Bên ngoài là tiếng mọi người ồn ào nói chuyện.
Khúc Liễm xốc mành gấm hoa ngũ sắc lên nhìn trộm ra bên ngoài, nhịn không được líu lưỡi.
Không nói hai hàng xe ngựa thật dài trong hẻm Song Đào, mà những món lễ vật được quản sự hay gã sai vặt dâng vào cũng xếp từng hàng từng hàng, nối liền không dứt, tuy rằng mặc quần áo của hạ nhânnhân, nhưng mà vẫn có chi tiết đặc biệt, thập phần có thể diện, hẳn là quản sự đắc lực trước mặt chủ tử, được phái đến đây tặng thọ lễ cho Chúc lão phu nhân.
Khúc Liễm nhớ lại mỗi lần nàng đến Chúc gia chơi cũng từng thấy cảnh như vậy, trong lòng thầm gật đầu, Chúc lão phu nhân xác thực làm người rất được tôn trọng.
Xe ngựa của Khúc gia vừa đến, liền có hạ nhân Chúc gia đến ân cần chào hỏi, dẫn nữ quyến Khúc gia đi đến nội viện.
Vừa mới xuống xe, liền có một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, mặc một bộ quần áo màu xanh tự mình lại đây nghênh đón.
Khúc gia và Chúc gia có quan hệ thông gia, lại cùng ở trong một thành nên cũng đi lại với nhau rất nhiều, Khúc Liễm cũng thường đến Chúc gia nên nhận ra vị ma ma này là người hầu hạ bên cạnh Chúc lão phu nhân.
Hôm nay là sinh thần Chúc lão phu nhân nên nữ quyến Chúc gia rất bận rộn. Hết cách, lúc này không thể rút ra một chút thời gian nào, đành để Chúc lão phu nhân phái ma ma đắc lực bên người mình đi nghênh đón, có thể thấy bà rất coi trọng Khúc gia.
Chờ ma ma thỉnh an xong, hàn huyên hai câu liền cung kính dẫn các nàng đi qua nguyệt môn, tiến vào nội viện.
Vào nguyệt môn, lại đi qua một con đường đá, hai bên trồng đầy hoa và cây cối thì mới tới phòng khách.
Phóng tầm mắt nhìn lại, trong phòng khách đã có đầy người, mỗi người đều ăn mặc thập phần tinh xảo đẹp đẽ, đều là nữ quyến quan gia đến đây chúc thọ Chúc lão phu nhân.
Chúc đại phu nhân tự mình tiếp đón.
“Các ngươi cuối cùng cũng đến rồi, lão phu nhân còn nhắc đi nhắc lại nãy giờ đấy.” Nói xong lại cấp Khúc lão phu nhân thỉnh an.
Khúc Đại phu nhân cười nói: “Chúng ta cứ nghĩ mình đến đầu tiên cơ, ai ngờ vẫn là chậm nửa bước, đến lúc đó phải bồi tội thật tốt với lão thái quân mới được.”
Khúc lão phu nhân cũng cười vui vẻ, hỏi: “Lão phu nhân các người đâu?”
“Ngài ấy đang ở trong viện nói chuyện với mọi người.”
Chúc lão phu nhân sống ở Vinh Thụy đường, tuy nơi đó không lớn nhưng cảnh vật được bố trí rất tinh xảo, lộ ra khí chất đoan trang, ngay cả nha hoàn bà tử hầu hạ trong viện cũng thành thục, ổn trọng.
Các nàng còn chưa tới cửa, từ xa đã thấy một nha hoàn mặc váy hồng đang chờ ở đó.
Đó là người hầu bên cạnh Chúc lão phu nhân, đại nha hoàn Ngọc Trâm. Thấy Chúc đại phu nhân mang theo nữ quyến Khúc gia lại đây liền cười khanh khách tiến lên thỉnh an.
“Khúc kão phu nhân cùng Khúc đại phu nhân đã tới rồi, lão thái quân vừa rồi vẫn còn nhắc đến mọi người đó.” Ngọc Trâm cười nói, vẻ mặt tự nhiên thân thiết.
