Thê Điều Lệnh

Chương 35: Thạch Cảnh sơn

Gặp tình huống như này thì tất nhiên Khúc Loan sẽ đi hỏi Khúc Thấm đầu tiên.

Khúc Thấm từ nhỏ đã là người có chủ kiến, lại thêm là trưởng tỷ, mà người xưa có câu trưởng tỷ như mẹ nên rất trách nhiệm trong việc chiếu cố cùng dạy bảo đệ đệ muội muội, khiến hai người Khúc Liễm và Khúc Loan cực kỳ tôn trọng và tin phục nên gặp chuyện gì cũng sẽ tìm trưởng tỷ thương lượng. Tuy Khúc Loan tin tưởng nhân cách của Kỷ Lẫm nhưng bọn họ mới chỉ tiếp xúc hơn hai mươi ngày thôi nên có một số việc hắn không quá hiểu biết về người đó.

Khúc Thấm đang xem sổ sách trong phòng, cân nhắc nên làm thế nào để nhà mình có thêm tiền thu, nghe lí do đệ đệ tới liền thập phần cao hứng, cười nói: “Thì ra là việc này à. Không có sao đâu, có người quen đưa hai đứa đi Thạch Cảnh sơn thì cũng đỡ chi tiêu lãng phí.” Tất nhiên đây không phải nguyên nhân chính, mà là nàng cảm thấy đây là cơ hội khó có được, cũng nên để muội muội cùng Kỷ Lẫm có nhiều thời gian bồi dưỡng tình cảm nên không cần ngăn cản làm gì.

Huống chi trong mắt nàng thì hôn ước giữa muội muội với Kỷ Lẫm sẽ nhanh chóng được công khai thôi, này phải xem phủ Trấn Quốc Công bao lâu nữa sẽ phái người tới đây đề ra. Hai người bọn họ có hôn ước từ nhỏ nên việc cùng nhau ra ngoài cũng không có gì to tát, sẽ không có ai mượn cớ sinh sự cả.

Khúc Loan biết Tam phòng bọn họ cùng không dư dả gì nên rất áy náy, cảm thấy bản thân là nam nhi mà lại không có cách nào kiếm tiền để nuôi gia đình, ngược lại còn khiến tỷ tỷ nhọc lòng. Trong lòng thầm nghĩ tí nữa không nên tiêu quá lãng phí, có người quen dẫn đi cũng tốt hơn. Vì thế liền đồng ý đề nghị của Kỷ Lẫm.

Khúc Loan vốn không cần phải để ý đến gì khác ngoài sách vở nhưng bởi vì trong lúc vô tình được hai tỷ tỷ bồi dưỡng nên đối với tiền tài hay những việc vặt khác cũng để bụng hơn.

Mà Khúc Liễm sau khi được đệ đệ báo tin Kỷ Lẫm tới, hơn nữa còn muốn bồi bọn họ đi Thạch Cảnh sơn mua hoa thì cả người liền choáng váng.

Không thể cự tuyệt sao???

Khúc Liễm muốn nói lại thôi, chờ nghe đệ đệ bảo Đại tỷ cũng đồng ý thì muốn rơi lệ T.T

Đây là ép nàng không được cự tuyệt!! Nếu bây giờ nàng dám cự tuyệt thì kiểu gì Khúc Thấm cũng phi tới đây áp chế nàng!

Cũng không biết đời trước Kỷ Lẫm làm cái gì mà khiến cho Khúc Thấm chuyện gì cũng đứng về phía hắn, đời này lại cực kỳ coi trọng Kỷ Lẫm, lúc nào cũng ước gì có thể đóng gói muội muội qua cho hắn. Xem ra nàng chỉ có thể tự lực cánh sinh thôi!

Không còn cách nào khác, Khúc Liễm đành phải bày ra bộ dạng rụt rè, cùng đệ đệ ra cửa.

Khi ra đến sảnh liền thấy thiếu niên đang nhàn nhã uống trà, đối mặt với đôi ngươi đen như mực ngọc của hắn thì xấu hổ chào hỏi.

“Liễm muội muội không cần đa lễ, hôm nay ta không mời mà đến mong muội đừng trách.” Kỷ Lẫm ôn hòa nói.

