Hồng Căn Đầu đột nhiên nổi điên như bị cắn thuốc gây nên náo loạn ở đại sảnh, hàng ngũ đang sắp xếp chỉnh tề đi đầu thai cũng chạy tá lả như kiến vỡ tổ.
So với Hồng Căn Đầu mặt xanh lông dài nanh vàng thì Dụ Tranh Độ cảm thấy đám quỷ ôm mặt khóc thét vặn vẹo còn kinh khủng hơn nhiều.
Mấy "người" khi chạy trốn có thể đừng gỡ tay chân xuống để ôm được không, có phải đồ giả đâu mà gỡ tự nhiên như ruồi thế!
Hồng Căn Đầu rất hài lòng với tạo hình hết sức "men lỳ" của mình, toàn bộ thân thể phồng lên, miệng nứt tới mang tai, nước bọt chảy xuống khóe miệng rồi lơ lửng không chịu rớt xuống, con ngươi đỏ đậm chăm chú nhìn Dụ Tranh Độ, thanh âm khàn khàn mang theo khoái ý máu me: "Đã lâu không gϊếŧ người, tao thật sự rất nhớ cảm giác ấy..."
"Ông nghĩ hay lắm!" Dụ Tranh Độ nhô đầu lên ở sau bả vai Thương Khuyết, "Sếp, ăn cơm!"
Thương Khuyết: "..."
Hắn không chịu động, hồi sau mới bất đắc dĩ mở miệng: "Không ăn, quá xấu."
Dụ Tranh Độ vô cùng đau đớn: "Sao anh lại kén ăn như thế?"
Thương Khuyết: "...Hả?"
Đang nói chuyện thì cả người Hồng Căn Đầu như tỏa ra oán khí ngập trời, cực kỳ hung mãnh xông tới đánh, trong miệng phát ra tiếng cười gằn thật dài: "Xuống địa ngục với tao đi!"
Tim Dụ Tranh Độ như muốn nhảy khỏi cổ họng, cậu vội vã đẩy anh sếp lên trước: "Sếp mau xông lên!"
Thương Khuyết phát ra tiếng cười khẽ: "Tôi không ra tay."
Dụ Tranh Độ thương lượng: "...Vậy anh chặn đằng trước câu thời gian để tôi chạy trốn nhá?"
Ngay lúc này, ở bên cạnh truyền tới tiếng mắng phẫn nộ của Chân Di: "Bố mày ở đây mà dám gây rối mất trật tự ở đây à!"
Dụ Tranh Độ quay đầu nhìn lại thấy Chân Di từ sau eo lấy ra khẩu súng, lưu loát mở chốt an toàn rồi nhắm bắn thẳng tới Hồng Căn Đầu.
Tiếng súng kia rất đặc biệt, không giống súng trên trần gian, cũng không có tiếng kim loại nhưng lại giống ở chỗ khiến dây thần kinh căng lên, cả người cứng lại.
Không thấy vết tích của đạn bắn ra nhưng không khí đột nhiên nổ lớn gấp ba bốn lần súng thường, đầu của Hồng Căn Đầu nghiêng một cái rồi hắn ta phát ra tiếng gào thét thảm thiết, cả người văng lên cao, oán khí sắp đọng lại xung quanh lập tức tiêu tan, ngay sau đó thân thể to lớn ở giữa hiện trường biểu diễn màn rơi tự do.
Chỉ nghe "ầm" một tiếng, Hồng Căn Đầu trực tiếp bay tới trước mặt Thương Khuyết, máu me be bét, thân thể nát như bươm.
Thương Khuyết cùng Dụ Tranh Độ rất có ăn ý đồng thời lui về sau một bước, Dụ Tranh Độ lại ngó ra từ sau lưng Thương Khuyết, nhìn thấy đống nát kia, trong lòng vừa sợ hãi lại phức tạp: "Mấy người bắt quỷ có thể khoa học hơn không vậy?"
