Editor: mèomỡ
Trên sổ sách còn có tên của quản gia gần đây nhất, họ Lưu. Mà ngoại trừ quản gia, còn có hai người hầu cũng họ Lưu được ghi phía dưới, thân phận là con gái và con trai của ông ta.
Căn cứ vào bản ghi chép, con trai ông ta mười lăm tuổi, làm việc lặt vặt ở phòng bếp; con gái mười sáu tuổi, là nha hoàn phụ trách hầu hạ đại thiếu gia.
Khi thấy công việc của đứa con trai thì Tống Tân và Bạch Thần liếc nhau một cái, ánh mắt lại không hẹn mà cùng nhìn về phía phòng củi.
Nếu như không đoán sai, hai chị em kia chính là con của quản gia.
Bạch Thần nhíu mày hỏi: “Nếu là con quản gia, chủ nhà dù sao cũng nên giữ vài phần tình cảm chứ. Trên đời nhiều phụ nữ như vậy, tại sao phải chọn cô ấy? Hơn nữa, đứa con trau độc chết những người khác đã đành, tại sao ngay cả cha ruột cũng hạ độc?”
Tống Tân nhớ tới tử trạng của quản gia, nhớ tới mảng máu tươi lớn trước ngực ông ta, nói: “Hẳn là vì ông ta đã bán con gái.”
Quản gia trúng độc nhìn có vẻ còn nghiêm trọng hơn những người khác, nhất định có nguyên nhân của nó.
Như vậy, câu chuyện này hẳn là vị đại thiếu gia ở tại đông sương phòng kia không biết bởi vì nguyên nhân gì mà chết sớm, người nhà họ Triệu muốn tìm đối tượng minh hôn cho con trai, vì vậy nhìn trúng cô bé này.
Quản gia không biết đã ăn lợi lộc gì của nhà họ Triệu, nhưng bản thân cô gái không muốn, kết quả là bị đánh gãy tay chân, ép mặc áo cưới bái đường thành thân.
Em trai của cô gái làm chân chạy vặt ở phòng bếp, vì vậy đã tìm cơ hội hạ độc ở trong mỡ, hơn nữa rất có thể đã một mình tới phòng quản gia, lừa quản gia ăn thuốc độc.
Trong phòng quản gia không có đồ ăn, chỉ có một bình trà, độc hẳn là được bỏ vào đây.
Còn ở trên hỉ đường kia, có thể cậu ta lo độc không đủ nên đã trốn xuống dưới bàn thiên địa từ trước. Nếu như độc không đủ gϊếŧ chết những người kia, cậu ta sẽ dùng cách khác cứu chị mình…. Bởi vậy Tống Tân mới nhìn thấy quỷ hồn của cậu ta ở đó.
Vợ chồng nhà họ Triệu có lẽ là vì con trai chết hoặc là nguyên nhân nào đó nên không ăn gì cả, thế nên khi tất cả mọi người trên hỉ đường chết hết thì bọn nó lại thoát được một kiếp.
Đám người hầu thấy những người kia chết hết, sợ hãi hốt hoảng chạy trốn. Sau đó em trai từ dưới bàn thiên địa chui ra muốn gϊếŧ người nhà họ Triệu, cho nên đôi vợ chồng kia mới trốn về nhà giữa, hơn nữa còn chốt cửa lại từ bên trong.
Em trai nhớ đến chị mình liền quay lại cõng chị đến phòng củi, cởi dây thừng cố định gậy gỗ trên tay chân chị.
Cậu ta hẳn là đã quyết định giấu chị gái ở đây, sau đó đi tự thú hoặc tự sát, tóm lại là không có ý định sống tiếp nữa, nếu không cũng đã không mang theo thuốc độc trên người.
Có thể khi đó người chị đã nói gì đó với cậu ta, cậu ta liền mang thi thể đại thiếu gia về đông sương phòng…. Nếu không thi thể đáng lý phải ở nhà chính chứ không phải nằm trên giường ở hỉ phòng.
Trong lúc ấy tất cả người hầu đều cuốn gói chạy trốn, còn có người tới nhà kho khoắng đồ. Hai căn phòng không thiếu đồ, một là phòng có người chết, phòng còn lại hẳn chính là phòng của người em trai, cho nên không ai dám vào.
Sau đó, có lẽ người chị bởi vì tay chân đều đã gãy, không còn muốn sống nữa nên lựa chọn tự tử cùng em trai.
Sau khi chết, oán khí của cô ấy khiến cô ấy hóa thành ác quỷ, dùng cách thức đầy đau đớn mình phải trải qua, hành hạ đôi vợ chồng nhà họ Triệu này đến chết.
Tống Tân nghĩ như vậy, Bạch Thần cũng nghĩ giống cô. Bọn họ gọi những người chơi khác đến, nói cho họ câu chuyện này.
Con nhóc nghe xong, cười nói: “Cậu em trai này đúng là tốt với chị mình.”
