Mềm mại như ăn thạch trái cây vậy.
Trình Sóc Xuyên đứng im bất động, cảm giác nơi được cô hôn qua như bị thiêu đốt hơn nữa cái cảm giác cực nóng này lan rộng xuống phần cổ. Anh không cách nào có thể nói chuyện.
Thật ra, nụ hôn chỉ diễn ra trong nháy mắt. Nghiêm Noãn nhanh chóng lui ra phía sau hai bước.
Đầu cô nổ tung, nổ thành một đống bùi nhùi. Má ơi! Cô vừa làm gì núi băng nhỏ thế! QAQ
Sau đó, cô như chú thỏ đang sợ hãi chạy biến ra ngoài. Chạy tới trước cửa nhà mình mới phát hiện không thấy chìa khóa, túi xách đâu…
Xong rồi, tất cả đều ở nhà anh.
Lấy lại tinh thần, Nghiêm Noãn cảm thấy đầu óc mình như miếng ngói nát. Cô cụng trán vào cửa nhà mình hai cái, không còn luyến tiếc gì cuộc sống này nữa.
Sao bản thân cô lại không kiềm chế được như thế chứ? Vậy mà lại hôn lên yết hầu của núi băng nhỏ! Ôi ôi ôi ôi xong rồi, xong rồi. Sớm biết thế này thì cô đã thuận miệng hôn từ trên môi xuống. Trong lòng núi băng nhỏ chắc chắn sẽ cảm thấy mình vừa bị hãʍ Ꮒϊếp, nhất định anh sẽ nghĩ rằng, cô gái này thấy anh có tiền có nhan sắc nên muốn ôm đùi vàng.
Nghiêm Noãn trượt người theo ván cửa, ngồi xuống đất, càng nghĩ càng lo sợ bất an.
Núi băng nhỏ muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tiền có tiền, muốn IQ cao thì IQ đạt chỉ số cao ngất ngưởng, chắc là có nhiều cô gái theo đuổi lắm.
Loại người như cô, đã dâng tới tận cửa rồi lại còn cưỡng hôn người ta, có phải anh sẽ thấy cô không rụt rè, ghét bỏ cô không? À, đúng thế, bản thân không rụt rè còn quấn lấy anh tạo tai tiếng QAQ
Sau đó, Nghiêm Noãn nhận ra một vấn đề nghiêm trọng… chắc là, anh chưa có bạn gái đâu nhỉ?
Đúng thế, bạn gái!
Ôi trời ơi! Coi trọng núi băng nhỏ đã lâu, cô không hề nghĩ tới việc anh có bạn gái chưa. Chắc là không đâu nhỉ, nhìn cái bản mặt than của anh chắc không có bạn gái đâu. Ngoại trừ cô ra còn ai dám nữa. Hơn nữa, đồ trong nhà anh hoàn toàn không có bất cứ dấu vết gì của con gái. Ừm ừm! Cô thầm chắc chắn trong lòng, tự an ủi chính mình.
Đúng lúc Nghiêm Noãn đang ôm đầu gối thấp thỏm bất an thì cửa nhà đối diện “lạch cạch” mở ra…
Cô căng thẳng, không dám ngẩng đầu lên.
Sau đó, một đôi dép đi trong nhà xuất hiện trong phạm vi tầm mắt cô. Người nọ hơi cong lưng, duỗi tay về phía cô.
Nghiêm Noãn liếc hai lần, không dám xác định.
Trình Sóc Xuyên: “Đứng lên.”
Lúc này cô mới cẩn thận bắt lấy tay anh đứng lên, đầu cúi xuống thấp hết mức có thể, biểu cảm như “Tôi đã phạm sai lầm, anh cứ tùy ý xử lý.”
Giờ đây anh đã đổi sang mặc áo thun màu đen, quần màu sợi đay. Tóc anh còn nhỏ nước, môi mỏng mím chặt.
Hai người không nói gì, im lặng suốt một phút đồng hồ. Cuối cùng, là Trình Sóc Xuyên mở miệng trước: “Cô, giải thích về hành động vừa rồi đi.”
Giải thích cái gì chứ, chẳng có gì để giải thích cả.
Nghiễm Noãn ấp úng muốn nói sang chuyện khác: “Cái gì…tôi…à, đúng rồi, túi của tôi còn để ở nhà anh.”
Trình Sóc Xuyên không bị cô lừa, đứng im không nhúc nhích: “Nói rõ trước đã.”
“Thì là…Ai bảo anh tắm ở trong nhà, đó…”
Trình Sóc Xuyên nhướng mày hỏi lại: “Tôi không tắm ở nhà tôi, chẳng lẽ sang nhà cô tắm?”
Meo meo meo? Nghiêm Noãn chớp mắt, được chứ, tôi không ngại.
À không đúng, đây không phải trọng điểm. Cô nghiêm túc tiếp tục giải thích: “Tôi không có ý này. Ý tôi là trong nhà đang có con gái mà anh lại tắm rửa, hơn nữa tắm xong còn ăn mặc phong phanh, nên tôi bị ma quỷ ám ảnh mới làm hành động như thế là rất bình thường. Cái này người ta gọi là sắc dụ.”
“…”
Trình Sóc Xuyên im lặng. Hình như người bị chiếm tiện nghi là anh, nhưng cô bày ra vẻ mặt oan ức này là có ý gì?