Cậu vừa mới hỏi ra lời thì thấy trên nền đất rung lên một cái, đầu lâu Hồng Căn Đầu lăn về phía trước, không cam lòng giãy dụa: "Tao muốn mày chôn cùng tao!"
Bởi vì rơi xuống đất nên Hồng Căn Đầu vốn dữ tợn, nay nhìn vào càng thêm hung ác.
Dụ Tranh Độ: "Ngao!!!"
Cậu vừa mới gào lên thì mấy con quỷ mặc đồng phục duy trì trật tự cầm gậy vọt tới vây Hồng Căn Đầu lại, dùng gậy mạnh mẽ chà đạp thân thể hắn ta.
"F*ck you!!! Này thì gây loạn này!"
"Đi đầu thai mà cũng bị phá đám. Má, hại bố mày tăng ca!"
"Đánh nữa đi anh em, đánh chết vương bát đản này!"
...
Dụ Tranh Độ gào chưa xong đã bị nghẹn tại cuống họng: "..."
Hồng Căn Đầu vừa nãy hổ báo lắm mà giờ bị đánh tới không còn hình dạng, thân thể bành trướng bắt đầu xì hơi như bong bóng, nhưng thế vẫn chưa kinh khủng bằng đám quỷ quần chúng bị đánh tới mức đầu lõm đuôi lồi.
Một quỷ bảo vệ hoàn toàn không hài lòng, nghe thấy hắn ta hừ hừ thì đánh lên gáy hắn ta: "Yên lặng."
Chân Di thu hồi khẩu súng lại, chỉ huy bảo vệ đưa Hồng Căn Đầu tới bên giếng cổ, tức giận nói: "Loại quỷ này có chết cũng không hối cải, chỉ đầu thai thành súc sinh thực sự quá lợi cho hắn rồi."
Dụ Tranh Độ gật đầu tán thành.
Thương Khuyết không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói: "Liên hệ Khang Tấn nói cậu ta cập nhật thông tin."
Chân Di vội vã lấy điện thoại gọi cho tổng bộ, chỉ lát sau đã lộ thần sắc mừng rỡ: "Tổng bộ đã tính toán lại công đức của Hồng Căn Đầu, bỏ trốn đầu thai, làm hại người sống, không biết hối lỗi, oán khí quấn thân thành ác quỷ, tất cả cộng lại dẫn tới ba kiếp tiếp theo của Hồng Căn Đầu vẫn là súc sinh, hơn nữa còn chết một cách tàn nhẫn nhất."
Thương Khuyết gật đầu, thanh âm hơi lộ ra hàn ý: "Chờ hắn nhận hết nỗi khổ của súc vật rồi thì cho vào ngạ quỷ đạo, muôn đời không được luân hồi."
Thương Khuyết vừa nói xong, cả đại sảnh đều hít một ngụm khí lạnh. Quỷ vừa lấy hai chân mình xuống ôm vào lòng càng há to miệng, chân rơi xuống lăn vòng vòng.
Dụ Tranh Độ chỉ hiểu biết nửa với về lục đạo nên không thể lý giải được hàm nghĩa của hình phạt này, mà nghe thấy tên thôi đã biết đó không phải chuyện tốt lành gì.
Quả nhiên, Hồng Căn Đầu vốn không hề sợ hãi khi nghĩ mình cùng lắm tiếp tục làm súc sinh tức thì cả người phát run, trong đôi mắt đều là nỗi sợ không cách nào che giấu, toàn thân vặn vẹo giãy dụa không thôi, liên tục xin tha: "Đừng làm thế với tôi... Xin ngài.. Không muốn – tôi không muốn đi ngạ quỷ đạo!"
Mà Thương Khuyết không hề bị lay động, nhẹ nhàng nhấc tay, mấy bảo vệ gật đầu rồi dùng sức đẩy Hồng Căn Đầu vào trong giếng cổ, chỉ để lại tiếng kêu gào thê lương.
