâu đồng lòng, như thế thì những trắc phi di nương của phụ vương sẽ không giở thủ đoạn tâm kế được.” Dứt lời, hắn thờ dài thật sâu.
Tâm tư cả đời của mẫu phi đều đặt vào chuyện đấu đá với những nữ nhân ở hậu viện, điều này làm hắn rất phiền muộn.
“Ngươi cũng hiểu đấy chứ nhỉ.” Kỷ Lẫm nhướn mày, không biết lời này là tán dương hay trào phúng nhưng với thần sắc đó, người nhìn sẽ chỉ nghĩ hắn đang cười nhạo mình.
Chu Lang buồn bực nói: “Có thể không rõ sao? Đây là chính miệng mẫu phi nói với ta, bà muốn ta lấy biểu muội cữu cữu nhưng tất nhiên ta không đồng ý, bà không còn cách nào nên chơi trò đánh vào tâm lí, nói bà khổ thế nào, bất đắc dĩ ra sao.” Hắn thở dài, tuy nói lệnh của cha mẹ, lời người mai mối nhưng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn thích một cô nương đến vậy, trong lòng chỉ nghĩ cùng nàng sống hết cuộc đời nên không muốn dễ dàng buông tay từ bỏ.
Kỷ Lẫm không nói chuyện mà suy tư nhìn Chu Lang.
“Huyên Hòa, ngươi giúp hay không giúp hả?” Chu Lang lại hỏi, ánh mắt nghiêm túc.
Kỷ Lẫm không chút để ý nói: “Giúp ngươi thì cũng được thôi....”
“Thật sao?” Chu Lang vừa mừng vừa sợ, giờ phút này hắn cảm động cực kỳ, cách một cái bàn –do không dám tới gần hảo huynh đệ đang biến sắc mặt, nói: “Huyên Hòa, vẫn là ngươi tốt nhất!”
Kỷ Lẫm ý vị sâu xa cười một cái, “Ta còn chưa nói xong đâu. Giúp ngươi thì cũng được nhưng ta không cam đoan sau khi thành công thì Ninh Vương phi có tức giận hay không. Nếu Ninh Vương phi sinh khí thì có lẽ càng không thích Chúc cô nương, vấn đề giữa mẹ chồng nàng dâu sẽ khiến ngươi khó xử, đến lúc đó bị kẹp giữa hai người thì ngươi sẽ làm thế nào?”
Chu Lang sửng sốt.
Làm một nam nhân cẩu thả, tất nhiên hắn sẽ không quá mức chú ý đến việc nội trạch, cho nên đôi khi vẫn còn có chút ngây thơ, thậm chí không suy xét mọi việc kỹ càng. Mà đúng thật, hắn chưa nghĩ tới nếu mình cưới một nữ tử mà mẫu thân không thích thì sẽ ra sao.
“Này.....” Chu Lang do dự, nhịn không được nhìn về phía Kỷ Lẫm, khiêm tốn hỏi: “Ngươi nói ta nên làm sao giờ?”
Sau đó....hắn bị Kỷ Lẫm một cước đá bay.
“Ông đây không thèm quản ngươi đi tìm chết!” Hắn đột nhiên lạnh như băng nói, vẻ mặt hung ác nham hiểm cứ như vừa rồi Chu Lang không cẩn thận chạm vào cấm kỵ của hắn.
Chu Lang suýt chút nữa ngã lăn quay, cũng may hắn biết sau khi Kỷ Lẫm biến sắc thì không dễ chọc nên phản ứng cũng mau lẹ, trước khi rơi xuống đất đã nhanh chóng bắt được một tấm lụa che để ổn định thân thể. Chỉ là hắn lại không cẩn thận giẫm phải cái ghế nên ngã bịch xuống đất, dẫn đến cái bàn nhỏ cũng đổ theo, chung trà rớt hết xuống dưới.
Thanh âm loảng xoảng vang lên khắp phòng khiến hạ nhân canh giữ bên ngoài run rẩy, cho rằng Ninh Vương Thế tử lại phạm phải sai lầm xuẩn ngốc nào đó nên bị Thế tử của bọn họ tẩn một trận.