Tống Tân trong lòng tự nhủ, nhóc còn từng tiếp xúc với cậu ta ở cự ly cực gần đấy.
“Phỏng đoán này chắc hẳn đã gần với sự thật rồi, bây giờ vấn đề chính là làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ này?”
Bạch Thần nói xong, nhìn mọi người một vòng, rồi lại nhìn Tống Tân.
Nhưng không đợi Tống Tân mở miệng, đã có người nói: “Đôi vợ chồng kia là bị nữ quỷ gϊếŧ, chứng minh linh hồn cô chị biến thành oán quỷ, chúng ta có khi nào phải nghĩ cách để bọn họ an nghỉ không?”
Con nhóc cười một tiếng: “Chẳng lẽ phải siêu độ cho họ sao?”
Tống Tân nhìn người chơi vừa đưa ra ý kiến, nói: “Tôi còn có một suy đoán…. Tân lang mặc dù sau khi chết mới bị cha mẹ làm minh hôn, nhưng không có nghĩa là chính anh ta không biết tình hình.”
Bạch Thần “A” một tiếng, cười nói: “Đúng, cô nói rất đúng, tử trạng của tân lang không giống đột ngột ngoài ý muốn mà chết, trên người anh ta không có ngoại thương, nếu như anh ta chết vì bệnh, thì rất có thể từ lúc nằm trên giường bệnh đã nói với cha mẹ muốn lấy cô bé này!”
“Đúng vậy!” Có người vỗ tày một cái, nói: “Vừa khéo cô bé này cũng là nha hoàn hầu hạ anh ta, chưa biết chừng là lâu ngày sinh tình, muốn lấy cô bé này từ lâu rồi.”
Bé gái cười một tiếng: “Lâu ngày sinh tình cái gì chứ, rõ ràng chính là muốn hại người ta cùng chết với anh ta, để cô ấy xuống dưới đó tiếp tục làm trâu làm ngựa cho anh ta, chứ không phải bởi vì sinh tình đâu. Nếu thích thật lòng, sao lại nỡ để cô ấy gả cho mình chứ?”
“Cũng có thể lúc ấy anh ta không biết mình sắp chết, vốn định sau khi khỏi bệnh sẽ lấy cô ấy.” Một người chơi nữ khác nói: “Dù sao cô bé này chỉ là một nha hoàn, trong hoàn cảnh bình thường cha mẹ anh ta chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng anh ta nhân lúc ngã bệnh mà đưa ra yêu cầu, cha mẹ thương con thường dễ đồng ý hơn nhiều. Nhưng chính anh ta cũng không ngờ bệnh của mình không chữa được, còn bởi vậy mà hại chết cô bé này.”
“Tôi không tin, tình trạng sức khỏe của mình tốt hay không sao có thể hoàn toàn không cảm nhận được chứ?” Con nhóc kia nhíu mày nói: “Anh ta rõ ràng là nhằm vào cô bé này.”
Bạch Thần ho một tiếng, nói: “Tôi đoán nhé. Đầu tiên, tôi cho rằng vị đại thiếu gia này nhất định có vấn đề, nếu không trò chơi để lại thi thể anh ta trên giường làm gì? Nhưng cô gái trước khi chết không biết mình bị hại là vì anh ta, nên còn nhờ em trai đưa thi thể anh ta về phòng. Chờ sau khi cô ấy hóa thành ác quỷ, đi gϊếŧ đôi vợ chồng kia, bọn họ nhất định sẽ cầu xin tha mạng, trong lúc cầu xin đã nói ra lý do hại cô ấy là vì yêu cầu lúc lâm chung của con trai.”
Tống Tân nói: “Đừng đoán nữa, không cần lãng phí thời gian, tôi cho rằng hiện giờ tốt nhất là đi đưa thi thể tân lang ra khỏi hỉ phòng.”
“Đưa ra khỏi hỉ phòng? Tại sao?” Con nhóc nghi ngờ hỏi.
Những người chơi khác cũng vì thế mà đồng loạt quay sang nhìn cô. Tống Tân hờ hững nói: “Nếu giống như chúng ta đoán, vậy cách để hoàn thành nhiệm vụ này chính là giúp nữ quỷ báo thù. Mà tân lang đã từng bị bệnh lâu ngày, dựa theo tư tưởng người cổ đại, nhất định sẽ mời đại sư hay gì đó về trừ tà, trong phòng hẳn là có đồ trừ tà. Nữ quỷ muốn báo thù nhưng không vào được. Cho nên, chúng ta phải chuyển thi thể ra.”
Cô chỉ thuận miệng bịa lý do mà thôi, thật sự là vì cô biết quỷ hồn của tân lang ở trong phòng, cô không biết làm cách nào để đưa quỷ hồn ra, cho nên đành phải thử trên thi thể trước.
Bạch Thần rất phối hợp gật đầu, nói: “Được, tôi cảm thấy rất hợp lý, hơn nữa dù cho biện pháp này vô dụng thì cũng chẳng thiệt gì, đúng không nào?”
