Thê Điều Lệnh

Chương 41

Khúc Liễm đang ngồi trong đình thủy tạ, tư thế đoan trang, đúng là không khiến người chú ý.

Lúc này trong đình có rất nhiều tiểu thư quan hệ tốt cùng Bình Dương Hầu phủ, các tiểu cô nương xinh đẹp kiều nộn ở cùng một chỗ cười cười nói nói, ấm thanh không to nhưng giống như tiếng ong xì xào xì xào kêu, làm người ta đau đầu.

Ít nhất Khúc Liễm cảm thấy như thế.

Khúc Liễm ngồi cùng đám người, trên mặt luôn giữ nụ cười khéo léo, người khác hỏi một câu thì nàng đáp một câu, thỉnh thoảng cũng nói một hai lời hay liền khiến đám tiểu cô nương chung quanh mặt mày hớn hở, ánh mắt nhìn nàng rất hiền lành, làm nàng trong đám quý nữ như cá gặp nước.

Khúc Liễm lần nữa hóa thân thành tiểu bạch liên đem các cô nương xoay vòng vòng, dù vậy nhưng tầm mắt của nàng vẫn luôn nhìn bên ngoài đình thủy tạ, ngóng trông có thể nhìn thấy bóng dáng của Bích Xuân.

Hôm nay là lễ mừng thọ của Lạc lão phu nhân nên đệ đệ cũng được nghỉ một ngày, vậy nên đệ đệ cùng mẫu thân sẽ cùng tới đây mừng thọ. Nàng đã dặn Bích Xuân nếu thấy mẫu thân đến thì phải thông tri cho nàng ngay, để nàng còn có cớ rời đi. Mặc kệ hôm nay phát sinh chuyện gì thì Khúc Liễm đã quyết định nhanh tìm một cái cớ để về phòng nghỉ ngơi.

Chỉ là, sao lâu vậy nhỉ?

Thấy có bóng người đến đây thì Khúc Liễm vội nhìn, hóa ra Lạc Lâm dẫn một cô nương tới.

Tiểu cô nương mặc bộ váy gấm rực rỡ, trên đầu là cây trâm vàng nạm hồng bảo thạch, khuyên tai cũng làm bằng vàng, khảm bảo thạch, trên cổ đeo một chuỗi ngọc, vừa nhìn chỉ thấy kim quang lấp lánh, tôn quý phi thường, nháy mắt hấp dẫn lực chú ý của các cô nương ở đây.

Khúc Liễm nhận ra nàng ấy, chính là người gọi “Kỷ biểu ca” ở Thạch Cảnh sơn –Cảnh Đức Hầu phủ tiểu thư, ước chừng mười hai mười ba tuổi, trên mặt là nụ cười nhạt làm người ta cảm thấy xa cách, đối với vẻ mặt tươi cười tiếp đón của Lạc Lâm cũng không nhiệt tình, nhưng cũng không thất lễ.

“A, con nhỏ đáng ghét lại tới nữa.”

Khúc Liễm nghe Lạc Anh bĩu môi nói, thanh âm rất nhỏ nên chỉ nàng nghe thấy, không khỏi nhìn sang nàng ấy.

Lạc Anh thấy Khúc Liễm nhìn mình thì tinh thần rung lên, ghé sát vào Khúc Liễm, nhỏ giọng: “Ta nói cho muội nghe, cái con nhỏ kia chính là tiểu thư đại phòng Cảnh Đức Hầu phủ Tịch gia, tên là Tịch Tư, làm người rất đáng ghét, lúc nào cũng bày vẻ mặt xem thường người khác, nghe nói ở nhà cũng được sủng ái nên tính khí rất lớn, kiêu căng ngạo mạn.”

Khúc Liễm lại nhìn về Tịch Tư, tuy cảm thấy kiêu ngạo thật nhưng vì không tiếp xúc nhiều nên cũng không nhìn ra nơi nào chán ghét. Lạc Anh là một quý nữ được trưởng bối nuông chiều mà lại đi nói người khác được sủng ái? Có lẽ do hai người tuổi tương đương, cùng được chiều chuộng nên sinh ra địch ý với nhau.

“Thoạt nhìn nàng khá tốt.” Khúc Liễm hàm súc nói, nàng không muốn bị cuốn vào.

Lạc Anh khinh bỉ: “Ở trong mắt muội thì ai cũng tốt, ta hoài nghi không biết muội có người để ghét không đấy. Nói cho muội nàng ta thực sự rất đáng ghét, từ nhỏ đến lớn chỉ cần hai chúng ta cùng nhau xuất hiện thì nàng đều muốn so sánh với ta, hơn nữa còn ỷ vào đại tẩu nàng ta là cháu gái của Trấn Quốc Công phu nhân nên lúc nào cũng gọi Kỷ Huyên Hòa một câu biểu ca, hai câu biểu ca, cũng không biết e lẹ.....”

