Editor: Ngạn Tịnh.
Lúc Tần Thanh bước ra sắc mặt đã bình thường, anh nhìn Lục Nhất Lan, sợ vị này lại hỏi ra vấn đề gì nữa, nhưng mãi sau đó, cô vẫn luôn rất yên tĩnh.
Chỉ là lẳng lặng ăn bánh kem, rồi mới giúp Tần Thanh cắt bánh kem.
Ăn xong cũng đã gần ba giờ chiều, Lục Nhất Lan có chút no căng, cô đứng lên, “Tớ đi nói lời tạm biệt với dì một tiếng.”
“Không cần.” Tần Thanh thu dọn chén đũa trên bàn, “Mẹ tớ ăn xong chắc đi ngủ rồi, cậu trực tiếp nói lời tạm biệt với tớ là được rồi.”
Lục Nhất Lan: “...”
Tần Thanh nháy mắt liền hoàn hồn, dường như phát hiện bản thân đã nói lời gì không nên nói, giãy giụa suy nghĩ giải thích, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ.
“Được rồi, vậy tạm biệt cậu, tớ về đây.”
Lục Nhất Lan đứng lên, môi khẽ nhếch, Tần Thanh nhìn bộ dáng này của cô, lập tức mở miệng, “Tớ tiễn cậu.”
Anh lập tức lên trước giúp cô xách cặp sách, chân dài dẫn theo Lục Nhất Lan tới cửa, gió nhẹ từng trận, Tần Thanh quan tâm một chút, “Cậu biết đường đi chứ?”
“Tớ biết.” Lục Nhất Lan cúi đầu, qua một lúc lâu, cô vẫn chưa động chân.
Tần Thanh liền hỏi một câu, “Không phải cậu muốn về sao?”
“...”
Không khí đột nhiên trở nên xấu hổ, Lục Nhất Lan có chút cứng đờ, Tần Thanh nhìn bóng lưng không quá tự nhiên của cô, bỗng nhiên rất muốn vứt cho mình mấy cái tát.
Lục Nhất Lan hít sâu một hơi, “Tớ có quà tặng cậu.”
Một loại vui sướиɠ bất ngờ nổ tung trong lòng, Tần Thanh có chút kinh ngạc, Lục Nhất Lan đã lấy hộp quà ra, là một chiếc hộp khá xinh xắn.
“Tặng cậu, tớ về đây.” Lục Nhất Lan nói xong liền chạy lên trước.
Tần Thanh theo bản năng gọi cô lại, “Tô Tiểu Tiểu.”
Lục Nhất Lan nghe xong, lại không dừng lại. Trong lúc cô chạy về phía trước khóe môi không nhịn được cong lên, có lẽ, Tần Thanh hẳn là... Có chút động lòng rồi.
Bóng dáng cô gái trẻ đạp xe lướt nhanh, Tần Thanh cầm hộp quà xinh xắn trong tay, có chút không biết làm sao.
Rất nhanh, anh vào nhà.
Bà Tần ngồi trên sô pha cắn hạt dưa, “A, cậu đừng tìm mẹ tớ, mẹ tớ ăn xong thích ngủ, cậu muốn chào tạm biệt, trực tiếp tìm tớ ~ tớ là có sẵn!”
“A, Tần Thanh, nói cho mẹ biết, con học bôi nhọ mẹ từ bao giờ vậy.”
“...”
“Mẹ vốn dĩ rất thích ngủ.”
“Con lại đây, đứa bé hư hỏng này, còn dám tranh luận với mẹ.”
Tần Thanh bỏ bánh kem còn lại vào trong tủ lạnh, “Con nhớ rõ ràng, ngày thường mẹ thích nhất gọi con là con trai thông minh đẹp trai à, con trai thông minh đẹp trai ơi, bây giờ xem xét thấy cảm xúc của mẹ không tốt, con sẽ không truy xét việc mẹ gọi con là đứa bé hư hỏng.”
“Con yêu đương thành tinh luôn rồi đúng không!”
Tần Thanh vốn dĩ muốn vào phòng, ở cửa, anh ngừng lại, “Con còn không có yêu sớm.”
“Trong tay con là cái gì?”
“Là quà của một bạn nữ cùng lớp bình thường.”
‘Cạch’ một tiếng, cửa khóa, bà Tần không tiếng động nở nụ cười, quà? Bà còn chưa từng nhìn thấy Tần Thanh nhận quà của ai đâu.
Trừ Tô Tiểu Tiểu ra, vẫn là Tô Tiểu Tiểu.
Thích một người còn kỳ lạ như vậy, sau này chịu thiệt cũng ráng mà gánh nha con.
Chỉ là----
Bà lấy di động ra, tràn ngập cảm kích gửi tin nhắn cho Lục Nhất Lan.
“Cảm ơn cháu nha Tiểu Tiểu, cảm ơn món quà của cháu, Tần Thanh rất vui vẻ, thật lâu rồi chưa từng thấy nó vui vẻ như vậy.”
Bên này Lục Nhất Lan còn chưa về tới nhà, bên kia Tần Thanh đang ở trên giường mở hộp quà.
Anh rất ít khi khẩn trương đến thế.
Anh tự nói với mình, đây chỉ là một cái hộp, hình vuông, màu tím, bề ngoài là những hình hoa nhỏ nhỏ xinh xinh, chỉ cần cắt bỏ dây nơ là biết bên trong là thứ gì.
Chỉ là, đây là quà Lục Nhất Lan tặng.
Anh hơi mím mím môi, rồi mới bắt đầu mở quà, chiếc nơ hình con bướm rất quật cường, anh cởi mười mấy phút, cuối cùng vẫn không cởi ra được.