Thoát Khỏi Cố Chấp Cuồng Độc Chiếm Dục

Chương 29

Editor+ Beta: Editor có cảm giác cái nóng đã thiêu đốt sự chăm chỉ của editor rồi.⊂( ̄(エ) ̄)⊃

Ngày : 08/05/2020

Số từ: 2504 từ

-----------------------------------------------------------------------------

Vừa dứt lời, Tưởng Thỏa nhanh như chớp đi vào về nhà, đóng cửa lại. hoàn toàn bỏ qua biểu cảm của Phó Úy Tư.

Nhưng cô vẫn không nhịn được, liền lén lút nhìn anh qua mắt mèo.

Phó Úy Tư vẫn đứng yên tại chỗ, lấy tay sờ sờ khuôn mặt của chính mình.

Chắc là anh không nghĩ rằng khi còn sống sẽ được Tưởng Thỏa khen một câu đẹp giai...

Khóe miệng vô thức hơi cong lên, trái tim dần đập nhanh hơn.

Không biết có phải ăn mặc trẻ lại hay không mà tâm hồn của Phó Úy Tư cũng giống như thanh niên mười bảy mười tám tuổi. Niềm vui và sự xấu hổ khi được người trong lòng khen ngợi ngay lập tức tràn ngập trái tim anh, khuôn mặt tuấn tú của anh dần đỏ hẳn lên.

Từ nhỏ đến lớn, Phó Úy Tư được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệp. Đứa trẻ ba tuổi khác thì chơi đào cát, tạo lâu đài* còn anh thì đã ngâm nga tứ thư ngũ kinh. Cha mẹ rất nghiêm khắc với anh. Cho đến 18 tuổi, Phó Úy Tư vẫn giống như một cỗ máy, ngày qua ngày chịu áp lực cùng điên cuồng học tập mà trưởng thành. Trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, ít nhiều ảnh hưởng đến nhân cách của anh.

Theo quan niệm của Phó Úy Tư, muốn là phải có được, mặc kệ bạn sử dụng thủ đoạn gì.

Khi gặp Tưởng Thỏa năm 19 tuổi, Phó Úy Tư cho rằng cô cũng không có gì đặc biệt, nhưng Tưởng Thỏa đã làm anh chạm vào một cái mũi hôi*.

(Nguyên văn là "碰一鼻子灰" câu này có nghĩa là bạn muốn cố gắng làm hài lòng ai đó nhưng kết quả rất khó coi, theo editor có nghĩa là Phó Úy Tư đã thất bại trong việc làm quen với Tưởng Thỏa)

Trong khoảng thời gian ở bên Tưởng Thỏa, Phó Úy Tư thật sự rất hạnh phúc, cảm giác có thể kiểm soát mọi thứ trong tay khiến anh cảm thấy an tâm. Nhưng Phó Úy Tư dần nhận ra rằng Tưởng Thảo không phải đồ vật, cô là một con người bằng da bằng thịt.Mặc dù người đang ở bên cạnh mình nhưng tâm của người thì không.

Khoảng thời gian 5 năm, Phó Úy Tư làm thế nào thì trái tim của Tưởng Thỏa cũng không thuộc về anh. Nhưng khi anh buông tay, trái tim anh đau đớn như bị chìm vào nồi dầu ở Dao Sơn* cả ngày đêm.

[Nồi dầu Dao Sơn (刀山): Ngôn ngữ phật giáo . Một trong những cực hình của địa ngục.]

Trước khi gặp được Tưởng Thỏa, Phó Úy Tư chưa bao giờ nói chuyện tình cảm trai gái, sau khi gặp được cô anh cũng chưa được nếm được hương vị ngọt ngào của tình yêu. Chỉ có lúc này, ở hành lang trống vắng, trái tim anh như có cái gì đó lấp đầy.

Chẳng qua bộ dáng của Phó Úy Tư hiện tại trong mắt Tưởng Thỏa rất ngốc nghếch.

Biểu cảm ngốc nghếch như vậy, nhìn là biết chưa bao giờ yêu đương.

Tưởng Thỏa đem bó hoa đi vào nhà, đi chân trần tìm bình hoa.

Bó hoa nho nhỏ, giống như bó hoa cô dâu, tinh tế và đẹp.

Tưởng Thỏa tỉa những bông hoa, sau đó cắm chúng vào một chiếc bình, rồi quỳ xuống đất nhìn bình hoa trong chốc lát.

