Thê Điều Lệnh

Chương 26: “Muội không nên tới, để nhìn thấy cảnh ta Ꮆiết.....”

Khi còn bốn, năm ngày nữa sẽ đến kinh thành thì thuyền bỏ neo ở một bến tàu.

Khúc Liễm vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa dài nên đầu óc vẫn còn mơ màng. Lúc này cảm thấy thuyền ngừng lại liền trở mình, thân thể lười biếng vừa lăn qua lăn lại, vừa hỏi thuyền bị làm sao.

Bích Xuân cùng Bích Hạ hầu hạ nàng rời giường, bưng cho nàng một chén nước để nhuận hầu rồi mới đáp: “Nô tỳ nghe nói là tới bến đò của Ô trấn.”

Cả người Khúc Liễm vẫn còn có chút đờ đẫn, mãi đến khi rửa mặt, lại uống một chén nước thì mới thanh tỉnh đôi chút.

“Sao thuyền lại ngừng rồi? Là muốn bổ sung thêm cái gì sao?” Khúc Liễm từ nhỏ đến lớn đã theo tỷ tỷ vào kinh nhiều lần, nên đối với các bến tàu ven đường vẫn có ấn tượng, nhưng mà bến tàu ở trấn nhỏ này nàng hoàn toàn chưa nghe bao giờ, điều này chỉ có thể chứng tỏ rằng, trấn nhỏ này cũng không phải con đường chính.

Bích Xuân một bên vừa thu dọn, vừa cười đáp: “Có lẽ là thế ạ.”

Khúc Liễm không nói gì nữa, tuy đã mặc quần áo chỉnh tề vào rồi nhưng mà cả người vẫn mệt mỏi, sau lại chống đỡ không được liền lười biếng nằm trên ghế mỹ nhân ngẩn người, thẳng đến khi Khúc Thấm tiến vào.

“Đây là làm sao vậy? Mới vừa tỉnh ngủ sao?” Khúc Thấm cười cười đến bên cạnh muội muội ngồi xuống, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ. Nàng biết tính tình của muội muội như thế nào nên cũng chỉ không nặng không nhẹ trách mắng: “Tỷ đã sớm nói với muội rồi, buổi trưa không được tham ngủ, nếu không thì tối lại không ngủ được, chẳng lẽ muội muốn làm đại miêu tử sao?”

Khúc Liễm ôm thân mình mềm mại thơm thơm của tỷ tỷ mà cọ cọ, tinh thần uể oải nói: “Trên đường đi rất là nhàm chán, mẫu thân hiện tại thì không cần muội bồi, cả ngày cứ ở trên thuyền muội không biết làm cái gì cho tốt cả, hơn nữa cũng cảm thấy không thoải mái, đành phải ngủ nhiều một chút để gϊếŧ thời gian thôi.”

Khúc Thấm buồn cười, búng trán nàng một cái: “Tiểu nha đầu ngươi nha, lại bắt đầu huyên thuyên.” Tuy rằng mỗi lần cũng đều nói nàng vài câu, thế nhưng rốt cuộc thì cũng vẫn dung túng tật xấu này của nàng.

Khúc Liễm hắc hắc cười, không giống tỷ tỷ này lớn lên với những phép tắc, những chuẩn mực của tiểu thư khuê các thời cổ đại, từ tận trong xương tủy của nàng vẫn có chút lười nhác tùy ý, bình thường thì sẽ không bộc lộ ra, nhưng mà sẽ có lúc lơ đãng, không để ý mà toát lên vài phần. May mắn nàng là cô nương nhỏ nhất trong nhà nên mẫu thân cùng tỷ tỷ đều dung túng, cưng chiều hơn, chỉ cần ở bên ngoài ngoan ngoãn tuân thủ, về nhà thì tùy ý nàng.

Bích Hạ dâng trà lên, hai tỷ muội vừa dùng trà, vừa nói chuyện phiếm, mà chủ đề của cuộc nói chuyện chính là về đệ đệ Khúc Loan.

“.........Trước kia tỷ nghe các vị cữu cữu ở Bình Dương hầu phủ nói qua, thuở nhỏ Kỷ Huyên Hòa rất thông minh hiếu học, là thư đồng của Ngũ hoàng tử, hơn nữa không chỉ được Thái phó đương triều khen ngợi mà Hoàng thượng cũng tán thưởng có thêm, là người rất có khiếu đọc sách. Nếu Loan đệ có thể được hắn chỉ điểm một hai thì đúng là không tồi chút nào.”

