Trọng Sinh Giới Giải Trí: Nữ Boss Phản Diện Trở Về

Chương 54: Đang lo lắng cho tôi à?

Editor: Na + Beta: Hy

Đoàn người nhìn nhau, không ai nói gì. Vì không có những cuộc tán gẫu gián đoạn nên xe lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới rừng; trên mặt Cố Quân hiện lên vẻ mệt mỏi, nhìn phong cảnh lướt nhanh ngoài cửa kính. Hiện tại Cố Gia đã bắt đầu hành động, mặc dù ngoài miệng ai cũng luôn bảo mặc kệ Cố Thanh Mâu, nhưng dù sao cô cũng là con cháu trong nhà, nói bỏ mặc thì làm sao đành.

Lúc bà nội Cố nhìn thấy hình ảnh cuối trên truyền hình trực tiếp là vết máu đỏ trước lều của Cố Thanh Mâu, liền lập tức rơi vào hôn mê bất tỉnh.

Nghĩ đến tình huống trong nhà và sự việc Cố Thanh Mâu có thể gặp phải hiện giờ, lông mày trên trán Cố Quân nhíu chặt, trong lòng một mảng lo âu.

"Tốt, tới nơi rồi, mọi người xuống xe nào!", đạo diễn mở miệng nói với hai người, dứt lời liền trực tiếp mở cửa bước khỏi xe. Tìm hiểu tình hình xung quanh một chút, sau đó mới đưa đội cứu viện bên ngoài vào hành động.

Sau khi đám người Cố Quân từ trên xe bước xuống, nhân viên làm công tác canh giữ bên ngoài rừng rậm liền tiến tới:

"Chúng tôi đã tìm kiếm rất lâu, nhưng không lần theo tín hiệu của họ được. Trong rừng rậm này chắc chắn còn có nhóm người khác ẩn náu."

"Không sao, việc tìm kiếm trong rừng rậm này chả khác gì so với mò kim đáy biển. Cây cối bên trong đều phát triển với hình dạng gần giống nhau, dựa vào hình ảnh cuối trên truyền hình trực tiếp thì rất khó cho chúng ta lần ra vị trí họ cắm trại."

"..."

Bầu không khí có vẻ trầm trọng, họ đều nhíu chặt mày. Ai nói gì, đến cuối cùng đều trầm mặc. Chung quy cũng không biết nên làm gì bây giờ!

Cố Quân thấy vậy liền mở miệng nói với đội cứu viện phía sau:

"Hiện tại tình huống cơ bản chắc các anh đã nắm rõ, việc cứu người là quan trọng nhất. Bây giờ, tôi và các anh đi vào, bên trong có em gái tôi. Tôi muốn đảm bảo mọi người đều được bình an trở ra!"

"Tôi cũng muốn đi!", Hướng Ngọc Tuyết ở cạnh bên mở miệng, trên mặt không có chút gì sợ hãi.

Điều này làm cho Cố Quân nhìn cô ta lâu hơn.

Đạo diễn đứng cạnh nhíu mày nhăn trán, miệng há to nhưng lại không biết nói gì cho được, cuối cùng im lặng lắc đầu.

Sau khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, đội cứu viện mang hai người Cố Quân và Hướng Ngọc Tuyết đi vào.

- ---

Ngay lúc này trong rừng, một dáng người đang ung dung từ tốn bước đi. Quần áo trên người đều bị máu tươi nhuộm đỏ, vì đã khá lâu, màu máu đã chuyển sang đỏ sậm, từ đằng xa trông thấy có vẻ dọa người.

Bản thân Cố Thanh Mâu ngược lại không để tâm đến chuyện này, bước đi nhanh đến chỗ cắm trại lúc trước.

Từ xa nhìn tới trông thấy chỗ nào quanh trại cũng lộn xộn, đồ vật ngã phải ngã trái, rơi rộng trên mặt đất. Chuyện gì xảy ra trước kia tại đây, nhìn thoáng qua đều có thể đoán được.

"Kí chủ, cô không nóng nảy sao ( ̄  ̄|||)? Lúc...", 115 nói chưa hết câu đã bị Cố Thanh Mâu chặn ngang.

"Quần áo hôi quá!", Cố Thanh Mâu mở miệng đồng thời nhíu mày. Hiển nhiên cô cũng không thích quần áo dính máu mặc trên người mình.

Cố Thanh Mâu trực tiếp chui vào trong lều của mình, bắt đầu thay quần áo.

Cho đến khi xung quanh truyền đến tiếng bước chân, cô phản xạ gần như có điều kiện quay đầu lại, tay theo bản năng bảo vệ chỗ quan trọng của mình. Vẻ mặt đề phòng còn chưa bày ra đã lập tức biến thành kinh ngạc.

"Thanh Mâu!", Tô Huyền không suy nghĩ nhiều, trực tiếp nhào qua ôm lấy cô. Giọng nói vì nghẹn ngào mà mang theo nức nở.

"Huhuhu, tôi còn nghĩ là sẽ không được gặp lại cô. Tôi tìm cô lâu như vậy, họ cũng không thấy đâu. Thành ra nơi này chỉ có mình tôi, mà tôi không liên lạc được với bên ngoài, chỉ có thể ngồi chờ ở nơi này đợi cô trở lại. Tôi tin tưởng nhất định cô sẽ không có chuyện gì."

Khi chỉ có mình bản thân Tô Huyền còn có thể kiên cường, nhưng sau khi nhìn thấy Thanh Mâu, rốt cuộc Tô Huyền không chịu nổi, liền rơi nước mắt.

Cố Thanh Mâu vỗ lưng của cô ta, vẻ mặt dịu hòa, khóe môi cười mỉm mở miệng:

"Chị thật đáng yêu nha, đây là lí do chị lo lắng cho tôi sao?"

"Tôi có thể cảm nhận được."

______ Tiểu Kịch Trường ______

Mộ Chỉ Dạ: Meow meow meow, bảo bối vậy mà lại đi ôm người khác, cô ấy không còn cần tôi nữa (╥﹏╥)

Thanh Mâu: Tôi rất khoan dung đối với người đẹp, ngoại trừ anh thôi, hừ! ヾ(  ̄O ̄)ツ