Hoa rất đẹp, cô khá thích nó, cô nhìn ra được anh có tâm khi chọn hoa.

Thật ra, Tưởng Thỏa không ghét Phó Úy Tư nhiều như anh nghĩ. Miễn là anh không quá bá đạo ngang ngược,có lẽ cô sẽ cố gắng hiểu anh nhiều hơn.

===

Kì nghỉ phép của Vương Bồi Phàm bắt đầu từ đầu tháng 4.

Khi này nhiệt độ và không khí rất thỏa mái hợp lòng người, khoảng thời gian này mà đi du lịch là một lựa chọn tốt. Nhưng Tưởng Thỏa không có cơ hội để đi chơi, trước đó Vương Bối Phàm đã mời cho cô giáo viên dạy diễn xuất,cũng như ghi danh lớp bơi lội cho cô,không chỉ có thể, bởi vì yêu cầu của phim, Tưởng Thỏa còn phải tăng cường tập thể hình,rồi tranh thủ trước khi khai máy thì học thêm lớp cưỡi ngựa.

Tưởng Thỏa thật sự khóc không ra nước mắt, bây giờ lịch làm việc một ngày của cô được sắp xếp chật ních, may mà Vương Bối Phàm còn có chút nhân tính,thả cho nàng hai ngày nghỉ cuối tuần. Nói cách khác chỉ có hai ngày cuối tuần là Tưởng Thỏa không cần học bài.

Cứ như vậy, Tưởng Thỏa có cảm giác mình đang quay lại thời học sinh, chỉ khác ở chỗ là cô học tại nhà chứ không phải phòng học.

Người dạy diễn xuất cho Tưởng Thỏa chính là một nữ giáo viên trung niên vô cùng xinh đẹp, cho dù không biết người giáo viên này là ai nhưng Tưởng Thỏa vẫn ngoan ngoãn tiếp thu những gì cô ấy dạy. Tên của nữ giáo viên là Trần Quận, tầm khoảng 50 tuổi, là một giáo viên hệ biểu diễn của một trường đại học nổi tiếng. Nguyên nhân để Trần Quận bận trăm công nghìn việc đồng ý bớt thời gian để dạy diễn xuất cho Tưởng Thỏa,là bởi một năm trước Tưởng Thỏa đã tự mình đến trường đại học để thuyết dạng và chia sẻ kinh nghiệm của bản thân cho các học trò của bà.

Thông qua Vương Bồi Phàm, Trần Quận biết việc Tưởng Thỏa bị mất trí nhớ,là một nhà giáo dục, bà rất thích những học trò có tài, sẵn sàng tới dạy Tưởng Thỏa diễn xuất.

Buổi học diễn xuất đầu tiên đã diễn ra trong suốt 4 tiếng.

Tưởng Thỏa vô cùng nghiêm túc rong vấn đề này nên Trần Quận cũng rất vui vẻ giảng dạy cho cô.

Cho tới nay, Trần Quận có ấn tượng tốt với Tưởng Thỏa.

Năm ấy, bộ phim điện ảnh của Tưởng Thỏa được ra rạp, Trần Quận tại liên hoan phim của sinh viên có cùng Tưởng Thỏa nói vài câu,lúc ấy vì phép lịch sự mà mời Tưởng Thỏa tới chia sẻ kinh nghiệm với học sinh của bà chứ thật ra bà cũng không để việc đó trong lòng.

Vốn dĩ chuyện này Trần Quận cũng đã quên đi. Ai biết rằng Tưởng Thỏa thực sự đã liên lạc với bà sau đó.

Sau khi tiếp xúc với Tưởng Thỏa, Trần Quận cảm thấy cô gái này khá thành thật.

Nhưng buổi học ngày hôm nay, Trần Quận dường như đã nhận thức Tưởng Thỏa một lần nữa.

Sau khi giờ học kết thúc, Trần Quận thật lòng nói với Tưởng Thỏa: "Bây giờ trông em rạng rỡ hơn ngày trước."

Tưởng Thỏa trả lời với nụ cười ngọt ngào trên môi :"Cô giáo, em mới 17 tuổi thôi, là độ tuổi vô ưu vô lo.

Khi bạn mười bảy tuổi, phiền não lớn nhất chính là thành tích thi của bạn có tốt hay không? Sau đó là crush có thích mình không ?

Khi bạn ở tuổi 27 nhìn lại, những điều đó có thể được coi là những phiền não không đáng chú ý.