Khúc Liễm thấy vẻ sùng bái của tỷ tỷ đối với Kỷ Lẫm, liền có chút không phục nói: “Hừ, hắn mới có mười bốn tuổi thôi, cũng chỉ lớn hơn đệ đệ vài tuổi.”

Khúc Thấm hé miệng cười: “Học vẫn với tuổi tác không có quan hệ với nhau, có người trời sinh đã là hạt giống đọc sách tốt, chỉ nói một chút liền tự thông suốt, Kỷ Huyên Hòa chính là người như vậy.” Huống hồ, ba năm sau Kỷ Lẫm tham gia khoa cử, không chỉ vừa đoạt hạng Nhất mà còn được người người tung hô, nổi danh bảng vàng. Một cử nhân mới mười bảy tuổi, tuy nói từ xưa đến nay không phải là không có nhưng mà ở kinh thành thì cực kỳ hiếm gặp, đặc biệt là trong nhóm đệ tử huân quý, phần lớn bọn họ đều ỷ vào thế lực của gia đình mà sống an nhàn sung sướиɠ, chơi bời lêu lổng, rất ít người lựa chọn con đường khoa cử này.

Đời trước nàng đã từng nghe đồn, Kỷ Lẫm có khả năng nhìn một lần thì sẽ không thể quên được, văn thao vũ lược, thập phần xuất sắc. Nếu không phải do gia thế, chỉ sợ nếu hắn tiếp tục khảo thí thì sẽ trở thành Trạng Nguyên lang trẻ tuổi nhất.

Cho nên, việc đệ đệ cùng Kỷ Lẫm tương giao, đi theo Kỷ Lẫm đọc sách thì trong lòng Khúc Thấm thập phần nguyện ý.

Khúc Liễm lo lắng, nhìn bộ dạng này của tỷ tỷ, trong lòng có chút cảnh giác. Điều khiến nàng cảnh giác chính là tỷ tỷ bắt đầu không dấu vết mà hỏi cái nhìn của nàng về Kỷ Lẫm. Cho dù tỷ tỷ nói rất mờ mịt, nếu là người thường thì có lẽ sẽ không hiểu, nhưng mà Khúc Liễm cùng nàng lớn lên, lại còn là người hay tự bổ não thì làm sao có thể không nhận ra được?

Thời gian không sai biệt lắm, hai tỷ muội liền đứng dậy, cùng nhau đến khoang phòng của Quý thị, bồi Quý thị dùng bữa tối.

Tối hôm nay Khúc Loan không ở trên thuyền.

Quý thị cười nói với hai nữ nhi: “Chu công tử đã phái người mời đệ đệ các ngươi lên thuyền rồi, nói là lúc trước, khi ngừng thuyền đã mua một vài món ăn nhỏ đặc sắc, nên mời hắn tới nếm thử, cũng kêu người tặng một ít tới đây.”

“Bọn họ sẽ không uống rượu chứ?” Khúc Liễm có chút lo lắng hỏi, nàng vẫn cảm thấy vị Thế tử Trữ Vương kia làm việc rất không theo lẽ thường.

Nghĩ đến đây, nàng liếc tỷ tỷ một cái, Thế tử Trữ Vương cùng với Chúc Kiêm sau này có thể thành chuyện tốt sao? Tuy Chúc Kiêm xuất thân từ danh môn thế gia phủ Thường Châu, lão thái gia còn là Các lão đương triều, có môn sinh khắp thiên hạ, hơn nữa lại còn có Chúc lão thái quân xuất thân từ Quận vương phủ nên con cháu đời sau cũng được hưởng ơn huệ. Nhưng như vậy thì cũng không sánh bằng với Chu Lang xuất thân là người trong Hoàng thất, bọn họ lấy thê cũng chẳng hề cần người có gia thế cao, ngược lại là muốn ở trong đám huân quý tầm trung lựa chọn một thê tử tốt một chút.

Mà Chu Lang kia, tuy rằng Khúc Liễm mới chỉ gặp hắn vài lần, nhưng mà từ chỗ đệ đệ biết được, Chu Lang này nói dễ nghe một chút là tính tình tiêu sái phóng khoáng, nhưng nói khó nghe thì đó chính là kẻ đầu gỗ, nếu muốn hắn cùng Chúc Kiêm nên duyên thì chỉ sợ không dễ dàng chút nào. Nếu không thì khi đó tỷ tỷ cũng sẽ không chế tạo cơ hội để hai người bọn họ gặp mặt.

“Tất nhiên sẽ không.” Khúc Thấm mỉm cười nói: “Kỷ công tử là một người có chừng mực.”

Quý thị cũng là vẻ đồng ý.

Khúc Liễm cũng chỉ có thể im lặng dùng cơm.

