Chỗ Dựa (Chống Lưng)

Chương 27

Bị trói trên bàn phẫu thuật, Nghiêm Noãn chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, máu toàn thân như đang chảy ngược.

Ánh đèn ảm đạm lại yếu ớt trên đỉnh đầu đan xen với ánh đèn xanh lam ở bốn phía. Tiếng nhạc khủng bố vờn quanh. Hai tên “quỷ” bắt cô tới đây đang cầm dao, cười âm hiểm tiến tới gần…

Nghiêm Noãn cảm giác mình đã bị mất tiếng, có kêu thế nào cũng không phát ra tiếng được. Không biết từ khi nào, nước mắt cô bị dọa chảy ra, chảy mãi không ngừng.

Cái cảm giác sợ hãi đến cực hạn này làm cô quên mất lúc đến mình đã xây dựng tâm lý sắt đá. Đây chỉ là chương trình, đây chỉ là chương trình….. Không, đây không phải là chương trình, nó rất giống như thật. Cô không thể nào làm bản thân bình tĩnh được.

Cô nhớ lại năm đó, mình cũng nằm trên bàn phẫu thuật như này, cũng là con dao phẫu thuật lạnh lẽo. Cái cảm giác chết lặng đau tận xương tủy một lần nữa bị đánh thức…

Ngay khi cảm xúc của cô gần như sụp đổ thì cánh cửa treo đầu lâu đột nhiên bị người nào đó mạnh mẽ đá văng.

Hai tên “quỷ” ngừng động tác lại, cực kỳ chuyên nghiệp muốn quay đầu lại dọa người đàn ông đã đá cửa. Nhưng người đàn ông đó chỉ lạnh lùng liếc hai người họ một cái, không hề kích động, buông ra đúng một chữ: “Cút.”

Ồ, tên nhóc này to gan thật đấy. Đúng lúc hai tên “quỷ” định cho anh biết tay thì bên tai vang lên giọng nói vội vàng của người chỉ đạo: “Mau tránh ra, để cho anh ta mang người đi.”

Này là tình huống gì?

Cùng lúc đó, cả phòng “nhà xác” sáng bừng lên, âm nhạc khủng bố cũng dừng lại.

Còn lại năm người ở ngay ngoài nhà vệ sinh đang mất hết hình tượng co thành một đoàn chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại…

Bọn họ quan sát tầng hầm. Có đèn chân không chiếu sáng, mọi khủng bố xung quanh đã giảm xuống gấp n lần. Dưới ánh đèn, những vết máu kia chẳng còn chân thật nữa, ngay cả thi thể nữ giả cũng hiện lên rất rõ ràng.

***

Vào khoảnh khắc đèn sáng lên, Nghiêm Noãn nhắm mắt lại theo bản năng để tránh tiếp xúc với ánh sáng. Mở mắt ra lần nữa, cô vẫn ti hí, nhăn mặt, khóc thút thít không ngừng.

Thích ứng được với ánh sáng trong phòng rồi, cô mới giật mình phát hiện, Trình Sóc Xuyên đang đứng ở bên cạnh mình.

Này, chắc là ảo giác nhỉ?

Nghiêm Noãn vẫn chưa hết sợ hãi, trái tim đập thình thịch liên tục. Giờ cô không dám nhắm mắt lại nữa, sợ mở mắt ra lần nữa là thấy cảnh tượng nhà xác âm trầm khủng bố, sợ Trình Sóc Xuyên đột nhiên biến mất. Cô mở to mắt mà nước mắt vẫn chảy không ngừng.

Trình Sóc Xuyên mím môi, cởi bỏ hai sợi dây trên người Nghiêm Noãn.

“Không sao đâu, anh ở đây.”

Giọng của anh nghe không ra được chút cảm xúc nào. Sau khi dây được cởi bỏ, anh ôm ngang người lên, đi ra khỏi nhà xác dưới cái nhìn chăm chú của hai tên “quỷ”.

Cổng trường học quỷ mở rộng, một đám người đứng chờ ở cửa. Đạo diễn chương trình nghe thấy tin đã chạy tới đầu tiên, trong lòng không yên. Thấy Trình Sóc Xuyên ôm người đi ra, ông vội vàng tiến lên muốn từ từ nói chuyện, giải thích cặn kẽ nhưng Trình Sóc Xuyên nhìn cũng không nhìn lấy một cái, chỉ ôm Nghiêm Noãn bước ra khỏi trường học quỷ.