“Trình Sóc Xuyên, anh nói đi, có phải anh yêu thầm tôi không? Xem phim truyền hình tôi đóng, cố ý ăn mặc hở hang dụ dỗ tôi, à đúng rồi, còn mời tôi ăn lẩu nữa. Nói đi, có phải có lòng thật không?”
Cô dùng chiêu đảo khách thành chủ thật lưu loát.
Trình Sóc Xuyên thu ánh mắt lại, mím môi không nói.
Thấy thế, Nghiêm Noãn càng to gan hơn, cô tiếp tục lải nhải lẩm bẩm: “Nếu anh thích tôi thì cứ nói thẳng, tôi có thể cho anh một cơ hội để theo đuổi tôi, tôi không phải là…”
‘Tinh…’
Tiếng cửa thang máy mở ra làm Nghiêm Noãn đang nói cũng im bặt.
A Tinh đi ra khỏi thang máy, vừa ngẩng đầu lên đã ngây ra khi thấy hai người đứng ở cửa nói chuyện.
Ăn tối xong rồi, Tiểu Trình tổng đưa Nghiêm Noãn về nhà sao? Nhưng sao tóc Tiểu Trình tổng lại ướt, ăn mặc thế này còn đi dép lê nữa… Chẳng lẽ đã đi vào nhà rồi?
Nghĩ đến đây, não A Tinh bổ được thêm mấy hình ảnh miêu tả, thoáng chốc cả khuôn mặt đỏ bừng. Đến nói chuyện cũng ấp úng: “Chị…Tiểu Trình tổng, trùng hợp quá, ha ha…”
Cô giơ túi đồ trong tay lên, nói với giọng vô tội: “À…cái đó, em tới để đưa đồ, chị, đồ dùng hàng ngày chị cần đều ở đây.”
Hai người nhìn cô, A Tinh biết nếu mình không biết điều mà tiếp tục ở đây làm bóng đèn thì tí nữa cô sẽ rơi vỡ nát vụn như thủy tinh, nên cô đứng ở xa xa đặt túi hàng xuống rồi chạy về phía thang máy.
Nghiêm Noãn ngăn lại: “A Tinh! Khoan đã.”
“Em giúp chị mở cửa…”
Hả…?
A Tinh quay đầu lại, đầu óc không phản ứng kịp. Giờ không phải chị đang đứng ở cửa nhà sao, sao còn muốn cô mở cửa hộ. Chẳng lẽ lúc nãy ra khỏi nhà quên không mang chìa khóa?
Cô nhìn Nghiêm Noãn rồi lại nhìn Trình Sóc Xuyên, dù trong lòng đầy một bụng vấn đề nhưng cô không hỏi, ngoan ngoãn đi lên mở cửa cho Nghiêm Noãn.
Cửa vừa mở, cô đã bị khϊếp sợ…
Tiên nữ Noãn Noãn nhà cô dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chạy vào nhà rồi “rầm” một tiếng đóng cửa lại. Sau đó còn khóa cửa lại, nghe thấy cả tiếng lạch cạch khóa khóa chống trộm nữa.
Tiểu Trình tổng mặt than bình tĩnh xoay người, mở cửa căn nhà đối diện.
Trong chớp mắt, ngoài cửa chỉ còn lại một mình cô. Cô đứng ngây người ra ở đó, không vội vàng vào thang máy nữa.
Hình như cô đã biết được chuyện gì đó không nên biết. Tiểu Trình tổng ở đây sao…Ôi trời ơi!
**
Trở về nhà, Nghiêm Noãn ngã cả người xuống sofa, vùi đầu mình vào trong gối.
Một đời lẫy lừng…
Ôi ôi ôi.
Rốt cuộc cô đã làm gì vậy?
Cái gì đó “Bùm” một tiếng dọa cho Nghiêm Noãn sợ tới mức ngồi dậy, tóc tai lòa xòa.
Bùm! Bùm! Bùm!
Bên ngoài cửa sổ sát đất lóe lên những chùm ánh sáng, màn đêm mới buông xuống đã có người bắn pháo hoa, bắn đến long trời lở đất, làm như muốn nổ sập tới nơi.
Hù chết người ta rồi. Bắn pháo hoa thôi mà. Nghiêm Noãn vuốt ngực thở phào, cô còn tưởng là Trình Sóc Xuyên phá cửa xông đến chứ. Cô loẹt quẹt đi dép lê tới bên cửa sổ. Hôm nay là ngày gì mà bắn pháo hoa không biết, không phải gần đây Đế Đô mới ban lệnh cấm sao.
Chậc chậc chậc, màn pháo hoa này không tồi, có cả hình trái tim.
Nghiêm Noãn đứng nhìn hồi lâu rồi di chuyển tới chỗ cửa. Từ màn hình trong nhà có thể thấy bên ngoài cửa không có gì. À, không đúng, đồ A Tinh mua cho cô vẫn để đấy. Cô mở cửa ra như tên trộm, lấy cái túi vào rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Vấn đề đến rồi, lúc nào Trình Sóc Xuyên sẽ đến gõ cửa?
Túi cô vẫn đang để ở chỗ anh. Toàn bộ từ điện thoại, chìa khóa, di động đều ở trong túi, không lẽ anh định chờ cô tự mình đến lấy?
Đợi suốt một tiếng, Nghiêm Noãn đứng ngồi không yên.
