Edit: Tròn
Ung thành ở phía Nam, là thành phố nằm ở giữa, không dọc theo duyên hải cũng không gần Tây Bắc(1). Kinh tế ở đây không phải khu vực trọng điểm để phát triển, không thể bằng khu vực Tây Bắc được nhà nước coi trọng, có thể mở rộng ngân sách lúc nào cũng được. Cho dù là về phương diện nào thì nơi đây cũng không nổi trội, thường bị người khác quên lãng.
(1)Miền Tây Bắc Trung Quốc bao gồm các tỉnh Thiểm Tây, Cam Túc, Thanh Hải, Ninh Hạ, Tân Cương.
Trước kia, mỗi khi bố nhìn thấy tin tức liên quan tới Ung thành đều mắng mỏ: “Ung thành, Ung thành, tôi thấy Ung thành cũng ổn đó chứ, tất cả đều bình thường.”
Bình thường, dùng từ “bình thường” để hình dung thành phố này cực kỳ hợp.
Nghiêm Noãn ngồi ghế sau xe taxi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đèn đường ở ngoại ô thưa thớt. Các tòa nhà cao tầng ở đây dù mới hay cũ cũng không có gì đặc biệt, nó giống như mô hình hình hộp chữ nhật, thậm chí không tìm ra một tòa nhà mang tính biểu tượng. Bóng đêm rất buồn tẻ, giống như một chén nước lọc không mùi vị. Nhưng chén nước lọc không mùi vị này chính thứ cô quen thuộc nhất, cần nhất. Ngay cả khi bên trong đó bình thường, cũng sẽ chảy ra hương vị xưa.
***
Cô đi thẳng tới cục cảnh sát.
Thường An bây giờ đã là phó cục trưởng cục công an khu Lâm An, Ung thành. Nhìn thấy cô đến, anh tự mình pha trà cho cô.
Đã không gặp nhau mấy năm, giờ nhìn Thường An thành thục hơn rất nhiều, ngoài ra thì chẳng có gì thay đổi. Có điều, Nghiêm Noãn đã lột xác từ một cô gái mười mấy tuổi ngây thơ trở thành một đại minh tinh.
Hai người hàn huyên một lúc mới đi vào vấn đề chính.
Bọn buôn người hiện bị giam bên trong trại tạm giam, còn chưa lên tòa phán quyết, không thể gặp được.
Thường An không dám để Nghiêm Noãn trực tiếp đi. Nếu như kích động thì chuyện gì cũng có khả năng sẽ xảy ra. Cô là đại minh tinh, bất cứ tin đồn nào truyền ra dù chỉ bé xíu thôi cũng
“Em tôi…bị bán đi nơi nào?”
Âm thanh của cô rất nhẹ, có thể thấy bên trong ánh mắt có chút khẩn trương.
Thường An đem khẩu cung của người bán đưa cho cô nhìn, lại tỉ mỉ giảng giải một lần cho cô.
Tên buôn người bắt người, xuất hàng rất cẩn thận, người khác hai ba năm có thể lừa gạt được mười người, hắn chừng hai mươi năm mới lừa gạt được mười người.
Ông ta cũng là người Ung thành, có nhà có gia đình. Thời điểm xảy ra chuyện người trong nhà đều rất khϊếp sợ, hoàn toàn không nghĩ ông ta vậy mà làm tên lừa đảo nhiều năm như vậy, hành nghề như thế cũng quá cẩn thận rồi. Nếu đúng là người này thì em Nghiêm Noãn, Nghiêm Tiểu Thư là đứa trẻ thứ hai ông ta lừa gạt.
Nghiêm Tiểu Thư dáng dấp xinh đẹp, ông ta đi lên đầu chuyển tay, giá cả đứa bé bên trong bán được tương đối cao, nghe nói một nhóm đứa trẻ kia sau đó đều được đua đến ba tỉnh Tây Nam(2), bên kia tiếp nhận, ông ta cũng không biết là ai.
