Khúc Thấm khóc rất lâu, mãi cho đến khi thϊếp đi.
Khúc Liễm nhìn vạt áo thấm đầy nước mắt của mình, lại nhìn thiếu nữ đang nằm trên giường, có chút dở khóc dở cười, lại nhịn không được thở dài, dù ngày thường tỷ tỷ có kiêu ngạo thế nào, hành xử trầm ổn ra sao thì cũng chỉ là thiếu nữ mười lăm tuổi mà thôi. Nếu ở đời trước của nàng thì cũng chỉ là học sinh trung học.
Chỉ là không biết tỷ tỷ khác mẫu hiếu thắng của mình như thế nào hôm nay đột nhiên khóc? Chẳng lẽ sinh bệnh nên người yếu ớt, lại thấy nàng và mẫu thân toàn tâm toàn ý chăm sóc, lo lắng cho mình nên cảm động?
"A Liễm, làm sao bây giờ?"
Nghe thấy tiếng mẫu thân, Khúc Liễm lấy lại tinh thần liền thấy mẫu thân đang dùng đôi mắt đỏ ửng mà nhìn mình. Cho dù gương mặt này đẹp mà lại khóc khiến hai mắt sưng như quả hạch đào thì cũng không dễ nhìn. Nhưng mà nàng cũng hiểu tính tình của mẫu thân, tuy rằng nhu nhược vô năng nhưng lại có đủ tư cách làm một mẫu thân, hơn nữa bản thân nàng cũng không thật sự là trẻ con nên đối với mẫu thân vẫn rất bao dung.
Có đôi khi Khúc Liễm cảm thấy từ khi phụ thân qua đời mà mẫu thân vân duy trì tính cách thiên chân nhu nhược như này cũng có liên quan đến hai tỷ muội các nàng. Khúc Thấm từ nhỏ vừa ổn trọng lại có chút hiếu thắng, không dễ dàng cúi đầu chịu yếu thế, sau lưng lại có Bình Dương Hầu phủ Lạc gia có thể dựa vào, làm cho không ai dám khi dễ Tam phòng bọn họ. Còn Khúc Liễm là người đã trải qua một kiếp, kiếp trước tuy nàng sống không lâu, chỉ đến năm mười sáu tuổi, sau đó liền đến nơi này nên cũng không phải hài tử thật sự, lại là người hay nghĩ nhiều cho nên có chuyện gì nàng cũng chắn trước mặt, Quý thị không cần xử lý.
"Trước cứ để tỷ tỷ nghỉ ngơi thật tốt đã, chờ nàng tỉnh, ổn định cảm xúc rồi nói sau. Nương người cũng đi chườm mắt đi, nếu tỷ tỷ tỉnh lại thấy nương như vậy thì cũng không vui đâu."
Quý thị nghe xong liền gật đầu, rất lo lắng Khúc Thấm lại lạnh nhạt với mình, có chút thấp thỏm sờ sờ mắt. Khúc Liễm giúp tỷ tỷ dịch dịch chăn rồi quay sang đỡ Quý thị, lại quay sang phân phó Hồng Nhụy:
"Chăm sóc tỷ tỷ cẩn thận."
Hồng Nhụy là đại nha hoàn bên người Khúc Thấm, nghe thấy lời Khúc Liễm thì vội lên tiếng.
Khúc Liễm đỡ Quý thị ra ngoài, tới ngoại thất thì thấy Kiều ma ma đi sắc thuốc về, liền dặn:
"Tỷ tỷ đã lâu không ăn cơm, tì vị còn yếu, ngươi bảo phòng bếp làm chút cháo trắng cùng mấy món dễ tiêu, cháo trắng dưỡng dạ dày rất tốt."
Kiều ma ma hướng Khúc Liễm hành lễ đáp lời. Quý thị nghe nữ nhi an bài, cảm thấy cực kỳ thỏa đáng, đồng thời cũng dặn Kiều ma ma thêm vài câu liền đi theo nữ nhi ra khỏi Thu Uyển cư.
Khúc Liễm đỡ mẫu thân trở về Đào An cư, sai người bưng nước tới, tự mình hầu hạ bà rửa mặt chải đầu. Quý thị rũ bỏ vẻ mặt ủ ê, cao hứng mà đối nữ nhi nhắc đi nhắc lại:
"Thấm nhi tỉnh, người cũng không còn mơ màng, ta cũng an lòng. Nhất định là Phật Tổ phù hộ, một lát nữa nương sẽ đi thắp mấy nén hương mới được, Liễm nhi con cũng phải đi thắp hương, để Phật Tổ biết chúng ta thành tâm..."
Khúc Liễm nghe nàng dong dài, một câu cũng không rời Khúc Thấm, thậm chí muốn mấy ngày nữa đi chùa Minh Tế dâng hương tạ lễ, chỉ có thể thở dài trong lòng.