Thường Sơn với Cung Tâm đang đứng dưới bậc thang hai mặt nhìn nhau, không biết bây giờ làm nên làm thế nào nữa. Nếu Thế tử Ninh Vương ở Trấn Quốc Công phủ bị thương thì chắc chắn Ninh Vương phi sẽ tức giận đến đây chất vấn, mà phu nhân của bọn họ tự nhiên sẽ không cho Ninh Vương phi mặt mũi, đến lúc đó khó tránh khỏi tranh cãi.
Đột nhiên, Thường Sơn tinh mắt nhìn lên bóng dáng nhỏ bé vừa vụt bay qua trên bầu trời, thì ra là con ưng nhỏ, nó đang đậu trên cây hải đường. Thường Sơn kinh hỉ không thôi, vội vàng chạy tới gốc cây gọi con ưng nhỏ: “Kim Ô, mày lại về rồi? Hôm nay có mang thứ gì về không đó?”
Hắn mong đợi nhìn Kim Ô, nhưng đáng tiếc con ưng ngạo kiều này không để ý tới hắn, kêu lên một tiếng rồi lại bay vào phòng.
Trong phòng, Chu Lang đã đứng vững, nở nụ cười khổ, trong lòng thầm nghĩ không biết mình lại động chạm đến chỗ nào của Kỷ Lẫm rồi. Đang đứng thì cảm giác trên đầu mình có thứ gì đó, ngẩng đầu lên thì thấy chim ưng Kỷ Lẫm nuôi bay vào, dừng trước mặt Kỷ Lẫm.
Hắn cũng có ấn tượng với con chim nhỏ này vì nhúm lông màu vàng trên đỉnh đẩu nó rất kỳ lạ. Khi Kỷ Lẫm còn dưỡng nó thì hắn cũng muốn nhưng Kỷ Lẫm lại cự tuyệt. Một đoạn thời gian ngắn sau hắn đến xem, phát hiện con ưng này được Kỷ Lẫm huấn luyện trở nên rất thông minh, thành ra hiện tại không chỉ có chủ nhân của nó khi dễ hắn mà con súc sinh này cũng dám dẫm móng vuốt lên đầu hắn!
Kỷ Lẫm nhìn con ưng, sau đó rút một mẩu giấy nhỏ từ móng vuốt của nó, thong thả ung dung mở ra đọc. Sau khi xem xong, sắc mặt hắn hòa hoãn rất nhiều, lệ khí cũng phai nhạt chọc Chu Lang ngứa ngáy, tò mò không biết trên đó viết gì, là ai viết cho hắn mà có thể khiến tâm tình của Kỷ Lẫm lập tức tốt lên.
“Khụ, Huyên Hòa.” Chu Lang mặt dày cọ qua, “Ngươi biết ta không có tài năng kiệt xuất gì mà, giúp ta lần này nhé.”
“Biết rồi, giúp ngươi cũng được nhưng ngươi nhất định phải nghe ta, hơn nữa không cho phép nóng vội, hành động thiếu suy nghĩ.” Kỷ Lẫm nhìn chằm chằm hắn, nói.
“Có thể có thể.” Chu Lang mừng rỡ, vội gật đầu không ngừng.
Sau khi Chu Lang bị Kỷ Lẫm đuổi khỏi Huyên Phong Viện thì đột nhiên nhớ mình còn chưa lãnh giáo Kỷ Lẫm vấn đề trước đó đâu. Tuy nói Kỷ Lẫm cũng là đại nam nhân nhưng xưa nay hắn rất thông minh, chuyện gì cũng suy xét chu toàn nên nếu hắn có thể đặt ra vấn đề hoóc búa kia thì mình phải nên xin chỉ giáo mới đúng.
Nghĩ xong, hắn định quay lại Huyên Phong Viên nhưng đáng tiếc, bị Thường Sơn ngăn lại.
“Chu Thế tử, ngài vẫn nên để ngày khác tới đi ạ.” Thường Sơn nhắc nhở nói, “Hôm nay ngài có ở đây mãi thì cũng không chiếm được chỗ tốt đâu.”
Chu Lang: =__=! Hắn ta nói quá đúng, không thể phản bác được.
Chu Lang nhụt chí rời đi, vừa ra khỏi Huyên Phong Viện không lâu thì thấy Trấn Quốc Công phu nhân được nhóm ma ma nha hoàn vây quanh mà đến. Tầm mắt của hắn dừng trên người hài tử khoảng tám, chín tuổi, hắn lớn lên môi hồng răng trắng, rất xinh đẹp, bảy phần giống Trấn Quốc Công, một đôi mắt linh động đảo qua đảo lại, vừa nhìn liền biết là đứa nhỏ nhanh nhẹn.
