Thê Điều Lệnh

Chương 67

Kỷ Lẫm đi xuyên qua rừng trúc, dần dần rời khỏi Gia Thiện đường.

Cơn gió mùa thu thổi qua làm vạt áo bay bay, mơn trớn khuôn mặt tươi cười của hắn, lúc này tâm tình hắn vẫn thập phần sung sướиɠ, tuy chỉ ở chung ngắn ngủi một lát nhưng nghĩ đến nàng nghĩ một đằng nói một nẻo “Kim Ô rất tốt” thì vẫn khiến hắn cao hứng từ tận đáy lòng.

Người nhạy ben như hắn làm sao không nhìn ra nàng đang nói dối chứ. Nhưng chính là khi nàng đã biết bí mật của mình mà vẫn đối xử với hắn như trước, có thể nói trái lương tâm vì sợ hắn khó chịu, phần tâm ý này làm sao hắn không cảm động, không vui mừng?

Khi đi qua hành lang gấp khúc, nghe thấy có người gọi lại.

“Kỷ biểu ca.”

Nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu liễm, khuôn mặt như châu ngọc, so với ánh dương còn ấm áp hơn, giữa chân mày tràn ngập sung sướиɠ khiến cả người hắn có một vẻ mê hoặc không nói nên lời làm người ta không dời mắt được.

Kỷ Lẫm quay đầu, tươi cười hơi thu lại, lễ phép gật đầu nói: “Tịch cô nương.”

Ý cười trong mắt dần tiêu tán, chỉ còn một mảnh thanh nhuận trong trẻo, cả người cũng trầm ổn hơn, tuy nói vẫn khiến người nhìn cảnh đẹp ý vui nhưng lại cảm thấy thiếu cái gì đó.

“Tịch cô nương có chuyện gì sao?” Kỷ Lẫm hỏi.

Tịch Tư hoàn hồn, đè nén sự khẩn trương đang dâng trào, cười đáp: “Cũng không có gì, chỉ là không nghĩ sẽ gặp Kỷ biểu ca ở đây thôi. Kỷ biểu ca tới lâu chưa? Công chúa có tới không ạ? Đã lâu muội không gặp lão nhân gia nên muốn đi thỉnh an bà.”

Kỷ Lẫm kiên nhẫn chờ nàng ta nói xong, “Hôm nay tổ mẫu không có tới, nếu Tịch cô nương nhớ bà thì có thể nhờ Thêu biểu tỷ dẫn đến phủ thăm. Ta còn có chuyện, xin lỗi không tiếp chuyện được.”

“Từ từ.” Tịch Tư thấy hắn muốn đi thì nhanh chóng gọi, siết chặt khăn tay, “Kỷ công tử, muội nghe Tam ca nói lần trước ở núi Kỳ Vân hai người có tranh chấp gì sao?” Nàng chăm chú nhìn hắn, nhớ Tam ca trở về với dáng vẻ tức giận, nói không biết đắc tội với Kỷ Lẫm thế nào mà lại lấy đèn l*иg đánh làm hắn mất mặt trước mọi người.

“Tịch cô nương hiểu lầm rồi, ta với Tịch Yến không có tranh chấp gì, chỉ là hắn suy nghĩ nhiều thôi.” Kỷ Lẫm dứt lời, cười xã giao một cái liền xoay người rời đi, đến ngoại viện.

Tịch Tư vất vả đứng ở đây chờ hắn, đang muốn nhân cơ hội này nói chuyện nhiều hơn mà đối phương lại xoay người đi mất tiêu, thần sắc khiêm tốn lại khách khí khiến nàng cảm nhận được một loại xa cách. Cái này khiến lòng nàng ảm đạm, lại buồn bực.

Mà càng làm cho nàng buồn bực chính là, từ hướng lúc nãy Kỷ Lẫm đi ra nàng nhìn thấy Khúc Liễm. Vậy còn gì không rõ nữa, nhất định hai người đó đã hẹn nhau ở đây!

“Tịch cô nương.” Khúc Liễm thấy Tịch Tư nghênh diện mà đến thì lễ phép kêu một tiếng.