Cô lấy điện thoại di dộng dự phòng ở trong ngăn kéo ra. Bỗng nhiên cô phát hiện, cái điện thoại này của cô không đăng nhập được tài khoản wechat, danh bạ cũng không có số Trình Sóc Xuyên. Đây là trời cao muốn cô đầu hàng hả.
Cô hấp hối giãy dụa mấy vài phút mới đi tới gõ cửa nhà Trình Sóc Xuyên.
Ba mươi giây sau, không ai để ý cô.
Một phút đồng hồ sau, vẫn không ai để ý cô.
Chẳng lẽ tiếng vang không đủ lớn? Nghiêm Noãn nghi hoặc, vừa ấn chuông cửa vừa gọi: “Trình Sóc Xuyên, là tôi.”
Qua hai phút cửa không mở, cô tự dùng điện thoại này gọi tới số điện thoại của mình. Cửa quá dày, không nghe được bên trong có tiếng chuông điện thoại không.
Gọi điện thoại không ai nhận, cô gửi tin nhắn: “Trình Sóc Xuyên, tôi là Nghiêm Noãn.”
Nếu anh cầm điện thoại, chắc là sẽ nhìn được nhỉ?
Ngay sau đó, Nghiêm Noãn lại gọi sang. Quả nhiên, lần này điện thoại được nhận rất nhanh.
“Trình Sóc Xuyên, tôi tới lấy túi, anh mở cửa cho tôi đi.”
Đầu bên kia truyền tới tiếng gõ bàn phím lạch cạch, anh nói: “Có chút chuyện, tôi đang ở công ty.”
Thế nên anh mang luôn túi của cô tới công ty à…
“Xảy ra chuyện gì? Có nghiêm trọng không?”
“Vẫn ổn.”
Vẫn ổn, thế chắc không ổn lắm đâu.
Cúp điện thoại, Nghiêm Noãn ngồi xếp bằng trên ghế sofa, nhàm chán lướt weibo. Lướt một vòng, cô lại thấy hot search trên weibo cập nhật đề tài mới, đã đứng trên này được khoảng một tiếng rồi #Trò chơi của Khải Trình bị hacker tấn công#
Ấn vào xem mới thấy có rất nhiều người oán hận tối nay trò chơi có vấn đề, vừa mới vào đã bị cắt mạng, mà chủ yếu là ba trò chơi đang được công chúng đón nhận của Khải Trình sản xuất.
Vì chuyện này nên anh tới công ty làm thêm giờ?
Có điều, vấn đề này không phải do bên kỹ thuật làm sao, anh là bên khai thác mà. Công ty này kỳ lạ thật.
Nghiêm Noãn chống cằm, cô đang nghĩ xem có nên tới công ty họ xem một chút không, hồng tụ thiêm hương(1)…
(1)Hồng tụ thiêm hương: Là một thành ngữ Trung Quốc, dùng để một người thư sinh trẻ tuổi khi học được mĩ nữ bồi bên cạnh.
Thôi quên đi. Anh làm về số liệu chứ không làm về văn chương. Hơn nữa, giờ từ trên xuống dưới công ty anh bận đến xoay vòng, không nên đi làm phiền.
Cô loát lại giao diện weibo lần nữa, có một đề tài mới nhảy lên #Tỏ tình bằng pháo hoa#
Hả, là nói tới chuyện pháo hoa mới được bắn sao.
Nghiêm Noãn bị cay mắt chỉ vì tò mò ấn vào đề tài hot search mới lên để xem. Tên nhà giàu nào đó tốn hơn trăm triệu để đặc chế pháo hoa tỏ tình với Chu Thiên Huệ. Excuse me? Ai bị mù thế?
Cô lướt xuống xem tiếp. Ôi, ai ra cái thông cáo này mà mệt thế. Đúc khuôn khen như này không biết bao nhiêu lần rồi, ngay cả câu chữ cũng thống nhất cùng một kiểu, khen Chu Thiên Huệ ở bên ngoài đẹp tựa thiên tiên, cực kỳ được hoan nghênh… Cô cảm giác rất nhiều sự ngu ngốc đang tràn lan trên màn hình.
Cô tắt điện thoại, yên lặng ngồi trên sofa suy nghĩ. Cuối cùng, cô nhớ tới việc Thẩm Tư Diệu gọi cho mình hôm nay.
Trong điện thoại, Thẩm Tư Diệu mời cô tới dự hôn lễ. Hơn nữa, hắn còn nói, đề nghị này là do Chương Diệc Linh nói.
Chương Diệc Linh nói, cô lấy thân phận bạn bè tới dự hôn lễ, chứng minh hai người chia tay trong hòa bình, không có bất cứ mâu thuẫn nào, đánh tan tin đồn Nghiêm Noãn bị phong sát. Chương Diệc Linh giải thích: Như thế thủy quân sẽ không nói cô bị bao dưỡng nữa, không có chuyển Thẩm Tư Diệu đá cô.
Thẩm Tư Diệu cảm thấy có đạo lý. Dù sao bản thân hắn cũng làm cô bị liên lụy, nhân khí rớt thẳng xuống vực sâu nên muốn giúp cô một phen, gọi điện hỏi xem cô có muốn tới tham dự hôn lễ không.
Nghiêm Noãn cạn lời. Sao Chương Diệc Linh có thể rộng lượng giúp cô, rõ ràng là cô ta muốn mình tới để nhìn cô ta đắc ý.