Kỳ thật nàng hiểu Kỷ Lẫm người này làm việc luôn có chừng mực, là thiếu niên khiến người vừa nhìn đã sinh hảo cảm, làm chuyện gì cũng khiến người khác cực yên tâm, chẳng qua là trong lòng nàng vẫn không thể vượt qua cánh cửa đó, luôn cảm thấy rất mất tự nhiên. Nếu không phải biết tỷ tỷ sống lại, cũng không bổ não nhiều thì phỏng chừng nàng cũng sẽ không khó chịu như vậy.

Sau khi dùng xong bữa tối, lại bồi Quý thị nói chuyện một lúc thì hai tỷ muội đều cáo từ, trở về khoang phòng của mình.

Khi màn đêm buông xuống, Khúc Loan liền được người đưa về, sau khi Khúc Liễm biết được thì cũng buông lỏng, an tâm ngồi dưới ánh đèn đọc sách.

Có lẽ là ban ngày ngủ quá nhiều, cho nên khi Khúc Liễm nằm trên giường xoay qua xoay lại đủ kiểu hơn một canh giờ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, khóc không ra nước mắt.

Quả nhiên không nghe lời trưởng bối thì chỉ có chịu thiệt mà.

Không ngủ được, Khúc Liễm đành phải ngồi xuống bàn, kêu Bích Xuân hôm nay trực đêm đi thắp đèn, ngồi xem thoại bản huyền huyễn cổ đại.

Bóng đêm thực im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng nước sông nhẹ nhàng vỗ vào thuyền, cả thế giới im lặng giống như trước mắt chỉ còn ánh đèn nhỏ, thắp sáng một vùng trời nhỏ bé. Vốn Khúc Liễm đang đọc sách, nhưng khi nhìn đến cảnh này thì lực chú ý liền bị dời đi, bất tri bất giác lắng nghe tiếng nước có tiết tấu bên ngoài.

Sau đó, nàng cảm thấy hình như tiếng nước có gì đó không quá thích hợp.

Vừa nghĩ xong, liền cảm thấy từ trong nước truyền đến tiếng động gì đó, liền có chút không rõ quay đầu nhìn về phía khoang thuyền. Ngay khi nàng cảm thấy có lẽ mình nghe nhầm thì bên ngoài mép thuyền vang lên tiếng bước chân.

Có chuyện gì đã xảy xa?

Khúc Liễm nhanh chóng đứng dậy, đẩy Bích Xuân còn đang ngái ngủ bên cạnh, nói: “Bích Xuân, hình như bên ngoài đã xảy ra chuyện rồi, chúng ta mau đi nhìn một cái đi.”

Bích Xuân theo bản năng gật đầu, chờ đi được hai bước mới phát hiện không đúng, vội vàng kéo tay áo của tiểu thư nhà nàng: “Cô nương, có chuyện gì thì cũng có quản sự ra mặt, ngài thân phận cao quý, lại còn là cô nương gia, vạn nhất xảy ra chuyện gì.....”

“Tất nhiên là ta sẽ không đi ra ngoài.” Khúc Liễm dùng tay giữ chặt tay nàng ta, đánh gãy lời khuyên bảo, “Ta chỉ đi đến mép thuyền nhìn xem có chuyện gì không thôi.” Trong tình huống không xác định được phía trước có gì, thì nàng mới không dại dột mà đi ra hẳn bên ngoài, chỉ là ra ngó xem để ngừa vạn nhất thôi.

Bích Xuân lúc này mới ngậm miệng, hai chủ tớ cùng nhau lần mò tìm đi ra ngoài.

Tuy âm thanh bên ngoài chỉ xao động không đến thời gian một tách trà liền dần im lặng, nhưng cũng không hề đánh thức người đang nghỉ ngơi trong khoang thuyền. Chờ đến khi Khúc Liễm ra ngoài thì chỉ có thể nhìn thấy trên mặt sông có rất nhiều ánh lửa, là cây đuốc của thuyền viên và thị vệ trên thuyền, ở trong gió đêm lay động không ngớt.

Xem ra hẳn là đã có chuyện gì đó, nhưng rất nhanh bị áp chế, mà người áp xuống chính là Chu Lang cùng Kỷ Lẫm.

Khúc Liễm cảm thấy kỳ quái, nhịn không được đến mép thuyền bên ngoài thăm dò, thấy thị vệ hai bên đều đã trở về vị trí, trong gió đêm ẩn ẩn truyền đến thanh âm nói chuyện. Ngay khi nàng híp mắt, muốn nhìn rõ người phía xa đang nói chuyện là ai thì người nọ đã đi đến phía này.

