Cuồng Hoan Đi! Loài Người

Chương 46: Tự chui đầu vào chỗ chết

Editor: mèomỡ

Chiếc xe chạy qua đường lớn trước ký túc.

Tống Tân trông thấy cửa hàng hai bên đường gần như đã cạy ra hết, đồ đạc ngổn ngang trên hai bên vỉa hè đường. Lúc này trên ngã tư đường có sáu người đàn ông to con, bọn họ hẳn đã quen biết nhau từ trước khi tai họa ập xuống, trên cánh tay mỗi người đều có một đống hình xăm.

Trong tay bọn này cầm mã tấu, đang lục soát một cửa hàng bán đồ ăn. Khi thấy xe Tống Tân xuất hiện thì một người trong đó huýt sáo, sau đó bọn họ liền ào ra như ong vỡ đuổi theo xe cô.

Đuổi theo được một đoạn, có người phi thanh mã tấu tới, dường như muốn ép Tống Tân dừng xe. Nhưng độ chính xác không cao, thanh mã tấu nện vào đuôi xe rồi rơi xuống đất.

Trọng Phong ngồi ở ghế phụ kế bên tài xế, nhìn về phía sau một lát rồi quay lại nói với Tống Tân: “Bọn chúng bắt nạt em, để tôi gϊếŧ bọn chúng.”

Tống Tân cười ra tiếng, đưa một tay ra vỗ vỗ ghế: “Đừng để ý đến bọn họ, ngồi ngoan, thắt dây an toàn lại.”

“Được.” Trọng Phong dường như không cam lòng lại liếc nhìn mấy người kia một cái rồi mới xoay người lại, cúi đầu chậm rãi thắt dây an toàn.

Tống Tân nhìn lướt qua quần của anh, cười nói: “Giống như trẻ con vậy, nhà bà nội em cũng không có máy giặt đâu, đến đấy anh phải tự giặt quần áo đấy.”

Trọng Phong thắt dây an toàn xong, ngẩng đầu cười với cô: “Tôi giặt giúp em.”

Tống Tân bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu nghiêm túc lái xe.

Trên đường phố cũng không quá thông thoáng, con đường trước chung cư còn đỡ, đến con đường hiện giờ lại có không ít xe ngừng luôn trên đường. Cô phải lách trái lách phải mà đi.

Xe trên đường chỉ có một số ít còn lành lặn, đại đa số đều đã bị phá hỏng, kính chắn gió bị đập vỡ nát, nắp động cơ và cốp xe phía sau đều bị mở.

Tống Tân thậm chí còn nhìn thấy xác người chết đã lâu trong mấy chiếc xe.

Khi cô vượt qua một chiếc xe đường trước thì trên mặt đất bỗng xuất hiện một vật thể. Cô còn chưa kịp nhìn rõ, bánh xe cũng đã nghiến qua nó.

Chờ xe lái lên một đoạn, cô mới từ kính chiếu hậu nhìn lại. Hóa ra là một thi thể, một thi thể không có đầu.

Tống Tân có chút phân tâm, trong lòng khẽ thở dài.

Thi thể không có đầu thì hẳn là nổ đầu mà chết. Mà chết kiểu này trước mắt chỉ sẽ xuất hiện ở hai loại người. Một là người chơi thua cuộc, một là người thường tiết lộ tin tức của người chơi.

Trước kia thi thể trên đường còn có quân đội phụ trách xử lý, ví dụ như hai chiếc xe tải lớn chở xác lần trước Tống Tân trông thấy. Nhưng hiện giờ có lẽ tạm thời không có ai trông nom những thi thể này rồi.

Nếu như sau này cô thua cuộc, Trọng Phong nhất định sẽ biến mất, còn cô trong hiện thực cũng trở thành một thi thể không có đầu.

Đến lúc đó, chắc là cô sẽ vất vưởng giống như thi thể vừa rồi?

Tống Tân quay sang nhìn Trọng Phong, lại chạm phải ánh mắt anh, liền bật cười. Cô quay lại nhìn con đường phía trước, nói: “Anh nhìn em cũng không học được nhiều biểu cảm đâu.”

Trọng Phong chớp mắt, đôi mắt dưới ánh mặt trời càng đỏ như máu. Bề ngoài rõ ràng rất lạnh lùng, anh lại ngơ ngác nói ra những lời hoàn toàn không tương xứng với ngoại hình: “Chỉ là tôi muốn nhìn em mà thôi.”

Tống Tân cười vang, lái qua chỗ quẹo xong mới nói: “Cũng may em biết anh không phải con người. Nếu không những lời này rất dễ dàng khiến người ta hiểu lầm đấy.”

Trọng Phong dường như không rõ lời này có gì đáng để hiểu lầm, anh suy nghĩ hai giây, mới cười: “Không phải hiểu lầm, tôi thích em.”

Tống Tân ngẩn ra, bất đắc dĩ cười nói: “Anh bị cài đặt thành thích em, loại thích này không giống thích của con người.”

Trọng Phong khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa xe, một lát sau lại quay đầu đưa tay vỗ nhẹ nhẹ hai cái lên đầu Tống Tân: “Không sao đâu, về sau sẽ có người thích em.”

Tống Tân: “… Đừng đột nhiên an ủi em một cách kỳ lạ như thế.”

Không bằng nói “Về sau em có thể hoàn thành trò chơi” còn hơn.

Hiện giờ thế giới này càng ngày càng rối loạn, cô chỉ muốn sống đến khi tất cả trò chơi kết thúc, chờ Trái đất quay về như lúc trước, có thể trở lại cuộc sống yên bình là được rồi. Về phần có người thích cô hay không, vốn không quan trọng.

