Khi bà tử dẫn hai nàng đến gác mái, Khúc Liễm cùng Lạc Anh đều ngạc nhiên.
Các nàng không nghĩ tới ở Bình Dương Hầu phủ còn có một nơi như này, quả thực như được dành riêng để rình coi hoa viên vậy. Gác mái này được xây dựng ở một góc khuất, lại thêm có cây đại thụ cao lớn che giấu nên gác mái có chút cổ xưa này càng không khiến người chú ý hay phát hiện ra.
Đứng ở trên lầu hai của gác mái có thể nhìn được đám nam nhân đang trong đình thưởng cúc làm thơ, mà các nàng cũng để ý thấy so với những tiểu thư làm thơ có vẻ rụt rè văn nhã thì nam nhân phóng khoáng hơn nhiều.
“Nơi đây.....” Lạc Anh quay đầu, chỉ vào một bên tường, nói: “Sao trước giờ ta không có phát hiện trong phủ còn có một nơi như này? Các ngươi làm sao phát hiện ra nó?”
Bà tử kia cười cười: “Hồi cô nương, lão nô thường xuyên được phu nhân phái tới đây trông coi vườn nên mới phát hiện nó ạ.”
Bà không nói nơi này cũng là nơi mà một ít ma ma già lười biếng trốn việc dùng để đánh bài uống rượu, bình thường nhóm ma ma già đến đây thì quản sự cũng biết nhưng cũng che giấu đôi chút. Các chủ tử không quá chú ý đến nơi này, mà bà thấy cô nương thưởng bạc phong phú quá nên mới dẫn hai tiểu thư tới đây. Hôm nay là thu yến, mọi người trong phủ đều bận rộn cho nên không ai có thể lười biếng, đây cũng là một nguyên nhân bà đồng ý dẫn tiểu thư đến.
Lạc Anh nhìn về hoa viên, vì có đại thụ che chắn nên người ở đó không thể nhìn thấy các nàng, còn nàng chỉ cần vén chút lá ra là có thể thấy rõ tình huống phía dưới, không cần lo bị người phát hiện.
Thật là một nơi rình coi tuyệt vời!
Lạc Anh thực vừa lòng, lại để Thúy Bình thưởng thêm cho bà tử rồi ngồi lên cái ghế mà nha hoàn mang tới, hai người hứng thú bừng bừng đánh giá đám người trong đình.
Hôm nay ở Bình Dương Hầu phủ quả thực chính là thế giới hoa cúc, khắp nơi đều là những bồn hoa cúc bung nở, gió nhẹ thoảng qua phát ra tiếng lao xao, vang tận không trung, kết hợp với ánh nắng rực rỡ tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ.
“Dư công tử là người nào?” Khúc Liễm vén chút lá cây, nỗ lực nhìn những người trẻ tuổi phía dưới.
Ở đó có khoảng hai mươi người, có ngồi trong đình phẩm trà nói chuyện, có người đang đánh cờ, có người múa bút vẽ tranh ngoài đình, có người ngâm thơ, còn có.....
Ánh mắt Khúc Liễm dừng lại ở thiếu niên đang đứng cạnh tường hoa cúc, hắn đưa lưng về phía các nang, trên người là áo gấm tím nhạt, tuy rằng thân hình hơi gầy nhưng thon dài, cao thẳng như tùng.
Buổi sáng hôm nay mới gặp, tất nhiên nhận ra người này.
“Tỷ cũng không biết là ai nữa.” Lạc Anh ghé bên người nàng nhìn, tò mò nói: “Ở dưới có nhiều công tử tỷ chưa thấy bao giờ, hẳn là Dư công tử ở trong số đó.”
Trước khi các nàng lại đây thì có nghe nói hôm nay con cháu những nhà tham dự thu yến của Bình Dương Hầu phủ đều sẽ tới, không cần phải nói nhất định Dư Trường Hạo cũng sẽ đến, cho nên hiện tại chỉ cần tìm xem đâu là hắn thôi.
Khúc Liễm không có biết nhiều người bằng Lạc Anh, dưới sự chỉ điểm của Lạc Anh thì nàng dùng phương pháp loại trừ, chỉ còn lại ba thiếu niên. Chỉ là người ở dưới sẽ không thể đứng yên cho các nàng quan sát nên nếu ba người này đưa lưng về phía các nàng thì không thể nhìn được rồi.
Đang lúc chăm chú quan sát tìm tòi ba thiếu niên thì người đang đứng cạnh tường hoa cúc bỗng quay lưng lại, đưa mắt nhìn về phía này.
