Các cô nương chưa lấy chồng của Chúc gia đều đến đây thỉnh an Chúc lão phu nhân, trong đó nổi bật nhất là đôi tỷ muội song sinh Chúc Kiêm.
Song bào thai xưa nay hiếm thấy, huống hồ còn là song bào thai tỷ muội trong danh môn thế gia nên càng hiếm lạ hơn, cho nên tỷ muội Chúc Kiễm ở Chúc gia rất được sủng ái.
***
Chúc lão thái quân rất thích những tiểu cô nương ăn mặc đáng yêu, tràn đầy sức sống, đối với ai cũng đều hòa ái dễ gần nên cũng khiến nhóm các cô nương chưa xuất giá đều thích đến nơi này của bà chơi.
Nhưng mà hôm nay là ngày sinh thần của Chúc lão phu nhân, khách nhân tới dự rất đông nên ai cũng bận bịu, cho nên sau khi thỉnh an lão nhân gia thì Chúc đại phu nhân liền cười nói với các cô nương: “Tốt lắm tốt lắm, mấy con khỉ nhỏ này đều huyên náo làm thái phu nhân đau đầu rồi đó, hôm nay có tỷ muội Khúc gia và vài vị tỷ muội khác đến, mau mang các nàng đi Thính Phương các chơi đi. Đợi lát nữa sẽ có người đến tiếp bọn con qua Bích Đào viện nghe diễn với lão thái quân.”
Các cô nương Chúc gia nghe xong đều cười cười đồng ý, hành lễ với các vị phu nhân, cử chỉ đoan trang, khí chất tao nhã, Chúc Kiêm bình thường hoạt bát nhưng lúc này cũng tiến lùi thỏa đáng.
Chúc đại phu nhân nhìn hai tỷ muội song sinh, trong lòng vẫn có chút đáng tiếc, bất quá nghĩ đến Chu Lang và Kỷ Lẫm ở Chúc gia làm khách, hai người cũng sẽ không rời đi ngay nên tâm tình mới thấy tốt một chút.
Nghe được lời nói của Chúc đại phu nhân, đám người Khúc Thấm cũng lần lượt đứng dậy hành lễ.
Nhóm tiểu cô nương rất nhanh rời khỏi phòng khách, sau đó đi theo tỷ muội Chúc gia đến hoa viên chơi.
Chúc Kiêm kéo kéo Khúc Thấm, tinh thần phấn khởi nói: “A Thấm, chỗ ta có đồ tốt lắm, chúng ta cùng đi xem đi.”
Khúc Thấm quay đầu nhìn muội muội đang đi cùng Chúc Hà, vẻ mặt có chút khó xử.
Vừa rồi khi nhìn thấy Chu Lang cùng Kỷ Lẫm, nàng liền nhớ tới chuyện đời trước, Chu Lang và Chúc Kiêm vẫn không có cơ hội gặp nhau, mãi đến khi lên kinh thành thì mới có thể gặp lại. Nếu đời này Chu Lang gặp Chúc Kiêm lúc ấy thì mọi chuyện sẽ thế nào? Vận mệnh của Chúc Kiêm có thể rẽ sang một hướng khác không?
Nghĩ đến đây, Khúc Thấm thầm suy tính trong lòng, hôm nay mình phải theo sát Chúc Kiêm mới được, hơn nữa cũng cần chế tạo cơ hội gặp gỡ cho hai người bọn họ.
Nhưng mà, nàng không thể làm quá lộ liễu, hơn nữa hôm nay Kỷ Lẫm cũng ở đây nên nàng còn muốn biết mục đích hắn đến phủ Thường Châu là gì. Đời trước cũng có lần gặp này, nhưng lúc ấy nàng không biết Kỷ Lẫm cùng muội muội có hôn ước, mà lúc ấy hắn cũng rời đi rất nhanh, nên không có chú ý đến người này nhiều.
