Trác gia phá sản, Trác Nhất Thần hiện giờ không xu dính túi, gã trực tiếp ăn vạ Phó Tuyết Tình, đuổi thế nào cũng không chịu đi. Phó Tuyết Tình ủy khuất mà khóc ròng: "Sao anh lại biến thành như vậy? Không phải anh nói muốn cả đời đối tốt với tôi, cả đời bảo hộ tôi sao? Kết quả đâu? Hiện tại đến cả anh cũng muốn khi dễ tôi?"
Trác Nhất Thần lúc này mới nhìn lướt qua quần áo ả, thuận miệng hỏi: "Ai khi dễ cô?"
"Còn không phải mấy kẻ não tàn trong trường? Thấy Trác Phong khảo Trạng Nguyên liền tôn hắn ta thành thần thành thánh, Trác Phong còn chưa nói gì bọn họ đã làm vậy. Sớm biết sẽ xảy ra chuyện thế này lúc trước tôi nhất định tránh Trác Phong thật xa, hiện tại không dám ra cửa, anh nói tôi nên làm cái gì bây giờ? Đều tại anh hết, nếu đã quyết định đối phó Trác Phong thì vì cái gì không trực tiếp làm cho hắn không còn cách xoay người? Nếu là không đối phó được hắn, thì dứt khoát đừng tới trêu chọc hắn, anh là đồ không biết tự lượng sức!!! Anh liên lụy tôi khiến tôi bị khi dễ thành như vậy rồi mà còn mặt dày đến đây trách cứ tôi? Anh còn lương tâm không?"
Trác Nhất Thần vừa nghe tới tên Trác Phong, biểu tình âm trầm muốn mệnh, cố tình Phó Tuyết Tình còn đứng đó lải nhải lải nhải, gã nắm chặt chiếc bật lửa trong tay khắc chế tức giận, nhưng vô dụng, gã chỉ cảm thấy như có một đám ruồi bọ ghê tởm đang ong ong ong bên tai, nhất thời bạo nộ, đứng bật dậy bóp chặt cổ Phó Tuyết Tình, âm ngoan trừng ả, "Câm miệng! Hết thảy đều là vì cô mà ra, nếu không vì cô, hiện tại tôi còn là Trác gia đại thiếu gia, Trác thị cũng là xí nghiệp đệ nhất thành phố này! Hiện tại ba mẹ tôi đều bị nhốt lại, cô còn dám chỉ trích tôi? Mẹ tôi nói quả nhiên không sai, cô chính là sao chổi, khắc chết cả nhà mình rồi lại tới khắc tôi, người liên quan đến cô đều không có ngày lành! Nếu không phải vì cô, tôi có thể biến thành bộ dạng này sao?! Hả?!!!"
"Trác...... Nhất Thần... buông... buông ra... buông tôi ra!" Phó Tuyết Tình liều mạng giãy giụa, kinh hãi trừng lớn mắt, gian nan nói, "Xin... xin anh... buông tay... ra......"
Trác Nhất Thần phục hồi tinh thần, nhìn ả sợ hãi tột độ mới vừa lòng cười cười buông ả xuống, vỗ vỗ mặt ả nói: "Sớm nghe lời không phải tốt sao? Tôi vẫn luôn thích em, đương nhiên muốn ở bên em cả đời, em nói có phải hay không?"
"Khụ khụ... phải... phải......" Phó Tuyết Tình xụi lơ nằm trong lòng gã không dám động đậy, một tay ôm cổ không ngừng ho khan, sợ tới mức toàn thân phát run. Ả nhớ tới Trác phu nhân, bà ta là bệnh tâm thần, Trác Nhất Thần cũng là, ả không muốn ở cùng bệnh tâm thần, nhưng, nhưng Trác Nhất Thần thật đáng sợ, thật quá đáng sợ!!!
Lúc này Trác Nhất Thần âm u nói: "Bất quá, em nói không sai, là Trác Phong làm hại chúng ta. Nếu không phải hắn, sẽ không có người hack vào máy tính của ba ba, sẽ không có ai tìm được phần chứng cứ đó. Trên mạng nháo lớn đến vậy, nhất định là do hắn đứng sau lưng xúi giục, là hắn tìm người lăng xê, nếu không thì làm gì có ai vì việc nhỏ này mà nhằm vào chúng ta? Chúng ta phải trả thù hắn! Làm hắn sống không bằng chết!"