Khúc Liễm minh bạch, thì ra liên quan đến nam nhân.

Đang nói thì Tịch Tư nhìn qua, thấy Lạc Anh thì đi tới.

Lạc Lâm cũng theo sau, trên mặt vẫn tươi cười nhưng có chút hả hê khi người gặp họa.

“A Anh, sau ngươi lại trốn ở góc này lười biếng? Này không giống ngươi nha.” Tịch Tư không khách khí nói, ánh mắt dạo một vòng trên người Lạc Anh, sau đó dừng trên vòng tay san hô đỏ: “Hôm nay là sinh thần tổ mẫu ngươi mà, không phải Lạc lão phu nhân thương ngươi nhất sao? Như thế nào không bồi lão nhân gia?”

Lạc Anh tuy vừa oán giận với Khúc Liễm nhưng trước mặt người ngoài thì vẫn đoan trang, nhẹ nhàng nói: “Tổ mẫu sợ ta ở đó nhàm chán nên để ta đến đây chiêu đãi khách nhân. Hôm nay A Tư trang điểm không tồi nha, kim quang lấp lánh giống nhà giàu mới nổi.”

Nụ cười Tịch Tư hơi khựng lại, ra vẻ phiền não: “Ta cũng cảm thấy như vậy nhưng mà nương ta nói hôm nay là mừng thọ Lạc lão phu nhân nên không thể ăn mặc quá keo kiệt, dù sao thì nhà chúng ta cũng không thiếu bạc. Nếu là ý của trưởng bối thì làm vãn bối đành vâng theo thôi, đúng không?”

Lạc Anh ngoài cười nhưng trong không cười: “Tịch bá mẫu từ trước đến nay rất hào phóng.”

“Ha hả.”

Lời nói giấu châm, chém gϊếŧ nhau bằng ánh mắt trong chốc lát thì Tịch Tư đến một chỗ ngòi xuống.

Sau khi ngồi xuống thì nhìn về thiếu nữ ngồi cạnh Lạc Anh, nàng ta đang ngồi nghiêng, thậm chí còn bị Lạc Anh che nửa người, nếu sơ ý thì sẽ bỏ qua. Chỉ là nàng thấy thân ảnh cô nương đó rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.

Đang suy tư thì thấy một nha hoàn ăn mặc khác biệt đi vào, đến chỗ Lạc Anh. Tịch Tư đã gặp nha hoàn này rồi, chính là nha hoàn hầu hạ bên người Lạc đại thiếu phu nhân. Lại thấy nàng ta thỉnh an, sau đó nói nhỏ với Lạc Anh, mới đầu Lạc Anh còn có vẻ không kiên nhẫn nhưng đột nhiên kinh hỉ khiến người hiểu rõ tính cách Lạc Anh là Tịch Tư nghi hoăc, tim bắt đầu đập nhanh.

Tiếp đó Lạc Anh đột ngột đứng lên thì ánh mắt Tịch Tư lóe lên, nhìn chằm chằm động tác của nàng ta.

Lạc Anh lúc này là vừa mừng vừa sợ, nàng không nghĩ tới đại tẩu sẽ để nha hoàn đến đây nói với nàng Thục Nghi đại Trưởng Công chúa tới. Tuy mẫu thân đã nói nàng không được phép chạy loạn, phải an phận một chút nhưng Lạc Anh không để lời cảnh cáo của mẫu thân vào tai, lúc này tâm của nàng đã bay đến Gia Thiện đường rồi, hận không thể đi qua ngay lập tức.

Bất quá vì để không một ai nhìn ra khác thường của mình thì Lạc Anh vẫn duy trì bộ dáng kiêu ngạo.

Lạc Anh tự nhận mình che giấu tốt nhưng Khúc Liễm cùng bọn tỷ muội Lạc gia rất hiểu tính cách nàng ấy, làm sao còn không nhận ra nàng thất thần? Vì vậy trong lòng thầm suy đoán vừa rồi nha hoàn của Lạc đại thiếu phu nhân đã nói gì mà khiến Lạc Anh vui vẻ như vậy.

Các cô nương chú ý tới vẻ khác thường của Lạc Anh thì tâm cũng động.

Thời gian một tách trà, liền thấy Thượng ma ma vốn nên hầu hạ bên người Lạc lão phu nhân tới đây.

