Bàn Long

Chương 20

Chương 20: Địa hệ ma pháp (Thượng)
Lâm Lôi trong lòng chấn động hệt như có một ngọn núi lửa đang tuôn trào, hai thứ cảm giác kích động và hưng phấn cứ đan xen mãi không thôi.

"Đức Lâm gia gia, người thực sự có thể dạy ta học ma pháp được chứ?" Nó thực sự khó có thể ức chế nổi niềm hưng phấn nhìn lão Đức Lâm.

Đức Lâm Kha Ốc Đặc thấy Lâm Lôi như vậy, chòm râu bạc cứ dựng đứng lên: "Lâm Lôi, Đức Lâm gia gia ngươi chính là một Thánh vực ma đạo sư, kể cả thiên phú của ngươi có thế nào đi chăng nữa, ta cũng có thể giúp ngươi học được ma pháp. Đương nhiên, nếu thiên phú kém thì thành tựu của ngươi cũng sẽ rất thấp."

Lời này của Đức Lâm nếu bị những ma pháp sư khác nghe thấy chắc chắn sẽ vô cùng chấn động.

Trong cái vòng tròn của ma pháp sư, thiên phú là yếu tố quan trọng nhất. Không có thiên phú thì chẳng có cách nào để trở thành ma pháp sư. Đó là điều được rất nhiều người công nhận!

Ấy vậy mà Đức Lâm Kha Ốc Đặc lại dám hùng hồn tuyên bố dù thiên phú có thế nào đi chăng nữa thì cũng có thể bồi dưỡng thành một ma pháp sư. Lời này đối với người khác mà nói thì quả là điều khoác lác, nhưng kẻ nói ra lời này lại chính là một Thánh vực ma đạo sư từ hơn 5000 năm trước.

"Thiên phú thấp, thì thành tựu cũng thấp sao?" Lâm Lôi trong lòng cũng có chút lung lay.

Nó sở dĩ muốn trở thành một ma pháp sư chính là để có thể trọng hiện lại vinh quang của gia tộc Ba Lỗ Khắc. Cho dù không thể đạt đến một trình độ cần thiết, thì cũng có thể thực hiện được nguyện vọng của các đại tộc trưởng Ba Lỗ Khắc gia tộc suốt mấy trăm năm qua - đem truyền thừa chi bảo của gia tộc quay trở về. Chỉ cần thực hiện được điều này cũng là đủ rồi.

Nhưng để làm được toàn bộ những điều này, thực lực là thứ quan trọng nhất.

"Lâm Lôi, đừng lo lắng. Ma pháp thiên phú của ngươi vẫn còn chưa được thi kiểm tra, thì làm sao biết là cao hay thấp? Nói không chừng thiên phú của ngươi lại chẳng vô cùng tốt í chứ." Đức Lâm Kha Ốc Đặc vuốt vuốt chòm râu bạc mỉm cười nói.

Được Đức Lâm gia gia trấn tĩnh cũng khiến cho lòng Lâm Lôi dần lắng xuống.

"Đức Lâm gia gia, ma pháp thiên phú thì làm thế nào mà thi kiểm tra được?" Lâm Lôi không khỏi có phần trông ngóng.

"Thi kiểm tra ma pháp thiên phú kỳ thực rất là đơn giản." Đức Lâm Kha Ốc Đặc vừa dứt lời, đột nhiên - chỉ nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên. Lâm Lôi nghe thấy bèn lập tức cuống quít đứng dậy, vội vàng thì thầm với Đức Lâm Kha Ốc Đặc: "Đức Lâm gia gia, người mau tránh đi, có người đang đến." Nếu vị Thánh vực ma đạo sư của Phổ Ngang đế quốc từ hơn 5000 năm trước mà bị người khác phát hiện thì thực là khó mà giải thích.

Đức Lâm Kha Ốc Đặc mỉm cười, căn bản là không hề nhúc nhích.

"Đức Lâm gia gia" - Lâm Lôi lo lắng.

"Cạch". Cửa phòng ngủ mở ra. Chỉ thấy quản gia Hi Lý bỗng xuất hiện, vừa nhìn vào trong phòng đã thấy Lâm Lôi tỉnh dậy rồi, liền cười nói: "Lâm Lôi thiếu gia, thực không nghĩ là người lại tỉnh dậy nhanh như vậy. Lâm Lôi thiếu gia bây giờ cảm thấy đã khá hơn chút nào chưa?"

Lâm Lôi lập tức nở nụ cười, gật đầu đáp: "Đa tạ Hi Lý gia gia đã quan tâm, ta bây giờ cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi."