Trong lòng Khúc Liễm ha hả hai tiếng, giọng nói khiêm tốn đến vậy nhưng mà trên mặt lại vui sướиɠ là ý gì chứ? Không chỉ có nàng xấu hổ mà ngay cả đệ đệ cũng nhận ra, có vẻ lúc này đệ đệ cũng có chút ngại cùng với cảm giác xấu hổ.

Biết rõ Kỷ Lẫm có hảo cảm với tỷ tỷ nhà mình, tại sao lúc nãy hắn lại ấm đầu mà đồng ý chứ?

Khúc Loan hơi hối hận, nhưng mà vẻ mặt của Kỷ Lẫm lại quang minh chính đại, thẳng thắn thành khẩn nên cũng thoải mái hơn chút.

Trước khi đi, bọn họ đến chỗ Quý thị.

Kỷ Lẫm cũng thuận tiện đến thỉnh an bà. Quý thị biết hôm nay Kỷ Lẫm tới nên rất vui vẻ, cảm thấy đứa nhỏ này thật có tâm nên liền dặn dò con gái ra ngoài phải nghe lời Kỷ Lẫm, chớ có gây chuyện thị phi, phải bình an mà trở về.

Tỷ đệ Khúc Liễm đáp vâng.

Thạch Cảnh sơn cũng không xa, ngồi xe ngựa nửa canh giờ liền tới nơi.

Tới phía sau núi Thạch Cảnh, vừa xuống xe liền thấy một mảnh hoa hải đường trải dài từ ngọn núi nhỏ phía xa đến chỗ nàng, rực rỡ dưới ánh mặt trời, hương thơm thoang thoảng quyến luyến. Người đi đường nối liền không dứt, trong đó cũng có rất nhiều cô nương chưa lập gia đình giống Khúc Liễm.

Bích Xuân hầu hạ Khúc Liễm đội mũ có rèm lên.

Ánh mắt Kỷ Lẫm không khỏi có chút thất vọng, tuy chỉ chợt lóe rồi biến mất nhưng khiến Khúc Liễm luôn chú ý hắn nãy giờ bắt được, chỉ là làm như không thấy thôi.

Từ lúc gặp đến giờ nàng luôn đề phòng thiếu niên này lại tinh phân. Nhưng xem ra hôm nay hắn là một thiếu niên ấm áp hoàn hảo, không có ý muốn phân tách tinh thần.

“Không biết Liễm muội muội muốn chọn loại hoa nào?” Kỷ Lẫm đứng cách Khúc Loan hỏi.

Không biết xuất phát từ tâm thái gì mà sau khi xuống xe ngựa thì Khúc Loan cứ gắt gao đi bên người tỷ tỷ hắn, đem Kỷ Lẫm cùng tỷ tỷ ngăn cách, nếu hai người có muốn nói gì đó thì vẫn còn cách một người.

Khúc Liễm xem đến buồn cười, suy tư một chút rồi trả lời: “Trước chúng ta cứ đi xem đã, nếu có tốt thì chọn một ít hoa lan, thạch lựu, hoa trà, mẫu đơn.”

Sau khi Kỷ Lẫm nghe xong liền biết đây là những loại hoa được trồng nhiều ở đây nên cũng không khó tìm. Hắn liếc nhìn gã sai vặt thanh tú phía sau, gã sai vặt liền hiểu ý, đưa mọi người đến chỗ nông dân chuyên trồng hoa.

Thạch cảnh sơn không hổ danh là nơi cung cấp hoa cỏ tươi mới cho toàn bộ Kinh thành, trong nhà dưỡng hoa trồng rất nhiều chủng loại, hơn nữa còn đặt rất nhiều tâm huyết vào những bông hoa khiến chúng như có tinh thần. Khúc Liễm xem mà không dời mắt được, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, thậm chí còn muốn chọn gần mười loại hoa, vượt xa mong muốn ban đầu.

Chỉ là nàng cực kỳ thích a!

Khúc Loan lúc đầu còn theo sát tỷ tỷ, mỉm cười nhìn nàng chọn nhưng chờ đi theo tỷ ấy mười mấy nhà trồng hoa thì cực kỳ mệt mỏi, lại nhìn tỷ tỷ cao hứng tới tìm người trồng hoa lãnh giáo kỹ xảo dưỡng lan, một bộ thừa tinh lực thì chỉ biết cười khổ.