Tịch Tư lãnh đạm nhìn nàng, lại nhìn về phía rừng trúc: “Khúc cô nương hôm nay thật có nhã hứng.”

Khúc Liễm hơi nhíu mày, tuy Tịch Tư không nói gì thêm nhưng nghe giọng điệu thì nàng cảm nhận được chút ác ý. Khúc Liễm nhìn nơi phía sau Tịch Tư, lại nghĩ đến vừa rồi Kỷ Lẫm rời đi thì tức khắc minh bạch, trên mặt nhanh chóng làm bộ thẹn thùng: “Để Tịch cô nương chê cười rồi, vốn ta muốn đi tìm A Anh nhưng không nghĩ tới lại gặp Kỷ công tử ở trong rừng trúc.”

Nàng đỏ mặt ngượng ngùng nói.

Tịch Tư trầm mặc nhìn nàng trong chốc lát, nghẹn khuất rời đi.

Ánh mắt Khúc Liễm xoay chuyển, nhấc váy đi theo nàng ấy, nói: “Tỷ cũng đi tìm A Anh sao? Chúng ta đi cùng nhé.”

Tịch Tư nhàn nhạt lên tiếng.

Khúc Liễm coi như không thấy vẻ lãnh đạm của nàng ấy mà vẫn cong môi cười, cùng nàng bước vào phòng khách dùng để chiêu đãi nhóm tiểu cô nương.

Vừa mới đến sân viện liền thấy ở đây rất nhiều hoa cúc được tạo hình độc đáo, hoa cúc nhiều chủng loại, màu sắc kiều diễm, được thợ làm vườn trang trí xảo diệu, phóng mắt nhìn quanh cảm thấy nơi này hết sức tinh xảo mỹ lệ, có thể thấy được Bình Dương Hầu phủ hạ công phu rất lớn cho buổi thu yến hôm nay.

Lúc này có mấy tiểu cô nương ở trong viện họa tranh, cách đó không xa ở phía hành lang là một nhóm cô nương đang thưởng cúc, trò chuyện rôm rả, không khí rất sôi nổi.

“Ai nha, là Tịch tỷ tỷ tới.” Có người nhận ra Tịch Tư, cười gọi.

“Còn có Khúc muội muội nữa.” Tâm tình tương đối phức tạp nói.

Tịch Tư tươi cười đi đến, nhìn thấy các cô nương ở hành lang thì mở miệng đùa: “Các ngươi thật biết hưởng thụ nha, ở chỗ này vừa thưởng cúc vừa nói chuyện, ta đi từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng cười đùa đấy.”

Những cô nương đó sôi nổi đứng dậy tiếp đón, kêu Tịch Tư đi qua, đối với Khúc Liễm thì lạnh nhạt hoặc cẩn thận quan sát. Rốt cuộc thì một biểu cô nương sống dựa vào hầu phủ lắc mình biến thành vị hôn thê của Thế tử Trấn Quốc Công khiến các cô nương ở đây như bị tát một cái thật mạnh, hơn nữa Khúc Liễm cũng không phải người trong vòng các nàng nên cũng chẳng quen thuộc, tất nhiên không so được với Tịch Tư.

Khúc Liễm thản nhiên nhìn nhóm tiểu cô nương này, lễ phép cười gật đầu, đang định đến thính đường tìm tỷ muội Lạc gia thì Lạc Anh xuất hiện.

“A Liễm.” Lạc Anh cao hứng vẫy vẫy tay.

Khúc Liễm cười cười đi qua, vừa mới đến hành lang thì Lạc Anh nhanh chóng kéo tay nàng, nhìn Tịch Tư, kỳ quái hỏi: “Hai người gặp nhau ở đâu thế? Làm sao lại cùng đến?”

Tịch Tư đang muốn mở miệng thì nghe thấy giọng nói ngọt ngào: “Bọn muội gặp nhau ở rừng trúc nhỏ gần Gia Thiện đường ạ. Kỷ công tử đi thỉnh an ngoại tổ mẫu, lại đúng lúc muội đi ngang qua nên hai người muội gặp nhau, sau đó Kỷ công tử vừa rời đi thì muội lại gặp Tịch cô nương, thật trùng hợp quá.”