Chúc Kiêm nói xong, vội hỏi: “Ôi, ngươi lúc nào cũng quá lo lắng rồi! Ngươi quên muội muội ngươi còn muốn đi cùng Chúc Hà xem hoa cúc tím à, A Hà, muội cần phải hảo hảo chiêu đãi Liễm muội muội nha.”
Chúc Hà biết tính tình của tỷ tỷ mình, không hiểu sao tỷ ấy lại chơi rất hợp với Khúc Thấm, có chuyện gì tốt cũng đều muốn chia sẻ với nàng ấy. Lúc trước, đại ca bọn họ ở bên ngoài tìm mua cái guồng nước rất tinh xảo, khéo léo, lại còn có cơ quan cho nàng, Chúc Kiêm đặc biệt yêu thích nó, lúc nào cũng để trong khuê phòng cùa mình mà ngắm nghía, không cho ai đυ.ng vào, hôm nay kêu Khúc Thấm đến mở mang kiến thức. Chờ sau khi cho Khúc Thấm nhìn xong, không chừng sẽ kêu các cô nương khác cùng đi xem.
Khúc Liễm thấy tỷ tỷ nhìn mình liền biết vô luận tỷ tỷ có phải sống lại hay không thì đều coi nàng là tiểu hài tử mà chăm sóc, nếu cùng một người cởi mở hoạt bát như Chúc Kiêm nói chuyện thì có thể tâm tình tỷ ấy sẽ khá hơn. Hơn nữa, nàng cứ cảm thấy hôm nay tỷ tỷ làm việc gì cũng có thâm ý, nàng là muội muội tốt nên sẽ không phá hủy sắp xếp của tỷ ấy, liền cười nói: “Kiêm tỷ tỷ nói đúng, muội muốn đi nhà ấm xem hoa cúc tím với Hà tỷ tỷ.”
Một bộ rất có hứng thú với hoa cúc tím.
Khúc Thấm lại nhìn về phía Khúc Tịch, “A Tịch muốn đi xem hoa cúc tím với A Liễm không?” Nàng là tỷ tỷ nên phải sắp xếp tốt cho muội muội.
Khúc Tịch cười ha hả nói: “Muội sẽ đi cùng A Mông đến hoa viên.” Nói xong, liền kéo tiểu cô nương bên cạnh.
Chúc Mông là cô nương Ngũ phòng ở Chúc gia, cùng tuổi với Khúc Tịch. Có thể là do tuổi tương đương nhau nên hai người thân cận với nhau hơn người ngoài một chút. Cho nên, Khúc Tịch thích đi chơi cùng Chúc Mông, cũng không muốn tụ tập với Khúc Thấm các nàng.
Sau khi nghe xong, Chúc Kiêm lại dặn dò đường muội Chúc Mông phải chiếu cố Khúc Tịch cẩn thận, lại dặn dò thêm bọn nha hoàn rồi mới kéo Khúc Thấm rời đi.
Chờ Khúc Tịch cùng Chúc Mông đi rồi, Khúc Liễm cùng Chúc Hà đi về phía nhà ấm trồng hoa, vừa đi vừa nói chuyện: “Hôm nay người tới rất nhiều đi? Sao mấy tỷ muội lại không cần giúp đỡ tiếp đón khách nhân sao?”
Chúc Hà là cô nương dịu dàng, giọng nói cũng ôn nhu, nghe Khúc Liễm hỏi vậy liền cười nói: “Không việc gì, còn có Nhị tỷ tỷ cùng Tam tỷ tỷ ở đó, các nàng đang chiêu đãi nhóm tiểu thư quan gia tới chúc thọ lão thái quân, chờ sau khi thường thức cúc tím xong thì chúng ta liền đi qua đó, đỡ phải đi quá sớm, ngồi ở chỗ đó nhàm chán lắm. Ngươi cũng biết, các nàng sẽ lấy chồng, phải theo trưởng bối học hỏi, không giống chúng ta vẫn còn thoải mái như này đâu.”
