Thê Điều Lệnh

Chương 6: Thiếu niên

Tới Hạc Minh viên, liền thấy nha hoàn của Khúc Đại phu nhân đang đứng ngoài cửa, nhìn thấy các nàng lại đây liền cười cười tiến lên tiến lên hành lễ, tự mình vén mành cho ba người.

Khúc lão phu nhân đã chờ ở đó, trên người bà mặc một bộ bối tử thêu hoa tối màu, trên đầu là cây trâm đào tiên hiến thọ bằng vàng ròng. Không nhìn ra bà bao nhiêu tuổi, sắc mặt rất hồng hào, tinh thần cực tốt.

Chờ mọi người thỉnh an xong, Khúc lão phu nhân cầm tay Khúc Thấm, nói: "Đứa nhỏ đáng thương, bị một trận bệnh này, người đã gầy đi nhiều rồi. Có cái gì muốn ăn thì cứ nói với đại bá mẫu ngươi, đừng ngại mà ủy khuất chính mình. Cô nương gia cũng chỉ có thể thoải mái, tùy hứng khi ở nhà mẹ đẻ thôi, cũng không thể ủy khuất mình được."

Sau đó lại hỏi tình huống thân thể nàng, ngày thường ăn cái gì, thanh âm nhẹ nhàng, cực kì hòa ái. Khúc Thấm vâng vâng dạ dạ, cảm tạ Khúc lão phu nhân quan tâm, giọng điệu cũng như ngày thường, không nịnh nọt, cũng không mất lễ.

Mẹ đẻ của Khúc Thấm là tiểu thư Lạc gia Bình Dương Hầu ở kinh thành. Sau khi Lạc thị qua đời, Lạc lão phu nhân rất nhớ thương đứa cháu ngoại này, nên không chỉ phái riêng ma ma trong cung tới dạy lễ nghi mà còn thường cho người tới đón ngoại tôn nữ đến Lạc phủ ở. Thường xuyên đến Lạc phủ, nên khí chất Khúc Thấm có sự bất đồng, từ trong xương cốt liền có một cỗ cao ngạo, hoàn toàn khác với Khúc Liễm ôn thuận dịu dàng.

Đương nhiên Khúc lão phu nhân biết vẻ ngoài Khúc Liễm ôn thuận nhưng kỳ thật trong xương cốt cũng không nhu thuận chút nào đâu.

Khúc Thấm xưa nay yêu thương muội muội này, nên ma ma giáo dưỡng mà Lạc phủ phái tới cũng dạy cho Khúc Liễm không ít hơn chút nào. Hai tỷ muội có cùng ma ma chỉ điểm, hành động cử chỉ so với tiểu thư danh môn ở Thường Châu có khác biệt rất lớn. Chỉ là Khúc Liễm trời sinh kiều mỹ, làm cho người khác vừa nhìn liền hận không thể khảm vào tâm mình, luyến tiếc không buông, chính vì vậy khiến nàng càng có vẻ yếu đuối nhu thuận hơn.

Khúc lão phu nhân không phải là người thích tìm phiền não cho mình, vì vậy nên bà cũng không để ý cháu gái có thân thiết với mình không.

Hỏi xong tình huống thân thể của Khúc Thấm, Khúc lão phu nhân lại nghĩ đến một việc, liền nói với Quý thị: "Chuyện lần trước con nói muốn đến Tế Minh tự dâng hương, vậy đã định thời gian chưa?"

Quý thị vừa nghe, thập phần vui vẻ: "Con cũng đang định nói với lão phu nhân đây. Con đã chuẩn bị ngày mai mang Liễm nhi đi, Thấm nhi thân thể vẫn còn yếu, để nàng ở nhà nghỉ ngơi."

Hơn nữa Khúc Thấm cũng không quá thích cùng mình đi dâng hương, cho nên trước giờ bà không hề bắt buộc.

Khúc lão phu nhân gật đầu, "Mỗi năm vào lễ tắm Phật, chúng ta đều đến chùa dâng hương, thêm chút tiền dầu mè. Nhưng mà năm nay vì Hàm nha đầu sắp xuất giá nên đại tẩu ngươi không lo liệu hết đươc, cho nên lần này ngươi đi dâng hương thì cũng quyên tiền nhang đèn luôn. Đây chỉ là việc nhỏ nên Quý thị sảng khoái đồng ý. Lại nói chuyện thêm một lát thì mọi người mới giải tán.