Trong lòng Lâm Lôi cũng vô cùng khẩn trương, không nhịn được liếc mắt nhìn sang phía Đức Lâm Kha Ốc Đặc đến mấy lần, vẫn thấy ông ta đang đứng nguyên ở đó cười cười: "Đức Lâm gia gia có chuyện gì vậy? Ài, nếu bị phát hiện ra thì sẽ phải giải thích rất là phiền toái."

"Lâm Lôi thiếu gia, đã đến bữa trưa, người nếu đã tỉnh dậy rồi thì hãy đến cùng ăn đi." Quản gia Hi Lý mỉm cười nói.

"Ồ, ta biết rồi." Lâm Lôi lại vừa nhìn thoáng qua phía Đức Lâm Kha Ốc Đặc, lòng đầy nghi hoặc: "Chuyện gì xảy ra vậy? Nhìn dáng vẻ Hi Lý gia gia thì dường như căn bản không hề nhìn thấy Đức Lâm gia gia."

Quản gia Hi Lý mấy lần thấy Lâm Lôi cứ quay sang khoảng trống phía bên giường mà nhìn lại thì có phần nghi hoặc hỏi: "Lâm Lôi thiếu gia, người đang nhìn cái gì bên cạnh giường vậy? Bộ có đồ vật gì rớt xuống hay sao? Để ta giúp người nhặt lên."

"Không có, không có gì." Lâm Lôi lập tức từ trên giường vươn vai đứng thẳng dậy." Hi Lý gia gia, chúng ta đi ăn trưa thôi."

Quản gia Hi Lý mặc dù cảm thấy Lâm Lôi phản ứng có chút kỳ quái, nhưng chẳng hề bận tâm nhiều, liền cười cười gật đầu. Lâm Lôi mặc áo quần, giày xong thì lo lắng quay sang nhìn về phía Đức Lâm Kha Ốc Đặc, còn ông ta thì vẫn đứng ở đó nhìn nó mà cười, lắc mình một cái, bỗng chốc đã biến mất trong phạm vi tầm nhìn của Lâm Lôi.

"Biến vào trong Bàn Long giới chỉ rồi." Lâm Lôi lúc này này có thể cảm nhận được rất rõ ràng bên trong Bàn Long giới chỉ có một linh hồn.

Khác với trước đây, sau khi lấy máu nhận chủ, Lâm Lôi đối với Bàn Long giới chỉ có thể nhận thấy được rằng nó đã tiến lên một cấp độ mới.

"Lâm Lôi, không cần phải nói thành lời, ngươi chỉ cần trong lòng trực tiếp nói với ta là ta có thể nghe thấy. Ngươi là chủ nhân, còn ta là linh hồn của Bàn Long chi giới, chúng ta có thể dễ dàng tiến hành trao đổi qua tâm linh." Giọng nói của Đức Lâm Kha Ốc Đặc vang lên trong đầu Lâm Lôi.

Điều này khiến Lâm Lôi thực sự bị chấn động.

"Đức Lâm gia gia?" Nó liền lập tức thử nghiệm nói chuyện trong lòng.

"Ta nghe được." Tiếng Đức Lâm Kha Ốc Đặc lại một lần nữa vang lên trong đầu Lâm Lôi.

Lâm Lôi nhất thời trong lòng sung sướиɠ, bởi đang cố tập trung trao đổi cùng Đức Lâm Kha Ốc Đặc mà không hề chú ý dưới chân, một chân đạp phải cánh cửa. Quản gia Hi Lý đang ở đằng trước liền quay đầu lại, cười nói: "Lâm Lôi thiếu gia, đi đường nên cẩn thận một chút."

"Biết rồi, Hi Lý gia gia." Lâm Lôi cười trả lời.

Trong lòng hưng phấn không ngừng cùng Đức Lâm Kha Ốc Đặc câu nối tiếp câu, chẳng mấy chốc mà Lâm Lôi đã bước vào trong phòng khách. Bữa trưa hôm nay tương đối là thịnh soạn, còn có cả một đĩa thịt dê nướng thơm phức. Hoắc Cách nhìn thấy Lâm Lôi tới thì mỉm cười nói: "Lâm Lôi, mau ngồi xuống đi." Chờ cho Lâm Lôi ngồi vào chỗ, Hoắc Cách liền tự mình gắp miếng đùi dê nướng cho Lâm Lôi.

"Đa tạ phụ thân."

Lâm Lôi trong lòng hơi kinh ngạc, tình hình kinh tế của gia tộc tương đối khó khăn nên mọi ngày đều chỉ ăn những món rất bình thường. Vậy mà hôm nay lại có cả thịt dê nướng.

Lâm Lôi vốn không biết - trong khi một khối lượng lớn những tảng đá liên tiếp rơi xuống Ô Sơn trấn, không chỉ có người mà còn có vô số gia súc cũng bị đè chết. Hôm nay không chỉ có Ba Lỗ Khắc gia tộc mà cả một số gia đình thường dân trong nhà cũng có được một bữa ăn xa xỉ vô cùng hiếm thấy.