KhúcLiễm cười gật đầu, nếu Chúc Hà có thể đi cùng thì quá tốt rồi, có thể cùng nàng ấy thảo luận về cách trồng và chăm sóc bồn hoa cúc tím.
Đợi đến nhà ấm Chúc gia, nhìn những bông hoa trong phòng muôn màu muôn vẻ, tâm tình không khỏi khoan khoái dễ chịu.
Chúc gia người đông, tháng ba cũng cần một lượng lớn hoa nên nhà ấm cũng rất lớn, có rất nhiều loại hoa cỏ quý giá, khiến mỗi lần Khúc Liễm đến đây đều cảm thấy được mở mang tầm mắt, thậm chí còn bởi nhà ấm này quá rộng, đường đi cũng nhiều, nếu không cẩn thận có khi còn bị lạc ở trong này.
Chúc Hà dẫn nàng đến nơi trồng hoa cúc tím, vừa đi vừa giới thiệu chậu lan mà lúc trước đại ca Chúc gia tặng, “Lúc đại ca tặng ta chậu hoa này thì cánh của nó đều rụng hết cả rồi, thân cây cũng có chút héo, cũng không biết có thể nuôi được hay không nữa, nhìn mà đau lòng. Lúc ấy ta có chút tức giận, không biết hắn tặng bồn hoa lan như vậy cho ta làm gì cơ chứ? Hỏi hắn thì hắn lại ậm ừ, nói là được người nhờ vả, muốn ta nghĩ biện pháp dưỡng sống nó, nếu mà nó sống lại thì hắn sẽ trà thù lao, ta cũng không phải nhìn trúng thù lao của hắn...”
Nhìn vẻ mặt hiếm khi tức giận của Chúc Hà thì Khúc Liễm biết nàng ấy thực sự tức giận, bình thường nàng là người ôn nhu, nhưng khi nóng giận cũng rất đáng sợ, đại ca Chúc gia mấy ngày nay chắc cũng không sống yên được.
Vừa đi vừa tán gẫu với nhau, rất nhanh đến góc đông nam của nhà ấm, vừa đến liền có bà tử tiến lên thỉnh an.
Chúc Hà ôn hòa nói: “Ta mang Liễm muội muội tới đây xem hoa cúc tím, nơi này không còn việc gì nữa, các ngươi lui xuống đi, không cần quấy rầy bọn ta.”
Bà tử kia cười cười đáp ứng, trong lòng biết Chúc gia có nhiều tiểu thư như vậy nhưng vị tiểu thư này lại là người có tính tình tốt nhất, lại là người yêu hoa nên các bà tử trong nhà ấm này đều tiếp xúc với nàng không ít, ai cũng cảm thấy nàng là người ổn trọng. Người có thể được tiểu thư mang đến tự nhiên cũng là khách quý, hoặc là thông gia chi hảo, các bà tử cũng là người có ánh mắt.
Nha hoàn đi theo Chúc Hà thưởng cho bà tử kia, cười nói: “Hôm nay ngươi vất vả rồi, đây là cô nương chúng ta thưởng cho ngươi chút tiền trà bánh.”
Bà tử kia cười tủm tỉm nhận lấy, rất nhanh liền lui xuống.
Không có người bên cạnh quấy rầy, hai người liền vây quanh chậu hoa cúc tím mà nhìn.
Khúc Liễm là người cực kỳ yêu thích hoa cỏ, bây giờ lại thấy bồn hoa cúc tím rực rỡ như vậy, trong nhất thời vui sướиɠ vạn phần, thật cẩn thận mà sờ cánh hoa, trong lòng cảm thấy thực mỹ mãn.
Nàng nghĩ đến đời trước của mình, thời thơ ấu cô đơn, trong căn nhà to như vậy nhưng luôn chỉ có một mình mình. Sau đó nàng liền học cách chăm sóc hoa cỏ với người làm, ngày ngày cứ trôi qua nhàm chán như vậy, nay đối với kỹ thuật trồng hoa và cây cảnh nàng cũng có thành tựu.