☆☆☆

Trở lại Thu Uyển cư, Quý thị dặn dò hai tỷ muội nghỉ ngơi thật tốt rồi mới đi chuyển bị mọi thứ để ngày mai đi dâng hương.

Khúc Liễm nhìn mẫu thân cứ như một fan não tàn, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Lại nhớ tới nhiệm vụ mà nương giao cho nàng mấy ngày trước, liền quyết định hôm nay phải làm xong.

Thấy Khúc Liễm sai Bích Xuân đi mài mực, Khúc Thấm kỳ lạ hỏi: "Muội làm gì thế?"

Sống lại một đời, nàng đối với những chuyện xảy ra ở hèm Bình An này đã quên khá nhiều, nhưng mỗi khi thấy việc làm của mẫu thân và đệ muội thì ký ức từng chút hiện lên, khiến nàng có cảm giác thân thiết.

Khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong sinh mệnh của nàng chính là ở hẻm Bình An Thường Châu phủ.

Lúc này, bọn họ còn nhỏ tuổi, Quý thị thì toàn tâm toàn ý lễ Phật, thỉnh thoảng bà lại làm ra chút chuyện không biết nên khóc hay nên cười nữa. Muội muội kiều kiều nhược nhược, không phải là trồng hoa thì cũng thêu thùa may vá, rất giống một thư khuê các tiêu chuẩn. Còn đệ đệ thì dốc sức đọc sách, muốn trở nên thật nổi bật để có thể chống đỡ một mảnh trời cho các nàng.

Không hề có những đau khổ cùng sinh tử biệt ly.

Hết thảy mọi người đều khỏe mạnh.

Khúc Liễm hướng nàng cười, nói: "Lần này tỷ tỷ bệnh nặng nên nương rất sợ hãi, bà sao chép rất nhiều kinh thư cho phật Tổ, cũng bảo muội chép một bản, tính dâng lên Tế Minh tự. Muội còn một chút nữa chưa chép xong, chắc đến tối, trước khi ngủ là sao chép xong rồi."

Nghe nàng nói vậy, Khúc Thấm rốt cuộc cũng nhớ tới, trong lòng thầm buồn cười. Quý thị luôn như vậy, chỉ cần có việc, dù lớn hay nhỏ liền đi thắp hương bái phật, cầu Phật Tổ phù hộ, chính mình bái chưa đủ, còn kéo theo cả nữ nhi. Mà tính tình Khúc Liễm có chút thanh lãnh nhưng thập phần hiếu thuận nghe lời Quý thị, bà bảo nàng làm gì nàng liền làm. Vì vậy, bất cứ ai nhìn thấy cũng đều khen nàng ngoan ngoãn, có hiếu.

Nhưng mà trong mắt Khúc Thấm, Khúc Liễm không phải hiếu thuận, mà là dung túng Quý thị.

Tuy nói nữ nhi dung túng mẫu thân thì có chút kỳ quái, nhưng vì phụ thân mất sớm, ba tỷ đệ bọn họ đều cảm thụ qua lòng người ấm lạnh, nên hiểu chuyện và trưởng thành sớm hơn. Mà Quý thị lại là người ngây thơ hồn nhiên, Khúc Liễm là thân sinh của nàng, nữ nhi dung túng mẹ ruột thì cũng không có gì lạ.

Khúc Liễm ngồi vào án trước bàn dâng hương rửa tay, bắt đầu sao kinh thư. Khúc Thấm ngồi bên cạnh, vừa uống trà vừa nhìn muội muội đang rũ mắt, sao chép kinh thư, trong lòng lại có chút hoảng hốt.

Muội muội thoạt nhìn nhu nhược như vậy, thế nhưng sau này lại vì nàng mà gϊếŧ người. Nàng vẫn luôn cho rằng, mình là tỷ tỷ, mình phải có trách nhiệm bảo vệ, chăm sóc muội muội mới đúng, đặc biệt A Liễm lại mảnh mai yếu đuối như bông hoa trong nhà ấm, mà từ nhỏ nàng cũng làm rất tốt chuyện này. Nhưng ai biết, cuối cùng muội muội lại là người chiếu cố nàng, động viên nàng, làm nàng có động lực để sống tiếp. Cho nên, đời này đến lượt nàng chăm sóc cho muội muội đi, muội muội chỉ cần an ổn sống rồi hạnh phúc gả cho Kỷ Lẫm là được. Cho dù không có phụ thân che chở thì cũng đừng ai mơ tưởng muốn khinh nhục các nàng.

