Ngày kế tiếp, Khúc Liễm cẩn thận quan sát thì phát hiện tỷ tỷ đã bình thường trở lại làm nàng không thể đoán được trong đầu tỷ ấy đang nghĩ cái gì. Hết cách, chỉ có thể gác chuyện này sang một bên, toàn tâm toàn ý mà chuẩn bị thọ lễ cho Lạc lão phu nhân.
Tuy nàng không có quan hệ ruột thịt với Lạc lão phu nhân, thậm chí Lạc gia cũng vì tỷ tỷ nên mới chấp nhận nàng nhưng trên danh nghĩa thì đây cũng coi như nhà ngoại, Khúc Liễm được người ta chiếu cố thì tất nhiên cũng phải dụng tâm chuẩn bị. Cũng may nhóm tỷ muội chưa xuất gia của Lạc gia ít nhiều cũng giông nàng, đều thêu đồ tặng lão phu nhân, vừa phô bày nữ hồng của mình, vừa thể hiện lòng hiếu thảo, thật là một công đôi việc.
Cho nên, nhóm tỷ muội ngày thường hay tụ tập nói chuyện phiếm thì đều thêu thùa, đây cũng coi như một loại công khóa.
Đảo mắt đã tới hạ tuần tháng năm, thời tiết kinh thành càng thêm oi bức.
“Sau sinh thần của tổ mẫu không biết có thể đi thôn trang tránh nóng không nữa, mùa hè ở kinh thành thật quá nóng mà, vẫn là các ngươi ở Giang Nam tốt hơn.” Lạc Anh cầm quạt tròn màu đỏ rực, vừa quạt vừa uống trà lạnh.
Khúc Liễm đang chăm chú đọc một quyển du ký về núi sông, đối với lời nói của Lạc Anh thì không tỏ ý kiến.
Lúc này đã sắp đến trưa, Trần phu tử cũng đã dạy xong bài ngày hôm nay, đang nghỉ tạm ở sương phòng để bọn tỷ muội các nàng tự do chơi đùa ở đây. Khúc Liễm không có gì làm nên liền lấy một quyển tạp thư về các phong tục ở Đại Chu.
Lạc Lâm cười nói: “Anh muội muội chưa đến Giang Nam thì làm sao biết mùa hè ở Giang Nam mát mẻ hơn kinh thành? Hơn nữa chỉ sợ năm nay tổ mẫu không đi tránh nóng đâu.”
Ánh mắt Lạc Anh bắn vèo tới, kiêu căng nói: “A Liễm lớn lên ở Giang Nam, chỉ cần nghe nàng nói ta cũng biết.” Nói tiếp: “Tổ mẫu có đi hay không sao ngươi biết?” Nàng không tin tin tức của Lạc Lẫm nhanh nhạy hơn mình.
Lạc Lâm là cô nương Tam phòng, tuy là con vợ cả nhưng Lạc tam lão gia lại là con vợ lẽ nên thân phận không sánh bằng Lạc Anh. Bất quá Lạc Anh quá được nuông chiều nên đôi khi tính tình không kiềm chế được, thỉnh thoảng cũng khó ở chung với các tỷ muội khác, bọn họ đều thích tranh cãi với nàng ta.
Lạc Lâm thầm hận, nụ cười trên mặt có chút gượng gạo: “Này còn phải nói sao, năm nay Cẩn tỷ tỷ cùng Thấm biểu tỷ đều cập kê, không chừng chúng ta sẽ nhanh có hai tỷ phu thôi.” Nói xong, liếc nhìn Khúc Liễm một cái.
Khúc Liễm vừa ngẩng đầu, thấy nàng ta nhìn mình thì hơi hơi mỉm cười.
Trong lòng Lạc Lâm tức giận, nàng không quen nhìn Lạc Anh được nuông chiều nhưng nàng lại không có ác cảm gì với tỷ muội Khúc gia, rốt cuộc thì nàng cũng là tiểu thư Hầu phủ, không cần tức giận, đấu trí với người thân phận không bằng mình. Dù Khúc Liễm lớn lên xinh đẹp nhưng nhát gan yếu đuối, lúc nào cũng răm rắp nghe theo Lạc Anh, thực sự là kẻ không có tiền đồ.