Nhưng, Tống Tân vẫn chưa từng hỏi Trọng Phong…. Đợi sau khi tất cả trò chơi chấm dứt, những đạo cụ chúng nó đưa ra có bị thu về hay không?

Nếu như thu về có phải anh cũng sẽ bị mang đi không?

Cô tạm thời không muốn nghĩ vấn đề này, muốn đợi sống qua thêm vài trận đấu rồi lại nói…. Có lẽ cô không sống được tới ngày trò chơi hoàn thành thì sao?

Xe chạy đến đâu, Tống Tân cũng chứng kiến cảnh tượng tan hoang đến đó.

Trong thành phố bây giờ có chút vắng lặng, so với sự phồn hoa náo nhiệt người đến người đi trước khi thì chẳng khác nào hai địa điểm hoàn toàn bất đồng. Hơn mười vạn người nơi này dường như đã biến mất hết. Cho dù có người xuất hiện trên đường thì tiếng động bọn họ phát ra cũng không thể nào khiến thành phố này trở nên rộn rã hư trước

Tống Tân trông thấy qua một chiếc xe tải quân dụng dừng bên ngoài một khu chung cư, nhưng người từ trên xe bước xuống lại không phải quân nhân, mà là những người thường cầm vũ khí. Tất cả đều là đàn ông.

Sau khi bọn họ vào chung cư kia sẽ xảy ra chuyện gì, Tống Tân không nhìn thấy.

Trên đường thỉnh thoảng lại xuất hiện những người lén la lén lút. Loại người này bình thường sẽ hành động một người, không ngừng nhìn trái nhìn phải, sau đó tùy tiện vào một cửa bất kỳ lục lọi.

Tống Tân thậm chí còn nhìn thấy, một người đàn ông cướp chiếc bánh mì duy nhất của một người vô gia cư bên đường.

Thật ra thành phố này cũng không trống rỗng như bề ngoài. Trong những tòa nhà cao tầng kia không biết có bao nhiêu người, chỉ là bọn họ không dám tùy tiện ra ngoài mà thôi.

Trên đường thậm chí còn không thấy cả chó hoang mèo hoang. Không biết là trốn hay bị con người bắt thịt rồi.

Tóm lại, những gì nhìn thấy trên đường khiến tâm trạng Tống Tân cực kỳ nặng nề.

Bởi vì đường đi không đủ thông thoáng nên dù đến gần trưa bọn họ cũng vẫn chưa ra được khỏi thành phố. Nhìn phía trước có một trạm xăng dầu, Tống Tân dừng xe, lấy được nửa thùng xăng.

Mà khi cô đang xách xăng lên xe thì lại đột nhiên nghe thấy tiếng súng vang lên ở đằng trước.

Đầu tiên là pằng một tiếng, ngay sau đó biến thành tiếng súng liên hồi. Nghe không giống như đơn phương gϊếŧ hại, mà giống song phương sống mái với nhau hơn.

Tống Tân vội vàng gọi Trọng Phong lên xe, quay xe đi ngược lại một đoạn, lái vào một hẻm nhỏ, định chờ những kẻ đằng trước kia đi hết.

Mặc dù không biết bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có thể chắc chắn bây giờ không phải là lúc đi đến.

Ở ngõ nhỏ bên này gần như không nghe được tiếng súng nữa rồi. Tống Tân nhìn sắc trời, liền cầm đồ ăn từ đằng sau ra, cùng Trọng Phong ăn trưa.

Nói là bữa trưa nhưng thật ra là ăn mì tôm với nước lọc.

Tống Tân hồi nhỏ rất thích ăn mì tôm, giống như rất nhiều đứa trẻ khác, trong lòng đã từng nghĩ, chờ sau này lớn lên kiếm tiền nhất định phải mua mì tôm ăn ngày ngày cho đã đời.

Ai biết, hiện giờ “Ước mơ đã thành sự thật” rồi.

Ngoại trừ mì tôm, cô còn có vài hộp hoa quả đóng hộp từ lần cướp được chiếc xe này, đến giờ vẫn chưa nỡ ăn.

Ngoài ra còn có gạo, nhưng hiện giờ cũng không thể nào nấu lên ăn được.

Mì đã ăn ngấy đến mức ngay cả nuốt cũng trở thành một loại ép buộc.

Trọng Phong thì ngược lại, anh hoàn toàn không có vị giác, đối với anh mà nói ăn gì cũng đều không có mùi vị.

Hai người ăn xong lại chờ thêm một lát, mới lái xe đi ra ngoài. Họ đi rất chậm, mãi cho đến gần trạm xăng dầu kia cũng không nghe thấy thêm động tĩnh gì.

Tống Tân tăng tốc lên một chút, chẳng bao lâu sau đã đến chỗ phát ra tiếng súng.

Nhưng cuộc chiến này hẳn là không xảy ra trên đường cái, cô không thấy dấu vết sau khi đấu súng hoặc thi thể.

Không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô cũng không có hứng thú tìm hiểu. Thấy nơi này không có người, cô liền lập tức tăng tốc, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Hơn mười phút sau, khi xe của bọn họ sắp rời khỏi tuyến đường chính, thì tình hình phía trước liền khiến Tống Tân cảnh giác…

Mấy chục chiếc xe lớn nhỏ xếp chật kín con đường. Ngay cả hai bên đường cùng lối dành cho người đi bộ cũng bị chặn!

Đừng nói là lái xe, cho dù xuống xe, cũng phải trèo qua những chiếc xe kia mới đi được!

Những chiếc xe này rõ ràng đã cho thấy có người cố ý mang chúng đến đây xếp chặn đường.