(2)Tây Nam: vùng Tây Nam Trung Quốc, bao gồm Tứ Xuyên, Vân Nam, Qúy Châu, Tây Tạng.
Lần này nhổ tận gốc toàn bộ băng đảng buôn người, biên giới Tây Nam tự nhiên cũng bị nhổ bỏ. Chỉ là nhiều năm như vậy, người tiếp tay sau đó còn tiếp tục buôn người không, còn ở băng đảng không, còn sống không, điều này không ai biết.
Manh mối đến đây bắt đầu mờ mịt, mỏng manh.
Nghiêm Noãn rũ mắt, trầm mặt một hồi lâu.
Không khí trở nên hơi ngột ngạt.
Bỗng nhiên, cô mở túi xách, lấy ra thẻ đã chuẩn bị xong, đưa tới trước mặt Thường An: “Phó cục Thường, làm phiền anh, nhất định phải giúp tôi tìm đến cùng, tất cả xin nhờ vào anh.”
Vẻ mặt Thường An hiện lên vẻ kinh ngạc, nhanh chóng đẩy lại, “Không không không, cái này tôi không thể nhận, chuyện của em cô, tôi nhất định sẽ dốc hết sức. Dù sao lúc trước bố mẹ cô đã giúp tôi không ít việc. Nếu không nhờ hai người họ, bây giờ tôi không thể ngồi lên vị trí an nhàn này.”
Nghiêm Noãn cũng rất kiên trì, “Tôi biết, anh làm việc cũng cần chuẩn bị trên dưới. Phó cục Thường nhận lấy đi, hiện tại tôi có tiền.”
“Cái này tôi thật không thể nhận..”
Cô không nói lời nào, ánh mắt cũng rất kiên quyết. Nhất thời, Thường An cũng không biết nói gì.
***
Tối nay trăng tròn bị sương mù dày đặc che hơn phân nửa.
Bước ra khỏi cục cảnh sát, Nghiêm Noãn nhìn bầu trời xám đen không một ánh sao. Trong phút chốc, cô cảm thấy có chút mờ mịt không biết làm thế nào.
Mấy năm nay, cô rất ít khi về Ung thành.
Đêm tháng năm ở Ung thành có những hơi nóng quen thuộc. Những hạt bụi trôi lơ lửng trong không khí như có như không đi theo mùi cỏ xanh tràn vào xoang mũi.
Nghiêm Noãn dùng điện thoại di động đặt xe, việc đầu tiên là báo địa chỉ. Đợi tới khi tài xế đến, cô lên xe đi được một đoạn ngắn rồi lại đổi địa điểm: ” Hay là tới viện mồ côi Hân Hân đi.”
Nhà cũng đã sớm phá dỡ, hiện tại đã trở thành nhiều hình hộp chữ nhật(3), nhìn lại cũng không phải ngôi nhà như lúc đầu.
(3)Ở đây có nghĩa là chung cư.
Viện mồ côi vẫn còn, chỉ là hiện tại đã hơn mười giờ, đèn đã tắt.
Hai năm trước cô quyên tiền vào đây mới biết được, viện trưởng bởi vì bệnh tim đột ngột đã qua đời. Viện mồ côi vẫn là viện mồ côi đó, hơi cũ kỹ một chút.
Đường phố cũng là đường phố ngày nào, đường một chiều, cây cối hai bên xanh um tươi tốt, tỏa hương thơm. Đèn đường nửa sáng nửa tối làm con đường trở nên lờ mờ, hiện tại hai bên đường còn chứa xe đạp công cộng, một hàng vàng lục, nhìn có hơi không phù hợp với quảng trường Tân Triều cũ kỹ. Cô dọc theo con đường đi tới đi lui một lượt, nhớ lại rất nhiều chuyện. Nhớ lại tình cảnh viện mồ côi trước kia, nhớ lại những ngày ngắn ngủi trải qua cảnh lên voi xuống chó.