Bên ngoài có xe của công ty đang đợi. Thượng Dương và A Tinh đã tới nơi nhưng vẫn chậm hơn Trình Sóc Xuyên một bước.

A Tinh vừa thấy dáng vẻ Nghiêm Noãn đã nhảy dựng lên, vội vàng tiến tới, “Chị, chị làm sao vậy? Chị không sao chứ?”

Thấy dáng vẻ cô nàng như muốn cướp người từ tay Trình Sóc Xuyên, Thượng Dương vội vàng giữ chặt lại. Lúc này A Tinh mới lấy lại chút lý trí nhưng lo lắng trong mắt vẫn không che dấu được.

Trình Sóc Xuyên đứng ở cửa xe bàn giao công việc với các cô, “Tôi đưa cô ấy về nhà, các cô hãy giải quyết ổn thỏa những chuyện còn lại.”

Thượng Dương gật đầu, “Được, Trình tổng.”

Thượng Dương cũng không yên lòng. Chương trình này là chị ta nhìn trúng. Tổ chương trình cũng nhiều lần cam đoan rằng, ba ngày ngăn cách với bên ngoài để trốn thoát khỏi phòng kín tuyệt đối không xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, cam đoan trăm phần trăm sẽ chăm sóc nghệ sĩ chu toàn.

Đây gọi là đặc biệt chăm sóc chu toàn?!

Thượng Dương quả thật không thể tin nổi. Dù gì đây cũng là đội ngũ chương trình đứng đầu Tinh Thành vệ thị hơn nữa còn có nhà chế tác lâu năm là lão Hoàng, sao có thể làm ra chuyện không thể tưởng tượng thế này? Đây là thể nghiệm trốn thoát mà người bình thường có thể chấp nhận sao? Nghệ sĩ bị dọa cho ảnh hưởng tới tính mạng thì làm sao? Nếu có người mắc bệnh tim, bọn họ làm ra được tin lớn mới thấy cuộc sống dễ chịu à?

Nghệ sĩ khác chị ta không định quản, nhưng Nghiêm Noãn là người chị ta vừa mới tiếp nhận. Hơn nữa, mấy tiếng trước chị ta mới biết được, người đàn ông của Nghiêm Noãn chính là lãnh đạo tương lai của mình….

Đã có nhiều năm làm người đại diện, chị ta quá buông lỏng cảnh giác khi nghĩ tới việc có lão Hoàng tham gia sản xuất, chương trình sẽ không có bất cứ sai lầm nào. Nhưng, giờ Thượng Dương hối hận vô cùng.

***

Tới tận khi được ôm lên xe, Nghiêm Noãn vẫn thấy không chân thật. Núi băng nhỏ thật sự tới cứu cô sao? Núi băng nhỏ cứu cô ra thật à?

Cô dựa vào lòng Trình Sóc Xuyên, ôm chặt cổ anh. Hương muối biển quanh quẩn chóp mũi làm cô thấy chân thật hơn một chút. Ừm, đây là mùi của núi băng nhỏ.

Trình Sóc Xuyên nhẹ nhàng xoa lưng cho cô, “Tiểu Noãn, không sao nữa rồi.”

Anh không nói gì thì không sao. Vừa nói, Nghiêm Noãn đã thấy vô cùng tủi thân. Mũi cô chua xót, nước mắt tự động chảy xuống, chảy hết vào cần cổ anh.

“Xin lỗi em, là anh không tốt. Đáng lẽ anh phải phát hiện ra sớm hơn.” Trình Sóc Xuyên thấp giọng xin lỗi, dịu dàng vuốt tóc cô.

Đúng là anh rất áy náy. Hôm qua, lúc Nghiêm Noãn xuất phát anh đã quay về Đế Đô. Tới công ty giải trí Khải Trình chào hỏi đơn giản xong, anh cũng đã cầm tài liệu của chương trình về. Lúc nhìn thấy địa điểm quay đầu tiên, anh còn nghĩ không biết Nghiêm Noãn có sợ quỷ không nhỉ? Đừng để cô bị dọa cho khóc là tốt rồi. Nhưng, đó chỉ là anh tùy tiện nghĩ qua thôi, không hỏi rõ ràng về chương trình.