Lạc Anh nghe xong thì liếc nàng ta một cái, cười như không cười nói: “Lâm tỷ tỷ thật là thần cơ diệu toán, nhưng hôm qua ta mới nghe tổ mẫu nói chờ đến tháng sáu thì sẽ đưa chúng ta đến thôn trang tránh nóng. Đến lúc ấy cũng mời vài nhà có quan hệ tốt cùng đi thôn trang ngắm hoa nghe diễn, cực kỳ náo nhiệt, ta đang rất trông mong được đến đó chơi đây.”
Vẻ mặt Lạc Lâm cứng đờ, thấy gương mặt tươi cười của Lạc Anh thì cảm thấy thập phần chói mắt, nàng ta căn bản chính là khoe khoang mình được tổ mẫu sủng ái thế nào! Chỉ là, dù khó chịu đến đâu thì mặt cũng không được để lộ ra, chỉ phải miễn cưỡng nói: “Thì ra là như vậy, chúng ta cũng không biết đâu, đợi tí nữa đi hỏi tổ mẫu mới được.”
Lạc Anh không để ý tới lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ của nàng ta mà thong thả đứng lên, nói với Khúc Liễm: “A Liễm, thời gian không sai biệt lắm, chúng ta đi thôi, ta đói bụng rồi.”
Khúc Liễm nghe xong thì khép lại cuốn du ký trong tay, đưa cho Bích Xuân cầm, sau đấy tạm biệt nhóm tỷ muội Lạc gia rồi đi theo Lạc Anh ra ngoài.
Rời khỏi Trúc Tuyên trai không lâu thì Khúc Liễm với Lạc Anh tách ra, nàng còn phải làm nốt thọ lễ tặng lão phu nhân vì còn hai ngày nữa là tới ngày sinh thần, ngạch khăn còn một phần nữa chưa hoàn thành nên bây giờ phải tranh thủ làm cho xong.
Lạc Anh cũng biết tình huống của nàng nên cũng không bực bổi, sau khi tách ra thì đến Gia Thiện đường.
Buổi chiều, Khúc Liễm đã làm xong ngạch khăn, vừa mới để xuống thì thấy Lạc Anh hưng phấn tiến vào.
“A Liễm, ta có tin tức tốt nè.” Khuôn mặt Lạc Anh đỏ bừng, không biết là do thời tiết nóng bức hay do nàng ấy đang hưng phấn kích động: “Muội biết ta vừa nghe tổ mẫu nói gì không? Ngày sinh thần tổ mẫu Thế tử Ninh Vương cũng tới đó! Hơn nữa nghe ý tứ của cha ta thì Tam hoàng tử hình như cũng đến......”
Khúc Liễm ừ một tiếng, không để ý lắm.
Nhưng nghe câu kế tiếp thì nàng không bình tĩnh nổi nữa.
“Muội nói xem Thế tử Trấn Quốc Công liệu có thể tới không? Tuy rằng nhà chúng ta không có lui tới với phủ Trấn Quốc Công nhưng ta nhớ Kỷ Huyên Hòa là bạn tốt của Thế tử Ninh Vương, nếu Thế tử Ninh Vương tới thì hẳn là hắn cũng tới đi?”
Khúc Liễm nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh của nàng ấy thì trong lòng có dự cảm không tốt: “Tỷ nói Thế tử Trấn Quốc Công? Tỷ đã gặp hắn chưa? Sao trước giờ muội chưa nghe tỷ đề cập tới?”
Lạc Anh cười nhạo: “Một năm muội chỉ ở kinh thành có mấy tháng thì có thể nói được gì? Kỷ Huyên Hòa là một người......” Phàm là cô nương nào đã gặp qua hắn thì Lạc Anh chưa thấy ai không thích hắn nên nàng không muốn để Khúc Liễm biết người này, bởi vì Khúc Liễm lớn lên quá xinh đẹp.