Mà bất ngờ hơn là Thẩm Tư Diệu thấy có đạo lý. Chậc chậc chậc, đạo hạnh của hắn thật sự nông cạn, có khi kết hôn xong lại bị Chương Diệc Linh bẻ thẳng.
Tham gia hôn lễ cũng được thôi, Nghiêm Noãn thấy không có vấn đề gì. Bên phía công ty giải trí Khải Trình sắp xếp cho cô một người đại diện có kinh nghiệm, đến lúc đó thử xem người ta sắp xếp hành trình cho cô như thế nào đã. Bây giờ, cái cô quan tâm hơn là, Thẩm Tư Diệu nói ngày hôm đó hắn không gửi tin nhắn trên wechat cho cô, không hề hẹn cô ra ngoài. Vậy tin nhắn trên wechat đó là ai gửi?
Nếu hắn không hẹn cô ra ngoài thì vụ tai nạn xe kia không phải trùng hợp nữa. Rẽ mà không giảm tốc không xi nhan, rõ ràng là muốn đυ.ng vào cô, hơn nữa, đây còn là xe không biển số.
Hận cô, hiểu cô, hiểu Thẩm Tư Diệu, phải tiếp cận được Thẩm Tư Diệu. Trong khoảng thời gian ngắn, cô không tìm được ai đồng thời thỏa mãn cả bốn điều kiện trên. Chương Diệc Linh sao? Không thể nào, Chương Diệc Linh cũng biết Thẩm Tư Diệu là gay, đối với cô là gặp dịp thì chơi, không thể nào hận cô được. Hơn nữa vòng luẩn quẩn này rất khác, cô ta mà làm như thế cô ta chẳng được lợi gì.
Một đêm không ngủ, Nghiêm Noãn nằm trên giường lăn lộn. Lúc thì nghĩ tới việc ai là người đứng thao túng đằng sau, lúc lại nghĩ tới Trình Sóc Xuyên.
Ngày hôm sau, khó có dịp Nghiêm Noãn dậy sớm. Không phải cô muốn dậy mà là cô không ngủ được, không còn cách nào khác.
Thanh xuân là bát cơm của các minh tinh. Khi đang nổi tiếng, có thể nửa đêm sẽ lên máy bay đi tới nơi khác, quay phim đêm tại đoàn làm phim, ngày đêm thường bị đảo lộn. Một ngày không dư được mấy tiếng để ngủ.
Trong đoạn thời gian rảnh rỗi này lại mất ngủ, cô không quen lắm. Đắp mặt nạ dưỡng ẩm xong, khuôn mặt cô mới khôi phục được chút khí sắc, nhưng quầng thâm ở mắt rất rõ.
Cô thay quần áo, tính lái xe tới phòng làm việc nhưng vừa mở cửa đã thấy Trình Sóc Xuyên đi ra khỏi thang máy. Có vẻ tinh thần anh không tốt lắm, anh cúi đầu, buồn ngủ mệt mỏi nên trông lạnh nhạt.
Hẳn là một đêm không ngủ rồi.
“Trình Sóc Xuyên…”
Anh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Nghiêm Noãn ngây ngốc nhìn anh. Không đợi cô mở miệng nói tiếp, Trình Sóc Xuyên đã bước tới, đưa chìa khóa xe cho cô: “Túi cô ở trên xe, tự mình đi lấy đi.”
Anh nói xong thì mở cửa nhà, đi vào.
Hình như anh rất mệt, thanh âm khàn khàn. Ngay cả lúc anh đóng cửa, tiếng cửa đóng lại cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi, chậm rì rì.
Lấy túi ở trong xe Trình Sóc Xuyên xong, cô đứng ở giữa hai xe do dự một lúc. Lúc lâu sau, cô quyết định lên nhà.
Cô nhắn cho A Tinh nói mình không tới nữa.
Cô lên tầng nhưng không về nhà ngay mà qua gõ cửa nhà Trình Sóc Xuyên.
Cửa mở khá chậm. Anh đứng dựa vào cửa, môi hơi tái, đôi mắt híp lại, buồn ngủ.
Nghiêm Noãn tới gần anh, đưa tay lên thử nhiệt độ trên trán. Không nóng nhưng nhìn bộ dạng này, chắc anh mệt lắm.
“Anh đi ngủ đi, tôi gọi đồ ăn cho anh, tỉnh dậy thì ăn.”
Nghiêm Noãn đẩy anh ra đi vào. Hình như mới nãy anh ngủ trên sofa, chăn trên đó đang duy trì trạng thái bị lật ra.
Sao thế được.
Nghiêm Noãn mặc kệ, cô đưa anh vào phòng ngủ, còn giúp anh đắp chăn lại đàng hoàng.
Từ đầu tới cuối, Trình Sóc Xuyên không nói lời nào, anh không kháng cự, hoàn toàn làm theo yêu cầu của cô.
Thấy anh không nhắm mắt, Nghiêm Noãn đứng bên mép giường mím môi.
Không khí yên lặng.
Đột nhiên, Trình Sóc Xuyên quay đầu, nói chuyện với cô: “Nghiêm Noãn, có phải em thích tôi không?”
Thanh âm anh hơi khàn nhưng rất nghiêm túc. Trong trí nhớ của Nghiêm Noãn, hình như đây là lần thứ hai anh gọi tên cô.