Mãi cho đến sáng hôm nay, A Tinh gọi điện từ phòng làm việc tới nói sau khi nghệ sĩ tiến vào mật thất, chương trình vẫn luôn bí mật ghi hình. Sau đó, cô nàng còn gửi nội dung tập đầu tiên vào trong nhóm, tải lên mấy video ngắn.

Sau khi xem xong, đa số các nhân viên công tác của mấy nghệ sĩ khác đều thấy thú vị, còn nói khán giả sẽ thích. Bởi vì, khán giả thích nhất là xem bộ dáng hoảng loạn của minh tinh.

Nhưng A Tinh cảm thấy không ổn, nhất là chi tiết nhắc tới ải căn phòng tối, buộc phải tiến vào nhà xác đợi thể nghiệm khủng bố. Xem đến đây, cô không thể xem nó là trốn khỏi mật thất nữa, mà là trải qua nguy hiểm ở nhà ma. Vì vậy, sau khi thương lượng với Thương Dương xong, cô nàng quyết định xin tổ chương trình để mình trò chuyện với Nghiêm Noãn, xác nhận tình hình hiện tại của cô. Nhưng tổ chương trình đã từ chối. Không còn cách nào khác, A Tinh đành gọi điện thoại cho Trình Sóc Xuyên.

Sau khi Trình Sóc Xuyên biết được nội dung cụ thể cũng như xem video ghi hình, anh cảm thấy tổ chương trình thật sự làm trái quy tắc làm việc, mức độ mạo hiểm của chương trình còn hơn hẳn những gì viết trong hợp đồng. Anh vừa liên lạc với bộ tư pháp, vừa chạy tới trường học quỷ. May thay, lúc anh tới vẫn kịp, không xảy ra chuyện gì lớn.

Nghiêm Noãn đã khóc thì không ngừng được. Lái xe nghe cả một đường tới mức da đầu cũng run lên. May là Trình Sóc Xuyên có đủ kiên nhẫn, chậm rãi dỗ.

Khóc đến khi về nhà, nước mắt Nghiêm Noãn mới tạm ngừng, nhưng vẫn còn thút thít. Trông cô như kiểu nếu được uống thêm hai ly nước, có thể tiếp tục khóc đến tối.

Trình Sóc Xuyên ôm cô tìm phòng ngủ mất một hồi lâu. Đây không phải lần đầu tiên anh đến nhà Nghiêm Noãn, cũng không phải là anh không quen bố cục nhà cô, nhưng Nghiêm Noãn lại đem phòng ngủ biến thành phòng để quần áo, không giống với nhà anh.

Trình Sóc Xuyên không đi ngay sau khi đặt cô nằm ổn định trên giường nhỏ mà là ngồi ở bên giường, giúp cô sửa sang những sợi tóc dính trên trán.

“Không sao đâu, chúng ta về đến nhà rồi, không ghi hình nữa.”

Nghiêm Noãn không chịu nằm xuống gối, cứ rúc vào ngực anh, không cho anh động.

Hai người cứ ôm nhau bằng tư thế cực kỳ thân mật đó một lúc. Đợi cảm xúc Nghiêm Noãn bình phục, tạm thời thoát ra được bóng ma của trường học quỷ, cô mới nhỏ giọng lẩm bẩm, nói hai ngày này cô ở trường học quỷ bị dọa như thế nào.

Trình Sóc Xuyên lẳng lặng ôm cô, nghe cô nói lộn xộn, chỉ thỉnh thoảng đáp lại một hai tiếng.

Thấy mắt cô còn hồng hồng, sưng lên như quả hạch đào, Trình Sóc Xuyên lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve, dán môi lên đó.

Đôi môi ấm áp giống như túi chườm nóng nhỏ. Nụ hôn ấy cứ như liều thuốc chữa thương, mắt không còn quá đau nữa.

Một lúc sau, Trình Sóc Xuyên mới mở miệng nói: “Em ngủ một lát đi. Anh đi nấu cơm cho em.”

Nghiêm Noãn bám lấy đùi anh không chịu đứng dậy.

“Ngoan, anh làm cho em sườn kho rắc thì là.”

Sườn kho rắc thì là… Ừm, được rồi, đã lâu không ăn thịt, ăn một chút chắc là không sao đâu. Dù sao lúc ở trường học quỷ cô cũng chưa ăn gì.