Những cô nương lúc trước còn tươi cười với Tịch Tư nhanh chóng nhìn về phía nàng, đầu tiên đảo qua khuôn mặt của Khúc Liễm, trên gương mặt nhỏ tinh xảo mang theo nét đáng yêu mềm mại, nụ cười thẹn thùng khiến nàng càng thêm kiều diễm ngọt ngào, kết hợp với thanh âm nhu nhu mềm mại thì thực sự không thể nảy sinh một tia ác cảm, thậm chí đôi khi cảm thấy, có ác cảm với nàng là điều không cần thiết.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của nhóm tiểu cô nương không quá để ý Kỷ Lẫm, còn mấy người quan hệ thân thiết với Tịch Tư thì đều nhìn nàng bằng ánh mắt bất thiện.

Sắc mặt Tịch Tư có chút cứng đờ, tức giận đến mức ngón tay phát run.

Nàng không nghĩ tới Khúc Liễm lại chơi trò ác nhân cáo trạng, đính hôn lại lén lút gặp còn cắn nàng một ngụm, ám chỉ với mọi người rằng nàng đứng chờ ở đó để được gặp Kỷ Lẫm. Dáng vẻ kiều nhược kia, nụ cười sợ hãi kia làm nàng nhớ đến những di nương kiêu căng cáo trạng với phụ thân, suýt chút nữa tức hộc máu.

Đáng giận cực kỳ!

Trong lòng tức giận không thôi nhưng lúc này Tịch Tư không dám đem chuyện Khúc Liễm với Kỷ Lẫm ra chèn ép, chỉ có thể cười trừ: “Ta là vừa lúc đi qua Gia Thiện đường thôi, không nghĩ trùng hợp như vậy.”

“Là như thế sao?” Khúc Liễm nhút nhát sợ sệt hỏi, thấy Tịch Tư gật đầu thì khuôn mặt nhỏ lộ ra núm đồng tiền xinh xinh, “Tịch cô nương là người tài giỏi nổi bật như vậy, cùng Tịch cô nương đi cùng muội cảm thấy rất thân thiết.”

Lúc này Tịch Tư thật muốn phun một búng máu.

Xem như nàng biết Khúc Liễm là loại người gì rồi, xảo quyệt âm hiểm lại còn bày vẻ vô tội, chẳng trách Lạc Anh sẽ chơi với nàng ta!

Nàng ngoài cười trong không cười, nói: “Ta cũng cảm thấy Khúc cô nương là người rất văn nhã, giống như tiên nữ trong bức họa vậy.”

Khúc Liễm cúi đầu, thẹn thùng đỏ mặt.

Thấy một màn như vậy, những cô nương chung quanh chớp chớp mắt, không phản ứng gì.

Chờ Tịch Tư đi vào phòng khác, Lạc Anh kéo Khúc Liễm đi dạo trong viện cúc, kề tai nói nhỏ: “Sao muội với kẻ đáng ghét kia lại đối đầu nhau? Có phải nàng muốn lấy chuyện muội với Kỷ Lẫm gặp nhau ở rừng trúc ra uy hϊếp muội không? Hừ, ta biết ngay ngoài mặt nàng ta ra vẻ hào phóng, không để tâm nhưng trong lòng còn đang ước gì mình trở thành vị hôn thê của Kỷ công tử. Ta đoán, nếu không phải nàng ta đứng đó chờ Kỷ công tử thì làm sao lại thấy hai người muội?”

Khúc Liễm không ngờ Lạc Anh lại mẫn cảm thế, cười nói: “Đúng như tỷ nói vậy.”

Tịch Tư thích Kỷ Lẫm, đây là chuyện nàng đã biết khi ở Thạch Cảnh sơn, cho nên nếu nàng ấy có ác ý với mình thì Khúc Liễm cũng chẳng ngạc nhiên. Vừa rồi nếu nàng không lên tiếng trước thì chỉ sợ Tịch Tư sẽ lôi chuyện này ra nói với những quý nữ đó để chèn ép mình, đến lúc đó sẽ có lời đồn đãi không tốt.