Cho nên trước giờ nàng chưa từng nhắc tới Trấn Quốc Công Thế tử trước mặt Khúc Liễm, nhưng lúc này vì quá hưng phấn nên bất tri bất giác có bao nhiêu chuyện cứ tuôn hết ra.
Lúc mẫu thân nói chuyện với tổ mẫu thì nàng đang ở nội thất uống chè đậu xanh, nghe hai người đó suy đoán lần sinh thần này của tổ mẫu khẳng định sẽ có rất nhiều công tử tiểu thư cùng độ tuổi theo trưởng bối đến đây, thậm chí có khả năng Ninh Vương Thế tử cùng Trấn Quốc Công Thế tử sẽ tới thì trái tim đập dồn dập.
Tâm tình Khúc Liễm thực vi diệu, nàng đã gặp Kỷ Lẫm nên cũng biết diện mạo cùng khí chất của hắn thập phần xuất chúng, tất nhiên sẽ có nhiều cô nương đem lòng yêu, không nghĩ tới thiên chi kiều nữ như Lạc Anh mà cũng mến mộ Kỷ Lẫm.
Thấy đôi mắt như biết nói của Khúc Liễm nhìn mình thì mặt Lạc Anh càng đỏ hơn, lắp bắp nói: “Cái kia, thế tử Trấn Quốc Công hẳn là muội đã từng nghe nói đi?”
Như thế nào chưa nghe qua? Thậm chí lần này vào kinh bọn họ còn đồng hành cùng nhau.
Bất quá quản sự Lạc phủ cũng chỉ phụng lệnh của Lạc lão phu nhân nên có nhìn thấy thì tất nhiên sẽ không đi đồn đãi lung tung, vì thế việc này ngoại trừ Lạc lão phu nhân cùng mấy vị lão gia Lạc gia thì không ai biết nữa.
“Thế tử Trấn Quốc Công họ Kỷ, tên một chữ Lẫm, tự là Huyên Hòa. Nghe nói ‘Huyên Hòa’ là Hoàng Thượng ban cho đấy, như thế có thể thấy trước mặt Hoàng Thượng hắn cũng có thể diện, trong bao nhiêu con cháu vương tôn quý tộc cũng chỉ mình hắn còn chưa nhược quán đã được Hoàng Thượng ban tên tự, đây chính là đại phúc phận a, ta cảm thấy ‘Huyên Hòa’ này rất xứng với hắn........”
Nghe nàng ấy ríu rít một hồi, Khúc Liễm chỉ có thể phụ họa, căn bản không để trong lòng mà ngược lại có điểm đau đầu.
Nếu ngày mai Kỷ Lẫm cũng tới thì nàng phải nghĩ biện pháp tránh đi mới được, đỡ phải chạm mặt hắn. Dù hắn đột nhiên biến đổi nhân cách hay biểu lộ yêu thích với nàng thì đều không làm cuộc sống hiện tại của nàng tốt hơn.
Tiễn Lạc Anh đi, Khúc Liễm lại thấy tỷ tỷ lại đây, hơn nữa Hồng Nhụy theo sau còn bưng một cái tráp màu đỏ khiến tâm tình nàng càng phức tạp.
Tỷ tỷ lại đưa trang sức cho nàng sao?
“A Liễm.” Khúc Thấm có vẻ đang rất vui, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh rồi nói: “Ngày mai chính là sinh thần của ngoại tổ mẫu, tỷ nhớ lúc muội đến Lạc gia thì không đem nhiều trang sức nên liền mang tới đây một bộ, ngay mai phải trang điểm thật xinh đẹp, không được làm hỏng thanh danh Khúc gia chúng ta đâu đấy.”
Khúc Liễm: “............”
Sau đó tỷ tỷ lại dong dài thật lâu, cuối cùng nàng không nhịn được nữa, nói: “Tỷ, ngày mai là sinh thần của ngoại tổ mẫu nên sẽ có rất nhiều nhà có quan hệ tốt với Lạc gia tới, có phải ngoại tổ mẫu định tìm đối tượng cho tỷ không?”