Thượng ma ma đi vào đình thủy tạ, sau khi thỉnh an các vị tiểu thư thì nói với cô nương Lạc gia: “Hôm nay có khách quý tới nên lão phu nhân để các vị tiểu thư tới gặp khách.”

Có thể để Thượng ma ma tới đây thì hiển nhiên vị khách này thập phần tôn quý, các cô nương có mặt ở đây cũng đều giật mình.

Các tiểu thư Lạc gia tươi cười đứng dậy.

Thượng ma ma nhìn người đang cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình –Khúc Liễm: “Biểu tiểu thư, lão phu nhân cũng cho gọi tiểu thư đi qua.”

Nụ cười của Khúc Liễm cứng đờ, trước mặt mọi người nàng không thể làm Thượng ma ma xấu mặt, vì vậy chỉ phải đứng dậy.

Đám người Lạc Anh, Lạc Lâm cũng nhìn lại, Lạc Anh hơi nhíu mày, trong lòng Lạc Lâm cũng nghi hoặc nhưng nhìn về nụ cười bất biến của Thượng ma ma thì hiểu, tổ mẫu gọi Khúc Liễm tới là sợ nếu chỉ kêu cô nương nhà mình đi thì mục đích sẽ quá rõ ràng, như vậy sẽ khiến khách quý không thích, cho nên biểu tiểu thư thường sống ở Lạc phủ cũng được gọi đi cho đủ số.

Lạc Anh kéo tay Khúc Liễm, cười với Thượng ma ma: “Vậy chúng ta cùng nhau đi thôi A Liễm.”

“Thượng ma ma xin đợi đã, ta cũng đi cùng các ngươi đi.” Tịch Tư cười hì hì lại đây, kéo tay Lạc Lâm: “Có phải Thục Nghi đại Trưởng Công chúa tới không? Ta là vãn bối nên tất nhiên cũng phải đi thỉnh an lão nhân gia.”

Ánh mắt Thượng ma ma hơi lóe lên, cười gật đầu với Tịch Tư.

Tịch Tư nhẹ nhàng thở ra, mình đoán đúng rồi, khách quý chính là Thục Nghi đại Trưởng Công chúa.

Bọn tỷ muội Lạc gia nhìn Tịch Tư, trong lòng thầm nghĩ sao nàng ta biết được? Chẳng lẽ sớm biết tin Thục Nghi đại Trưởng Công chúa sẽ tới sao? Nhưng rồi nhớ ra đại tẩu nàng ta là cháu gái bên ngoại của Trấn Quốc Công phu nhân.

Chờ đoàn người ra khỏi đình thì các cô nương còn lại đều xôn xao lên.

Các nàng không ngờ người luôn ru rú ở nhà Thục Nghi đại Trưởng Công chúa lại đến tham dự tiệc mừng thọ của Lạc lão phu nhân, mặc kệ công chúa đến vì cái gì thì có thể lộ mặt trước bà cũng có ý nghĩa phi phàm. Lúc này chỉ hận mình đang làm khách nhà người, nếu không có gia chủ gọi thì cũng không thể giống Tịch Tư. Sở dĩ Tịch Tư có thể đi theo cũng bởi tẩu tẩu nàng ta nên cũng xem như Cảnh Đức Hầu phủ có quan hệ thông gia với Trấn Quốc Công phủ, đi cũng là hợp tình hợp lý.

Lạc Anh tức giận đến khuôn mặt nhỏ căng chặt, bàn tay đang nắm tay Khúc Liễm siết chặt lại làm Khúc Liễm ăn đau, đem tay mình rút ra.

Lạc Anh cũng không để ý, tiếp tục trừng mắt nhìn Tịch Tư.

Tịch Tư lại liếc nàng một cái, vẻ mặt cao ngạo.

Hai tiểu cô nương lại dùng mắt gϊếŧ người, trong lòng Khúc Liễm loạn như mèo cào, làm ‘xao’ đây? Nên dùng cớ gì để chuồn?

Tới Gia Thiện đường thì nàng vẫn chưa thể tìm cớ rời đi, ngược lại còn bị Lạc Anh kéo đứng giữa nàng ấy cùng Tịch Tư. Khúc Liễm thấy hai người vẫn túc giận thì có chút hâm mộ, chỉ có những hài tử được sủng ái thì mới có thể sống thoải mái như vậy, không giống nàng lúc nào cũng quy quy củ củ, với người yếu thế là chuyện thường.

Sau khi Thượng ma ma vào bẩm báo thì liền nói với các nàng: “Mời các vị tiểu thư đi vào, Thục Nghi đại trưởng Công chúa cũng mong được nhìn thấy các vị đấy.”

