Tôi Thấy Sông Ngân

Chương 7

Kể từ sau sự cố trèo tường, mỗi khi đến trường, Ngu Tinh đều có cảm giác thấp thỏm không yên. Về sau, cô tự trấn an bản thân rằng ngoại hình của cô khi ở trường và khi ở quán trà đó hoàn toàn trái ngược, không ai có thể suy ra hai người này là một.

Huống hồ ở trường nhiều người thế này, Thịnh Diệc nào có dễ dàng biết được cô là ai. Không việc gì cô phải khủng hoảng tinh thần thế này.

Sau khi tự cấp cho mình liều thuốc an thần, Ngu Tinh phát hiện bị mất bảng tên, tìm khắp túi áo đều không thấy đâu. Cô lục lọi cả căn phòng của cô và của dì cũng không tìm ra. Rơi vào đường cùng, cô phải đăng kí với nhà trường để xin bảng tên khác.

Bỏ qua khúc nhạc đệm đầy đau thương này, cuộc sống ở trường của cô dần trở lại quỹ đạo ban đầu. Không tới hai ngày, cô quên hết chuyện liên quan đến Thịnh Diệc.

……

Sau giờ ngọ, mặt trời chiếu thẳng trên đỉnh đầu, xua tan một phần không khí giá lạnh từ buổi sáng. Bất ngờ có người tới tìm Ngu Tinh.

Bạn cùng lớp ngày thường không nói chuyện với cô đột nhiên gõ gõ vào bàn cô, lạnh lùng nói: “Ở ngoài có người tìm cậu.”

Ngu Tinh đang đọc sách, nghe tiếng nhắc nhở liền ngẩng đầu kinh ngạc, giây tiếp theo cúi đầu theo thói quen: “Cảm ơn cậu.”

Ra ngoài cửa cô mới thấy, người chờ cô là một chị gái khóa trên xa lạ.

Chị gái khóa trên biểu cảm nghiêm túc, đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Ngu Tinh?”

Ngu Tinh không rõ nguyên do, gật gật đầu.

Chị gái này đại khái là người phụ trách trong trường, nói thẳng vào vấn đề: “Kết thúc tiết học cuối cùng, em hãy đi quét dọn sạch sẽ các phòng nghỉ tại nhà Dật Giáo. Chị sẽ tới kiểm tra em. Đừng có quên việc.”

Ngu Tinh sửng sốt: “ Nhà Dật Giáo ấy ạ ……”

“Đúng vậy, sẽ có người hướng dẫn tỉ mỉ cho em biết quét dọn thế nào. Không cần lo lắng.”

Cô tưởng chị gái gặp cô có chuyện gì quan trọng, không ngờ là yêu cầu cô đi quét dọn nhà Dật Giáo. Tên tòa nhà này nghe thì bình thường, thực tế các phòng bên trong được dùng làm phòng họp cho Hội Học Sinh. Lớp 12 chiếm lấy mấy tầng trên cùng, cải tạo thành phòng nghỉ. Nhưng ngày thường cũng không có mấy ai sử dụng các phòng đó.

Ngu Tinh cảm thấy bất an: “Chị ơi, em chưa tới nhà Dật Giáo bao giờ, còn việc quét dọn không biết phân chia thế nào lại đến lượt em…”

“Em không đi qua nên không biết ở đâu sao”

“Em biết vị trí ――”

Chị gái nhíu mi: “Nhà trường sắp xếp ngày và người trực nhật, chị chỉ có nhiệm vụ thông báo. Bây giờ đến lượt em thì em cứ làm thôi.”

Chị gái không nói nhiều lời, giao xong nhiệm vụ rồi đi luôn.

Ngu Tinh giật giật khóe miệng, tần ngần nhìn bóng dáng chị gái dần xa khuất. Trong lòng có một rổ nghi vấn nhưng không ai có thể sáng tỏ giúp cô.

Ngày thường khi trực nhật thì chỉ cần đứng ở cổng trường giám sát hoặc đi quanh sân trường một chút, cùng lắm chỉ phải quét đình hóng gió. Lần đầu tiên cô thấy trực nhật phải đi quét dọn vệ sinh ở nhà Dật Giáo.

Hơn nữa việc trực nhật đều do lớp phân chia, sao tự dưng Hội Học Sinh tới giao việc cho cô.