Phó Tuyết Tình rùng mình, run rấy hỏi: "Sao...... trả...... trả thù...... thế nào?"
Trác Nhất Thần nhẹ nhàng vuốt ve tóc ả, đưa miệng tới gần tai ả thì thầm: "Em đi câu dẫn hắn, vu tội hắn cưỡиɠ ɠiαи......"
"Cái gì?!" Phó Tuyết Tình lập tức đẩy gã ta, vội vàng lắc đầu nguây nguẩy, "Không! Không được! Tôi không thể!!!"
"Không thể?" Trác Nhất Thần cười lạnh nhìn ả, "Cô cho rằng tôi không biết cô lấy đâu ra tiền? Mệt tôi còn tưởng cô biết tự lập tự cường đi ra ngoài làm công kiếm sống, nguyên lai cô ở trước mặt tôi đều là giả thanh cao, vừa quay đầu liền bò lên giường một lão già! Sớm biết cô phạm tiện, lúc trước tôi nên dùng tiền bao dưỡng cô, việc gì phải coi cô đương bảo bối, còn vì theo đuổi cô làm hại cả nhà biến thành như vậy?"
Phó Tuyết Tình lập tức trắng mặt, cắn môi chối cãi: "Cái gì mà lão già? Đó là bạn trai tôi, anh ấy năm nay mới ba mươi lăm tuổi."
"A, tuổi gần gấp đôi còn không tính già? Phó Tuyết Tình, cô giỏi lắm, tôi vừa gặp rắc rồi liền lập tức tìm được tên đàn ông khác. Cốt khí của cô đâu? Kiêu ngạo của cô đâu?"
Phó Tuyết Tình tức giận đến nói không lựa lời, "Tôi không có biện pháp! Tôi không còn gì hết, tất cả mọi người khi dễ tôi, tôi có thể làm sao bây giờ? Anh ấy yêu tôi, bảo hộ tôi, quan tâm chăm sóc tôi, tôi đương nhiên nguyện ý kết giao, chẳng lẽ muốn tôi chờ anh? Anh đã làm những gì? Liên lụy tôi bị mọi người mắng chửi, kêu tôi dọn ra khỏi cô nhi viện lại không thể chiếu cố tôi, anh thậm chí còn bị bệnh tâm thần! Chẳng lẽ tôi không nên lựa chọn người càng tốt sao? Tình yêu không phải chiếm hữu, nếu anh thực sự yêu tôi thì nên buông tay cho tôi tìm hạnh phúc!"
Trác Nhất Thần quăng ả một bạt tai, lạnh lùng nói, "Đúng! Tôi có bệnh tâm thần, tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không tôi cũng không biết mình sẽ làm cái gì đâu. Lập tức gọi điện chia tay lão già kia, cô còn dám thông đồng người khác, tôi lập tức gϊếŧ cô!"
Phó Tuyết Tình sợ hãi co rụt thân thể, dũng khí vừa phồng lên ban nãy đều tiêu tán, bò đến trong một góc tường khóc lóc lấy di động ra gọi cho "bạn trai". Ai ngờ ả gọi mấy lần đều không có ai bắt máy, qua một hồi lâu ả mới phản ứng lại, đây là bị kéo vào sổ đen. Bởi vì ả thi đại học chỉ được hơn hai trăm điểm? Hay là bởi vì ả bị khi dễ khiến anh ta mất mặt? Vì cái gì cố tình vứt bỏ ả ngay thời điểm ả bất lực nhất? Hiện giờ Trác Nhất Thần đã biến thành ma quỷ, ả còn phải làm sao mới thoát được ma chuởng của gã?
Trác Nhất Thần cùng Phó Tuyết Tình từ hoan hỉ oan gia biến thành si nam oán nữ, đến giờ thì hoàn toàn trở thành kẻ thù, cả hai đều căm hận đối phương. Nhưng quá khứ tương đồng lại gắt gao cột họ vào cùng nhau, đều không cam lòng mà muốn tuyệt địa xoay người. Ngay lúc hai người gần như không còn tiền mua cơm, lại nghe được tin tức mới nhất về Trác Phong.
