Tình yêu. Tình yêu là một điều dại dột.
Cô thề sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa. Bởi lẽ cô ấy đã đánh mất hết tất cả hi vọng về hai chữ tình yêu này rồi, cô từ chối tin rằng một người phụ nữ giống cô ấy xứng đáng được yêu.
Lục Tân Ý đợi đến lượt mình tại quầy bán vé với hành lý bên cạnh, trái tim cô nhói lên.
Họ đã định dành kỳ nghỉ dài của mình trên một du thuyền. Có lẽ, chính số phận đã đưa cô đến đây. Nếu cô không ngây thơ như vậy, cô sẽ không bị tổn thương như thế này. Có phải cô đã làm điều gì đó tồi tệ trong kiếp trước nên bây giờ cô ấy phải chịu đựng những điều này?
Bảy năm bị lãng phí. Lạy Chúa! Cô đã lãng phí bảy năm với anh ta chỉ để phát hiện ra anh ta là một tên khốn lừa đảo nɠɵạı ŧìиɧ sau lưng cô! Làm thế nào mà anh có thể lừa cô trong suốt khoảng thời gian dài mà cô chẳng hề hay biết!
Tại sao cô không nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta sớm hơn?
Trách cô đã quá mù quáng và ngây thơ!
Họ không có đủ thời gian dành cho nhau vì cô nghĩ họ đều đang bận rộn với công việc của mình. Họ đã ngừng ăn tối cùng nhau vì anh nói anh không có thời gian. Anh ấy luôn về nhà muộn vì làm thêm giờ.
Còn cô gái, cô đã sai lầm khi tin vào lời nói dối của anh.
Không, anh không có thời gian dành cho cô vì anh bận rộn với cô gái khác. Anh bận đưa cô ta đi ăn tối trong khi cô phải ở nhà một mình. Và anh ta thậm chí về nhà muộn vì anh bận quan hệ với cô ta.
Chúa ơi, cô có thể ngu ngốc đến mức này sao?
Lục Tân Ý cảm thấy muốn khóc thật lớn rồi chết đi. Họ quen nhau từ nhỏ và anh ta đã lừa dối cô với người cô coi là bạn thân nhất, đối xử như em gái. Làm thế nào hai người bọn họ có thể phản bội lòng tin của cô? Mộng Thư là người đã thúc đẩy cô hẹn hò với Quan Nhất Quân. Cô cảm thấy như bị tát mạnh vào mặt.
Bạn trai bảy năm đã ngủ với người bạn thân nhất...
Cô đặc biệt chuẩn bị một ngày nghỉ để gây bất ngờ cho bạn trai trước khi họ đi nghỉ một tuần nhưng cô không ngờ rằng mình khi về nhà mới là người nhận được bất ngờ.
Khoảnh khắc cô bước vào căn hộ chung của anh và cô, bước chân như cứng lại khi nghe giọng nói của một người phụ nữ đang hét tên bạn trai mình. Tò mò và sợ hãi, cô lặng lẽ bước lên lầu và xoay núm cửa phòng ngủ. Tiếng thét sung sướиɠ đã biến thành nỗi kinh hoàng khi hai người nhìn thấy cô đứng ở ngưỡng cửa. Để cứu bản thân khỏi sự đau đớn và tổn thương hơn nữa, Lục Tân Ý đóng sầm cửa, chạy xuống cầu thang, lấy chiếc vali đã chuẩn bị của mình, chạy ra ngoài căn hộ vẫy một chiếc taxi.
Cô có thể nghe thấy tiếng họ hét lên nói cô dừng lại nhưng sai cô phải bận tâm chứ? Để nghe thêm lời giả dối? Điều đó sẽ không xảy ra. Cô đã thấy đủ và không cần phải nghe thêm về nó
Không cần bất cứ lời giải thích nào. Cô không bị mù và chắc chắn cũng chẳng bị ảo giác khi nhìn thấy Quan Nhất Quân đang quấn lấy người bạn thân nhất của mình trên chính chiếc giường của họ đêm qua. Gần mười giờ kể từ khi cô rời đi, có điều cô không thể tha thứ cho bản thân vì đã quá ngu ngốc
"Thưa cô? Đến lượt cô rồi." Người phụ nữ phía sau kéo cô ra khỏi suy nghĩ. Lục Tân Ý gật đầu cảm ơn và đi đến quầy bán vé.
"Ah, tôi muốn hoàn lại vé này. Có ổn không? Tôi vô tình mua hai vé." Cô hỏi người giao dịch.
Sau khi Lục Tân Ý hoàn lại tấm vé có lẽ thuộc về bạn trai cũ, cô lên đường lên tàu và tới cabin của mình. Trong khi giải nén hành lý, điện thoại của cô lại réo lên. Cô nhìn nó thật nhanh trước khi tắt nó đi và ném lại vào vali.
Quan Nhất Quân đã gọi cô lần thứ n. Cô suy nghĩ có nên trả lời nó để nghe lời giải thích từ anh. Nhưng chết tiệt! Cảnh tượng kia đã được khắc sâu trong não cô!
"Tôi sẽ không bao giờ yêu một lần nữa. Tôi thề" Lục Tân Ý tự hứa với mình. Cô không bao giờ có thể chịu đựng để trái tim mình tan vỡ một lần nữa.
Những giọt nước mắt cô cố kìm nén trong suốt những giờ qua đã vỡ òa khi cô để cơ thể mình rơi xuống giường. Cô nằm đó và lặng lẽ nức nở trước sự ngu ngốc của mình. Dường như định mệnh không đứng về phía cô, cuộc sống của cô sẽ không thể tốt hơn sao?
Một đứa trẻ mồ côi từ năm tám tuổi và được những người họ hàng khác nhau chăm sóc, cô không biết tình yêu là gì kể từ khi cha mẹ cô qua đời. Cô biết chắc rằng sau chuyến đi này, cô sẽ trở thành người vô gia cư và thất nghiệp.
Quan Nhất Quân là chủ sở hữu căn hộ mà họ đang chung sống. Còn người bạn thân cũ của cô, Mộng Thư lại là cấp trên của cô tại nơi làm việc. Làm thế quái nào cô có thể bắt đầu cuộc sống mới mà không có họ?