“Là Lang Nhi à, sao hôm nay lại tới đây vậy?” Trấn Quốc Công phu nhân lãnh đạm hỏi.
“Chu biểu ca.” Hài tử kia ngoan ngoãn hành lễ.
Nụ cười trên mặt Chu Lang hơi thu liễm, khách khí đáp: “Tới tìm Huyên Hòa nói chút việc thôi ạ.”
Trấn Quốc Công phu nhân nghe xong thì lạnh lùng nhìn hắn đến mức Chu Lang cảm thấy không được tự nhiên. Hắn phát hiện mẫu thân nhà mình dù có chút khó chơi, rất nhiều lúc không màng đến ý muốn của hắn mà hành sự nhưng vẫn rất yêu thương đứa con này. Không giống Trấn Quốc Công phu nhân, đối xử với con trai ruột còn không bằng đứa con di nương sinh ra, hắn với Kỷ Lẫm quen nhau lâu vậy rồi mà lúc nào cũng chỉ thấy vẻ mặt lạnh nhạt này của bà, đối với nhi tử ruột không cho sắc mặt tốt một lần nào.
Tuy nói cha mẹ là người tốt nhất thiên hạ nhưng lời này áp lên người Trấn Quốc Công phu nhân thì cực kỳ không phù hợp.
“Chu biểu ca, gần đây Hướng Nhi đang học bắn tên, ngày nào đó rảnh rỗi huynh chỉ điểm Hướng Nhi một hai nhé?” Hài tử kia hướng Chu Lang cười, nụ cười ngây thơ không chút tì vết.
Chu Lang cười nói: “Ngươi nhờ sai người rồi, đại ca ngươi dù cưỡi ngựa bắn cung hay công phu quyền cước đều rất tốt, ngươi hẳn phải thỉnh hắn giúp mới đúng chứ. Kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung của ta không có bằng hắn được, mỗi lần Hoàng Thượng khảo hạch thì đều là hắn đoạt hạng nhất.”
“Chu biểu ca khiêm tốn quá rồi, huynh cưỡi ngựa bắn cung không tồi chút nào đâu. Hơn nữa đại ca rất bận nên Hướng Nhi không muốn quấy rầy huynh ấy.” Kỷ Hướng cười với Chu Lang, rồi lại ngửa đầu nói với Trấn Quốc Công phu nhân phía sau, “Mẫu thân, người nói Chu biểu ca dạy Hướng Nhi được không?”
Trấn Quốc Công phu nhân nhàn nhạt đáp, nói với Chu Lang: “Lang Nhi nếu rảnh thì cũng tới chỉ điểm Hướng Nhi một chút.”
Chu Lang cười đồng ý, trong lòng nghĩ cứ đồng ý đại đi, đỡ để hai bên xích mích. Kỷ Hướng là do di nương sinh ra, vì diện mạo giống Trấn Quốc Công nên mới được Trấn Quốc Công phu nhân nhận nuôi bên người, nghe nói coi như con ruột mà đối đãi. Chỉ là con di nương đưa đến chỗ mẹ cả nuôi dưỡng thì không bao giờ thay đổi được thân phận đâu. Trước giờ Chu Lang là người rất kiêu ngạo, làm sao sẽ coi trọng nhi tử của di nương? Đặc biệt Trấn Quốc Công phu nhân không thương nhi tử ruột của mình mà lại yêu quý con thϊếp thất khiến Chu Lang cảm thấy không đáng thay Kỷ Lẫm, chính vì vậy càng chướng mắt Kỷ Hướng này.
Thấy không còn chuyện gì nữa, Chu Lang liền cáo từ rời đi.
Ra khỏi Trấn Quốc Công phủ, bộ não đủ dùng của Chu Lang bắt đầu xâu chuỗi mọi việc, hiểu ra vì sao Kỷ Lẫm sẽ nói lời đó rồi.
Lấy tính tình của Trấn Quốc Công phu nhân thì có lẽ về sau Khúc cô nương vào cửa sẽ không chiếm được chỗ tốt, chẳng lẽ Kỷ Lẫm muốn vì tức phụ mà bất kính với mẫu thân?