Trác Phong trở thành Trạng Nguyên tỉnh, cũng nổi danh toàn quốc, cao trung tư nhân khen thưởng hắn hai mươi vạn nguyên tiền thưởng, tỉnh thành khen thưởng hắn mười vạn nguyên, nếu hắn tiến vào học phủ đệ nhất cả nước học tập, cao trung tư nhân sẽ lại khen thưởng hắn mười vạn nguyên. Mà bởi vì hắn được thật nhiều người biết đến và yêu thíhc, một công ty điền sản quyết định đưa tặng hắn một căn nhà, chờ hắn tới thủ đô xử lý thủ tục là có thể tiếp nhận căn nhà!
Nếu là lúc trước, một căn nhà ở thủ đô đối với Trác Nhất Thần cùng Phó Tuyết Tình tới nói đều không tính thứ gì, nhưng hiện tại bọn họ cả cơm cũng sắp không có mà ăn, Trác Phong thế nhưng lập tức có được mấy chục vạn gởi ngân hàng, còn cả bất động sản tại thủ đô. Nếu nói Trác Phong là cô nhi nghịch tập, sắp sửa trở thành nhân sinh người thắng, hai người họ chính là "thiên chi kiêu tử" ngã xuống bụi bậm, thành chuột chạy qua đường người người đòi đánh. Loại đối lập này họ có thể cam tâm sao? Cái loại cảm giác ghen ghét tựa như rắn độc ăn mòn cả hai, làm cho phần âm u sâu nhất trong đáy lòng bọn họ bị phóng thích.
Phó Tuyết Tình rốt cuộc đáp ứng cùng Trác Nhất Thần liên thủ, bọn họ từ vài lần án kiện trước đã đạt được dẫn dắt, cũng tra tìm các trường hợp tương quan, chỉ cần an bài đến thiên y vô phùng, bọn họ có thể đổ oan Trác Phong cưỡиɠ ɠiαи. Lấy tiền đồ cẩm tú hiện tại, Trác Phong nhất định sẽ không dám để bọn họ nháo lớn, như thế là họ có thể yên chí tống tiền hắn, đoạt lấy toàn bộ những gì hắn đang có, thậm chí có thể đem hắn trở thành phiếu cơm trường kỳ!
Hai người càng bàn bạc càng cảm thấy kế hoạch nhất định sẽ thành công, thấy Trác Phong đã xin nghỉ việc ở cửa hàng sủng vật chuẩn bị đi thủ đô, bọn họ không dám trì hoãn nữa, chọn một đêm mưa không dễ bị cameras theo dõi bắt được hình ảnh, cả hai liền lén lút chạy tới cạy khóa xâm nhập vào nhà Trác Phong!
001 đúng lúc nhắc nhở,【Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ: Giúp Trác Phong né tránh mưu kế của Trác Nhất Thần cùng Phó Tuyết Tình. Khen thưởng: Nhiệm vụ hoàn thành, đạt được giải độc đan, có thể giải trừ mọi loại xuân dược, 3 điểm nguyện lực. Trừng phạt: Nhiệm vụ thất bại, ký chủ bị dục hỏa đốt người ba ngày. 】
Tô Viên Viên run run lỗ tai, đứng bật dậy nhảy khỏi bàn sách, thẹn quá thành giận nói:【Cái quái gì thế? Dục hỏa cái gì? Ngươi không biết ta còn là bảo bảo sao?!】
001 an tĩnh như gà, Tô Viên Viên tức giận xoay hai vòng tại chỗ, quyết định gậy ông đập lưng ông, xuân dược gì đó để cho bọn họ tự mình nhấm nháp đi thôi! Trác Phong thấy nàng trạng thái không đúng, quan tâm hỏi: "Có chuyện gì vậy? Không thoải mái sao?"
Tô Viên Viên lắc đầu, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nhỏ giọng nói: "Trác Nhất Thần cùng Phó Tuyết Tình tới, ngươi đừng lên tiếng, để ta đi đối phó bọn họ!"
Trác Phong nhíu mày, đứng dậy nói: "Để ta đi đi, bọn họ tới không có ý tốt, đừng để bị bọn họ phát hiện ngươi dị thường."
"Không được, không được, bọn họ mang theo xuân dược tới, chính là muốn hại ngươi, ngươi nhất quyết không thể lộ diện." Tô Viên Viên nhìn xung quanh một chút, chỉ chỉ cửa sổ, "Ngươi dứt khoát trốn ra ngoài trước đi, chờ ta giải quyết bọn họ liền đi kêu ngươi."