☆☆☆

Hôm sau, Khúc Liễm bồi Quý thị đi Tế Minh tự dâng hương. Khúc Lẫm rất lo lắng mà nhìn hai mẹ con xinh đẹp như hoa, dặn dò nha hoàn chuẩn bị tốt sa mũ có rèm, lại nói thêm, "Trong chùa nhiều người, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, không được đem sa mũ cởi ra, nghe chưa."

Khúc Liễm thấp giọng mỉm cười, "Tỷ tỷ yên tâm, muội hiểu mà, hơn nữa cũng có gia đinh đi theo, không sao đâu."

Chính là Khúc Thấm vẫn không yên tâm, vẫn lo lắng nhìn các nàng.

Khúc Liễm nhịn không được lại tự bổ não, tỷ tỷ từ sau khi trọng sinh hình như càng thêm thương yêu lo lắng, chẳng lẽ đời trước nàng với nương vì dung mạo nên mang đến phiền toái? Cho nên tỷ tỷ mới lo lắng như vậy?

Trong nỗi lo lắng của Khúc Thấm, Khúc Liễm đỡ mẫu thân lên xe ngựa.

Tế Minh tự là ngôi chùa hương khói thịn nhất ở Thường Châu phủ, nằm ở trên đỉnh núi thành tây, từ chân núi nhìn lên trên thì chỉ thấy bóng dáng ngôi chùa thấp thoáng trong một mảng màu xanh lục, chỉ có thể nhìn thấy mái hiên, phảng phất như một nơi rời ra sự ồn ào nào nhiệt, độc lập, an tĩnh. Cũng vì như thế, nên nhóm phu nhân quý tộc càng thích đến Tế Minh tự dâng hương lễ phật hơn.

Tới chân núi Tế Minh tự, mọi người phải đổi sang ngồi nhuyễn kiệu để đi lên, nhưng cũng có phụ nhân thành kính, tự mình đi bộ lên, thể hiện lòng thành của mình.

Quý thị là một tín đồ cuồng nhiệt, cảm thấy tự mình đi lên sẽ càng thành tâm, cho nên mỗi lần đến Tế Minh tự dâng hương đều bỏ kiệu không cần. Khúc Liễm cảm thấy, thân thể mẫu thân nhìn thì kiều nhược nhưng thực tế lại vô cùng khỏe, cũng là liên quan đến chuyện đi bộ này.

Từ nhỏ nàng đã quen bồi mẫu thân đi bộ lên Tế Minh tự.

Hôm nay khách hành hương lên Tế Minh tự dâng hương rất nhiều, cũng có rất nhiều người đi bộ lên giống các nàng. Phụ nhân trẻ tuổi và cô nương chưa xuất giá hầu như ai cũng đội mũ có rèm che, chỉ là chất liệu vải có chút khác nhau, có người dùng sa mảnh, có người dùng sa lưới, bên dưới có đính những viên trân trâu vô cùng đẹp mắt.

Đương nhiên, cũng có một số ít người cũng không mang rèm che. Ánh nắng tháng ba ấm áp chiếu lên khuôn mặt non nớt của tiểu cô nương, làm nàng càng thêm phấn chấn.

Khúc Liễm đỡ Quý thị, cùng nha hoàn bà tử vây xung quanh mà đi lên.

Tế Minh tự hương khói rất thịnh, khách hành hương đông như mây, khi Khúc Liễm đỡ mẫu thân lên núi thì thấy xung quanh có rất nhiều người, nhiều hành khách còn kết bạn mà đi. Trong đó, nổi bật là đám công tử mặc cẩm bào, cười cười nói nói, hướng phía sau núi Tế Minh tự mà đi.

Phía sau Tế Minh tự lại là một cảnh đẹp khác, xuân hạ thu đông bốn mùa cảnh vật đều không giống nhau, hấp dẫn rất nhiều văn nhân thi sĩ đến thưởng cảnh, dần dà, nơi đó trở thành một thắng địa xinh đẹp. Đi khoảng thời gian ba tách trà, cuối cùng cũng tới tỉnh núi.

Sau khi tới đỉnh núi, hai mẹ con đều có chút thấm mệt, mồ hôi bên thái dương rịn ra. Có tăng nhân tiếp khách lại đậy, hành lễ xong liền kêu một tiểu sa di đưa các nàng đến sương phòng nghỉ ngơi, rửa mặt chải đầu rồi dùng trà.