Nụ cười trên mặt Khúc Thấm hơi thu lại, vỗ vỗ tay muội muội: “Tiểu hài từ đừng nghĩ nhiều, nghe lời.”
Khúc Liễm ỷ vào tỷ tỷ không biết lai lịch của mình ( trải qua hai đời) nên nũng nịu nói: “Tỷ tỷ đừng gạt muội, năm nay tỷ cập kê rồi nên phải làm mai, muội nghe A Anh nói đại cữu cữu với đại cữu mẫu đang vội chuyện này đấy, chỉ là ngoại tổ mẫu không thấy hài lòng, ai cũng không nhìn trúng. Tỷ tỷ nghĩ sao?”
“Tỷ nào có nghĩ thế nào? Tất nhiên là nghe trưởng bối rồi.”
Khúc Liễm thầm đánh giá nàng, phát hiện mình căn bản không nhìn thấu suy nghĩ của tỷ ấy, chỉ đành chép miệng, không ép hỏi nữa mà nói sang chuyện khác, lại không ngờ Khúc Thấm không dấu vết đem đề tài chuyển đến Trấn Quốc Công phủ.
“Nghe nói Thục Nghi đại trưởng công chúa cùng lão Trấn Quốc Công sinh được ba trai một gái, trưởng nữ là Bình Ninh quận chúa gả tới Trung Tĩnh Bá phủ Thẩm gia, bởi vì năm trước Thẩm lão thái gia chết bệnh nên đã cùng quận mã về quê chịu tang, nếu không có gì bất ngờ thì hai, ba năm sau sẽ về kinh thành. Trưởng tử hiện tại chính là Trấn Quốc Công, lấy quận chúa của Hoài An quận vương phủ, tuy Hoài An quận vương phủ không hưng thịnh như thời tiên đế nhưng con cháu vẫn có thể diện trong đám tôn thất. Con thứ Kỷ nhị lão gia lấy đích nữ Công Bộ thị lang, hiện giờ đang giúp đỡ xử lý việc vặt trong phủ, Kỷ tam lão gia thì....”
Khúc Liễm muốn che mặt, tỷ tỷ ngươi đã dò hỏi rõ ràng lai lịch người ta sao? Có phải đang chuẩn bị đánh vào bên trong không?
Chờ Khúc Liễm nghe xong sự tình về Trấn Quốc Công phủ, rồi quan hệ thông gia các kiểu thì cũng tiễn được Khúc Thấm đi, sau đó nằm phịch xuống giường.
*******
Hôm nay là ngày sinh thần của Lạc lão phu nhân, Khúc Liễm vẫn trang điểm xinh đẹp một chút. Nhìn bộ dáng của mình trong gương đồng, lấy tay sờ sờ khuôn mặt thủy nộn, ngay cả nàng cũng muốn tự luyến một chút.
Bất quá lông mày kia gục xuống có chút buồn cười, phá hủy cả mỹ cảm.
“Tiểu thư đang làm gì vậy ạ?” Bích Xuân nhăn mặt nói: “Đợi chút nữa nhị tiểu thư tới, thấy dáng vẻ này thì sẽ không vui đâu ạ.”
Bích Hạ cũng ở bên phụ họa, các nàng đã được Khúc Thấm ân cần dạy bảo rồi, hôm nay nhất định phải trang điểm thật xinh đẹp cho Khúc Liễm. Hai nha hoàn cũng biết hôm nay là sinh thần của Lạc lão phu nhân nên sẽ có nhiều huân quý tới dự. Các nàng cảm thấy nhị tiểu thư phân phó như vậy là muốn đem tiểu thư lộ mặt nhiều hơn trước các phu nhân, chuyện này đối với hôn sự của tiểu thư sau này rất có lợi.
Cho nên hai nha hoàn cực kỳ dụng tâm, chỉ sợ làm hỏng an bài của Khúc Thấm.