Khúc Liễm hoảng sợ, còn tưởng hắn đã phát hiện ra bọn nàng, nhưng lại nghĩ lá cây này màu vàng, vừa xum xuê vừa có ánh nắng chiếu vào thì hẳn là không nhìn thấy mới đúng. Dù đã nghĩ vậy nhưng thấy ánh mắt ý vị thâm trường kia thì Khúc Liễm lặng lẽ ngồi xổm xuống.
Nàng cảm thấy hẳn là ảo giác của mình thôi.
Ngay khi Khúc Liễm cho là mình suy nghĩ nhiều thì Kỷ Lẫm đột nhiên đi đến chỗ một trong ba người nàng đã chọn lọc, nở nụ cười tươi như đắm mình trong gió xuân mà bắt chuyện với thiếu niên đó.
Khúc Liễm chuyển tầm nhìn lên người nọ.
Hắn thoạt nhìn mười bảy tuổi, diện mạo không xuất sắc –đấy là so sánh với Kỷ Lẫm, nhưng cũng là thiếu niên văn nhã, trên người có một khí chất tu dưỡng của đại gia tộc, mặc áo suông xanh đậm hoa văn tường vân tím, bên hông đeo hà bao và ngọc bội, lúc mỉm cười mang đến cho người ta cảm giác thành thực, hàm hậu. Xét về tổng thế, người này không quá xuất sắc nhưng cũng không kém.
Khúc Liễm nhìn chằm chằm bọn họ, thấy thiếu niên kia lúc Kỷ Lẫm bắt chuyện từ hoang mang đến kinh hỉ, rồi bình tĩnh thì đều thu hết vào đáy mắt. Điều khiến nàng ấn tượng không tồi chính là, không biết Kỷ Lẫm nói gì với hắn mà trên mặt lộ ra tươi cười, vừa ổn trọng lại trung thực, nhìn liền biết không phải người tâm cơ âm trầm.
Đang lúc suy nghĩ thì thiếu niên đã kết thúc cuộc nói chuyện với Kỷ Lẫm, khách khí chắp tay tránh ra.
Kỷ Lẫm nhìn về phía đại thụ chậm rãi nở nụ cười vui sướиɠ, dưới ánh mặt trời cực kỳ tuấn mỹ.
Khúc Liễm: “...........”
Nàng chắc chắn, Kỷ Lẫm đoán được mình ở đây.
“A Liễm, muội cảm thấy ai là Dư Trường Hạo?” Lạc Anh vẫn còn rối rắm, “Nếu không tỷ để Thúy Bình xuống hỏi thăm một chút nhé?”
“Không cần đâu, muội biết là ai rồi.” Khúc Liễm chỉ cho nàng ấy, “Chính là người đang đứng ở dưới tàng cây xem tranh, trên người mặc áo suông màu xanh đậm hoa văn tường vân tím.”
Lạc Anh nhanh chóng tìm được mục tiêu, nói: “Thoạt nhìn cũng không tệ lắm, chỉ là không biết phẩm cách thế nào.”
Trong lòng Khúc Liễm cũng hơi khó chịu, tiểu thư khuê các không dễ gặp ngoại nam. Lạc Anh có thể gặp cũng chỉ là con cháu những gia đình có quan hệ thông gia với Lạc phủ, hơn nữa đó là chuyện khi nhỏ rồi. Vì thấy không nhiều nên trong mắt nàng ấy Dư công tử đã là không tồi. Nhưng Khúc Liễm đã từng nhìn thấy những công tử, văn nhân ở Giang Nam, gặp qua nam tử Chúc gia, Phương gia, đặc biệt là Kỷ Lẫm với Chu Lang trong nhóm vương tôn quý tộc nên ánh mắt của nàng có chút cao.
Nhưng mà nàng biết việc này không phải chuyện nàng có thể phát biểu ý kiến, cuối cùng phải xem tỷ tỷ và trưởng bối nghĩ thế nào. Còn nàng chỉ là không yên tâm nên muốn tận mắt nhìn một lần thôi.
Nhìn được rồi, thì cũng nên rời khỏi đây, “A Anh, chúng ta đi thôi.”
Lạc Anh nằm bò nhìn một lát, cũng cảm thấy không có gì hay để xem liền cùng Khúc Liễm rời khỏi gác mái.
Thẳng đến hoàng hôn, các tân khách sôi nổi cáo từ rời đi, đến lúc này Khúc Liễm không có gặp lại Kỷ Lẫm nhưng nàng biết chắc đến buổi tối Kim Ô sẽ mang đến tin tức cho mình nên không quá lo.
Người Khúc gia cáo từ xong liền ngồi xe ngựa về hẻm Song Trà.
Về đến nhà, mọi người ngồi ở phòng khách bắt đầu thương nghị.
Khúc Liễm ngồi cạnh tỷ tỷ, bày ra bộ dáng bàng thính*, Khúc Loan cũng ở.