Cô trố mắt vì vấn đề được đặt ra bất thình lình. Cô hơi hé miệng, nhưng không biết nói cái gì. Bởi vì cô không biết Trình Sóc Xuyên muốn đáp án gì, là khẳng định hay phủ nhận.
Đáy mắt Nghiêm Noãn ảm đạm, hàng lông mi khẽ rung. Ánh mắt cô lóe lên tia khẩn trương không dễ phát hiện ra, cô nắm chặt vạt áo, ấp úng mở miệng: “…Hình như thế.”
Trình Sóc Xuyên giương mắt nhìn cô.
“Lần đầu tiên gặp anh, em đã cảm thấy anh rất đẹp, hình như em… có một chút thích anh.”
Trình Sóc Xuyên vẫn nhìn cô, một lúc mới “ừm” một tiếng rồi nói: “Anh ngủ đây.”
Ngủ? Nghiêm Noãn không phản ứng kịp. Nhưng Trình Sóc Xuyên ngủ thật rồi, không bao lâu liền truyền tới tiếng hít thở đều đều.
Nghiêm Noãn mở to mắt. Này! Anh có ý gì thế! Đây là cách anh đáp lại lời tỏ tình của bổn tiên nữ hả.
Nghiêm Noãn trừng mắt nhìn anh một lúc lâu, thấy anh rất mệt rồi nên không đánh thức anh nữa. Tuy trong lòng cô đang ngầm mắng chửi nhưng cô vẫn gọi thức ăn cho anh.
Trình Sóc Xuyên ngủ rất ngoan, cô khoanh tay nhìn anh hồi lâu. Đột nhiên, cô nổi hứng ngồi xuống trộm chạm vào lông mi anh, còn thổi thổi nhưng người này vẫn bất động. Ngoan thật đấy!
Được rồi, tha cho anh đấy.
Nghiêm Noãn vụиɠ ŧяộʍ vui vẻ, cẩn thận rời khỏi phòng.
**
Nửa tiếng sau, cháo gạo kê được đưa tới. Giờ cháo vẫn còn ấm nhưng Trình Sóc Xuyên đang ngủ ngon, Nghiêm Noãn nghĩ, chút nữa cho cháo vào lò vi sóng quay là được.
Cô thấy Trình Sóc Xuyên có dấu hiệu bị cảm nên để phòng ngừa, cô về nhà lấy chút thuốc cảm qua.
Anh ngủ khá lâu, Nghiêm Noãn ngồi trên sofa chờ, rồi không biết cũng ngủ từ lúc nào.
Lúc Trình Sóc Xuyên tỉnh lại, trong đầu còn vang vọng câu nói: “Hình như em… có một chút thích anh.”
Anh không nằm mơ, Nghiêm Noãn thật sự nói như thế.
Anh đưa tay lên xoa xoa ấn đường. Phòng hơi tối, anh giơ tay lên xem đồng hồ, giờ là bảy rưỡi, bảy rưỡi tối.
Nghiêm Noãn không ở đây.
Anh xốc chăn lên, đứng dậy, đi ra khỏi cửa phòng mới phát hiện màn đêm đã lặng lẽ bao trùm bên ngoài bệ cửa sổ.
Nhờ vào ánh sáng dịu nhẹ, anh nhìn thấy trên bàn ăn có cháo. Còn có cả mấy hộp thuốc cảm, thuốc hạ sốt. Nước cũng đã được chuẩn bị sẵn. Anh cầm cốc nước lên, cảm giác lành lạnh xuyên qua đầu ngón tay có vết chai mỏng.
Anh đưa tay ấn mở đèn. Đèn sáng lên, màu vàng ấm. Lúc này anh mới nhận ra Nghiêm Noãn đang nằm ngủ trên sofa.
Tóc cô xõa tung mềm mại, đen nhánh dưới ánh sáng.
Hôm nay chắc cô muốn đi ra ngoài nên trang điểm nhẹ nhưng vẫn thấy được ở mắt có quầng thâm, có lẽ là tối qua không ngủ được.
Mũi cô nhỏ, môi anh đào xinh xắn, vì cô không trang điểm lại nên màu son trên môi đã bay mất, lộ ra màu hồng nhạt vốn có của nó.
Trình Sóc Xuyên khom lưng giúp cô gạt mấy sợi tóc lòa xòa bên miệng đi. Ngón tay anh không cẩn thận chạm vào môi cô, xúc cảm mềm mại này làm anh nhớ tới nụ hôn tối hôm qua. Nụ hôn mà cô chủ động.
**
Lúc Nghiêm Noãn tỉnh lại đã là chín giờ tối, cô mơ mơ màng màng tí nữa thì ngã khỏi ghế sofa.
Ánh đèn dịu nhẹ, không chói mắt. Cô ngồi dậy để bản thân tỉnh táo. Ngồi một lúc cô mới phát hiện ra là đây không phải nhà mình, đây là nhà Trình Sóc Xuyên. Trên người cô có đắp tấm chăn mỏng. A, Trình Sóc Xuyên đã tỉnh rồi?
Cô nhìn xung quanh, thấy phòng bếp bật đèn, Trình Sóc Xuyên đang ở đó, có lẽ là đang nấu đồ ăn.
Cô đi qua đúng lúc Trình Sóc Xuyên quay đầu, phát hiện ra cô.
Vài phút sau, Trình Sóc Xuyên bưng bát cháo thịt nạc trứng muối lên. Cảm giác mềm mịn này tốt hơn hẳn món cháo mà cô đặt, hơn nữa hương thơm của nó làm cho bụng người ta sôi lên.