"Xuân dược?" Trác Phong vẻ mặt vô cùng quái dị.
Tô Viên Viên vỗ vỗ chân hắn, không cao hứng nói: "Sao ngươi còn chưa đi đi? Chẳng lẽ muốn chờ Phó Tuyết Tình tiến vào rồi cùng cô ta......"
"Không có, không có, ta đi ngay, lập tức đi ngay!" Trác Phong dở khóc dở cười ngắt lời nàng, sợ nàng nói ra mấy từ ngữ linh tinh kỳ kỳ quái quái, cầm áo mưa nhảy ra cửa sổ sau nhà, nhỏ giọng dặn dò, "Ngươi phải cẩn thận, có việc kêu ta, ta sẽ tới giúp ngươi."
"Biết, biết rồi, khố lắm, nói mãi!" Tô Viên Viên nghe thấy hai người kia đã lặng lẽ đi tới cửa, liền chạy tới vận kim hệ pháp thuật biến khóa cửa thành một khối sắt kín, ghé tai lắng nghe xem bọn họ tính toán làm gì.
Trác Nhất Thần tự nhận kỹ năng cạy khóa học ở trại giáo dục cải tạo rất không tồi, nhưng gã cạy hơn mười phút, phế sức chín trâu hai hổ vẫn cạy không nổi, không khỏi có chút nóng nảy, "Không đúng lắm, có phải chúng ta bị phát hiện?"
Phó Tuyết Tình vội nói: "Vậy nhanh chạy đi thôi, chúng ta nghĩ biện pháp lừa hắn đến địa phương khác đi, ở chỗ này ta sợ hắn kêu hàng xóm tới."
"Kêu tới mới càng tốt, đến lúc đó hắn không còn đường chối cãi, chỉ có thể đi ngồi tù." Trác Nhất Thần móc ra một viên thuốc thình lình nhét vào miệng Phó Tuyết Tình, nâng cằm ả cưỡng bách ả nuốt xuống, lạnh nhạt nói, "Mềm không được thì mạnh bạo, cô mau gõ cửa xin Trác Phong giúp đỡ, nói cô bị khi dễ cầu hắn hỗ trợ, cầu hắn tha thứ, mau đi!"
Phó Tuyết Tình kinh hãi trợn tròn mắt nhìn hắn, "Anh cho tôi ăn cái gì? Cái kia không phải để Trác Phong ăn sao?"
"Tổng cộng hai viên, hai người mỗi người một viên. Cô cho rằng giả bộ là có thể lừa gạt được Trác Phong? Hắn ta rất thông minh, nếu không phải chuyện chân thật phát sinh, hắn ta có thể nhận sao? Dù sao thì giường ai cô đều có thể bò, để cô bò giường người cô thích lúc trước thì ổn rồi, tiện nghi cho cô."
"Anh! Anh sao có thể làm vậy?!!!"
"Nhanh làm đi, bằng không tôi gϊếŧ cô!" Trác Nhất Thần hung ác uy hϊếp.
Phó Tuyết Tình không dám phản kháng, cảm giác thân thể dần dần nóng lên, ả quẹt nước mắt tiến lên dùng sức gõ cửa. Trong tay kia nắm chặt viên thuốc còn lại, chỉ cần Trác Phong mở cửa ra, ae liền xuất kỳ bất ý nhét vào trong miệng hắn, đến lúc đó ả cùng Trác Nhất Thần có hai người, không lo không thể khống chế Trác Phong bị dược lực ảnh hưởng. Chuyện tiếp theo tự nhiên sẽ là nước chảy thành sông. Bị ép buộc làm sự tình xấu hổ này, trong lòng Phó Tuyết tràn đầy cảm giác khuất nhục. Nhưng nghĩ đến đám người khi dễ mình đều sùng bái Trác Phong như vậy, ả lại ẩn ẩn sinh ra một loại kɧoáı ©ảʍ biếи ŧɦái.
Các người mở to mắt ra mà nhìn đi, nam thần các người truy phủng sẽ lập tức trở thành nô ɭệ của bản tiểu thư! Nhanh! Sẽ nhanh thôi!!!