Tưởng Thỏa sau khi bị mất trí nhớ thật ra hiểu rằng, những ngày tháng đó cô vì bệnh tình của cha mình mà bôn ba khắp nơi, sao cô có thể vui vẻ được. Mặc dù bây giờ cô không có những năm tháng ảm đạm trong đầu, nhưng chỉ riêng tưởng tượng thôi đã làm cô mệt mỏi.

Một lúc sau khi giờ học diễn xuất kết thúc, Tưởng Thϊếp cuối cùng cũng tới.

Nhìn thấy Tưởng Thϊếp, Tưởng Thỏa không nói hai lời đi lên ôm cậu một cái.

Huyết thống thân tình kỳ diệu ở chỗ, mặc dù hiện tại Tưởng Thϊếp thay đổi rất nhiều, nhưng Tưởng Thỏa vẫn xem cậu giống như đứa trẻ 12,13 tuổi năm xưa.

Đứa nhỏ tới còn tiện đường mua một túi đồ ăn siêu bự, nói rằng túi đồ này là mua cho chị gái.

Tưởng Thỏa thật sự rất vui vẻ, không uổng công cô yêu thương em mình như vậy.

Hôm nay Tưởng Thϊếp vẫn ăn mặc phong cách giản dị, áo thun trắng, quần cotton màu xám. Cả người mang theo vẻ đẹp trai ấm áp, cực kì giống nam thần trong mộng của phim thần tượng. Chỉ không gặp trong thời gian ngắn, Tưởng Thỏa phát hiện Tưởng Thϊếp đen đi một chút. Hóa ra sắp tới sẽ có một giải đấu bóng rổ ,vì vậy Tưởng Thỏa trích ra một khoảng thời gian để chơi bóng rổ.

"Trưa nay chị muốn ăn gì ?" Tưởng Thϊếp vừa nói vừa đem đống rau củ mới mua bỏ vào ngăn giữ tươi của tủ lạnh, cho một ít thịt vào ngăn đông lạnh.

Tưởng Thỏa tay cầm tài liệu miệng gặm đầu bút,không thèm để ý trả lời: "Chắc lão Vương cũng đã nói với em rồi đó, bây giờ tiêu chuẩn món ăn của chị là ít dầu ít muối không thịt, cho nên ăn cái gì cũng như nhau."

Nhất là cô vừa mới khỏi bệnh, nên chỉ ăn những món thanh đạm thôi.

Tưởng Thϊếp nhìn chị gái mình, cười nhẹ nhàng, trong mắt hoàn tràn đầy vẻ quan tâm, anh nói: "Em sẽ cố gắng nấu món nào ngon miệng, nhất định chị sẽ thích nó."

Tưởng Thϊếp cũng rất lo lắng khi biết chị mình bị viêm dạ dày cấp tính,nhưng bởi vì sợ Tưởng Thϊếp lo lắng nên sau khi xuất viện cô mới nói cho cậu.

Nhìn chị gái cắn bút nghiêm túc học tập trước mắt, trong lòng Tưởng Thϊếp tràn đầy thương tiếc.

Tưởng Thỏa nhìn tài liệu học tập một lát, thấy chóng hết cả đầu, chuyện học tập đối với cô mà nói thì là của nợ.

Lớp học diễn xuất sáng nay, bởi vì giáo viên vô cùng chuyên nghiệp nên cô mới gồng mình lên nghiêm túc nghe giảng. Nhưng không biết có phải có thiên phú đối với diễn xuất hay không, cô không hề gặp khó khăn gì. Bất tri bất giác tiết học đã trải qua 4 tiếng.

Cô vốn định mời cô giáo Trần một bữa cơm nhưng cô giáo Trần tỏ vẻ trong nhà thật sự có việc nên không thể cùng cô ăn một bữa cơm. Dù sao sắp tới Tưởng Thỏa đều theo học Trần Quân, có thể hẹn cùng ăn vào lúc khác.

Chị em lâu rồi không gặp, chắc chắn sẽ có rất nhiều đề tài để nói,chẳng qua đại đa số là Tưởng Thỏa lải nhải, Tưởng Thϊếp nghiêm túc nghe cô nói. Lâu lâu cậu sẽ gắp đồ ăn cho cô, ý nói là chị ăn một miếng đi rồi nói tiếp.

Sau khi ăn trưa xong, Tưởng Thỏa nghỉ ngơi hai tiếng rồi chuẩn bị tới lớp học bơi.