******
Trung thu qua đi, thời tiết kinh thành bắt đầu chuyển lạnh.
Sau khi hôn sự của Khúc Thấm định ra không lâu thì trong kinh lưu truyền tin tức Đại hoàng tử sắp nạp tiểu thư Bình Dương Hầu phủ làm Trắc phi. Đối với chuyện này, phản ứng của mọi người đều khác nhau.
Khi trận tuyết đầu mùa đến, Khúc Liễm lần nữa đến Bình Dương Hầu phủ ở vài ngày với tỷ tỷ thì Lạc Anh thầm kể cho nàng nghe.
“Nghe nói An Quốc Công bực bội vô cùng nên chướng mắt đại tỷ.” Lạc Anh có chút lo lắng, “Nhưng may mắn đại tỷ phu vẫn còn tình nghĩa phu thê với tỷ ấy nên cũng che chở một hai, đưa ra đề nghị đem thứ muội trong nhà cũng đưa đến phủ Đại hoàng tử.”
Khúc Liễm lấy một khối bánh đậu đỏ bỏ vào miệng, nghe xong lời này liền hỏi: “Đại hoàng tử cũng nhận sao?”
“Tất nhiên rồi.” Lạc Anh khinh thường nói: “Vì sao lại không thu chứ? An Quốc Công phủ vốn là nhà ngoại của Đại hoàng tử nên nạp biểu muội mình chẳng phải sẽ thân càng thêm thân sao? Huống chi tỷ nghe nói thứ nữ kia dung mạo không tệ đâu, nam nhân mà, ai chả thích trái ôm phải ấp, kiều thϊếp vây quanh?”
Khúc Liễm thấy nàng ấy tức giận bất bình thì vỗ vỗ tay nàng, lại hỏi: “Trong cung có phản ứng gì không? Chung Quý phi và Tam hoàng tử....” Bình Dương Hầu phủ làm việc này thật không đạo nghĩa, chẳng lẽ không sợ Chung Quý phi và Tam Hoàng tử ngột ngạt sao?
“Không nghe phong phanh gì cả.” Lạc Anh chống cằm: “Cha ta nhìn có vẻ rất bình tĩnh nên hẳn không đáng lo đâu.”
Khúc Liễm suy tư, kinh thành dù không lớn nhưng mạng lưới liên hôn của vương công quý tộc lòng và lòng vòng, chung quy đều là thông gia họ hàng với nhau, nếu truy cứu một nhà thì sẽ kéo theo những gia tộc khác. Trong mắt nam nhân, có khi nạp thϊếp chỉ là chuyện nhỏ không có gì quan trọng, không có giá trị thì “vứt xó”, vì thế chuyện nạp trắc thất không nhằm nhò gì.
“Không nói cái này nữa, chẳng thú vị chút nào.” Lạc Anh phất tay, sau đó lại nhớ ra chuyện gì mà lại cao hứng, nói: “Qua mấy ngày nữa tổ mẫu muốn đến chùa Khô Đàm tạ thần đó, tổ mẫu muốn mang tỷ đi cùng, muội có đi không?”
Khúc Liễm cười cười, “Nếu ngoại tổ mẫu gọi thì muội sẽ đi.”
“Lại nữa, sao lá gan của muội vẫn nhỏ như thế hả? Thôi được rồi, tỷ sẽ đi nói với tổ mẫu.” Lạc Anh chỉ hận rèn sắt không thành thép, cảm thấy Khúc Liễm quá nhát gan, lúc nào cũng không dám tranh thủ vì bản thân.
Khúc Liễm cười khanh khách nhìn nàng, tranh giành gì đó tự nhiên sẽ có người giúp, nàng sẽ không làm chuyện đó đâu. Chỉ có người thật lòng yêu quý ngươi thì tranh thủ mới có đất dụng võ, nếu không phải thiệt tình quý mến thì trong mắt người đó hành động tranh giành của ngươi sẽ trở thành tranh cường háo thắng, làm người ta nghĩ mình hèn hạ.
Lạc Anh đi nói với Lạc lão phu nhân chuyện này, bà cười nói: “Vốn muốn mang mấy tỷ muội các ngươi đi cùng mà, Liễm nha đầu tất nhiên cũng sẽ đi chứ.” Sau đó lại ngắt mũi cháu gái, “Chỉ có tiểu nha đầu ngươi sợ Liễm nha đầu thiệt thòi nên mới ba ba tới đây nói thôi.”