"Đức Lâm gia gia, vừa rồi tại sao Hi Lý gia gia lại không nhìn thấy người vậy?" Lâm Lôi trong lòng thầm dò hỏi Đức Lâm Kha Ốc Đặc.

"Lâm Lôi, ta nói cho ngươi hay, ngoại trừ ngươi ra, những người khác căn bản không thể nhìn thấy ta, bởi hiện tại ta chỉ là tồn tại dưới hình thức của một linh hồn, linh hồn là hư vô - mắt thường không thể nhìn thấy. Chỉ vì ngươi là chủ nhân của Bàn Long chi giới nên mới có thể thấy được ta." Đức Lâm Kha Ốc Đặc cặn kẽ trả lời.

Lâm Lôi trong lòng giật mình.

Lúc trước Đức Lâm gia gia có nói rằng ông ta đã chết, bây giờ chỉ còn tồn tại linh hồn mà thôi.

"Đức Lâm gia gia, vậy sau này chẳng phải người có thể tùy ý xuất hiện bên cạnh ta hay sao?" Lâm Lôi trong lòng vui sướиɠ nói.

Lời này vừa dứt, nó đã lập tức thấy bên cạnh mình đột ngột xuất hiện một lão giả mặc trường bào trắng toát, râu tóc bạc phơ. Chính là Đức Lâm Kha Ốc Đặc. Lúc này, Hoắc Cách, quản gia Hi Lý, Ốc Đốn vẫn đang vừa ăn vừa nói chuyện, chẳng hề tỏ vẻ gì khác biệt trước sự xuất hiện của Đức Lâm Kha Ốc Đặc.

"Oa -"

Thấy rõ ràng rằng tất cả mọi người đang ngồi bên bàn đều không cảm nhận được sự tồn tại của Đức Lâm gia gia, Lâm Lôi trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

"Cũng không hẳn là tất cả mọi người đều không cảm nhận được sự tồn tại của ta. Chỉ cần linh hồn của một người đạt đến trình độ tương đương với ta thì bọn họ đều có thể cảm nhận được ta đang tồn tại. Đương nhiên - chỉ cần ta chui vào Bàn Long chi giới thì người khác dám chắc là sẽ không phát hiện được." Giọng Đức Lâm Kha Ốc Đặc vang lên trong đầu Lâm Lôi.

"Trình độ linh hồn tương đương với Đức Lâm gia gia?" Lâm Lôi miệng vừa ăn, trong lòng vừa cùng Đức Lâm Kha Ốc Đặc trao đổi. Bạn đang đọc truyện tại Đọc Truyện - www.Truyện FULL

"Trình độ linh hồn tương đương với ta chính là những Thánh vực cường giả. Chỉ có những Thánh vực cường giả mới miễn cưỡng có thể cảm nhận được sự tồn tại của ta. Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết ở đây chính là ... ta xuất hiện bên ngoài Bàn Long chi giới. Nếu ta ở bên trong Bàn Long chi giới thì bọn họ chẳng thể nào phát hiện ra được." Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười nói.

Lâm Lôi trong lòng gật đầu, đồng thời tay cầm miếng đùi dê gặm từng miếng từng miếng một.

"Lâm Lôi, ăn từ từ thôi." Hoắc Cách thấy nó như vậy, không khỏi cười nói.

Lâm Lôi quay sang phía cha cười, song vẫn ăn nhiệt tình như cũ. Chỉ trong chốc lát, mối tảng đùi dê nướng lớn đã bị gặm sạch sẽ. Lâm Lôi vỗ vỗ bụng thoải mái, sau đó mới lấy khăn ăn lau miệng rồi đến tay, đứng dậy nói: "Cha, Hi Lý gia gia, con ăn xong rồi, cảm thấy trong đầu vẫn còn một chút choáng váng, xin phép được về phòng nghỉ ngơi trước. Ốc Đốn, gặp lại sau." Lâm Lôi là người ăn xong trước tiên.

"Đầu vẫn còn choáng váng ư? Vậy mau lui về nghỉ ngơi đi." Hoắc Cách vội vàng nói.

Buổi sáng phát sinh những chuyện như vậy, đối với Hoắc Cách mà nói là một sự kích động rất lớn. Trong thời khắc lúc đó, ông ta thậm chí đã tưởng rằng Lâm Lôi sẽ bị đá đè chết. Trải qua thời khắc như vậy, thái độ của Hoắc Cách đối với Lâm Lôi rõ ràng đã có sự chuyển biến tốt hơn rất nhiều.

"Ca ca, hẹn gặp lại." Tiểu Ốc Đốn ngây ngây ngô ngô giơ bàn tay nhỏ bé dính đầy mỡ vẫy vẫy Lâm Lôi.