Rõ ràng mới hơn hai mươi tuổi, nhưng lại trải qua quá nhiều chuyện. Vốn vô cùng khổ sở nhưng không cách nào ép mình khóc được, giống như người khác khi phát tiết cảm xúc.
Đi tới đi lui một lần, cô đi vào một siêu thị nhỏ.
Ung thành vẫn giống như trước đây, không thịnh hành cửa hàng tiện lợi, của hàng ở đây nhiều nhất là treo bảng chữ, kêu tên bình thường là siêu thị nhỏ, không có trang trí gì, một mét vuông dựng lên hai ba kệ hàng bằng sắt, đồ vật ngược lại trưng bày đầy ắp.
Cô không có đi vào trong, chỉ đứng ở cánh cửa gần quầy thu ngần, chỉ tay vào bên trong tủ kính, “Một bao Nhuyễn Bạch Sa.”
Ánh mắt người phụ nữ trung niên trong cửa hàng không rời khỏi màn hình ti vi dù chỉ một phút, nhưng tay vẫn thuần thục đưa ra quầy hàng, lấy một bao thuốc lá, “Năm đồng.”
Nghe âm thanh Nghiêm Noãn đã biết, trong tivi lần thứ n chiếu bộ phim , đây là bộ phim cô quay cùng Quý Thiên Trạch.
Nghiêm Noãn lấy từ trong ví tiền một tờ chủ tịch Mao, “Lấy thêm cái bật lửa nữa.”
Phụ nữ đó giật một cái bật lửa bọc trong nhựa plastíc treo thẳng đứng trên kệ đưa cho cô, “Tất cả bảy đồng.”
Mắt nhìn tới tờ chủ tịch Mao, người phụ nữ cũng không ngẩng đầu lên, nói một câu,”Không có tiền lẻ.”
“Có thể trả tiền qua di động mà.”
Người phụ nữ nhíu mày, vẫn đang xem phim, lãnh đạm trả lời hai chữ “Không thể”, hiển nhiên cũng không thèm để ý bảy đồng tiền lẻ này.
Nghiêm Noãn đang nghĩ ngợi nếu không thì mua chút gì để góp lại cho đủ tiền, bên cạnh liền có người đưa ra một tờ hai mươi đồng, thuận tiện đem lon cà phê cũng để lên bàn, là một nam sinh cao lớn, dáng người mảnh khảnh.
Người phụ nữ nhìn lướt qua, “Tám đồng.”
Nam sinh mở miệng, ” Trả cùng với cô ấy.”
Vừa vặn mười lăm đồng, người phụ nữ tìm trong rương tờ năm đồng nhăn nhúm.
Nghiêm Noãn có chút kinh ngạc.
***
Hai người một trước một sau ra khỏi siêu thị nhỏ, Nghiêm Noãn gọi anh lại, “Cái kia…Cảm ơn, tôi sẽ chuyển khoản cho cậu.”
Bước chân nam sinh hơi ngừng lại.
Nghiêm Noãn đi lên trước, loay hoay với cái điện thoại, định quét mã.
Đỉnh đầu truyền tới lời từ chối của nam sinh, “Không cần.”
Cô vô thức ngẩng đầu, vừa vặn thấy khuôn mặt có chút kinh diễm, lại có chút quen thuộc, cô rất nhanh nhớ lại người lạnh nhạt, có hương vị muối biển cùng cỏ linh chi (vị thuốc Đông y) tại buổi lễ công chiếu hôm đó.
Là anh.
Nam sinh vừa đi vừa mở lon cà phê trong tay, khẽ ngẩng đầu lên, lúc uống cà phê yết hầu nhấp nhô lên xuống, ngay cả góc độ cũng giống y như đúc hôm đó.
Để cho người ta…xúc động muốn hôn lên.