Nghiêm Noãn không khách khí với anh, có điều lúc bưng cháo lên uống vẫn không quên hỏi: “Uống thuốc chưa? Em thấy có thể anh sẽ bị cảm.”
Trình Sóc Xuyên gật đầu rồi ngồi xuống đối diện, mở máy tính lên.
Dường như anh có việc bận nên Nghiêm Noãn chỉ chăm chú uống cháo. Ăn xong cô cảm thấy cả người vẫn không thoải mái nên muốn đi tắm. Cô nói cô phải về, Trình Sóc Xuyên “ừm” một tiếng, đứng dậy đưa cô đi.
Về nhà, Nghiêm Noãn mới nhớ ra hôm nay mình đã tỏ tình, nhưng Trình Sóc Xuyên không đáp lại. Có điều, anh nấu cháo, không đuổi mình đi, có phải chứng minh rằng anh cũng thích cô không?
Trái tim đập thình thịch. Nghiêm Noãn bặm môi tắm rửa sạch sẽ. Không được không được, cô phải hỏi cho rõ ràng.
Tắm xong, cô chọn cho mình một bộ đồ ngủ siêu đáng yêu, không thèm rụt rè mà sang gõ cửa nhà Trình Sóc Xuyên.
Không được sợ không được sợ, cô thầm tự nhắc mình như thế. Cửa mở ra, cô nhắm mắt nói thẳng: “Trình Sóc Xuyên, em thích anh. Còn anh thì sao? Nếu anh không nói rõ em sẽ không ngủ được, anh mau nói cho em biết đi.”
Trình Sóc Xuyên đứng dựa vào cửa, khoanh tay. Ban đêm làm quanh người anh tản ra hơi thở uể oải. Nghiêm Noãn nhìn anh, thấy anh không nói gì liền mất tự tin: “Có phải anh có bạn gái rồi không…”
Anh: “Ừ.”
Không ngờ anh lại trả lời là mình có bạn gái. Tim Nghiêm Noãn rơi thẳng xuống vực sâu tối đen, sâu không có điểm cuối.
Vành mắt không tự chủ được mà phiếm hồng.
Ngay trong khoảnh khắc cô không khống chế được, Trình Sóc Xuyên mở miệng: “Bây giờ có.”
Cô ngơ ngẩn.
Trình Sóc Xuyên hai tay đút túi quần, tiến lại gần. Đột nhiên anh cúi người, hôn lên môi cô như chuồn chuồn đạp nước, sau đó anh duỗi tay xoa đầu Nghiêm Noãn: “Về ngủ đi, anh còn có việc.”
A…A…
Nghiêm Noãn ngây ngốc quay người đi về nhà, máy móc nằm lên giường. Đầu óc cô trống rỗng. Trình Sóc Xuyên nói bây giờ anh có bạn gái, người bạn gái đó là cô, anh còn chủ động hôn hôn nữa.
Kỳ lạ quá! Chắc chắn là mơ rồi. Mau mau nhắm mắt mơ thêm đoạn nữa thôi.
**
Buổi chiều hôm sau, A Tinh tới đưa Nghiêm Noãn đến phòng làm việc.
Người đại diện Khải Trình sắp xếp cho Nghiêm Noãn đã tới. Ngồi một chỗ đã lâu, giờ nhân viên trong phòng làm việc chỉ muốn ngay lập tức tiến hành phương án mới, người đại diện muốn gặp trực tiếp Nghiêm Noãn.
A Tinh cảm thấy Nghiêm Noãn rất lạ. Dọc đường đi, cô cứ thất thần, lâu lâu lại cười lên, hoàn toàn không nghe người khác nói cũng không bật radio lên nghe. Cô cứ như một đứa ngốc, nửa tỉnh nửa mê.
Người đại diện mới của Nghiêm Noãn tên Thượng Dương, người trong giới gọi chị ta là Sunny. Chị ta gần bốn mươi tuổi, là người từng dẫn dắt vợ thiên vương, Tằng Nguyễn. Còn có cả nữ vương phim thần tượng Dương Đình Đình đã được gả vào nhà giàu có.
Hai nữ minh tinh Sunny từng dẫn dắt đều có mấy đặc điểm. Một là dựa vào mặt kiếm cơm, hai là diễn xuất khá ổn. Dương Đình Đình còn có thể chuyên tâm diễn vai ngốc bạch ngọt hai mươi năm, còn Tằng Nguyễn là bình hoa danh xứng với thực. Diễn ở đoàn làm phim như mua nước tương, chưa bao giờ một mình đảm nhận vai nữ chính.
Cả hai đều rất nổi tiếng nhưng không có tác phẩm để đời, dù vậy vẫn rất nhiều người biết đến.
Điểm giống nhau cuối cùng là gả được vào nhà tốt.
Người được gọi là vợ thiên vương, Tằng Nguyễn đương nhiên sẽ gả cho thiên vương, hơn nữa không phải là một thiên vương bình thường. Người đó là Lục Chi Sơn. Lục Chi Sơn là người đã càn quét cả ba giải ảnh đế của ba lễ trao giải bậc nhất đại lục, sánh ngang với giải quốc tế. Tuy Tằng Nguyễn nhỏ hơn Lục Chi Sơn hai mươi tuổi nhưng ai dám nói cô ấy lấy chồng không ổn?