Tuy rằng cùng cha khác mẹ nhưng vì đời này phụ thân sớm mất nên quan hệ giữa hai tỷ muội không tồi. Chỉ là Khúc Thấm đối với Quý thị vẫn luôn có khúc mắc, không thể chấp nhận bà. Nhưng may mắn Quý thị cũng không phải kế mẫu ác độc, thậm chí phải nói là thánh mẫu, đối xử với Khúc Thấm có khi còn tốt hơn cả nữ nhi thân sinh. Sau khi cùng mẫu thân đi tiểu Phật đường thắp hương, Khúc Liễm mới có thể thoát thân.
Trở lại Thu Uyển cư, nàng trở về phòng thay bộ váy bị dính nước thuốc, lại kêu Bích Xuân đi cách vách nhìn xem, biết được Khúc Thấm vẫn chưa tỉnh, nhàn rỗi không có việc gì liền đi thư phòng luyện chữ. Vừa luyện được mấy chữ lớn, liền nghe Bích Xuân vào bẩm báo, đệ đệ Khúc Loan tới.
Đệ đệ đã mười tuổi, lớn lên rất giống phụ thân đã mất. Khuôn mặt trắng nõn, văn nhã tuấn tú, dáng người thon gầy, không bằng đường ca Khúc Hạo mười một tuổi nhưng bộ dạng mập mạp. Hai tỷ muội bọn họ giống Quý thị, ăn thế nào cũng không mập, bề ngoài có chút gầy nhưng may thân thể lại khỏe mạnh nên không dễ sinh bệnh.
"Nhị tỷ!"
Khúc Loan quy củ hành lễ, sau đó mới vội hỏi: "Đệ nghe nói đại tỷ đã tỉnh? Thế nào rồi?"
Khúc Liễm nhẹ cười, nói:" Đã tỉnh, nhưng lại nghỉ ngơi rồi." Nghĩ đến tính Khúc Thấm sĩ diện nên nàng cũng không nói nàng ấy khóc đến thϊếp đi.
Khúc Loan nghe xong có chút thất vọng nhưng rất nhanh lại vui vẻ, " Người thanh tỉnh liền tốt, nếu mà vẫn mơ hồ thì không chừng nương lại..." Là con thì không được nói mẫu thân không phải, Khúc Loan vội đem lời chưa nói nuốt xuống.
Làm sao Khúc Liễm lại không hiểu ý của đệ đệ? Quý thị tin Phật, hơn nữa từ sau khi phụ thân bọn họ qua đời thì càng thêm trầm trọng. Nếu bình thường không có chuyện gì, bà có thể ở tiểu Phật đường cả ngày cũng chẳng sao, sớm chiều thắp hương lễ bái, thập phần thành kính.
Khúc Liễm biết, thời đại này ở góa lại mang theo ba đứa trẻ thì không dễ dàng gì. Hơn nữa mẫu thân còn trẻ tuổi, với tính tình của bà thì sẽ không tái giá, hống hồ Khúc gia cũng sẽ không cho phép. Cho nên để bà tìm việc gì đó làm cũng tốt, nàng liền mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Nhưng đôi khi nhìn việc làm đó của Quý thị, nàng lại cảm thấy bà như một tín đồ cuồng nhiệt, giống như bệnh nan y, lo sợ một ngày bà không nhìn thấu hồng trần lại muốn xuất gia.
Khúc Loan là từ tộc học trở về, mấy ngày nay bởi vì Khúc Thấm sinh bệnh nên mỗi ngày dù sớm hay muộn cũng lại đây thăm tỷ tỷ. Hiện giờ biết được hôm nay tỷ tỷ đã tỉnh, người cũng không mơ màng, hắn liền ngồi ở chỗ Khúc Liễm một lát, đợi chút nữa Khúc Thấm tỉnh thì sang nhìn.
Bích Xuân bưng điểm tâm lên, trên chiếc khay màu đỏ khắc hoa hải đường đặt một đĩa bánh hoa lan tô, bánh hoa hồng, kẹo đường, còn có canh hạt sen đậu đỏ mà Khúc Thấm kêu nha hoàn đi mua riêng.
"Đệ đang thời điểm phát triển, nhưng giờ còn chưa tới bữa tối, mau ăn những cái này lót dạ đi." Khúc Loan hướng tỷ tỷ cười một cái, đúng lúc hắn cũng đang đói bụng, liền không khách khí mà ngồi xuống ăn.
Khúc Liễm ngồi một bên vừa uống trà, vừa hỏi công khóa của đệ đệ, trong phòng là một mảnh ấm ấp hòa thuận. Mãi đến khi mặt trời ngả về tây, Bích Xuân mới tiến vào bẩm báo, Khúc Thấm tỉnh. Tỷ đệ hai người vội đứng dậy, rửa tay, liền đi đến khuê phòng của Khúc Thấm.
Hai mắt Khúc Thấm còn sưng đỏ, nhưng cảm xúc đã ổn định rất nhiều. Lúc này nàng buông tóc ngồi trên giường, tựa lưng vào gối gấm, hướng đệ đệ muội muội mỉm cười. Nụ cười này giống với mọi ngày, hàm súc mà kiêu căng, rồi lại mơ hồ có chút bất đồng. "Đại tỷ, tỷ cảm thấy thế nào rồi? Thân mình có tốt hơn chưa?"