*Bàng thính: ngồi để nghe nhưng không thể lên tiếng.
Vốn chuyện này không nên cho tiểu bối nghe, ba đứa nhỏ phải về phòng của mình để các trưởng bối bàn bạc, quyết định. Nhưng tình huống của tam phòng đặc thù, tính tình Quý thị mềm yếu không có chính kiến, Khúc Loan tuổi lại nhỏ, có mỗi Khúc Thấm có khả năng. Cuối cùng chỉ có thể tất cả thành viên đều cùng nhau thương lượng, rốt cục việc này cũng là hôn sự của Khúc Thấm nên để tam phòng quyết định thì tốt hơn.
“Hôm nay ta thấy Dư công tử rồi, làm người không tồi.” Khúc đại lão gia nói, “Thuận tiện ta cũng khảo giáo học vấn của hắn, kiến thức rất vững chắc, từ lời nói cử chỉ cũng biết đứa nhỏ đó là người làm việc ổn thỏa.” Nhưng nhuệ khí thiếu niên vẫn còn thiếu.
Khúc đại lão gia cảm thấy về tổng thể thì Dư Trường Hạo cũng được, cũng là rể hiền. Nhưng nếu tương lai đảm đương Dư gia thì phải vất vả hơn. Hắn nhìn Khúc Thấm, thầm nghĩ chất nữ này từ nhỏ đã suy nghĩ chín chắn, ổn trọng, cũng mạnh mẽ nên nếu có nàng giúp đỡ thì Dư Trường Hạo có thể vững vàng hơn, có khả năng bảo vệ gia nghiệp.
Khúc nhị lão phu nhân nghe xong cũng tán đồng: “Là thiếu niên không tồi, nghe nói rất hiếu thuận với trưởng bối, yêu thương huynh đệ. Nhưng mà......” Bà nhìn Khúc Thấm, chần chờ nói: “Chính là Dư phu nhân hơi cường thế.” Nói trắng ra như vậy làm bà cũng có chút ngượng.
Xưa nay nhà gái chọn rể ngoại trừ nhân phẩm diện mạo thì còn chú ý xem trưởng bối trong nhà dễ sống chung hay không. Bà bà quá mức chuyên quyền, giữ khư khư quyền quản gia không buông thì thật sự làm người lo lắng. Khúc Thấm cũng là người hiếu thắng nên hai người mạnh mẽ chung đυ.ng với nhau thì không biết cuộc sống sau này sẽ ra sao.
Khúc nhị lão phu nhân là người dễ tính nên đối với những con dâu trong nhà đều thập phần từ ái, cũng không quản này quản nọ, vì vậy bà cũng mong cô nương nhà mình được gả cho gia đình mà bà bà dễ sống chung. Tuy nói không thể thân thiết như mẹ con nhưng chỉ cần dễ nói chuyện, có gì cũng thương lượng với nhau là được.
Quý thị nghe xong thì rối rắm, trong lòng không biết thế nào mới tốt.
Nàng cảm thấy Dư Trường Hạo là đối tượng không tồi, nhưng nếu mẫu thân hắn không tốt thì trưởng nữ gả đi chịu khổ làm sao bây giờ? Còn nếu bắt bẻ bà bà cường thế mà bỏ lỡ cuộc hôn nhân này thì lại sợ không tìm được người phù hợp hơn.
“Loan Nhi, Thấm Nhi, các cháu thấy sao?” Khúc đại lão gia nhìn về hai tỷ đệ, hỏi.
Khúc Loan căng mặt, năm nay cậu mới mười tuổi nên chưa trải qua nhiều chuyện, không thể suy xét chu toàn như trưởng bối nên không thể đưa ra ý kiến gì, chỉ nói: “Nếu đại tỷ thích thì cháu không có ý kiến.”
Sau đó, tất cả ánh mắt dồn về Khúc Thấm.
Dáng ngồi Khúc Thấm đoan chính, đôi tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, nhất cử nhất động đều mang theo một loại phong tư ưu nhã đoan trang, phảng phất như khí chất đó đã ăn sâu vào xương tủy. Thần sắc Khúc Thấm bình thản nên khi nhìn nàng mọi người cảm nhận đương hương vị lắng đọng theo năm tháng, loại lắng đọng này ngấm sâu vào trong từng mạch máu, rất ít người phát hiện.
Khúc Thấm thấy người nhà đều nhìn mình thì mỉm cười, sau đó cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Tất nhiên là trưởng bối làm chủ rồi ạ, Thấm Nhi không có ý kiến.”
Nghe xong, mọi người đều thở phào, rồi lại cao hứng lên.