Các cô nương ở đây đều kinh hỉ, nhưng trên mặt lại cố làm vẻ rụt rè, đoan trang, cần phải để Thục Nghi đại Trưởng Công chúa có ấn tượng tốt với mình. Chính là lúc các nàng đi vào liền thấy thiếu niên đứng cạnh Thục Nghi đại Trưởng Công chúa, cả người đều ngây ngẩn.

Thượng ma ma cũng không có nói Trấn Quốc Công Thế tử cũng ở đây a!

Tuy bị hoảng loạn khi gặp thiếu niên nhưng các tiểu cô nương nhanh chóng khôi phục vẻ tự nhiên, tiến vào Thỉnh an Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cùng Lạc lão phu nhân.

Trong phòng không có nhiều người, ngoại trừ Lạc lão phu nhân, Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cùng tôn tử của bà thì còn có vài vị phu nhân có quan hệ thân thiết với lão phu nhân, Khúc Thấm, Lạc Cận với vài vị phu nhân Lạc gia làm vãn bối nên đứng một bên.

Thấy Tịch Tư đi cùng các cô nương Lạc gia vào đây thì mọi người sửng sốt, bất quá Cảnh Đức Hầu lão phu nhân cũng đang ở đây nên không ai biểu lộ vẻ khác thường.

Khúc Liễm giống như ngày thường giấu mình trong đám tỷ muội Lạc gia, cụp mi rũ mắt, không thu hút.

Chỉ là không biết vì sao từ khi bước nào đây thì nàng cảm giác có một ánh mắt sắc bén dừng trên người mình, thiếu chút nữa dọa nàng đổ mồ hôi lạnh. Trong phòng nhiều người nên nàng cũng không ngẩng đẩu xem xét được, càng không dám nhìn thiếu niên đứng bên người Thục Nghi đại Trưởng Công chúa, chỉ sợ hắn sẽ làm ra chuyện dọa người.

Thỉnh an xong, nàng nhanh chóng liếc hắn một cái, ngoài ý muốn phát hiện hắn đang mỉm cười nhìn mình, dáng vẻ khiêm tốn thủ lễ.

Trong lòng Khúc Liễm knh ngạc, nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng khẩu khí này còn chưa nuốt xuống thì liền đối mặt với đôi mắt lạnh thấu xương của Thục Nghi đại Crưởng Công chúa, khiến nàng sợ hãi cúi đầu ngay lập tức.

Không chỉ có Khúc Liễm sợ hãi mà các cô nương ở đây cũng vậy, hiển nhiên Thục Nghi đại Trưởng Công chúa tương phản với lão thái thái gương mặt hiền từ, vẻ cương ngạnh lạnh lùng của bà khiến các tiểu cô nương khó tiếp thu được.

“Đã lâu không gặp công chúa, nên vừa nghe lão nhân gia ngài tới thì vãn bối liền mặt dày tới đây thỉnh an.” Tịch Tư cười cười, đôi mắt to tròn sáng ngời nhìn Thục Nghi đại Trưởng Công chúa, thoạt nhìn ngây thơ đáng yêu.

Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cũng cười, nụ cười này làm dịu đi vẻ lạnh lùng của bà, cả người có vẻ thân thiết hơn, các cô nương cũng giảm bớt áp lực.

“Ngươi có tâm.”

Tịch Tư nhấp miệng cười, tiếp tục ngây thơ nói: “Đây là việc vãn bối nên làm mà, công chúa cực kỳ lợi hại nên vãn bối còn muốn học hỏi thêm từ ngài nhiều lắm.”

Cảnh Đức Hầu lão phu nhân cùng cười, lên tiếng: “Công chúa chớ nghe nàng nói bậy, nàng còn nhỏ nên chỉ thích xem náo nhiệt.”

“Tổ mẫu, con nói thật mà.” Tịch Tư giậm chân, một bộ bị oan uổng khiến mọi người cười rộ lên.

Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nhìn bốn, năm tiểu cô nương xinh đẹp, cười với Lạc lão phu nhân: “Ai ai cũng xinh đẹp hết, vẫn là ngươi có phúc khí có nhiều cháu gái tri kỷ bên cạnh.”

“Ngài nói gì vậy, cháu gái nhiều cũng muốn phát sầu đó....” Lạc lão phu nhân vội khách khí đáp.

Đột nhiên, tầm mắt của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa dừng ở một chỗ, cười nói: “Ai da, đứa nhỏ này thật quá khả ái, mau tới đây ta nhìn một chút nào.”

Mọi người vội vàng nhìn theo bà, nhưng thấy người mà Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nói thì trong lòng nảy lên.

Khi phát hiện ánh mắt của mọi người đều dồn về mình, Khúc Liễm liền ngây ngốc.