Khúc Loan ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, quan tâm hỏi. Khúc Thấm nhìn đệ đệ mười tuổi, lại nhìn muội muội, ánh mắt ôn hòa, đưa tay nhẹ sờ đầu đệ đệ, ôn nhu nói "Tỷ đã khá hơn nhiều rồi, hiện giờ đã tỉnh thì sẽ không sao nữa, các ngươi không cần lo lắng."
Sau lại như ngày thường hỏi bài tập của đệ đệ, lại tự trách "Nếu mà vì bệnh của tỷ tỷ mà làm chậm trễ việc học của đệ, tỷ cũng không an tâm."
Khúc Loan cười nói: "Đại tỷ yên tâm, đệ không có bỏ bê việc học, hôm nay tiên sinh còn khen đệ viết văn có tiến bộ hơn trước."
Từ khi phụ thân qua đời, Khúc Loan là nam nhân duy nhất của Tam phòng bọn họ, là trụ cột, cả Tam phòng ngày sau đều phải dựa vào hắn, làm hắn tuổi còn nhỏ đã trầm ổn, cẩn thận, săn sóc hiểu chuyện. Mà chính hắn cũng biết, mẫu thân và hai tỷ tỷ đều là nữ nhân, dù tương lai phụng dưỡng mẫu thân hay chống lưng cho các tỷ tỷ đều là trách nhiệm của hắn, cho nên hắn học rất nghiêm túc, không dám ham chơi.
Khúc Thấm rất vừa lòng, trong lòng cũng biết đệ đệ chưa bao giờ khiến các nàng lo lắng, hiểu chuyện làm người ta đau lòng. Đệ đệ tốt như vậy, tại sao lại có người nhẫn thâm hại chết hắn cơ chứ?
Nghe Khúc Thấm tỉnh lại, Quý thị cũng vội vàng từ chỗ lão phu nhân chạy tới. Nhưng bởi vì Khúc Thâm vừa tỉnh lại, thân thể còn suy yếu nên bọn họ cũng không ở lâu, ngồi một lúc thì rời đi. Khúc Thấm lại muốn Khúc Liễm ngủ cùng với mình. Quý thị lại không đồng ý, lo lắng nói: "Thấm nhi mới tỉnh lại, người vẫn còn yếu, vạn nhất Liễm nhi làm ồn con nghỉ ngơi..."
"Không có việc gì đâu nương, con muốn muội muội bồi con." Khúc Thấm nói.
Quý thị rất sủng kế nữ, lại thêm xưa nay nàng là người có chủ kiến, thái độ cường ngạnh liền không có biện pháp, chỉ đành phải đồng ý, dặn tiểu nữ nhi không được làm ồn tỷ tỷ nghỉ ngơi, dong dài một lúc mới lo lắng rời đi.
Chắc đêm nay lại ngủ không yên đây.
Khúc Liễm phải cam đoan mãi thì mới tiễn mẫu thân đang lo lắng rời đi. Nàng cùng Khúc Thấm ở cùng một viện, hai tỷ muội lại nương tựa lẫn nhau nên có đôi khi cũng ngủ chung. Hơn nữa tình cảm của hai người cũng không tồi, cho nên đối với việc Khúc Thấm kêu mình ngủ cùng thì nàng cũng không phản đối, chính là cũng không có cách nào với mẫu thân cứ thấp thỏm lo âu.
Giường rất lớn, Hồng Nhụy lại chuẩn bị một tấm chăn tơ tằm, Khúc Liễm ngủ ở bên trong, hai tỷ muội mỗi người một chăn, không quấy rầy nhau. Khúc Liễm nằm xuống, duỗi tay sờ sờ trán tỷ tỷ, da thịt trắng mềm man mát, đã không còn nóng. Khúc Thấm cảm giác được tay muội muội đang sờ trán mình, mềm mại lại ôn nhuận, trong đầu lại hồi tưởng kiếp trước của muội muội,
trong lòng đau xót, thiếu chút nữa lại rơi lệ. Trong lòng thầm quyết tâm, đời này ai cũng đừng hòng làm bại hoại thanh danh của muội muội, khiến năm đó nàng xuất giá thật gian nan. Cũng may Kỷ Lẫm là chính nhân quân tử, không để ý chuyện đó, một lòng chỉ nhận định muội muội, sau khi muội muội kết thành phu thê với Kỷ Lẫm thì tình cảm vợ chồng cực tốt, thập phần ân ái. Đây là niềm an ủi duy nhất của nàng ở kiếp trước. Nàng đã khổ như vậy, cũng không hi vọng muội muội luôn một lòng giúp đỡ mình sống không tốt.
"A Liễm, tỷ đã mơ một giấc mơ..." Khúc Thấm lẩm bẩm, thanh âm cực nhỏ nhưng người lại hoàn toàn thanh tỉnh.
Khúc Liễm lúc đầu còn tùy tiện nghe, chỉ cho rằng tỷ tỷ bệnh nặng một hồi nên muốn tìm người tâm sự, mới muốn hai tỷ muội ngủ với nhau. Nhưng càng nghe Khúc Thấm nói, Khúc Liễm mới phản ứng lại.
Tỷ tỷ này của nàng...