Chúc đại phu nhân sau khi nghe xong, cười nói với Khúc lão phu nhân: “Lão phu nhân ngài nghe đi, con không nói sai chứ?”
Mọi người vừa nói vừa cười, đi vào phòng khách của Vinh Thụy đường.
Phòng khách ở Vinh Thụy đường cũng không có lớn, khách nhân ngồi bên trong cũng không nhiều, nhưng thân phận thì không tầm thường. Khúc Liễm vừa thấy, trong lòng liền suy nghĩ, những phụ nhân bên ngoài kia thân phận tương đối hỗn tạp, không thể so sánh với những người trong Vinh Thụy đường lúc này. Nữ quyến trong này phần nhiều là cùng thế hệ vai lứa với Chúc lão phu nhân, hoặc là có quan hệ thông gia, bạn cũ với ngài ấy, đều là những phu nhân có phẩm cấp, không có tiểu cô nương trẻ tuổi.
Nghĩ đến Chúc lão thái quân không muốn để cho các cô nương ở trong này bồi một đám lão nhân nói chuyện, nên đã để các nàng đi chơi. Tỷ muội Khúc gia mỗi lần đến đây đều thỉnh an Chúc lão phu nhân, mỗi lần như vậy bà đều cười rất vui vẻ, tặng cho các nàng ít kẹo đường, sau đó để các nàng tự đi chơi.
Chúc lão thái quân đã bảy mươi rồi, mái tóc cũng chuyển trắng nhưng thoạt nhìn tinh thần vẫn không tệ, trên mặt luôn lộ vẻ tươi cười, nhìn thập phần hiền lành hòa ái, làm người ta không khỏi có cảm giác dễ thân cận.
Nữ quyến ngồi bên người Chúc lão thái quân trừ bỏ nhà ngoại của con dâu Chúc gia, còn có một ít lão nhân trong gia tộc khác, mọi người đều cùng ngồi một chỗ nói nói cười cười với bà, không khí cực kỳ vui vẻ thoải mái.
Thấy Chúc đại phu nhân dẫn theo đám người Khúc lão phu nhân tiến vào, Chúc lão phu nhân liền cười rộ lên,” Mau mau vào đây, tới đây ngồi nói chuyện với ta.” Sau đó lại ôi chao một tiếng, nhìn về phía ba cô nương đi theo sau Khúc đại phu nhân, nói: “Một đoạn thời gian không thấy mà ba cô nương nhà ngươi đã lớn thế này rồi, càng ngày càng xinh đẹp, mau đến đây cho ta nhìn một chút nào.”
Khúc Thấm dẫn Khúc Liễm cùng Khúc Tịch tiến lên thỉnh an, “Thỉnh an tổ mẫu.”, đây là cách gọi theo tỷ muội Chúc gia.
Chờ các tiểu cô nương dập đầu xong, ánh mắt của Chúc lão phu nhân liền lướt qua từng người một, sau đó liền dừng trên người Khúc Thấm.
Khúc Thấm ăn mặc có chút trưởng thành, Khúc Tịch thì tuổi còn quá nhỏ, lập tức làm nổi bật cách ăn mặc tươi sáng, tràn đầy sức sống của Khúc Liễm, hơn nữa gương mặt lại xinh đẹp đáng yêu, càng nhìn càng thích.
“Đứa nhỏ này lớn lên thật xinh đẹp, hình như là....nữ nhi của Thận Chi?” Chúc lão phu nhân híp mắt nói, người lớn tuổi thì trí nhớ đã giảm rồi, không còn quá minh mẫn nữa.
Phụ nhân ngồi bên cạnh Chúc lão phu nhân vội phụ họa theo, nói: “Ánh mắt của lão thái quân vẫn tốt lắm, nàng quả thật chính là nhị cô nương của Thận Chi, ta nhớ rõ khuê danh của nàng là Liễm, không nghĩ tới chớp mắt thôi đã lớn như vậy rồi, giống như một đóa hoa vậy, thật sự là xinh đẹp, lớn lên rất giống nương nàng.” Nói xong, hướng Quý thị ngồi bên cạnh Khúc đại phu nhân mỉm cười.
Phụ thân của bọn Khúc Liễm Khúc Tam gia tên một chữ Vĩ, tự là Thận Chi.