Khúc Liễm theo bản năng trốn về chờ người nọ rời đi, nhưng không nghĩ tới lại bị một cánh tay ôm lấy thắt lưng, đem cả người nàng kéo vào trong ngực hắn.

“A....”

Thanh âm hô lên ngắn ngủi rồi im bặt, hiển nhiên là bị cái gì đó đánh gãy.

Khúc Liễm trừng lớn hai mắt, hô hấp dồn dập phả trên bàn tay to đang che miệng nàng, nhờ ánh sáng trên mặt sông liền hé ra khuôn mặt tuấn tú như ngọc, lại có chút mờ ảo.

“Muội quả nhiên là người không an phận!” Thanh âm đè xuống cực thấp giống như tiếng thì thầm trong đêm khuya, mang theo ý cười trầm thấp: “Đã trễ thế này, hảo cô nương hẳn là đã đi ngủ.”

Hai tay Khúc Liễm dùng sức cố tách đôi tay ở bên hông mình ra, đáng tiếc là không thể khiến nó xê dịch một chút nào, chỉ càng khiến người nọ cúi đầu, hô hấp nhẹ nhàng của hắn dừng lại trên măt, trên cổ, còn có... ở bộ ngực đang phát dục phía trước....

Khúc Liễm: “.......”

Biến, biếи ŧɦái a!

Khúc Liễm cảm thấy thiếu niên này nhất định không phải Kỷ Lẫm! Ít nhất cũng không phải cái người nhìn thấy nàng sẽ vui mừng sung sướиɠ, lại còn tuân thủ lễ nghi!

Hắn giống như đang ngửi ngửi mùi hương trên người nàng, chóp mũi cọ cọ quần áo, dừng ở trước ngực mấy giây rồi lại ngẩng đầu lên, dùng thanh âm ôn hòa đến làm cho người ta nổi da gà: “Ngày mai ta sẽ cho người mang một hộp hương liệu tặng cho muội, về sau hãy dùng nó, đừng dùng loại thấp kém này nữa, rất khó ngửi.”

Khúc Liễm dùng chân ra sức giẫm lên chân hắn.

Hắn cũng không trốn tránh, chỉ cúi đầu cười nói: “Muội không nên tới đây, khiến muộn nhìn thấy cảnh ta gϊếŧ....”

Lời còn chưa dứt, liền ôm cả thân thể nàng bay lên, sau đó nhanh chóng xoay người. Khúc Liễm chỉ nghe được thanh âm rơi xuống nước, khi ngạc nhiên ngẩng đầu lên liền thấy trên mạn thuyền, đèn l*иg đang tỏa ra ánh sáng u ám, bao phủ gương mặt lãnh khốc tàn bạo của thiếu niên, bên môi lộ ra ý cười, trường kiếm trong tay ánh lên hàn quang.

Khúc Liễm ngây ngẩn cả người.

Nàng đã quen biết một Kỷ Lẫm ấm áp như nắng mùa xuân, trong vắt như một khối mỹ ngọc không chút tỳ vết, đối với mọi người rất săn sóc chu đáo, chỉ cần nhìn qua liền biết đây là đứa nhỏ ngoan, thậm chí còn không có một chút xíu đen tối nào.

Mà thiếu niên trước mặt, tuy rằng khuôn mặt vẫn đẹp như vậy, nhưng mà khí chất biến đổi cực lớn, trở nên rất ngạo mạn, trong mắt tràn ngập vẻ hung ác lạnh lẽo, gϊếŧ người lưu loát như chém củ cải, thậm chí còn ẩn ẩn lộ ra vẻ hưng phấn, không nhìn ra một chút tốt đẹp như ánh mặt trời nào nữa.

Hắn ôm lấy nàng, toàn thân vừa chuyển, một cước liền đem kẻ vừa chết đá ra khỏi thuyền, cười nhạo một tiếng, vẻ mặt có vẻ mỉa mai: “Chẳng lẽ hôm nay lại là loại mặt hàng này tới sao?” Sau đó lại nheo mắt, nhìn về phía mặt nước xa xa, vẫy vẫy ra hiệu người phía sau.

Một gã thị vệ cung kính dâng cây cung thật lớn lên.

Sau khi nhận lấy cung, liền cười liếc nàng một cái, ánh mắt thâm thúy như nước, rốt cục cũng cũng buông nàng ra.

Một trận gió thổi tới, làm Khúc Liễm run cả người, đồng thời cũng hiểu được chuyện đang xảy ra trước mắt.

Mà lúc này, trên mặt sông đã rối loạn rồi.