Dương Đình Đình cũng lấy được người chồng không tồi. Gả cho Tứ thiếu, người mấy năm trước nổi đình đám trong làng giải trí. Gia tộc anh ta kinh doanh đất đai. Ở nơi tấc đất tấc vàng như Đế Đô, người ta tùy tay là có thể có được một đống nhà. Rút lui khỏi giới thì sao chứ? Sau khi cô ấy sinh con xong đã được bố chồng chuyển thẳng 3% cổ phần công ty làm quà cho con dâu.
Gả vào gia đình giàu có là ước mơ của gần như tất cả các cô gái trong giới giải trí. Công thành danh toại đã là gì, so ra vẫn kém hơn người được gả vào gia đình giàu có, người đó mới được gọi là người thắng trong cuộc sống.
So với việc gả vào nhà giàu, người bình thường sao bằng.
Giới giải trí được tô nạm đẹp đẽ, khiến cho những cô gái xuất thân bình thường thấy được khác biệt của từng giai cấp. Dù mình kiếm được bao nhiêu tiền cũng không bằng được gả vào gia đình giàu có, gả rồi mấy cô mới có thể được làm chính mình. Để cho thế hệ tiếp theo của mình có thể nhảy vọt sang giai cấp khác.
Có lẽ quan hệ giữa Thượng Dương và hai người đó không tồi, nhưng việc tác phẩm của hai người đó mãi không nổi cũng có chút công lao của Thượng Dương góp vào.
Thượng Dương hơn ba mươi tuổi mới vội kết hôn lập gia đình. Đã một hai năm nay chị ta không mang người mới, lần này con gái theo bố bé sang Mỹ định cư nên chị ta mới rảnh rỗi tiếp tục công việc.
Tuy bên ngoài đồn chị ta có rất nhiều thủ đoạn nhưng Nghiêm Noãn lại thấy thái độ của chị ta rất ôn hòa. Nhìn qua thấy chị ta giống một người phụ nữ tri thức, không có quá nhiều khí thế mạnh mẽ.
Hai người chào hỏi đơn giản, rồi hàn huyên nói chuyện phiếm, A Tinh cũng ở đó cùng tiếp khách.
Nghiêm Noãn hơi tò mò: “Chị Sunny, vì sao chị muốn dẫn dắt em?”
Có vẻ Thượng Dương không ngạc nhiên khi thấy cô hỏi vấn đề này, chỉ cười: “Bởi vì đãi ngộ ở Khải Trình rất tốt. Hơn nữa, việc chị mang người mới rồi làm cô ấy nổi tiếng lên đã không còn quá kinh ngạc, nhưng nếu chị có thể vớt được em từ vũng bùn lên, làm em nổi tiếng hơn cả trước kia, không phải đã chứng minh được năng lực của chị sao?”
“Nói thẳng, Khải Trình đã cho chị lựa chọn. Vốn dĩ bọn họ muốn chị dẫn dắt một cô gái tên là Dương An An.” Nói đến đây, chị ta tiếc nuối lắc đầu: “Cô gái đó có tính khí kiêu ngạo khiến người khác không thích. Chính là kiểu, tư chất không đủ để làm ra vẻ kiêu ngạo đó.”
Dương An An à. Nghiêm Noãn nhớ rõ, đó là người tranh vai Tuyết Yêu với cô, còn giành cả quần áo với cô nữa.
“Chị đã xem mấy bộ phim truyền hình em diễn. Diễn xuất qua cửa. Qua những gì đoàn đội em giới thiệu làm chị cảm thấy em là một cô gái thông minh. Quan trọng nhất là tư chất của em tốt, lớn lên xinh đẹp. Thứ mà giới giải trí không thiếu nhất chính là người đẹp, nhưng thiếu người đẹp lớn lên có nét đẹp đặc biệt. Vì vậy, chị hi vọng có thể hợp tác với em.”
Thượng Dương thẳng thắn như thế làm Nghiêm Noãn rất kinh ngạc. Chị ta nói chuyện không quanh co, không tạo cho người đối diện có cảm giác bức bách, tóm lại, cứ như một người chị lớn đang ngồi nói chuyện phiếm, nhẹ nhàng thoải mái. Quan trọng hơn là chị ta khen cô rất chân thành… làm cho Nghiêm Noãn thường được người khác khen đẹp cũng phải sờ mặt.
Nói chuyện phiếm xong, Thượng Dương nói mấy ngày nay chị ta sẽ luôn ở phòng làm việc để cùng những nhân viên khác hoàn thiện nốt kế hoạch công tác. Việc khẩn cấp bây giờ là quay trở lại công việc.
Trước khi gặp Nghiêm Noãn, Thượng Dương đã ngắm được mấy kịch bản. Nhưng trước mặt, chị ta vẫn vừa ý một chương trình thực tế.
Chương trình thực tế này thuộc đài truyền hình Tinh Thành, tạm gọi với cái tên
, là một chương trình để mọi người tìm cách trốn thoát khỏi phòng kín. Nó khảo nghiệm chỉ số thông minh, khá khẩn trương khá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, quan trọng nhất là không có kịch bản, không gian phát huy rất lớn.
Tuy
không khiến người khác hứng khởi như chương trình nhưng tương đối sáng tạo. Đặc biệt, đoàn đội đứng phía sau chương trình này là đoàn đội số một, chương trình lại chiếu trên đài Tinh Thành nên độ chú ý không hề nhỏ.