Chúc lão phu nhân liên tục gật đầu, ánh mắt hòa ái mà nhìn Khúc Liễm.
Khúc Liễm có chút chẳng hiểu gì cả, chờ đến khi lão thái quân đưa một cái vòng tay dương chi bạch ngọc cho nàng, thiếu chút nữa nhịn không được quay đầu nhìn tỷ tỷ trọng sinh nhà mình.
Đây là tình huống gì vậy??
Tuy nói quan hệ giữa hai nhà rất tốt, nhưng chi bên ngoại của Khúc gia có không ít, bàng chi cũng không thiếu, lại không nghĩ tới phụ thân nàng đã chết nhiều năm như vậy mà vẫn có thể được lão thái quân nhớ tới.
*bàng chi: dòng bên, nhánh bên, cùng họ nhưng khác chi.
Hơn nữa hôm nay tỷ tỷ nàng đem nàng ăn mặc phấn nộn, tươi sáng như này là để nổi bật trước lão thái quân và các vị phu nhân sao? Nàng ngày càng không thể hiểu được mục đích của tỷ tỷ trọng sinh của mình.
Thấy Chúc lão phu nhân rất thích tiểu cô nương này, các phụ nhân bên cạnh không khỏi quan sát nàng. Càng nhìn kĩ thì một vài phu nhân mới gặp Khúc Liễm lần đầu cũng cảm thấy kinh diễm, cảm thấy bộ dạng của tiểu cô nương này cũng quá đẹp đi, bây giờ tuy vẫn còn non nớt, nhưng đợi thêm mấy năm nữa nảy nở hoàn toàn thì còn không biết tuyệt sắc thế nào đâu.
Chỉ có Khúc tứ phu nhân có chút mỉa mai, trong lòng cực kỳ tức giận, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vế phía Khúc Thấm.
Nàng không nghĩ tới Khúc Thấm lã lớn như vậy, đã tới tuổi làm mai mà lại buông tha cơ hội tốt như thế này, đem muội muội thành người nổi bật.
Tục ngữ nói, không phải cùng một mẹ sinh ra thì dù tình cảm có tốt như thế nào cũng không thể tốt đến trình độ này, nhưng mà Khúc Thấm lại đối xử với muội muội khác mẹ này tốt đến khônng có lời gì để bàn cãi.
Quay lại nhìn nữ nhi vẫn ngốc nghếch đứng một bên, cái gì cũng không hiểu, lần đầu tiên Khúc tứ phu nhân có chút vô lực, cảm thấy nữ nhi này của mình thật chậm hiểu.
Khúc đại phu nhân thấy hành động của Chúc lão thái quân thì cũng rất kinh ngạc, nhưng mà nữ nhi của mình Khúc Hàm cũng sắp xuất giá, nên cũng không cần thể hiện nổi bật, vậy nên nàng cũng không suy nghĩ nhiều, rất bình tĩnh hòa nhã.
Quý thị thật sự là vừa mừng vừa sợ lại có chút phiền não, nhìn vẻ ngoan ngoãn của đại nữ nhi Khúc Thấm đang đứng cạnh tiểu nữ nhi mà có phần ưu thương.
Lấy thân phận của Chúc lão phu nhân, có thể được nàng khen ngợi thì cô nương nào về sau làm mai cũng sẽ tốt hơn, đối với tiểu nữ nhi cũng rất tốt. Nhưng mà lần này mục đích của nàng là muốn đại nữ nhi được mọi người để ý đến, chứ không phải tiểu nữ nhi! Nàng cực kỳ hi vọng người mà lão thái quân giữ lại nói chuyện là Khúc Thấm.
Tiểu cô nương xinh đẹp khiến ai nhìn cũng cảm thấy vui vẻ, huống chi Khúc Liễm vừa xinh đẹp lại vừa nhu thuân ngoan ngoãn nên lão thái quân cầm tay nàng nói chuyện một lúc mới lưu luyến buông ra. Sau đó, lại thưởng cho Khúc Thấm và Khúc Tịch mỗi người một cây trâm ngọc. Nhưng mà so sánh với phần thưởng lúc trước của Khúc Liễm thì còn kém xa.
