Editor: mèomỡ
Bọn họ yên tĩnh ăn xong bữa này, trong lúc đó cũng không gặp phải bất cứ người chơi nào khác.
Chỗ này tạm thời coi như an toàn, Tống Tân ngẩng đầu nhìn sắc trời, suy nghĩ một lát liền gọi Trọng Phong đi về hướng ngược lại với điểm vật tư.
Mặc dù vật tư đều đã bị lấy đi gần hết, nhưng không phải tất cả người chơi đều biết điều đó, có lẽ sẽ có những người nhân lúc tối trời tìm cơ hội đến tìm vật tư.
Cách nơi này xa một chút dù sao vẫn an toàn hơn rất nhiều.
Bọn họ đi chừng nửa giờ, dừng lại trước một đống đổ nát cao như núi nhỏ, lúc này trời đã gần như hoàn toàn tối đen.
Tống Tân bảo Trọng Phong đi tìm giúp hai cánh cửa không quá hỏng hóc, ghép lại thành mái che đơn giản, tạo thành chỗ nghỉ cho hai người họ tối nay.
Vốn cô còn lo một người qua đêm có khả năng bị đánh lén, hiện giờ có thêm Trọng Phong, bọn họ có thể thay phiên nghỉ ngơi, sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Trọng Phong mặc dù là người máy trí năng, nhưng cũng cần ngủ để bổ sung năng lượng tiêu hao. Nhưng Tống Tân bị thương, đã gần như kiệt sức. Vậy nên cô ngủ trước, bảo anh đến nửa đêm gọi cô dậy thay ca.
Nhưng lúc cô tỉnh lại, trời đã hửng sáng rồi.
Tống Tân mơ mơ màng màng một chút, ngay sau liền bật dậy, nhìn xung quanh, chỉ thấy Trọng Phong đưa lưng về phía cô, khoanh tay trước ngực, bên hông treo thanh Miêu Đao dài xinh đẹp kia, lẳng lặng đứng cách đó không xa.
Cô dụi nhẹ đôi mắt hơi khô, gọi: “Trọng Phong.”
Anh quay đầu, cũng nở một nụ cười cực kỳ tiêu chuẩn với cô.
Tống Tân hỏi: “Đã nói nửa đêm thay ca, sao anh không gọi tôi?”
Anh chớp chớp mắt, nói: “Không sao, tôi thích cô ngủ.”
“… Câu này không thể dùng thích.”
“Tôi muốn cô ngủ.”
“… Phải thêm từ để.”
Anh cười: “Tôi muốn để cô ngủ.”
Tống Tân có chút bất lực, đứng lên nói: “Dù sao giờ cũng không có việc gì làm, anh ăn tạm chút gì rồi đi ngủ một lát đi.”
Bọn họ bây giờ đã có rất nhiều vật tư rồi, trò chơi lần này cũng không có cách hoàn thành nào khác. Từ giờ trở đi chỉ cần chờ số người chơi dần dần ít đi là được.
Nếu có người tìm tới, dùng cả phòng vũ khí của bọn họ và sự lợi hại của Trọng Phong gần như không cần lo quá nhiều.
Cho nên mặc dù bây giờ là ban ngày cũng vẫn có thể để anh ngủ bù một giấc.
Trời còn chưa sáng hẳn, Tống Tân tìm một chỗ tương đối sạch sẽ ngồi xuống, thử cử động cánh tay, cảm giác sau lưng vẫn hơi đau nhưng đã khá hơn một chút so với hôm qua rồi.
Cô ả tóc uốn xoăn kia đúng là siêu lực sĩ, cho dù là đàn ông bình thường chắc hẳn cũng không thể bê một cục xi măng to lại ném xa như vậy được.
Nhưng bề ngoài cô ta nhìn cũng không có vẻ gì là cường tráng, sức mạnh như voi đó hẳn là do dị năng hoặc đạo cụ
Bụng thương đã hoàn toàn không thấy đau nữa, nhưng vẫn phải thay thuốc.