Quả nhiên không xem nhẹ người luôn cùng mẫu thân đi bộ lên Tế Minh Tự dâng hương, nhìn bề ngoài nhu nhược nhưng cực kỳ khỏe.

Kỷ Lẫm rất giỏi nhìn mặt đoán ý nên thấy vẻ mặt của Khúc Loan liền hiểu rõ, vội nói: “Loan đệ, cũng đã đến trưa rồi, không bằng chúng ta tìm một chỗ để dùng bữa trước đi.”

Khúc Loan cao hứng nói tốt, chờ Khúc Liễm lại nhìn trúng một chậu lan Phúc Kiễn liền nói: “Nhị tỷ, đã đến trưa rồi, chúng ta đi dùng bữa đã.”

Lúc này Khúc Liễm mới chú ý mặt trời đã ở giữa, ánh mắt lại nhìn về phía Kỷ Lẫm liền thấy vắn cười khanh khách nhìn mình, tức khắc trên mặt có chút nóng lên, may là cách tấm rèm che nên hắn không nhìn thấy. Khi nàng định trả lời thì bỗng có âm thanh kinh hỉ vang lên.

“Kỷ biểu ca?”

Mọi người quay đầu nhìn, thấy hai nữ tử được đám ma ma vây quanh mà đến. Một người tuổi hơi lớn, ước chừng hai mươi mấy, búi tóc phụ nhân, dung mạo thanh lệ, chỉ là khi nhìn người khác thì ẩn ẩn có vẻ lãnh ngạo, hiển nhiên là người rất để ý thân phận của mình. Còn người còn lại là một tiểu cô nương, trẻ tuổi xinh đẹp, mày rậm mắt to, rất đáng yêu, nhưng cũng là người chút kiêu căng.

Nhìn cách các nàng ăn mặc, còn có ma ma đi theo phái sau thì cũng biết không phú cũng quý.

Ánh mắt thiếu nữ kia khi nhìn Kỷ Lẫm vừa kinh hỉ lại vừa ngưỡng mộ.

Ngược lại là phụ nhân kia thì thoải mái hơn nhiều, cười nói với Kỷ Lẫm: “Huyên Hòa, không nghĩ đến lại gặp đệ ở chỗ này, đệ cũng tới đây chọn hoa? Không biết hai vị này là....” Trong mắt nàng có tia nghi hoặc, nhịn không được đánh giá tỷ đệ Khúc gia, bởi vì Khúc Liễm mang mũ có rèm nên không thấy được dung mạo nên trong lòng càng thắc mắc.

Hai người kia không chỉ có xa lạ mà nhìn cách ăn mặc thì cũng không giống nhân sĩ kinh thành, còn mang theo một vẻ đặc trưng của Giang Nam.

Người vừa tới kinh thành nên quần áo chưa được làm tốt, vậy nên Tam phòng Khúc gia vẫn mặc quần áo ở Giang Nam làm người vừa nhìn liền nhận ra.

Kỷ Lẫm cũng hướng phụ nhân kia cười, nói: “Thêu biểu tỷ, đây là hai bằng hữu của ta, hôm nay ta bồi bọn họ đến đây chọn chút hoa cỏ.” Này là không có ý muốn giới thiệu. Sau đó lại nói: “Nếu không có việc gì thì bọn ta đi trước.”

Khúc Loan cùng Khúc Liễm cũng thi lễ với hai người kia rồi để người hầu ôm theo chậu hoa rời đi.

Hai người nhìn theo hướng đoàn người Kỷ Lẫm rời đi, ánh mắt lại đảo quanh tỷ muội Khúc gia, nghĩ mãi cũng không ra thân phận của hai người họ nhưng mà người có thể khiến Kỷ Lẫm dùng vẻ mặt ôn hòa đối đãi, thậm chí đi cùng tới đây để chọn hoa thì các nàng chưa bao giờ thấy qua. Cũng không phải nói ngày thường Kỷ Lẫm tính tình không tốt mà dù hắn có tốt, có chân thành đỗi đãi với ai đi chăng nữa thì người được hắn dành thời gian bồi cũng không có nhiều lắm, ngay cả biểu tỷ muội các nàng cũng không.

Tựa như hiện tại, dù nàng là biểu tỷ ruột thì khi hắn nói đi, thậm chí là không giới thiệu thân phận hai người đó với nàng thì nàng cũng không dám ngăn cản hắn.

