[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 10: Lớp trưởng đại nhân cao lãnh (8)

Edit: Thiên Diệp

Beta: Ngạn Tịnh

Ai là tiểu thư phiền phức a~, đáp án này... Dường như vẫn luôn ở trong lòng.

Nhịn không được nở nụ cười, Lục Nhất Lan cất di động của mình vào, có chút si ngốc nhìn Tần Thanh ở bên kia.

Anh thật soái a, lúc trước lúc sáng tạo ra anh, không có nghĩ tới, một anh chàng nam phụ, thế nhưng còn xuất sắc hơn cả nam chính.

Liếc mắt một cái nhìn qua, càng có thể nhìn ra thanh trần vô song tới.

Có lẽ là ánh mắt của Lục Nhất Lan quá mức nóng cháy, Tần Thanh cảm giác phía sau lưng mình có chút kì lạ, anh quay đầu lại thì vừa phát hiện vị kia đang dùng một loại ánh mắt thần kì nhìn anh.

Cái loại ánh mắt này phảng phất như kiểu Chúa sáng thế nhìn con cái mình sáng dựng nên, sau khi nghĩ đến đây, mặt Tần Thanh lập tức biến thành đen, cái cô Tô Tiểu Tiểu này rốt cuộc đang yy cái quái gì vậy, tình cảm lại mãnh liệt mê mẩn như thế.

Thầy giáo trên bục vẫn đang say sưa giảng bài, chỉ là không biết vì sao, Tần Thanh cảm giác tiếng nói truyền vào tai mình ngày càng ít đi.

Khuôn miệng của thầy giáo lúc đóng lúc mở, trong đầu anh dần dần ảo giác ra gương mặt của một người khác.

Tô Tiểu Tiểu.

Cô không biết sợ vọt tới trước mặt anh, mỉm cười liếc mắt nhìn, "Tần Thanh, tớ thích cậu."

Âm thanh bút rơi trên mặt đất làm anh bừng tỉnh, Tần Thanh có chút cứng đờ, anh vừa mới suy nghĩ cái gì vậy!

Xoay người tựa như ăn trộm, nhìn sang phía bên kia, liền đối diện với đôi mắt của cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Lục Nhất Lan nhìn Tần Thanh, không tiếng động nói.

"Này, Tần Thanh, buổi chiều không đi học, có hẹn không?"

"......"

Anh cảm giác trong lòng bỗng nhiên tràn ngập một cổ vui sướиɠ, nhưng vì nội tâm cường đại anh phải đè xuống bộ dáng muốn tươi cười.

"Không, không hẹn."

"Vậy hẹn nha!"

Cuối cùng nam thần chỉ dùng một ngón tay đang xoay bút ra dấu kết thúc đoạn đối thoại này.

Tự nhiên, Lục Nhất Lan cảm thấy, Tần Thanh vẫn luôn sống ở thế giới xa xôi không thể với tới kia, đã sắp biến thành một người thường dính khói lửa nhân gian.

Anh dao động.

Tất cả bắt đầu của tình yêu, chính là tự mình dao động, và do đối phương chủ động.

Giữa trưa vào lúc tan học, Tô Vãn Vãn định mời Tần Thanh đi ra ngoài ăn cơm, Lục Nhất Lan cũng vừa muốn đến chỗ Tần Thanh, chợt cô dừng lại.

Thật ra cô cũng muốn nhìn một chút, trước mặt cô và nữ chính, Tần Thanh sẽ chọn ai.

Giọng nói ngọt ngào của Tô Vãn Vãn lọt vào tai, phảng phất tươi đẹp như ánh mặt trời, "Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi, khó mới có được buổi chiều không đi học đó."

Lục Nhất Lan nhìn ra, Tần Thanh là đang chần chờ.

Ngón tay thon dài của anh đặt ở trên cặp sách, nhìn lên đồng hồ, Lục Nhất Lan nhìn anh.

"Đi thôi, tất cả mọi người đều chờ cậu đấy, lớp trưởng."

"Vậy đi thôi."

Tần Thanh hai ba động tác liền thu dọn xong cặp sách, yên lặng đi theo Tô Vãn Vãn, bóng dáng anh phảng phất như một bộ tranh Phong Quang tễ nguyệt.

Lục Nhất Lan kinh ngạc trong chốc lát, rồi mới cúi đầu nở nụ cười.

Cô đã quá xem trọng chính mình rồi.

Cho dù là đã có dự đoán trước, đối với tình yêu đơn phương dài đến n năm của Tần Thanh, vẫn là một chữ thua.

Tần Thanh đi theo Tô Vãn Vãn bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt kia của Tô Tiểu Tiểu, mang theo chút hơi hơi kinh ngạc, biểu tình nhìn thật ngu, nhưng không biết vì sao, anh thế nhưng lại cảm thấy có chút... Đau lòng.

Nhìn Tần Thanh như đi vào cõi thần tiên, Tô Vãn Vãn cảm thấy thực không thể tưởng tượng, cô khụ khụ hai tiếng, "Lớp trưởng, cậu có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì." Cúi đầu, Tần Thanh không nói chuyện nữa.

Cái gọi là vài người liên hoan, chính là mời những bạn học vẫn luôn cùng một lớp trong ba năm cấp ba tụ tập chơi đùa mà thôi.

Đông Thần nâng chén, "Tớ cùng Vãn Vãn cũng rất có duyên, chúng tớ đã quen mười mấy năm."

Người chung quanh tất cả đều ồn ào, nói họ là lang kỵ trúc mã, triền giường vòng thanh mai, hai người sau này khẳng định là sẽ ở bên nhau.

Đông Thần rất đắc ý, nâng chén hỏi Tần Thanh ——