Tống Tân cởi băng vải, kinh ngạc phát hiện vết thương đã bắt đầu vảy kết rồi.
Cô chợt nghĩ, đồ tốt như này nếu như có thể mang ra ngoài thì hay biết mấy.
Một người ngồi không có chút chán, Tống Tân lôi đồ trong ba lô ra kiểm tra lại một lượt. Đồ ăn còn đủ cho bọn họ ăn ba ngày, nhưng nhiệm vụ có lẽ sẽ không mất nhiều thời gian đến thế
Dược phẩm cũng còn rất nhiều, ngoại trừ thuốc trị thương, còn có thuốc cảm và thuốc tê v…v…
Ở một trong số các ba lô, cô còn tìm được một bộ quần áo…. Màu đen rộng thùng thình, ở góc áo và túi quần đều có ký hiệu của chúng nó.
Quần áo của Tống Tân không chỉ rách mà còn có máu. Cô cũng muốn thay nhưng mà điều kiện hiện nay không thích hợp.
Cô nhét lại đồ vào nhẫn không gian, ánh mắt nhìn vào bãi đổ nát trước mặt, trong lòng lặng lẽ nghĩ: Đến tận bây giờ cô vẫn không phát huy được tác dụng gì trong trò chơi lần này. Nếu như không phải lúc ấy may mắn có cục đá này thì cô đã sớm chết trong tay tên tóc vàng kia rồi.
Tuy nói may mắn cũng là một loại sức mạnh, nhưng cô không thể vĩnh viễn dựa vào may mắn được, dù sao thì… Từ nhỏ đến lớn, dường như chỉ có mỗi lần này là cô gặp may thôi.
Tống Tân quay đầu nhìn về phía Trọng Phong đang ngủ, thầm nghĩ, người máy trí năng đúng là quá lợi hại, cô may mắn như này có lẽ đã tiêu hao hết vận may cả đời rồi. Từ nay về sau không gặp xui đã cảm ơn trời lắm rồi, tốt nhất là dựa vào thực lực thì hơn.
Chờ sau khi trò chơi lần này hoàn thành, cô phải nhờ anh dạy một vài chiêu phòng thân đơn giản mới được.
Trọng Phong không ngủ lâu, khoảng một giờ sau, anh liền tỉnh lại, hơn nữa còn nói đã nghỉ ngơi đủ rồi.
Tống Tân định giúp anh thay thuốc sau lưng, ai ngờ đâu khi cô cởi băng gạc ra lại phát hiện vết thương đã phục hồi như cũ một cách thần kỳ! Ngay cả dấu vết đã từng bị thương cũng không có.
Hai người không chuyển địa điểm, cứ ở đây mãi cho đến khi trời sáng bảnh, bọn họ phát hiện đằng xa có người đang đi về phía này.
Đó là một người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen, anh ta một tay ôm bụng, chạy lảo đảo, có vẻ bị thương không nhẹ.
Nhìn hướng anh ta chạy dường như là từ điểm vật tư tới.
Anh ta chạy qua bên một đống đổ nát, nhưng không may chân trượt, ngã dập mặt xuống đất. Nhưng anh ta lại vội vàng đứng lên chạy tiếp, cũng quay đầu nhìn về phía sau.
Ngay sau đó, từ hướng bị đống đổ nát che khuất lại có thêm hai người nữa chạy ra…. Một người trong đó bị thương ở chân, khập khiễng chạy sau, một người còn lại bị thương ở bụng, đang một tay ôm bụng, một tay cầm đao đuổi theo người đàn ông này.
Người đàn ông chạy trốn đằng trước thì hai tay trống không.
Ba người kia còn cách Tống Tân một đoạn, nhưng hướng chạy là về phía bên này.
Tống Tân hơi nhíu mày nhìn bên kia, Trọng Phong thì cô, khi ba người kia càng lúc càng gần anh liền hỏi: “Có muốn gϊếŧ bọn họ không?”