Trở lại chỗ ngồi, Khâu Hủy Ni liếc cô, giọng điệu có vẻ kì quái: “Chị gái lớp 12 tìm cậu làm gì?”

Bản thân Ngu Tinh cũng không hiểu đầu cua tai nheo, lắc lắc đầu, mặc kệ phản ứng này có làm Khâu Hủy Ni vừa lòng không, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

……

Thời gian dành cho bữa tối giảm xuống vì chuyện quét dọn. Sau giờ học, Ngu Tinh chỉ có thể đi về hướng nhà Dật Giáo. Đến nơi rồi cô mới thấy còn có một người nữa dọn dẹp cùng cô.

Hai người không ai nói chuyện với ai. Đối phương cũng có vẻ không thích trò chuyện với người lạ. Còn Ngu Tinh chỉ muốn làm cho nhanh để đi ăn cơm. Mỗi người cầm lấy dụng cụ quét dọn, tự lo phần việc của mình.

Ngu Tinh mang máy hút bụi ra dùng. Tiếng máy móc hoạt động chạy ro ro tự nhiên khiến cô nghĩ tới phòng nghỉ này không phải không có ai dùng.

Trên bàn có tập giấy tờ, trong tủ trà chứa đồ ăn vặt và các loại đồ uống nhập khẩu. Rõ ràng là có ai đó hay sử dụng phòng này nên mới tích trữ đồ ăn như vậy.

Hút sạch bụi bẩn, Ngu Tinh rút dây điện khỏi ổ cắm, vắt khô khăn ướt để lau bàn.

Bạn đồng hành vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Cậu cẩn thận một chút.”

“Hả” – Ngu Tinh sửng sốt.

Bạn đồng hành thấy cô có vẻ ngây ngô như gà gô, bèn tốt bụng nhắc nhở: “ Cậu lau bàn xong nhớ sắp xếp đồ vật vào đúng vị trí ban đầu, đừng làm lộn xộn. Nếu không sẽ bị trách phạt đó.”

“…… Ồ ra thế.” – Ngu Tinh gật gật đầu, không nén nổi tò mò: “Nơi này……không phải là bỏ không sao, sao có nhiều đồ ăn như vậy?”

Bạn đồng hành kinh ngạc trước tin tức lạc hậu của cô: Lớp 12-7 đã xin sử dụng phòng nghỉ này, bọn họ dạo này hay chạy ra đây lắm.”

Đầu Ngu Tinh chợt phình to.

Lớp 12-7

Đó là lớp Thịnh Diệc theo học.

Thảo nào cô thấy phòng này có vẻ khang khác. Ai dám ở lại phòng nghỉ của lớp 12-7 chứ. Những nơi bọn họ đánh dấu chủ quyền, dù cho không sử dụng cũng không ai dám hỏi mượn.

Đột nhiên phát hiện căn phòng này có liên quan đến Thịnh Diệc, Ngu Tinh bỗng nhiên cảm thấy xung quanh mình đều có mùi hương của Thịnh Diệc, cả người cô trở nên không được tự nhiên.

Ngày hôm ấy khi có cơ hội ở cùng một chỗ với Thịnh Diệc, cô đã tiếp xúc với hương thơm trên người cậu ta ở khoảng cách gần. Ngày đó cô dựa vào tường viện, cậu ta ngồi ngay trước mặt cô, mùi hương thanh mát dễ chịu lấp đầy khứu giác của cô. Không biết có phải trên người luôn có mùi thơm như thế là do cậu ta luôn sử dụng cùng loại…

Cô đang suy nghĩ miên man gì thế này!

Ngu Tinh vội hoàn hồn, tự nhủ với lòng không được quan tâm cậu ta có thơm hay không, hiện tại việc quan trọng nhất phải làm đó là ―― chạy ngay đi.

Trong lúc tỉnh táo, Ngu Tinh tăng gấp mười lần tốc độ, giống như được lên dây cót, động tác nhanh chóng quyết liệt, khiến bạn trực nhật cùng cảm thấy sửng sốt.

Tính cách của cô không phải ai cũng hiểu được.

Trước mặt Thịnh Diệc cô lại dám lấy tên cậu ta ra làm cái cớ, còn bị cậu ta vạch trần lời nói dối. Nghĩ đến việc bây giờ đang ở trong địa bàn của Thịnh Diệc, lòng cô nổi lên cảm giác kì quái.