Nghĩ đến đây, Nghiêm Noãn bất đắc dĩ phải buông anh ra. Trình Sóc Xuyên đứng trước giường, giúp cô rém lại góc chăn.

Vốn anh định tắt đèn giúp cô nhưng không biết nghĩ đến điều gì, anh lại khựng tay giữa không trung rồi thu về.

Trình Sóc Xuyên ra khỏi phòng, Nghiêm Noãn lăn qua lộn lại không ngủ được. Thật ra, hai ngày nay cô luôn trong tình trạng căng thẳng, đem qua cũng ngủ không ngon. Giờ không có núi băng nhỏ bên cạnh, cô không có cảm giác an toàn.

Lăn thêm hai vòng nữa, cô lấy từ trong két sắt ra hộp đựng vàng, ôm vào trong lòng. Tới đây cô mới yên tâm nhắm mắt ngủ.

***

Trình Sóc Xuyên đang kiên nhẫn rán sườn.

Nghiêm Noãn không thể ăn đồ ăn quá nhiều dầu mỡ, cho nên anh lót trên đĩa một lớp giấy thấm dầu. Sau khi rán qua một lần, anh vớt sườn ra, để lên giấy thấm dầu.

Sườn non mềm thơm ngon, được rắc thêm bột thì là lại càng thơm hơn.

Điện thoại anh đặt ở ngay gần đó. Tuy đã tắt chuông nhưng nó vẫn sáng không ngừng. Anh không nhận điện thoại.

Lão Hoàng, nhà sản xuất chương trình lấy được số điện thoại của Trình Sóc Xuyên từ chỗ Thượng Dương, nhưng Tiểu Trình tổng mới tiếp quản công ty giải trí Khải Trình không để ý tới ông. Ông sắp lo lắng muốn bạc tóc rồi.

Đây là chương trình bọn họ phải họp hơn mười lần với đài truyền hình để nghiên cứu mới được quyết định đó. Ban đầu, đài truyền hình không đồng ý làm chương trình truyền hình thực tế. Vẫn là phó đài dẹp sự bàn tán của mọi người, làm chỗ dựa cho ý tưởng táo bạo này. Ai ngờ mới ghi hình tới ngày thứ hai đã gặp phải tình trạng làm chương trình chết non. Lão Hoàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới việc này.

Đây là nguy cơ gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới chương trình. Sau khi Tiểu Trình tổng tự mình đến nơi ghi hình đưa Nghiêm Noãn đi, giải trí Khải Trình lại phái xe riêng đến đón nghệ sĩ dưới trướng Dương An An. Người đại diện mới của Dương An An nổi danh là người khéo mồm khéo miệng, họ Vương, được người ta tặng cho biệt hiệu “Vương Hy Phượng”, nói chuyện không cho người khác tranh luận. Vương Hy Phượng đi xe tới trường học quỷ đón Dương An An xong cũng không thèm quản ai là ai, lập tức mắng chửi, nói Tinh Thành vệ thị cứ chờ đấy.

Việc ghi hình tạm thời phải gác lại. Trương Kỳ Thụy đã sợ tới không chịu được, cứu ra liền được nhân viên công tác trấn an. Người đại diện vừa đến, cô ta lập tức rời khỏi.

Giờ lão Hoàng rất phiền muộn, đúng là không thể ngờ được mà… Bọn họ muốn hiệu quả chương trình đem lại là vừa sợ hãi vừa có chút hài hước, không suy nghĩ tới việc cảnh tượng này quá thật, càng không ngờ tới các khách mời sợ thành thế kia không phải là do muốn đem lại hiệu ứng cho chương trình, mà là sợ thật.

Cái khác thì còn dễ nói, nhưng giải trí Khải Trình đã tức giận. Đưa người đi thì thôi đi, còn muốn gửi văn kiện luật sư, muốn rút vốn…

Bọn họ cảm thấy mình không làm trái với nội dung hợp đồng nên không sợ luật sư kiện. Hơn nữa, đây là chương trình lớn, đâu phải không thể tìm được nhà đầu tư. Nhưng nếu đắc tội với Khải Trình thật thì không được, không ổn… Lão Hoàng lắc đầu.

Tiểu Trình tổng không nhận điện thoại, ông lại bắt đầu nghĩ cách khác.

Nghiêm Noãn… Đúng! Chính là Nghiêm Noãn.