“Một khi đã như vậy thì ngày mai chúng ta sẽ nói với Lạc lão phu nhân, phiền lão nhân gia vất vả đến Dư phủ một chuyến.” Khúc nhị lão phu nhân cười nói.
Khúc đại lão gia cũng cười cười: “Như thế rất tốt, đến lúc đó chúng ta sẽ chờ Dư gia tới cửa cầu hôn, đem hôn kỳ định ra.”
“Bà thím, đại bá.” Khúc Thấm đột nhiên mở miệng, “Hôn kỳ có thể định vào hai năm sau được không ạ? Hai người đều biết A Liễm với Loan đệ đều còn nhỏ, nếu cháu xuất giá rồi thì cũng không yên tâm.”
“Thấm Nhi.....” Quý thị siết chặt khăn tay, tự trách: “Đều do nương vô dụng, khiến con phải nhọc lòng.”
Khúc Thấm nhìn bà, trong lòng đồng ý lời này nhưng trên mặt lại cười nói: “Mẫu thân nói gì vậy? Hai đứa đều là em của con nên con muốn đảm đương trách nhiệm của một trưởng tỷ.”
Khúc nhị lão phu nhân và Khúc đại lão gia hiểu ý Khúc Thấm, biết nàng lo đệ muội còn nhỏ, cần nàng giúp đỡ nhiều hơn, thuận tiện cũng dạy dỗ muội muội –rốt cuộc Khúc Liễm tương lai sẽ gả tới Trấn Quốc Công phủ nên Khúc Thấm cảm thấy thứ mình muốn dạy muội muội còn rất nhiều, sợ thời gian không đủ.
“Cái này chúng ta sẽ thương lượng với Dư gia.” Khúc đại lão gia có chút khó xử, sợ Dư gia không đáp ứng.
Mọi người lại thương lượng một chút, sau đó cáo từ rời đi.
Khúc Loan cùng Khúc đại lão gia đưa Khúc nhị lão phu nhân và Ôn thị về ngõ nhỏ Thường Diệp trước.
Màn đêm buông xuống, Khúc Liễm vừa rửa mặt xong, trên người mặc xiêm ý rộng rãi, đang buông tóc thì nghe thấy tiếng động quen thuộc ở cửa sổ liền quay đầu nhìn lại, ưng nhỏ đã về.
Bích Hạ lấy lược chải đầu cho Khúc Liễm, nói: “Hôm nay khi cô nương và mọi người rời đi thì Kim Ô cũng bay theo, không có trở về, chắc nó thấy cô nương về nên mới xuất hiện. Không biết hôm nay nó kiếm ăn ở đâu nữa, cô nương, có cần kêu phòng bếp chuẩn bị một ít thức ăn cho Kim Ô không?”
“Không cần.” Khúc Liễm biết Kim Ô tuy ở nhà mình nhưng cũng có lúc bay về Trấn QUốc Công phủ, Trấn Quốc Công phủ mới là nơi nó sinh ra nên trở lại nơi đó không thiếu cái ăn.
“Được rồi, không cần chải nữa, các ngươi lui ra ngoài đi.”
Khúc Liễm đuổi bọn nha hoàn đi, sau đó đến chỗ cửa sổ.
Kim Ô vẫn kiêu ngạo nâng móng vuốt để Khúc Liễm lấy giấy.
Tờ giấy này có vẻ dài hơn hôm qua, chữ cũng viết nhiều hơn, dù viết nhỏ nhưng rất khí khái, nét chữ vừa mạnh mẽ cứng rắn vừa phóng khoáng khiến Khúc Liễm bất giác liên tưởng đến người nào đó.
Chữ giống như người.
Có thể thấy được thiếu niên dù có một mặt khiêm tốt ôn nhuận nhưng ẩn trong đó là sự sắc bén.
Sau khi xem xong nội dung, Khúc Liễm tự dưng có cảm giác thẹn thùng. Quả nhiên hắn biết hôm nay các nàng ở gác mái rình coi cho nên mới tìm Dư Trường Hạo nói chuyện để nàng biết. Rồi hắn đem chuyện hôm nay nhìn thấy kể cho nàng, cảm thấy Dư Trường Hạo tâm tính phẩm hạnh không có gì để chê trách, tuy không phải người xuất sắc nhất nhưng rất đoan chính.
Xem ra, Lạc lão phu nhân vì Khúc Thấm đã phải hạ công phu rất lớn mới tìm được Dư Trường Hạo.
Nếu Khúc Thấm đã đồng ý việc hôn nhân này thì kết cục đã định, không có gì cần bàn cãi nữa. Khúc Liễm đem tờ giấy nhỏ để vào một cái tráp, an tâm lên giường ngủ.
Qua mấy ngày sau, Dư gia tới cửa cầu thân.