“Đại tẩu, Kỷ biểu ca hắn thế nhưng lại bồi người tới đây chọn hoa....Hai người đó là ai vậy?”

Phụ nhân quay đầu, nhìn cô em chồng đang cắn môi, trên mặt là vẻ tò mò nhưng không che giấu được sự ghen ghét trong mắt thì thầm khinh miệt trong lòng, nhưng trên mặt lại rất nhu hòa: “Ta cũng không biết nữa, chắc là bằng hữu mới của Huyên Hòa.”

Tiểu cô nương đối với đáp án này không vui, kéo tay nàng, tỏ vẻ ngây thơ, hỏi:” Đại tẩu, Kỷ biểu ca tính tình tốt như vậy, người nào cũng dám tới hình huynh ấy giúp cái này, giúp cái kia, nếu có người thấy huynh ấy tốt mà muốn được một tấc lại muốn tiến một thước thì làm sao bây giờ? Muội nhìn bọn họ không giống người kinh thành, chẳng lẽ là từ nông thôn đến? Người nhà quê không có kiến thức, có thể muốn dựa dẫm Kỷ biểu ca không?”

Phụ nhân kia tất nhiên cũng nhìn ra, trang phục của Khúc gia tỷ đệ không giống tiểu thư, công tử đại gia tộc ở Giang Nam, chỉ có vẻ khá giả thôi. Như vậy thì thân phận ở kinh thành cũng nhỏ bé, hèn mọn, càng không xứng đôi với Kỷ Lẫm.

Lại nhìn cô em chồng bên cạnh, phụ nhân quyết định ngày nào rảnh thì đến Trấn Quốc Công phủ tìm cô cô hỏi một chút.

Nhưng là sau khi về nhà thì quyết định vẫn nên đến Trấn Quốc Công phủ luôn.

*****

Sau khi Kỷ Lẫm cùng tỷ đệ Khúc gia rời khỏi nơi trồng hoa, liền nói: “Vừa rồi, vị lớn tuổi hơn là đích nữ Chu Thêu của Hoài An quận vương phủ, cũng là biểu tỷ của ta, nàng hiện giờ gả đến Cảnh Đức Hầu phủ, vị cô nương tuổi nhỏ là tiểu thư Cảnh Đức Hầu phủ.”

Tỷ đệ Khúc gia bừng tỉnh, cũng hiểu ra tại sao hai người kia lại có khí chất như vậy.

Nói vậy thì mẫu thân của Kỷ Lẫm là Quận chúa của Hoài An quận vương phủ, phụ thân là Trấn Quốc Công, tổ mẫu là Công chúa, thân phận này cũng đủ bưu hãn nha, chẳng trách thân phận của hắn trong đám vương công quý tộc không giống bình thường. Ngay cả Thế tử Ninh Vương cũng là bạn tốt của hắn, Bình Dương Hầu phủ đối với hắn cũng thập phần lễ ngộ bởi Khúc Liễm đã từng thấy thần sắc của đám người Lạc Anh khi nhắc đến hắn.

Nghe xong, tỷ đệ Khúc gia cũng không để trong lòng, sai người hầu đem hoa mà Khúc Liễm đã mua lên xe, chở về Khúc trước, sau đó Kỷ Lẫm dẫn hai người đến tửu lâu gần đó để dùng bữa.

Kỷ Lẫm đối với nơi này thập phần quen thuộc, dẫn hai người vào nhã sương liền giới thiệu những món chiêu bài của tửu lâu, mỉm cười nói với Khúc Liễm: “Liễm muội muội có thể bỏ mũ rèm xuống, lúc này trời nóng, sẽ rất khó chịu.”

Khúc Liễm im lặng tháo mũ xuống, sau đó liền thấy Kỷ Lẫm đặt một chén nước ô mai tới trước mặt, nói với nàng: “Cô nương gia uống đồ có băng không tốt, đây là nước ô mai đã được ướp trong giếng mát nên mát vừa đủ, hương vị thanh thoát hơn, Liễm muội muội cùng Loan đệ có thể dùng thử.”

Đi dạo nửa ngày nên bọn họ cũng khát, vì vậy hai người không khách khí nữa, uống nửa chén ô mai xong cả người sảng khoái, thả lỏng, cả người đều lười biếng, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Lẫm cũng tốt hơn.