Xử lý xong Hồng Căn Đầu, Chân Di nhân cơ hội phổ cập kiến thức cho chúng quỷ: "Mọi người đều đã thấy được tự ý bỏ trốn, nguy hại dương gian sẽ nhận kết cục thế nào. Xin mọi người tự giác tuân thủ trật tự, nghiêm túc đầu thai."
Cậu ta dứt lời, mấy bảo vệ khác bắt đầu duy trì trật tự, con số trên màn hình tiếp tục nhảy lên, giọng nữ ôn nhu lại vang lên: "Mời khách hàng số 1866 đến thông đạo số 2 xếp hàng đầu thai."
"Mời khách hàng số 1867 đến thông đạo số 3 xếp hàng đầu thai."
...
Đại sảnh nhanh chóng khôi phục lại nề nếp, mà không khí ngột ngạt vẫn chưa hoàn toàn bình thường trở lại, không quỷ đồng tình liếc đám quỷ ngồi góc tường kia, cũng không biết chúng sẽ có kết cục thế nào.
Chân Di rất hài lòng với hiệu quả này, bọn họ ở trước mặt mọi người thẩm tra quỷ còn không phải là để gϊếŧ gà dọa khỉ sao, cậu ta xoa tay, lấy lòng nhìn Thương Khuyết: "Sếp, chúng ta tiếp tục thẩm tra?"
Thương Khuyết gật đầu, ưu nhã ngồi lại trên ghế.
Dụ Tranh Độ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám quỷ kia đang xếp thành một hàng bỗng nhiên ngồi sáp lại gần nhau hơn rồi ôm đầu khóc rống, từng đứa đều hối hận vì quyết định bỏ trốn:
"Tôi không dám chạy, không dám nữa, đừng đem tôi bắt vào ngạ quỷ đạo.."
"Tôi thật sự bị động kinh mới làm vậy, làm heo thì heo, cùng lắm là thành heo quay, dù gì cũng tốt hơn đi ngạ quỷ đạo!"
"Hu hu hu, đều do Hồng Căn Đầu lừa tui nói tui chạy ra ngoài được là có thể làm một linh hồn tự do! Tui hận!"
...
Chân Di chỉ vào tên muốn làm linh hồn tự do kia, nói: "Cậu, đi ra."
Quỷ hồn run rẩy đứng lên: "Tui không dám, thật sự không dám."
Chân Di nghiêm mặt hỏi: "Tại sao cậu lại chạy trốn theo Hồng Căn Đầu?"
Linh hồn tự do lau nước mắt nói: "Tui nhận được tin nhắn thông báo đời sau tui sẽ làm gà, tui sợ..."
Chân Di hừ lạnh: "Giờ mới biết sợ? Khi làm việc xấu thì đâu thấy sợ."
Linh hồn tự do ủy khuất khóc ra thành tiếng: "Tui đâu biết chơi phò sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế!"
Dụ Tranh Độ vốn tưởng là tội phạm gϊếŧ người hung ác, nghe đến đó thì nhịn không được mà phun mưa, cậu khϊếp sợ nhìn Thương Khuyết: "Chờ đã, chơi phò thì phải làm gà gì?"
Thương Khuyết kỳ quái nhìn cậu, nói: "Gà chăn nuôi."
Linh hồn tự do vẫn khóc sướt mước: "Hồng Căn Đầu nói với tui là làm gà sẽ bị cắt cổ, chưa chết đã bị rút lông gà, rồi sẽ bị ném vào nồi hầm canh.. Hắn ta có kinh nghiệm làm súc sinh nên tui mới tin. Tui không cố ý, tui sợ đau, sợ bị rút lông.."
Dụ Tranh Độ kinh ngạc: "Khi còn sống đi cᏂị©Ꮒ phò, chết rồi sẽ làm gà sao?"
Thương Khuyết nâng cằm, lười biếng nói: "Tội phạm chơi phò chuyên nghiệp thì đúng."