Lạc Anh đúng tình hợp lý nói: “Cháu với A Liễm có bao nhiêu năm giao tình rồi nên tất nhiên muốn giúp muội ấy chứ ạ”
Lạc lão phu nhân buồn cười không thôi, rất vui mừng khi tình cảm giữa các cô nương tốt đẹp, vì vậy vỗ tay nàng, nói: “Được được được, tình cảm hai đứa tốt nhất, tổ mẫu đã biết rồi.”
Khi Khúc Liễm biết mình cũng sẽ đến chùa Khô Đàm thì trong lòng thực bình tĩnh, căn bản chẳng có cảm giác gì. Đối với Lạc Anh hiếm khi có cơ hội được ra ngoài thì đây là một chuyện rất vui vẻ phấn khích nhưng nó lại vô vị với một trạch nữ như nàng.
Tới ngày đi, Khúc Liễm quan sát thì thấy đi theo Lạc lão phu nhân có Lạc Cận, Lạc Anh, Lạc Lâm và hai tỷ muội nàng. Lạc đại phu nhân cùng Lạc đại thiếu phu nhân đi theo để cùng hầu hạ Lạc lão phu nhân, đội ngũ nhìn có vẻ mênh mông cuồn cuộn.
Lạc Anh và lạc Lâm đều có vẻ hưng phấn.
“Nghe nói Tĩnh Viễn Hầu phu nhân mỗi tháng đều sẽ tới chùa Khô Đàm lễ Phật, không biết có thể gặp bà ấy không nữa.” Lạc Lâm cười nói: “Lần trước khi ta đến cùng tổ mẫu thì có gặp Tĩnh Viễn Hầu phu nhân và Tĩnh Viễn Hầu Thế tử đấy, cả hai đều rất hiền lành.”
Lạc Anh nhìn nàng ta một cái, “Tin tức của Lâm tỷ tỷ lúc nào cũng rất linh thông.”
Lạc Lâm có chút xấu hổ lại buồn bực, khuôn mặt trầm xuống, nói: “Lần trước Anh muội muội không gặp được sao?”
“Ta chỉ thấy Tĩnh Viễn Hầu phu nhân thôi, không có gặp vị Thế tử kia.” Lạc Anh chậm rãi nói, “Nghe nói Thế tử Tĩnh Viễn Hầu từ nhỏ thân mình đã không tốt nên Tĩnh Viễn Hầu phu nhân mới đến lễ Phật hàng tháng để cầu phúc cho nhi tử.”
“Xác thật như thế, đó, tin tức của Anh muội nhanh nhạy không kém ta đâu.” Lạc Lâm châm chọc.
“Ta nghe đại tỷ tỷ nói.”
“.......”
Khúc Liễm rúc vào tấm áo choàng ấm áp, mặc kệ hai tỷ muội Lạc gia đang đấu võ mồm, lúc này tâm tư của nàng đã bay xa, dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Cho đến khi tới nơi thì nàng bị Lạc Anh đánh thức, sau đó lại thấy Lạc Anh hưng phấn bổ nhào lên người nàng, thì thầm nói nhỏ: “A Liễm, vừa nãy tỷ thấy Kỷ Huyên Hòa đấy, hôm nay hắn cũng tới chùa Khô Đàm nha.”
Khúc Liễm nháy mắt thanh tỉnh, hồ nghi hỏi: “Thật sự?”
“Chắc chắn luôn, tỷ tuyệt đối không nhìn lầm đâu.” Lạc Anh cười hì hì: “Cái này gọi là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ đó.”
Khúc Liễm theo bản năng nhìn Lạc Lâm, nàng ta đang vén rèm lên nhìn ra bên ngoài nên không có nghe được các nàng nói chuyện. Lại nhìn Lạc Anh đang cười ha ha, Khúc Liễm bất đắc dĩ vỗ vỗ Lạc Anh, muốn nàng ấy đừng có bỡn cợt nữa vì nàng da mặt rất dày nha, thật sự sẽ không vì chuyện nhỏ này mà đỏ mặt đâu.
Nhưng mà, nếu hôm nay Kỷ Lẫm cũng tới thì nàng có linh cảm hai người hẳn sẽ gặp nhau.
Vừa nghĩ như vậy tức khắc cười vui vẻ, mi mắt cong cong.