Khúc lão phu nhân cười cười ngồi xuống bên cạnh Chúc lão thái quân, Khúc đại phu nhân, Quý thị cùng Khúc tứ phu nhân bồi ở một bên, cùng lão thái quân nói chuyện nhà.
Chúc đại phu nhân cười khanh khách đức bên cạnh lão thái quân, thỉnh thoảng nói xen vài câu, trong phòng tràn ngập tiếng cười.
Chúc đại phu nhân vừa nói vừa không dấu vết liếc nhìn ngoài cửa, tâm có chút không yên.
Khúc Liễm nhìn thấy, lại nhịn không được quay đầu nhìn tỷ tỷ, lại phát hiện nàng ấy cũng đang thấp thỏm.
Nàng cảm thấy hình như hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Khúc Liễm thầm nghĩ trong lòng, xưa nay nàng rất tin tưởng giác quan thứ sau của mình. Tuy biết Khúc Thấm sẽ không hại mình nhưng nàng vẫn có chút khẩn trương, chuyện tình càng ngày càng khiến nàng tò mò.
Chuyện có thể khiến tỷ tỷ để ý như vậy, có thể là gì? Hay là người tới chúc thọ Chúc lão phu nhân hôm nay có vẻ đặc biệt?
Cho nên, ngay khi nghe thấy nha hoàn bẩm báo có hai vị biểu thiếu gia đến đây thỉnh an Chúc lão thái quân, Khúc Liễm vẫn quan sát tỷ tỷ nãy giờ liền thấy mắt tỷ ấy sáng lên, trong lòng khẽ động.
“Ai nha, chắc là bọn hắn a, mau mau mời họ tiến vào.” Chúc lão thái quân thập phần cao hứng nói.
Nữ quyến ở đây đều có chút mê mang, cũng không biết hai vị biểu thiếu gia này là ai, lại còn có thể khiến lão thái quân cao hứng như vậy. Hơn nữa, nha hoàn cũng không nói rõ tên của họ, chỉ gọi là ‘biểu thiếu gia’, quan hệ thông gia với Chúc gia rất rộng, biểu thiếu gia cũng nhiều, nên thật sự là không biết biểu thiếu gia nhà ai.
Rất nhanh, liền thấy hai thiếu niên cùng nhau tiến vào.
Thiếu niên đi bên trái thân hình cao lớn, ngũ quan tuấn lãng, choàng một cái áo choàng màu mận chín thêu hoa văn cát tường, thần thái phấn chấn, tươi cười cởi mở, làm người gặp đều có hảo cảm. Đi ở bên phải là thiếu niên vóc người cao lớn như trúc, mặc cẩm bào màu tím nhạt, nhã nhặn tuấn tú, bên môi luôn nở nụ cười càng thêm vẻ lịch sự tao nhã, gương mặt tuấn mỹ như ngọc, liếc mắt một cái liền khiến tâm tình người ta thư sướиɠ hơn.
Hai thiếu niên tuy rằng mỗi người một vẻ, nhưng mà..... cùng đứng bên cạnh nhau thì ánh mắt mọi người đặt lên thiếu niên ngọc thụ lâm phong kia hơn.
Giống như trời sinh để tỏa sáng vậy, vô luận bên cạnh có minh châu rực rỡ lấp lánh thì cũng không thể che đi vầng sáng của hắn.
Thấy thiếu niên kia, Khúc Liễm và Quý thị đều ngẩn người.
Đây không phải là thiếu niên lần trước các nàng gặp ở chỗ của Minh Phương đại sư sao? Hắn là biểu thiếu gia Chúc gia?
Lại nhìn thấy tầm mắt của tỷ tỷ dừng bên người thiếu niên đó, Khúc Liễm liền hiểu ra.
Chẳng lẽ thiếu niên này cùng tỷ tỷ còn có chuyện gì sâu xa sao?
Được sống lại, chính là bắt đầu một cuộc sống mới, muốn tìm một nam nhân hợp ý mình để sống cũng là chuyện bình thường, có khi nào thiếu niên này tỷ tỷ nhìn trúng không?
Ôi, nếu như vậy thì nàng phải quan sát cậu ta thật kỹ mới được.