Tưởng Thỏa với trí nhớ dừng lại tuổi 17 thật sự khá bảo thủ, nghĩ đến việc mặc bikini để bơi lội, cô cảm thấy rất xấu hổ. Vi thế cô chọn một đồ bơi dài tay có cổ cao, phần thân trên được che kín mít nhưng phần dưới thì rất ngắn, chân dài thon trắng mịn lộ hẳn ra.

Lớp học bơi lội này diễn ra cả một buổi chiều vì thế cô dặn em trai đi chơi đâu đó đi.

Tưởng Thϊếp đưa Tưởng Thỏa đến trung tâm bơi lội, thấy chị mình đi vào cùng huấn luyện viên vào bể bơi thì quay về.

Bên ngoài của bể bơi chính là đường chạy điền kinh, tiếp đó là sân bóng rổ. Bây giờ là thời điểm thi đấu bóng rổ, Tưởng Thỏa làm người xem được một lúc thì bị lôi kéo vào thi đấu.

Tại đây, Tưởng Thỏa cũng bắt đầu chuẩn bị giờ học bơi của mình.

Vương Bối Phàm biết Tưởng Thỏa khá là bảo thủ nên đã tìm cho cô một nữ huấn luyện viên. Nhưng khi Tưởng Thỏa vừa mới khởi động xong, vị huấn luyện viên nôn nóng nói: "Xin lỗi, nhà tôi có chút việc, sợ rằng chiều nay không thể dạy cô."

Tưởng Thỏa vừa nghe đã biết. hóa ra cha của huấn luyện viên bị bệnh.

Nữ huấn luyện viên nói: "Tôi sẽ sắp xếp cho cô một nam huấn luyện viên khác, cô xem được không ? Thành thật xin lỗi cô."

Tưởng Thỏa cũng không có ý kiến gì, cô là một người thông tình đạt lý.

Sau khi được đồng ý, nữ huấn luyện viên đã đi tìm một huấn luyện viên mới. Trong thời gian rảnh rỗi, Tưởng Thỏa tiếp tục tập thể dục khởi động. Có rất ít người hơn Tưởng Thỏa nghĩ, có lẽ là do thời tiết lạnh. Có rất nhiều trẻ em học bơi bên cạnh, có vẻ mới lớp 1,lớp 2 gì đó.

Tưởng Thỏa nhìn xung quanh, không nói đến các soái ca sáu múi, ngay cả các mỹ nữ chân dài eo thon cũng không thấy.

Một lúc sau, nữ huấn luyện viên đem một huấn luyện viên khác trở lại.

Tưởng Thỏa đang khởi động nóng người, nhìn thấy người trước mặt thì choáng váng, trong lòng tự hỏi sau mà khéo thế.

Nữ huấn luyện viên với vẻ mặt xin lỗi nói với Tưởng Thỏa: "Tưởng Thỏa, đây là huấn luyện viên mới của chúng tôi - anh Phó. Anh ấy đã giành chức vô địch giải bơi lội tỉnh. Tôi tin rằng anh ấy chắc chắn sẽ mang đến cho cô trải nghiệm giảng dạy mới."

Huấn luyện viên Phó mặt mày hớn hở,cười cười đưa tay ra cho Tưởng Thỏa, chém gió không chớp mắt: "Xin chào, tôi là Phó Úy Tư, tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn khóa học bơi của cô. Hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ. "

Tưởng Thỏa không nhịn được trợn mắt, đánh vào bàn tay đang vươn ra của Phó Úy Tư.

Nữ huấn luyện viên không hiểu nhìn Tưởng Thỏa và hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

Tưởng Thỏa chưa kịp mở miệng, Phó Úy Tư đã nói: "Không sao, chúng tôi có quen biết nhau."

Nữ huấn luyện viên nghe vậy thì yên tâm :"Như thế thì tốt."

Nói xong rồi thấm thía vỗ bả vai Tưởng Thỏa: "Vậy cô cùng huấn luyện viên Phó học tập vui vẻ nha ~"

Tưởng Thỏa gào thét trong lòng.

Nhưng nhìn Phó Úy Tư bán thân cơ bụng tám múi cùng tuyến nhân ngư mê người, tim cô đạp nhanh hơn, theo bản năng liếc nhìn lần nữa.

🇻🇳🇻🇳Đôi lời của editor:🇻🇳🇻🇳

#1 Editor thấy mình đã không chuyên tâm với bộ này. Trong lòng đã tự kiểm điểm. Quyết tâm tập trung vào truyện.

Cảm ơn mọi người đã đọc truyện.Nếu thích truyện thì hãy vote và comment nhé !