Rửa mặt chải đầu xong, hai mẹ con liền đi dâng hương, đem kinh Phật mình sao chép được dâng lên cho Phật Tổ. Chờ sau khi thêm tiền dầu mè, Quý thị liền gọi một tiểu sa di đứng gần đó, "Không biết Minh Phương đại sư hôm nay có khai đàn giảng kinh?"

Minh Phương đại sư là tăng nhân đắc đạo của Tế Minh tự, phật hiệu tinh thâm. Mỗi lần Quý thị tới đây đều thích nghe Minh Phương đại sư giảng kinh, lần nào nghe xong bà cũng cảm thấy vui mừng không thôi, đối với Minh Phương đại sư lại càng thêm sùng bái, là một fan não tàn chân chính.

Đáng tiếc Minh Phương đại sư giảng kinh đều là tùy duyên, chưa bao giờ có thời gian chính xác, điều này làm Quý thị rất tiếc nuối. Khúc Liễm đối với đức hạnh của mẫu thân mình đã là thói quen, chỉ cần bà không khóc thì hết thảy dễ thuyết phục.

Tiểu sa di cười đáp: "Minh Phương đại sư có ở, nhưng mà hôm nay không khai đàn giảng kinh."

Quý thị có cút không muốn từ bỏ ý định: "Vậy ta có thể đi bái kiến Minh Phượng đại sư không?"

Tiểu sa di có chút khó sử, Minh Phương đại sư phật hiệu tinh thâm, nên thường có rất nhiều khách hành hương vì hâm mộ mà đến. Cho nên, ngoại trừ ngày hắn khai đàn giảng kinh thì ngày thường hắn cũng không dễ dàng gặp khách, muốn gặp khách, thì cũng có cái duyên của nó. Chỉ là Quý thị là Khúc gia Tam phu nhân ở Thường Châu phủ, hơn nữa một lòng hướng Phật, lại là khách quen của Tế Minh tự, thậm chí bà còn có chỗ chuyên dành để nghỉ ngơi ở đây, nên không thể đắc tội được.

Tiểu sa di không có cách nào khác, đành phải đi xin chỉ thị một phen.

Sau khi tiểu sa di rời đi, Khúc Liễm mới nói: "Nương, nếu Minh Phương đại sư không muốn gặp khách thì chúng ta lần sau lại tới đi."

Quý thị lắc đầu, nói: "Không được, Minh Phương đại sư phật pháp uyên thâm, ta còn muốn cầu bùa bình an cho ba tỷ đệ ngươi nữa, thế mới có thể phù hộ các ngươi bình an, không lo bệnh tật."

Khúc Liêm cạn lời, chỉ cố giải thích: "Con người ăn ngũ cốc hoa màu, sao có thể không bệnh cho được?"

Nếu đem tất cả mọi chuyện đều ký thác lên Phật Tổ, vậy chẳng phải Phật Tổ sẽ bận bịu lắm sao?

"Con nít con nôi thì biết cái gì? Tỷ tỷ ngươi lần này sinh bệnh nhìn có vẻ không tốt lắm...."

Quý thị không khỏi nhớ đến ngày đó Khúc Thấm như bị đồ vật không sạch sẽ bám vào người vậy, đem nàng dọa chết khϊếp rồi, vì vậy hôm nay bà đến đây cũng không phải chỉ để thắp hương. Lại nói: "Minh Phương đại sư rất uyên bác, ngay đến quỷ tà cũng không dám khinh nhờn, phù ngài vẽ có thể trừ tà tránh tai, so với những tấm phù được cung phụng trong chùa còn tốt hơn nhiều.”

Thấy bà cố chấp như vậy, Khúc Liễm quyết định không khuyên bảo nữa.

Chờ sau khi tiểu sa di quay lại, biết được Minh Phương đại sự thế nhưng lại phá lệ mời mẹ con bọn họ đi qua, nhìn đến bộ dáng vui mừng của Quý thị, Khúc Liễm cũng lười không muốn nói gì nữa.

Để ma ma đi theo lưu ở bên ngoài chờ, hai mẹ con thì đi theo tiểu sa di đến đại điện mà Minh Phương đại sư tu hành.

Lại không nghĩ đến, vừa mới bước vào liền thấy người ngồi trước mặt Minh Pương đại sư, nhìn bên ngoài thì có vẻ là một thiếu niên không lớn tuổi lắm.