Tống Tân quay đầu nhìn anh một cái…. Anh nói thản nhiên ghê ha?
Ý nghĩ này chợt lóe lên, cô lắc đầu, nói: “Xem tình hình đã.”
Không ngờ cô vừa dứt lời, người đàn ông mặc áo đen đã nhìn thấy bọn họ, sau đó hô: “Hai người anh em, giúp tôi với! Giúp tôi gϊếŧ bọn họ, tôi tặng dị năng cho mấy người!”
Tống Tân sửng sốt, câu cuối của anh ta có ý gì?
Dị năng và đạo cụ là hai khái niệm khác nhau. Đạo cụ ai lấy được thì người đó dùng, nhưng dị năng là một loại năng lực trực tiếp gắn vào người chơi, không nhìn thấy cũng không sờ được. Lúc trước cô không tìm được từ các thi thể kia, người này sao có thể tặng dị năng cho cô?
Hay là… Người chơi bốc được dị năng có thể chủ động tặng nó cho những người khác?
Người này bây giờ vốn không có lý do gì để lừa Tống Tân, mà cho dù anh ta lừa bọn họ giúp anh ta gϊếŧ hai người kia, thì kế tiếp cũng đến lượt anh ta mà thôi.
Cho nên, có thể chắc hơn nửa là anh ta nói thật.
Trong mười giây Tống Tân suy nghĩ những điều này, người đàn ông kia lại ngã thêm một lần nữa, mà hai kẻ phía sau đã đuổi kịp anh ta, còn đá vào sau lưng anh ta một phát!
Thấy người kia muốn rút đao gϊếŧ người, Tống Tân nói: “Trọng Phong, cứu anh ta!”
Trọng Phong lập tức rút súng mở chốt an toàn, nã một phát về phía bên kia.
“Pằng” một tiếng, người kia tiền khựng lại, đao trong tay rơi xuống, ngay sau đó cơ thể cũng cứng ngã vật về đằng sau.
Người còn lại thấy thế, sắc mặt thay đổi rõ rệt, xoay người bỏ chạy.
Nhưng tốc độ của viên đạn nhanh hơn anh ta rất nhiều, ngay sau đó, đầu anh ta trúng một phát đạn, ngã úp mặt xuống nền gạch vỡ.
Người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen vẫn nằm im dưới đất mà thở phì phò, hai tay ôm chặt bụng mình, mắng hai người chơi đã chết kia: “Chết cmn chúng mày đi, đáng đời!”
Tống Tân cùng Trọng Phong đi tới, dừng lại bên cạnh anh ta, cúi đầu nhìn anh ta, hỏi: “Anh nói sẽ đưa dị năng cho chúng tôi? Dị năng cũng cho người khác được sao?”
Người đàn ông kia liên tục gật đầu, dùng đôi tay dính đầy máu chống người ngồi dậy: “Hóa ra là con gái à, xin lỗi, vừa rồi nhìn thấy tóc ngắn còn tưởng là đàn ông… Nghe cô nói vậy chứng tỏ cô không rút trúng dị năng rồi phải không? Khi tôi rút trúng dị năng đã được thông báo là dị năng chỉ có thể tự nguyện trao cho người khác, những người khác không thể cướp được.”
Anh ta bị thương khá nặng, nhe răng trợn mắt hít mấy hơi mới nói tiếp: “Nhưng các người phải hứa sau khi lấy được dị năng sẽ không gϊếŧ tôi.”
Anh ta nói xong lại tự giễu cười vang: “Hứa cũng có tác dụng vẹo gì, giống như hai tên kia, ban đầu nói là tổ đội, cuối cùng bọn họ lại muốn gϊếŧ tôi.”
Tống Tân có chút tò mò: “Tại sao họ lại muốn gϊếŧ anh?”
Nếu đã tổ đội, đương nhiên ba người cùng hành động sẽ an toàn hơn, cần gì phải gϊếŧ một đồng đội?