Mỗi lần có chuyện gì phiền lòng, nàng sẽ ở trong nhà kính trồng hoa mà tâm sự, rất nhanh chuyện phiền lòng sẽ biến mất, mà nhóm hoa cỏ cũng sẽ không ghét bỏ nàng vướng víu, dong dài.
Đáng tiếc, khi nàng cảm thấy mỗi ngày cũng không nhàm chán như vậy thì sinh mệnh lại chấm dứt.
Hiện giờ, nàng vẫn nhớ rõ cảm giác sợ hãi khi rơi từ trên cao xuống, nên với sinh mệnh lần này, nàng cực kỳ quý trọng.
“A Liễm, ngươi làm sao vậy?” Chúc Hà phát hiện cảm xúc của nàng không đúng, có chút lo lắng hỏi han, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ bồn hoa cúc tím này có gì không ổn sao?
Khúc Liễm hồi phục tinh thần, lại phát hiện chính mình lại nhớ đến những chuyện không tốt, vội cười nói: “Không có gì đâu, muội chỉ cảm thấy hoa cúc này thật đẹp, nếu ngày nào đó ta dưỡng được loại này thì thật tốt biết bao.”
Chúc Hà hé miệng cười nói: “Với năng lực của ngươi thì tất nhiên có thể rồi.” Sau đó lại nghĩ đến nàng giống như là khắc tính của hoa cỏ, cứ tự tay trồng cây nào là chết cây đó lại vội bổ sung: “Ngươi không tự tay làm thì tất nhiên có thể, dù sao thì nha hoàn bà tử của ngươi tay nghề cũng tốt, nên chắc chắn có thể dưỡng được, ta còn thật hâm mộ chậu mẫu đơn song màu của ngươi đó.”
“Muội cũng chỉ là chỉ huy thôi, đều là Bích Xuân chú ý chăm sóc.”
Đang lúc trò chuyện, đột nhiên trước cửa nhà ấm có thanh âm, thì ra là Chúc đại thiếu phu nhân có việc tìm Chúc Hà.
Chúc Hà hơi nhíu mi, nhìn Khúc Liễm một cái, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tiểu nha hoàn đến thông báo cận thận nhìn Chúc Hà, cười làm lành nói: “Cũng không phải là việc gì lớn, chỉ là bên đại thiếu phu nhân có chút chuyện muốn phiền tiểu thư.”
Khúc Liễm là người thức thời, vội nói: “Nếu như vậy thì tỷ mau đi thôi, muội thường đến nơi này nên cũng không được coi là khách nhân gì cả, muội sẽ ở nơi này đợi, chờ tỷ xong việc thì tới đón muội.”
Người Chúc gia nhiều, nên thị phi cũng không thiếu, tuy Khúc Liễm thường tới Chúc gia cùng tỷ tỷ nhưng cũng chỉ loanh quanh vài nơi thôi, chưa bao giờ đi bàn chuyện Chúc gia. Mắt thấy nha hoàn không tiện mở miệng nàng liền biết có chuyện quan trọng. Chúc đại thiếu phu nhân cũng là tẩu tử của tỷ muội Chúc Hà, nếu có việc muốn nhờ thì cũng không tiện từ chối.
Chúc Hà suy nghĩ một chút, liền nói với Khúc Liễm: “Ta đi một chút thôi, muội cứ ở nơi này chờ ta.”
Sau đó liền gọi một tiểu nha hoàn tới, kêu nàng ta đi chuẩn bị chút trà bánh cho Khúc Liễm, để muội ấy vừa thưởng hoa vừa uống trà, không đến mức nhàm chán.
Này rất tốt.
Khúc Liễm nhìn theo Chúc Hà rời đi.
Nhưng mà, chờ nàng vừa ngồi xuống uống trà, trong nhà ấm lại có khách tới.
___________
Hana: Ài ái ai nào ???