Ngu Tinh lau xong bàn chính liền lau bàn trà. Lau xong bàn trà, lại đi lau khung cửa.

Vừa thay chậu nước bẩn bằng nước sạch, cô đang muốn ngồi xuống giặt giẻ lau thì thấy một đám người nghênh ngang đi tới.

Cô nhận thức được sự nguy hiểm.

Người vô cùng nổi bật trong đám đông chính là Thịnh Diệc. Khuôn mặt đó cô sẽ không nhìn lầm.

Trong chớp nhoáng, thân thể tự động phản ứng, Ngu Tinh ngồi sụp xuống, cúi đầu, làm bộ hết sức chăm chú giặt giẻ lau.

Nhóm người Thịnh Diệc đi về phòng nghỉ, không nhìn cô lấy một lần, cười nói rôm rả.

Cô âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cầm giẻ lau đã kiệt nước đứng dậy.

Đi vào phòng được vài bước, Thịnh Diệc bỗng nhiên dừng lại.

Ngu Tinh vừa ngẩng đầu thì thấy cậu ta dừng lại, giây tiếp theo cậu đi vòng vèo đến trước mặt cô.

Trên mặt cậu ta nở nụ cười trông thật vô hại, người không biết sẽ nghĩ cậu ta là người thân thiện dễ gần. Ngu Tinh sau lần chạm mặt hôm trước chỉ cảm thấy nụ cười ấy làm lông tơ trên người dựng đứng.

Hai nam sinh đi cùng cậu ta vào phòng nghỉ phát giác ra hành động kì lạ của Thịnh Diệc, kinh ngạc hô to: “Sao thế.”

Ngu Tinh cứng đờ người, sợ đến mức không dám nhúc nhích. Nghe nói Thịnh Diệc có hai người bạn nối khố vô cùng thân thiết. Cô không nhớ rõ mặt hai người, thấy bảo một người họ Tưởng, một người họ Thẩm.

Giờ phút này ốc còn không mang nổi mình ốc, cô tự trách bản thân quá xao nhãng.

Có khi cậu ta tới gần đây để nhắc cô lau khung của sạch một chút.

Mong muốn của cô đang hấp hối giãy dụa, sau khi nghe lời Thịnh Diệc đã hóa thành bọt biển.

“Gần đây cậu có làm rơi đồ vật nào không?”

Ngu Tinh cúi đầu, nắm chặt giẻ lau trong tay. Cô dùng sức lắc đầu, không dám ra tiếng.

Ý cười trong mắt Thịnh Diệc càng đậm: “Không có sao?”

Cậu ta lấy từ trong túi ra một đồ vật sáng bóng, đưa tới trước mặt cô.

Hai chữ “Ngu Tinh” viết rõ ràng trên bảng tên.

Đầu Ngu Tinh phình to, chỉ muốn cắt đứt quan hệ với cái tên ghi trên đó.

Bảng tên cô làm mất bấy lâu nay ở trong tay Thịnh Diệc.

Cậu ta ghé sát lại gần trả bảng tên cho cô. Ngu Tinh nghẹn họng nhìn trân trối, tay run run nhận đồ.

Thịnh Diệc cười càn rỡ, cô không dám nhìn vẻ mặt cậu ta.

Cậu ta đè thấp âm thanh, giọng nói tràn đầy hứng thú:

“…… Lần sau trong lúc trèo tường, chú ý quan sát một chút.”

……

Không đúng.

Ngu Tinh nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu vì sao Thịnh Diệc nhận ra cô.

Cô không nhớ mình đã ra khỏi nhà Dật Giáo như thế nào. Cuộc gặp gỡ tình cờ với Diệc Thịnh trong phòng nghỉ hôm nay khiến cô cực kì bất an.

Không kể đến bạn bè của Thịnh Diệc vô tình thấy hai người ở chung một chỗ, những học sinh khác ở Lâm Thiên thấy được cảnh này đều sẽ chấn động.

Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí.

Số Ngu Tinh xui xẻo, đang ngồi trong phòng vệ sinh vừa vặn nghe thấy tiếng Khâu Hủy Ni cùng Hạ Nguyên Tình tâm sự:

Hạ Nguyên Tình khuyên nhủ bạn thân:

“Không có việc gì, lần sau mình đi cũng được. Cậu có nhiều cơ hội mà. Dạo gần đây bọn họ tới trường thường xuyên nữa…”

Khâu Hủy Ni không biết phiền muộn chuyện gì, giọng điệu nôn nóng: “Lúc bọn họ tới thì thế nào, mình cũng đâu dám qua đó.”