Trên mặt Kỷ Lẫm vẫn là nụ cười ấp ám, giống như bất cứ lúc nào hắn cũng luôn cười như vậy khiến người nhìn vui mừng không thôi.

Dùng cơm xong, Kỷ Lẫm lại nói: “Liễm muội muội muốn về nhà nghỉ tạm không? Nếu là không mệt thì chúng ta sẽ đi dạo tiếp, ta biết mấy nhà trồng mặc liên ở Thạch cảnh sơn, còn có mười tám học sĩ sắp nở nữa.”

“Mặc liên?” Đôi mắt Khúc Liễm lập tức tỏa sáng.

Nụ cười trên mặt Kỷ Lẫm càng sâu: “Đúng vậy.”

Khúc Loan nhăn mặt, chậm rãi nói: “Vào mùa xuân nhị tỷ còn tặng cho đệ một chậu mười tám học sĩ đấy.”

Kỷ Lẫm kinh ngạc: “Khúc muội muội tự mình trồng được sao?”

“Đúng vậy.” Khúc Loan kiêu ngạo nói: “Tỷ của đệ tuy không thể tự mình động thủ nhưng đối với hoa cỏ cực kỳ hiểu biết, cũng từng trồng được rất nhiều danh hoa.”

Kỷ Lẫm nhìn về Khúc Liễm, ánh ămts tỏa sáng, “Vậy ngày nào đó ta phải tới để mở mang tầm mắt rồi.”

Khúc Liễm trừng mắt nhìn đệ đệ không đáng tin cậy, đây không phải là cho hắn lí do để tới cửa sao?

Bất quá trải qua nửa ngày ở chung, Kỷ Lẫm lúc nào cũng săn sóc chu đáo, kiến thức lại sâu rộng nên tâm đề phòng của Khúc Liễm cũng buông lòng, dù biết rõ hắn quỷ dị nhưng mà rất khó để cự tuyệt một nhân cách ôn nhu tốt đẹp của hắn.

Vì thế sau khi dùng ngọ thiện thì bọn họ cũng không trở về mà tiếp tục ở Thạch Cảnh sơn, mãi đến giờ Thân mới dẹp đường hồi phủ.

Kỷ Lẫm đưa người bình an trở về Khúc gia, lại hẹn với Khúc Loan ngày khác lại tới thì mới vừa lòng mà về.

Trên đường, Kỷ Lẫm ngồi trong xe ngựa mà bên môi vẫn nở nụ cười vui vẻ làm cả người hắn đều ấm áp sáng ngời, cũng khiến cho gã sai vặt Thường An đi theo cũng hiểu ra chút gì.

“Thế tử, vị Khúc cô nương đó lớn lên rất khả ái, tính tình cũng thực tốt, vừa rồi khi nô tài hỗ trợ dọn hoa, thiếu chút nữa đã làm rơi mà Khúc tiểu thư cũng không có trách cứ, còn kêu Bích Xuân tỷ tỷ cho nô tài chén nước. Khúc thiếu gia cũng là người tốt, tuy tuổi nhỏ nhưng đã có thể xuất khẩu thành thơ, tương lai tất nhiên là bất phàm....”

Ý cười trên mặt Kỷ Lẫm càng sâu, cái này làm cho Thường An càng xác định hơn.

Mùa xuân khi Thế tử đến Giang Nam thì chỉ dẫn theo hai thị vệ, hành trang giản lược, hắn cũng được lưu lại kinh thành nên đại Trưởng Công chúa không yên tâm chút nào nên sau đó liền phái Lệ ma ma cùng Cung Tâm đi theo hầu hạ. Chính vì thế hắn mới biết Thế tử ở phủ Thường Châu làm cái gì, nghe Cung tâm nói Thế tử rất coi trọng người Khúc gia, đặc biệt là Khúc gia Liễm tiểu thư thì Thường An cũng biết nên làm thế nào.

Thấy chủ tử tâm tình tốt thì tâm tình của Thường An cũng không tồi.

Chỉ là phần không tồi này bị dập tắt khi trở lại phủ Trấn Quốc Công, thấy Đại nha hoàn Họa Mi bên người Trấn Quốc Công phu nhân thỉnh bọn họ đi.

Thường An trộm liếc chủ tử, quả nhiên nhìn thấy khóe môi Thế tử nhà mình hơi nhấp liền biết lúc này tâm trạng của hắn có chút tồi tệ.