“Thôi bỏ đi, dù sao hôm nay tỷ tỷ cũng bồi bà ngoại nên không có thời gian để ý ta đâu, vì vậy không cần trang điểm long trọng làm gì.” Khúc Liễm nói, sau đó đưa tay muốn tháo cây trâm bằng vàng xuống.
“Ai da, tiểu tư của nô tỳ ơi, ngài không thể làm vậy, cẩn thận loạn tóc!”
Đang lúc hai nha hoàn khẩn trương thì người đáng lẽ nên ở cạnh Lạc lão phu nhân thì lại tới đây.
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Khúc Thấm quét muội muội một lượt từ trên xuống dưới, vẻ mặt lại còn khẩn trương làm Khúc Liễm cảm thấy giống như không phải khẩn trương vì hôm nay bà ngoại sẽ vì mình tuyển phu, mà là khẩn trương đối với nàng, chẳng lẽ hôm nay có chuyện không hay xảy ra?
“Không có gì đâu ạ.” Khúc Liễm cười làm lành, “Muội cảm thấy trâm này quá nặng nên để Bích Xuân đổi thành châu hoa.”
Khúc Thấm gật đầu, nói: “Mặt của muội nhỏ, còn chưa nẩy nở, đúng là không hợp.” Nói xong nhìn về hộp trang sức, rồi nói với Hồng Nhụy: “Ta nhớ ngày hôm qua bà tử trồng hoa ở nhà ấm có tặng hai bồn hoa đinh hương mới nở, ngươi đi hái mấy bông đến đây.”
Hồng Nhụy rất nhanh hái về, hoa đinh hương màu tím nho nhỏ, có vẻ không nổi bật nhưng sau khi gắn chúng lên búi tóc của Khúc Liễm thì càng tăng thêm vẻ nhu hòa, dịu dàng thuần khiết, làm Khúc Thấm rất vừa lòng.
Nàng biết Thục Nghi đại trưởng công chúa thích tiểu cô nương ôn nhu thuần khiết nên hôm nay muội muội chỉ cần ngồi một chỗ là được, loại chuyện muốn làm nổi bật sự chú ý thì không cần vì Thục Nghi đại trưởng công chúa sẽ âm thầm quan sát, nếu qua cửa này của bà thì hôn sự của muội muội cùng Kỷ Lẫm sẽ chắc chắn hơn đời trước nhiều.
Sinh thần đời trước của tổ mẫu, vì các nàng muốn mùa thu vào kinh cùng đại bá mẫu nên không có tham dự. Lúc ấy Thục Nghi đại trưởng công chúa có tới hay không thì nàng không biết. Chính là nhiều chi tiết nhỏ đã thay đổi nên để đề phòng vạn nhất thì phải để muội muội ăn mặc trang điểm thận chỉn chu, xinh đẹp, lưu lại ấn tượng tốt cho Thục Nghi đại trưởng công chúa.
Chỉ cần có ngài ấy ra mặt thì hôn sự của muộn muội sẽ thuận lợi thôi.
Nhìn trái nhìn phải, Khúc Thấm càng vừa lòng, hiện tại nàng phải về Gia Thiện đường bồi bà ngoại nên không thể nhìn chằm chằm muội muội, không cho muội ấy làm sai chuyện, vì thế trước khi đi, nàng cảnh báo: “Một lát nữa muội đến Gia Thiện đường, đừng cùng Anh biểu muội chạy loạn, phải làm một cô nương ngoan ngoãn ôn nhu, cũng không cần cố rụt rè, biết chưa?”
Ánh mắt của tỷ tỷ trọng sinh quá áp bách, thậm chí có cảm giác uy nghi khiến Khúc Liễm ngơ ngác, chờ tỷ tỷ vừa đi thì lệ rơi đầy mặt.
Quả nhiên người trọng sinh một lần quá khác biệt, chỉ lơ đãng cũng toát ra khí thế kinh người liền biết đã từng ở địa vị cao.
Đời trước của tỷ tỷ, tựa hồ là Hoàng tử phi hả =v=