“Cậu bạo dạn hơn một chút, đừng nhát chết như vậy. Hay là chúng mình nghĩ biện pháp khác rồi tìm cơ hội thích hợp.”

“Có thể có biện pháp nào?”

“Để mình nghĩ……”

Ngu Tinh không định ra ngoài ngay lúc này. Cô không thích Hạ Nguyên Tình và Khâu Hủy Ni, thấy mặt họ là thấy phiền, không cần nhìn mặt thì càng tốt. Hơn nữa lỡ như họ thấy cô từ trong phòng đi ra sẽ biết cô nghe hết chuyện của bọn họ rồi tìm cách đối phó với cô, có khi gϊếŧ người diệt khẩu cũng nên.

Cô ngồi yên lặng không dám thở mạnh, chợt nghe Hạ Nguyên Tình nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, sẽ có cơ hội để cậu tiếp xúc trực tiếp với anh Thịnh Diệc……”

Ngu Tinh giật bắn cả mình.

Thịnh Diệc

Lại là cái tên này. Cô cảm thấy chính mình bị nguyền rủa, chạy đằng trời cũng không thoát khỏi sự hiện diện của cậu ta.

Chuyện xảy ra trong phòng nghỉ còn nóng hổi, cung với tin tức nghe lén được trong nhà vệ sinh, Ngu Tinh trợn tròn mắt vì kinh ngạc.

Khâu Hủy Ni đơn phương Thịnh Diệc……

Chuyện này phức tạp rồi…

Đợi cho tiếng nói chuyện bên ngoài nhỏ dần, sau một lúc lâu Ngu Tinh mới đẩy cửa đi ra ngoài.

Đầu càng thêm đau, suy nghĩ càng thêm rối loạn.

Khâu Hủy Ni ghét cô như vậy, nếu cậu ta biết cô và Thịnh Diệc gặp mặt nhiều lần sẽ càng hận cô, không để cô được sống yên ổn.

……

Cô muốn tránh việc trực nhật, nhưng Hội học sinh cử người giao nhiệm vụ cho cô ở nhà Dật Giáo. Ngu Tinh bắt đầu chuỗi ngày quét dọn không có điểm dừng.

Một lần có thể nói là trùng hợp, hai lần chắc chắn là sắp đặt.

Có là đứa ngốc cũng hiểu, Thịnh Diệc có liên quan đến chuyện trực nhật của cô.

Ngày hôm đó, cô mang theo tâm trạng lo sợ bất an đến nhà Dật Giáo. Khi cô đến, chỉ có một mình Thịnh Diệc trong phòng nghỉ. Ngu Tinh cẩn thận đi lại không phát ra tiếng động. Thịnh Diệc ngồi trên sô pha đọc sách, không ngước mắt nhìn cô lấy một lần.

Lần này khác lần trước, không có bạn đồng hành trực nhật cùng. Ngu Tinh nhìn căn phòng to như vậy, trong lòng phát rầu. Một mình cô dọn phòng này rất mệt mỏi.

Thịnh Diệc không nói lời nào, Ngu Tinh cũng muốn mở miệng. Cô coi như mình chỉ tới làm công việc vệ sinh, cầm lấy dụng cụ tập trung làm việc.

Máy hút bụi được khởi động, âm thanh “ong ong” truyền ra khắp căn phòng. Ngu Tinh lại cảm thấy âm thanh này cũng không tệ lắm, ít nhất cũng không còn không khí yên lặng quái dị như vừa nãy.

Khoảng mười phút sau, máy hút bụi đã dọn sạch. Dây cắm vừa rút ra, cả căn phòng khôi phục sự tịch mịch.

Ngu Tinh đang chuẩn bị đi thay nước, Thịnh Diệc ngồi trên sô pha buông quyển sách xuống.

Cô sửng sốt, theo bản năng muốn đi nhanh.

Còn chưa kịp cất bước, Thịnh Diệc ở phía trước cô cất giọng nhàn nhạt:

“…… Em gái khóa dưới, em không có chuyện gì muốn nói với anh sao?”