Chỉ có thể nói, quy củ đính hôn là phải tị hiềm quá không đạo đức rồi, gặp mặt nói hai câu cũng phải lén lút, bị người nhìn nhìn chằm chằm.

Nàng thở dài, “Vừa nãy có lẽ muội đã đắc tội với nàng ấy rồi, làm sao bây giờ?” Nàng cắn môi, ưu sầu nói.

Lạc Anh không để trong lòng, “Đắc tội thì sao? Tương lai muội lại không có gả đến nhà nàng ta, nàng ta có cắn cũng chẳng cắn được muội.”

“Đại tẩu của nàng là chất nữ của Trấn Quốc Công phu nhân.” Khúc Liễm nhắc nhở nàng, “Hôm nay muội khiến nàng ta ăn mệt lớn như vậy thì hẳn nàng ta giận lắm, đến lúc đó làm đại thiếu phu nhân Cảnh Đức Hầu phủ đi nói hai câu với Trấn Quốc Công phu nhân......” Sợ là Trấn Quốc Công phu nhân càng thêm ghét mình.

Lạc Anh nghe xong thì nhíu mày, “Hẳn sẽ không đến nỗi này đi? Tịch đại thiếu phu nhân kia có vẻ không tồi mà.”

“Ai biết thế nào.”

“Không sao, chỉ cần Kỷ Lẫm tin tưởng muội, đối xử tốt với muội là được.” Lạc Anh cảm thấy nhân tố Tịch Tư không quan trọng.

Khúc Liễm cười cười, không rối rắm việc này nữa.

Sau khi đi dạo với Lạc Anh một hồi, mãi đến khi hạ nhân đến báo yến hội sắp bắt đầu thì đám cô nương nối đuôi nhau kéo đến sân bày tiệc.

Khi ngồi vào bàn, Tịch Tư ngồi cùng tỷ muội Lạc gia, Khúc Liễm tất nhiên cũng trong số đó. Tịch Tư lãnh đạm nhìn Khúc Liễm, không nói gì nhưng đám cô nương có thể nhận thấy Tịch Tư không cao hứng.

“A Tư, ngươi làm gì thế?” Lạc Anh uống rượu hoa cúc, nói thẳng: “Chẳng lẽ vẫn buồn bực chuyện hồi nãy? Ngày thường ngươi đâu có phải người keo kiệt đâu.”

Tịch Tư rất muốn trừng Lạc Anh, đúng là mình không cao hứng nhưng nếu thừa nhận trước mặt mọi người thì chẳng phải nói lên mình lòng dạ hẹp hòi sao? Chỉ có thể trái lương tâm trả lời: “Làm gì có chuyện đó, chỉ là ta đang mải suy nghĩ thôi.”

Lạc Anh à một tiếng, lại nói: “Hôm nay mọi người phải vui vẻ nhiệt tình lên nhé.” Nàng nói, hướng mấy quý nữa gần đó mỉm cười.

“Đúng vậy, A Anh nói đúng.” Cô nương Thừa Ân Bá Phủ Lưu Tinh là người đầu tiên phụ họa, chớp chớp mắt với Lạc Anh trông rất đáng yêu.

Lạc Anh cho biểu muội ánh mắt vui mừng, quyết định sau này có cơ hội thì sẽ giúp Tinh biểu muội, nói không chừng có thể giúp Thất ca quên Khúc Liễm, cùng Tinh biểu muội kết thành đôi.

Tịch Tư lần nữa buồn bực đến không muốn nói chuyện.

Lạc Lâm nhìn nhìn, tuy không biết xảy ra chuyện gì nhưng cũng nhận ra Tịch Tư đang ở thế hạ phong, vì thế liền duy trì trầm mặc, không đứng ra giảng hòa như mọi lần.

Vậy nên một bàn này bầu không khí có chút nặng nề, chỉ có Lạc Anh và Lưu Tinh không bị ảnh hưởng, chờ cua được mang ra, đợi nha hoàn giúp tách thịt cua thì nhanh chóng ăn, ngây thơ hồn nhiên khiến người xem thở dài không thôi, cũng càng khiến Tịch Tư khó chịu muốn chết.