Dụ Tranh Độ: "Trời địu, tội phạm chuyên nghiệp?"
Chân Di quay đầu trả lời cậu: "Người này năm mười sáu tuổi bắt đầu cᏂị©Ꮒ dạo, mãi cho tới năm sáu mươi tuổi vì nhiễm bệnh mà chết. Sau khi kết hôn cũng không nghỉ ngày nào, rồi đem bệnh lây cho vợ của mình."
Bị cậu ta vạch trần, linh hồ tự do xấu hổ cúi đầu, bụm mặt nói: "Tui thật sự không biết sẽ nghiêm trọng như thế.. không đúng, tui sẽ không dám cᏂị©Ꮒ dạo nữa."
Chân Di đọc thông tin từ tổng bộ nói: "Sổ Sinh Tử đã được cập nhật, cậu bị Hồng Căn Đầu kích động, tuy chạy trốn nhưng chưa làm gì nguy hiểm cho xã hội, tình tiết không nghiêm trọng, kiếp sau vẫn làm gà nhưng chỉ là gà bệnh."
Linh hồn tự do nghe vậy càng vui mừng: "Gà bệnh! Vậy sẽ không ai muốn ăn nữa, sẽ không bị lấy máu nhổ lông!"
Dụ Tranh Độ không nhịn được mà nói: "Gà bệnh đều thống nhất bị xử lý, chỉ là cách chết khác nhau mà thôi."
Linh hồn tự do: Nụ cười cười dần dần biến mất.
Sau khi thẩm tra linh hồn tự do xong thì bị bảo vệ tống tới giếng cổ rồi đẩy xuống. Mấy con quỷ sau cơ bản là khi còn sống phạm tội nên đầu thai thành súc sinh, mà bọn họ thấy kết cục của Hồng Căn Đầu nên cũng không dám nảy sinh tâm tư khác nữa, ngoan ngoãn chịu thẩm tra tiếp nhận đầu thai.
Mà đầu đại sảnh bên kia, vốn có quỷ tâm muốn chạy trốn theo mà không thành lúc này hoàn toàn nghĩ lại mà thấy vui mừng. Lần gϊếŧ gà dọa khỉ này rất thành công, e là sau đó sẽ ít có quỷ bị kích động nữa.
Xử lý xong chuyện quỷ chạy trốn xong, Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết đón xe trở về.
Trên đường, Thương Khuyết nhận điện thoại của công ty xác nhận với hắn tình hình của đám quỷ bỏ trốn. Thương Khuyết thấy Dụ Tranh Độ hiếu kỳ nên đưa điện thoại có hình cho cậu xem.
Dụ Tranh Độ nhìn thấy một quả trứng gà, mặt mờ mịt.
Thương Khuyết cười cười: "Đây là tên cᏂị©Ꮒ dạo kia."
Dụ Tranh Độ: "..Tốc độ đầu thai thật nhanh."
Cậu nhìn kỹ bức ảnh lần nữa, khó có thể mà tin nổi: "Không nghĩ tới cõi âm lại nghiêm ngặt như vậy. Đi cᏂị©Ꮒ dạo thì bị phạt làm gà."
Thương Khuyết lấy lại điện thoại, hơi suy nghĩ rồi nói: "Cũng không hẳn, công thức tính toán của sổ Sinh Tử đã lạc hậu rồi."
Hắn đưa Dụ Tranh Độ xem tư liệu, Dụ Tranh Độ thế mới biết La Phong dùng sổ Sinh Tử được lấy tiêu chuẩn từ cõi âm trước khi sụp đổ nữa, mà tiêu chuẩn đó được sử dụng mấy ngàn năm rồi, tới nay có thay đổi nhưng điều khoản cơ bản không có thay đổi nhiều, ví dụ như trọng tội vẫn lấy "Thập ác" làm tiêu chuẩn.
Vô cùng cổ hủ.