Anh ta cười, nói: “Trước lúc gặp bọn họ thì tôi đã lấy được một ba lô vật tư rồi, bọn họ lại không có. Bọn họ nói, một mình tôi hành động không an toàn, không bằng tổ đội với bọn họ đi… Mẹ nó, ai biết bọn họ lại muốn nhân lúc tôi ngủ gϊếŧ tôi cướp vật tư!”
“…” Khả năng rõ ràng như vậy mà anh không ngờ tới ư?
Tống Tân không nói ra, cô nhìn anh ta và hai thi thể, hỏi: “Vật tư đâu?”
“Lúc bọn họ định gϊếŧ tôi thì bị tôi phát hiện. Ban đầu là tôi trên cơ, làm bọn chúng bị thương. Bọn chúng thấy đánh không lại liền chạy, tôi đuổi theo nên quên mang vật tư. Đuổi một lúc không kịp liền sốt ruột, sau đó…”
Anh ta không muốn nói tiếp nữa, khẽ ho một tiếng, ôm bụng nói: “Trong hai người ai muốn dị năng?”
Tống Tân không vội: “Sau đó thì sao?”
Sắc mặt người đàn ông kia hơi đỏ lên, đành kể tiếp: “Thấy không đuổi kịp tôi liền sốt ruột, dùng đao trong tay phi về phía bọn chúng. Không ngờ không đâm trúng, đao lại bị cướp mất.”
“Sau đó biến thành bọn chúng đuổi gϊếŧ tôi.” Anh ta kể qua loa cho qua chuyện, lại ra vẻ đáng thương hỏi: “Dị năng cho ai? Hai người đừng gϊếŧ tôi được không, tôi còn có một đứa con năm tuổi ở nhà chờ tôi. Vợ tôi vào hôm trời biến thành màn đêm đã… Nếu như tôi cũng chết ở đây thì con tôi sẽ không có ai chăm sóc.”
“Cho tôi.” Tống Tân nói.
Cô không sợ người đàn ông này giở trò lừa gạt. Ba người đánh nhau thành thế này, đạo cụ dị năng gì hẳn là cũng dùng rồi, ít nhiều sẽ có thời gian cold-down.
Huống chi, nếu như anh ta lợi hại thật thì cũng sẽ không bị thương thế này.
Người đàn ông gật đầu, nhìn chằm chằm Tống Tân một chút, sau đó nhắm mắt lại.
Khoảng ba giây sau, trong đầu Tống Tân đột nhiên vang lên một âm thanh nhắc nhở…
“Chúc mừng người chơi Tống Tân, được tặng dị năng ‘Thấy quỷ’.”
[Thấy quỷ, ý nghĩa cũng như tên, đó là có thể khiến bạn nhìn thấy ma quỷ. Dị năng không cần phát động, luôn ở trạng thái tự động mở, không thể đóng. Nói một cách khác…. Chúc mừng bạn, bạn có thể vĩnh viễn nhìn thấy “Bạn tốt” xung quanh rồi nà. Bạn hỏi năng lực này còn có tác dụng gì ấy hả? Đương nhiên là không có gì rồi!]
Tống Tân: “…”
Người đàn ông áo đen mở mắt, ngẩng đầu nhìn Tống Tân, nói: “Cho cô rồi, đừng gϊếŧ tôi được không?”
Tống Tân trong lòng tự nhủ, chi bằng vừa rồi gϊếŧ quách anh ta đi cho rồi.
Cô hỏi: “Dị năng này có thể cho người khác không?”
Người đàn ông lắc đầu: “Hẳn là không, cô có nhận được hướng dẫn chuyển dị năng không?”
Tống Tân: “…”
Anh ta nơm nớp hỏi: “Vậy… Tôi đi nhé?”
Tống Tân gật đầu, nhìn anh ta khó khăn đứng dậy, ôm bụng lảo đảo bước về phía trước.
Cô nhướng mày, nói: “Đợi một chút.”
***
p.s: Chúc mừng chụy. Giờ không những số nhọ mà còn có thể nhìn thấy quỷ =)))))))))))))))))