Khúc Liễm thực bình tĩnh ngồi bên cạnh Lạc Anh, yên tĩnh như mọi ngày, có người nhìn qua thì nàng cười một cái, nụ cười thẹn thùng nhu hòa làm những cô nương đó cũng hơi ngượng ngùng, vội mỉm cười đáp lại.

Chờ dùng cua xong, các tiểu cô nương cũng có ấn tượng kha khá với Khúc Liễm.

Quả nhiên mỹ mạo như lời đồn, tính tình kiều nhược thẹn thùng chọc người thương tiếc.

Khúc Liễm không quá quan tâm người khác đối xử với mình như nào, mắt thấy tiệc cua sắp kết thúc, mọi người không phải đi hoa viên thưởng cúc phẩm trà thì ngồi trong phòng khách đánh bài, nói chuyện phiếm làm nàng có chút nóng vội.

“A Anh, chúng ta đi Gia Thiện đường đi.” Khúc Liễm kéo Lạc Anh đang định đi đánh bài, “Muội còn chưa có thấy vị Dư công tử kia đâu.”

Lạc Anh vỗ trán, nàng chơi vui quá nên suýt chút nữa là quên chuyện này, vì thế suy nghĩ một chút, nói: “Đi, chúng ta đi hỏi hạ nhân xem tình huống ở Gia Thiện đường lúc này thế nào, nếu tổ mẫu muốn gặp Dư công tử thì chúng ta trốn ở một bên nhìn lén.”

Đáng tiếc, khi các nàng đến Gia Thiện đường thì được báo nhóm lão thái thái đang chơi bài, Khúc Thấm và Lạc Cận ở đó hầu hạ, mà Dư công tử đã tới trước đó rồi, nay đã rời đi. Lạc Anh không tiện dò hỏi kỹ càng tỉ mỉ nên đành cùng Khúc Liễm đi khỏi đây trước. Sau khi ra khỏi Gia Thiện đường, ánh mắt nàng xoay chuyển, lại có chủ ý mới.

Nàng gọi một tiểu nha đầu đến thưởng cho ít bạc vụn, “Đi hỏi thăm xem các vị thiếu gia đang ở đâu, làm gì.”

Tiểu nha đầu được thưởng bạc tất nhiên nghe lời mà đi, không đến nửa khắc đã trở về, bẩm báo: “Anh cô nương, các vị thiếy gia đang đón tiếp khách nhân ở đình hóng gió phía Nam hoa viên, đang thưởng cúc làm thơ ạ.”

“Thật là nhã hứng mà.” Lạc Anh cười nhạo một tiếng, kéo Khúc Liễm đi về phía hoa viên, “Đi, chúng ta đi hoa viên.”

Hai người tới cửa hoa viên làm bà tử trông coi giật mình, vội ngăn cản: “Ai da, hai vị cô nương, các thiếu gia đang làm thơ thưởng cúc trong hoa viên nên thỉnh hai vị đi nơi khác ạ.”

Tất nhiên Lạc Anh không chịu, để Thúy Bình thưởng bà tử chút bạc, bà tử kia động tâm, nhưng nghĩ đến Lạc đại phu nhân đã căn dặn bọn họ, nếu không cẩn thận mà để xảy ra chuyện gì thì làm sai không quan trọng, toi mạng mới đáng sợ, vì thế lập tức lắc đầu.

Cuối cùng, bà tử không thoát khỏi uy hϊếp dụ dỗ của Lạc Anh, nàng còn đảm bảo sẽ không tới gần mà chỉ nhìn một cái. Bà tử kia suy nghĩ, sau đó ra chủ ý, “Cô nương có thể đến chỗ gác mái, ở đó nhìn rất rõ.”

Lạc Anh hỏi rõ chỗ đó là chỗ nào xong thì hai mắt tỏa sáng lấp lánh, lại thưởng thêm cho bà tử này rồi cùng Khúc Liễm rời đi.