Dụ Tranh Độ nghe xong không khỏi thổn thức: "Đây cũng quá cũ, đã 8102 năm trôi qua rồi."
Thương Khuyết gật đầu: "Thời đại đang phát triển, tiêu chuẩn tính toán của sổ Sinh Tử quả thực có thể cùng phát triển, nhưng thay đổi không phải là chuyện đơn giản. Ở công ty lại không ai có thể làm việc này."
Dụ Tranh Độ ngẫm lại cũng đúng, chuyện này giống như sửa lại luật pháp nên không phải là chuyện dễ dàng.
Cậu suy nghĩ về quả trứng gà kia lại cảm thấy buồn cười nhưng chung quy không phải là chuyện cậu có thể quản, cậu suy nghĩ một chút rồi vất ra sau đầu, tâm tư lại chuyển tới vấn đề khác.
Cậu hỏi: "Ngạ quỷ đạo là nơi như thế nào?"
Hỏi nửa ngày không thấy sếp trả lời, Dụ Tranh Độ quay đầu nhìn lại thì thấy Thương Khuyết không biết từ khi nào đã vùi đầu vào điện thoại, mà trên màn hình rõ ràng là game.
Dụ Tranh Độ: "..."
Sếp quả thật là tranh thủ từng giây từng phút mà.
Một lát sau, trên mặt Thương Khuyết lộ ra biểu tình không vui: "Lại bị gϊếŧ."
Dụ Tranh Độ: "..."
Sếp nỗ lực cố gắng như vậy nhưng kỹ thuật vẫn là gà!
Dụ Tranh Độ an ủi hắn: "Ai ở trong game mà chẳng chết mấy lần, quen là tốt rồi."
Thương Khuyết không cam lòng mà nói: "Là do tôi chưa trang bị đủ tốt! Người này chắc chắn là rich kid nạp tiền!"
Dụ Tranh Độ nghiêm túc đề nghị: "Sếp, chúng ta vẫn nên nghĩ cách kiếm tiền nhiều hơn rồi có nhiều thời gian cho anh chơi game."
Đường đường là một quỷ vương, cả ngày ở trong game bị treo lên đánh, chuyện này mà truyền ra thì đối với danh dự của công ty bị ảnh hưởng không nhẹ.
Dụ Tranh Độ chỉ thuận miệng nói, nhưng ánh mắt Thương Khuyết sáng lên: "Có lý!"
Bị chuyện này xen vào, Dụ Tranh Độ quên luôn chuyện hỏi về ngạ quỷ đạo.
Thương Khuyết cất điện thoại, ngửa đầu ra sau dựa vào ghế, khẽ thở dài: "Dương gian thực sự là quá phí tiền."
Mới vừa nói xong, điện thoại đi động vang lên có tin nhắn thông báo Ngụy Tiêu đã chuyển khoản xong, Thương Khuyết rất hài lòng với thái độ của Ngụy Tiêu: "Khách hàng như vậy có thể hợp tác lâu dài."
Dụ Tranh Độ nghĩ nghĩ, lấy con rối kia rồi để nó trong tư thế ngồi xuống, sau đó chụp lại gửi cho Ngụy Tiêu, nhắn: Dịch vụ hậu mãi*.
(*Dịch vụ hậu mãi hay còn gọi là dịch vụ sau bán hàng là một công việc quan trọng đối với những người kinh doanh. Dịch vụ hậu mãi cung cấp những ưu đãi hay các chính sách bảo hành, chăm sóc khách hàng sau khi giao dịch.)
Ngụy Tiêu nhanh chóng nhắn lại:
Ngụy Tiêu: Không cần khách khí, thật đấy!!!
...
Tác giả có lời muốn nói:
Tranh Độ: (Dịch vụ hậu mãi) là để cấp cho anh sếp ít tiền để nạp...
Ngụy tổng: Cầm tiền! Không cần hậu mãi!
Editor: Anh cũng ít có ác lắm Độ ạ =))))