Người muốn vào chương trình này có rất nhiều. Công ty giải trí Khải Trình là một trong những nhà đầu tư của chương trình nên có một phiếu trong đó, có điều, hình như bọn họ muốn để Dương An An đi hơn.
Thượng Dương mở miệng muốn giành lá phiếu này với cao tầng của công ty làm bọn họ khó xử. Chủ yếu là không biết chương trình có muốn mời Nghiêm Noãn tham gia không.
Lúc Thượng Dương nói chuyện này với Nghiêm Noãn, Nghiêm Noãn cũng không chắc lắm: “Chương trình này của bọn họ có dã tâm, có lẽ bọn họ sẽ không chọn em đâu.”
“Cái này không cần em phải xen vào. Chỉ cần em muốn tham gia, chị sẽ cố gắng hết sức tranh cho em.”
Nghiêm Noãn gật đầu: “Tuy em không có năng lực đi show nhưng ở chương trình khảo nghiệm năng lực ứng biến này chắc em có thể làm được, nếu làm tốt, còn có thể xoay người.”
“Ừm, chị cũng có ý như thế.”
Thấy Nghiêm Noãn không bài xích việc tham gia chương trình thực tế, Thượng Dương thở phào. Chị ta thấy trước kia nhân khí của Nghiêm Noãn rất cao nhưng lại không có cái gì về chương trình giải trí, càng không tham gia nên chị ta còn nghĩ là Nghiêm Noãn không muốn lên. Bây giờ biết không phải thì tốt rồi.
Thương lượng việc này xong, lần gặp mặt đầu tiên có thể kết thúc rồi. Lúc đứng dậy, Nghiêm Noãn nhớ ra một chuyện: “Chị Thượng Dương, bạn trai cũ của em muốn mời em tham dự hôn lễ, muốn giúp em chứng minh bọn em chia tay hòa bình chứ không phải bị đá. Em có nên đi không?”
Nghe Nghiêm Noãn nhắc tới việc này, Thượng Dương nhướng mày.
Việc của Nghiêm Noãn, chị ta đã sớm nghe qua. Có điều, chị ta luôn phân rõ giữa công việc và cuộc sống, bản thân là thế, đối xử với nghệ sĩ cũng như vậy. Thế nên, chị ta không can thiệp quá nhiều vào chuyện tình cảm của người ta. Nhưng đây là Nghiêm Noãn chủ động nhắc tới nên chị ta cũng suy nghĩ một chút.
Giờ Nghiêm Noãn đang bị ba sự kiện gièm pha quấn quanh người. Bị cao tầng Thủy Bảo Khuyên bao dưỡng, bạn trai phát hiện được nên đá, chuyện quyên tiền ảo, còn có cả tai nạn giao thông nữa.
Trong ba chuyện này, chuyện có thể dễ tẩy trắng nhất là chuyện tai nạn giao thông. Bởi vì tuy có phạm lỗi nhưng cũng có thể hiểu được. Sở dĩ việc này bị làm lớn lên là do hai sự kiện trước ảnh hưởng.
Nếu có thể rửa sạch lời đồn này là tương đương với việc rửa sạch lời đồn được bao dưỡng, cớ sao không làm?
Chị ta gật đầu: “Đi đi. Chị không biết chuyện giữa em và ông chủ Thẩm là như thế nào nhưng nếu anh ta đồng ý giúp chứng minh là hai người chia tay trong hòa bình thì em nên đi.”
Nghiêm Noãn làm dấu “ok”: “Nếu không có việc gì nữa thì em về nhà trước đây. Chị Thượng Dương, về sau làm phiền chị rồi.”
Thượng Dương cười nói: “Được, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
**
Đi ra khỏi phòng làm việc, Nghiêm Noãn không bảo A Tinh đưa mình về nhà mà đưa cô tới khoa học kỹ thuật Khải Trình. Giờ còn chưa có lịch chụp ảnh tiếp, chị ấy tới khoa học kỹ thuật Khải Trình làm gì?
A Tinh thấy vẻ mặt cô không giấu được ý cười, mở miệng hỏi: “Chị, chị đi tìm Tiểu Trình tổng à?”
Nghiêm Noãn gật đầu: “Đúng thế, nhanh lên, chút nữa sẽ tắc đường mất.”
Tới nơi, Nghiêm Noãn cho A Tinh đi về trước rồi tự mình lên tầng, ngoan ngoãn vào phòng nghỉ ngồi.
Hôm nay, Trình Sóc Xuyên tan làm lúc năm rưỡi. Cô xem điện thoại một lúc lâu nên thấy hơi mệt. Đúng lúc đó, cửa phòng nghỉ bị mở ra, Trình Sóc Xuyên đi vào.
Hôm nay anh phải họp nên ăn mặc chỉn chu hơn nhiều so với thường ngày. Bộ tây trang màu xám nhạt trên người anh rất đẹp. Đàn ông đẹp trai thì mặc gì chả đẹp, mặc tây trang cũng có thể mặc ra khí chất vừa cấm dục vừa văn nhã lại bại hoại.
Anh đứng ở trước mặt Nghiêm Noãn, đưa tay về phía cô: “Đi thôi.”
Nghiêm Noãn lắc đầu: “Không. Em đợi lâu lắm rồi, em muốn ôm hôn rồi mới đứng lên.”