Chỉ là chuyển thi thể đi ra, quả thực không thiệt hại gì, vì vậy mọi người liền trở về đông sương phòng. Bạch Thần cùng Trọng Phong cùng nhau chuyển thi thể ra ngoài.
thi thể tân lạng mặc hỉ phục đã bị đặt xuống đất, Tống Tân liền trông thấy, quỷ hồn của anh ta cũng từ trong hỉ phòng bay ra.
Bất ngờ là nét mặt của anh ta rất tức giận, càng không ngừng giãy dụa, dường như không tình nguyện theo thi thể bay ra.
Giống như có một sợi dây vô hình trói buộc thi thể cùng hồn phách, khiến anh ta phải di chuyển theo thi thể.
Cô ngẩng đầu nhìn hướng thông với nhà giữa, trong lòng thầm nghĩ, nữ quỷ kia có biết anh ta đi ra không? Nếu như không biết thì sao? Bọn họ phải mang thi thể qua đấy à?
Đúng vào lúc này, một bóng xám đột nhiên từ nhà chính lóe lên, hóa thành tàn ảnh nhanh chóng bay về hướng này.
Tống Tân lập tức đoán được, kia nhất định là quỷ hồn của người em trai rồi!
quỷ hồn tân lang nhìn thấy cậu ta xuất hiện, dường như muốn xoay người trốn vào phòng. Nhưng anh ta chỉ có thể xoay người mà thôi, làm thế nào cũng không di chuyển nổi một bước.
Khi quỷ hồn người em càng lúc càng gần thì Tống Tân phát hiện cậu ta hơi dừng lại một chút, đôi mắt bị tròng đen bao phủ dường như nhìn cô một cái.
Tống Tân chỉ có thể giả vờ như không thấy, chậm rãi quay đầu nhìn về phía xa.
Sau đó, cô lại thấy một bóng đỏ từ nóc phòng nhẹ nhàng bay tới.
Người em đứng bên cạnh thi thể tân lang, lẳng lặng chờ chị mình.
Đợi khi hai quỷ hồn gặp nhau, trên gương mặt xinh xắn của tân nương liền trở nên dịu dàng vui vẻ.
Rồi trong nháy mắt, nụ cười lại biến mất, vẻ mặt dữ tợn khủng bố.
Tóc cô ấy xõa xuống, hỉ phục trên người đỏ như đang rỉ máu, mà tay chân của cô ấy cũng vô lực rũ xuống, cũng may đã biến thành quỷ hồn không cần dùng chân đứng, có thể lơ lửng giữa không trung.
Tay chân cô ấy đều không thể nhúc nhích, chỉ dùng đôi mắt đỏ lừ căm hận nhìn về phía tân lang muốn chạy trốn.
Tống Tân trông thấy quỷ hồn tân lang vặn vẹo…. Hai tay và chân anh ta dính sát vào thân, sau đó cả người cũng bắt đầu giãy dụa bằng một cách quỷ dị, giống như một con rắn đang ngọ nguậy vậy.
Người em bay tơi, hai tay túm lấy đầu anh ta, sau đó cúi đầu cắn lên cổ anh ta!
“Sao không có gì xảy ra vậy?” Con nhóc kia nói: “Xem ra là vô dụng rồi, còn ai có ý kiến nào khác không?”
Bạch Thần cười một tiếng, đưa tay xoa cánh tay của mình, hỏi: “Có ai thấy nơi này trở nên lạnh hơn không?”
Chỉ có Tống Tân nhìn thấy, quỷ hồn tân lang bị người em cắn một cả cái đầu, sau đó nữ quỷ cũng bay đến, cùng em trai thưởng thức phần thức ăn này.
Người chơi khác nghe Bạch Thần nhắc nhở đều bắt đầu bàn luận, mở to mắt muốn tìm được gì đó trong không khí nhưng đều vô dụng.
Đến khi hồn phách bị hai quỷ hồn cắn nuốt sạch sẽ, một luồng sáng chói mắt đột nhiên phát ra từ thi thể tân lang.
Ánh sáng ấy sáng đến mức khiến người ta không thể nhìn được, đến khi nó tan dần, mọi người mới trông thấy, thi thể đã biến mấy, thay vào đó là mấy tấm thẻ màu đen.
“Đạo cụ vô địch!” Có người lên, chạy tới chỗ những tấm thẻ, bốc lên ít nhất một nửa rồi chạy.
Cùng lúc đó, âm thanh nhắc nhở vang lên….
“Tinh tinh, trò chơi vòng thứ nhất kết thúc, người chơi tổng cộng dùng hết 1 tiếng 35 phút. Kế sau đây là thời gian cướp đoạt đạo cụ. Nhắc nhở thân thiện: Đạo cụ vòng này tổng cộng mười tấm. 20 phút đếm ngược bắt đầu!”