Nghiêm Noãn ngây ngốc nhìn một hồi, mới cúi đầu tháo gói thuốc ra, ngón tay chống đỡ một cây hướng lên trượt, cô hỏi, “Hút thuốc không?”
Nhuyễn Bạch Sa rất rẻ, còn hơi khô.
Lúc cô vừa đến Đế đô, thứ có thể mua để hồi tưởng lại, chính là bao thuốc lá từ Ung thành này.
Nam sinh im lặng không lên tiếng, nhận lấy, ngậm ở trong miệng.
Không biết vừa uống xong cà phê lại ngậm điếu thuốc thì có vị gì.
Nghiêm Noãn vừa nghĩ vừa châm lửa cho anh, ánh lửa đỏ hồng soi rõ.
Cô cũng châm cho mình một điếu.
Hai người đứng ven đường dưới tàng cây long não, phun ra khói thuốc, khói bay khắp nơi làm cho hàng cây long não phía đối diện trở nên mông lung.
Chờ hút xong một điếu thuốc, Nghiêm Noãn hơi kéo khóa áo jacket xuống, rồi đưa tay tháo luôn mũ lưỡi trai trên đầu, cất vào trong túi. Một khuôn mặt lớn chừng cỡ bàn tay lộ ra, dưới bóng đêm cùng màu đen của áo jacket, màu da càng thêm trắng nõn trong suốt.
Vẻ mặt cô chân thành: “Chúng ra đã từng gặp mặt, ở lễ công chiếu lúc trước.”
Nam sinh lạnh nhạt liếc cô một cái, phát ra một tiếng “Ừ” bằng giọng mũi.
Ý là, anh còn nhớ.
Không hiểu sao chỉ có thế thôi cũng làm tâm tình Nghiêm Noãn tốt hơn.
Hai người không nói tiếp, hút xong một điếu, cũng không hút tiếp.
Chẳng biết tại sao, lúc này, Nghiêm Noãn rất muốn tâm sự, với một người xa lạ chỉ gặp mặt có hai lần.
Nhưng cô nhịn được.
Nam sinh uống xong phần cà phê còn lại, đem lon không ném vào trong thùng rác, “Tôi đi đây.”
Âm thanh lành lạnh, giống như thấm vào nước đá cùng cỏ khô, lạnh đãm lại kiệm lời.
“Tôi cũng muốn đi.”
Phần mềm gọi xe biểu thị xung quanh không có xe taxi, cô cũng không dám gọi xe tốc hành ban đêm, chỉ có thể đi ngược đường ra khỏi con đường một chiều dài dằng dẳng này.
Cô tăng tốc bước nhanh đi theo nam sinh, muốn gợi chuyện, “Cậu là nghệ sĩ công ty nào mới ký..”
Còn chưa dứt lời, ngược lại thành kinh ngạc thấp giọng hô.
Nam sinh kéo cổ tay cô lôi vào trong ngực, bên tai lúc này mới nghe được âm thanh động cơ xe gắn máy “rồ rồ” chạy ngược chiều, còn mang theo một trận gió mát.
Mùi muối biển cùng mùi thuốc lá quanh quẩn bên chóp mũi, Nghiêm Noãn sửng sốt một hồi lâu.
Cho đến khi nam sinh thả tay ra, cô mới cảm thấy cổ tay mình hơi đau, còn mang theo chút cảm giác lành lạnh của người nam sinh đó.
“Không muốn sống nữa sao?”
Âm thanh của anh nhàn nhạt, tựa như vị của biển hòa cùng vị đường, khiến người ta nghe phát nghiện.
Ai bảo xe gắn máy…..đi ngược chiều.
Lời này chỉ nghẹn trong cổ họng, không thể nói ra được.
Ai kêu người trước mắt, trong một giờ ngắn ngủi, hai lần giúp mình.
Nghiêm Noãn không nâng mắt, thẳng tắp nhìn áo thun đen của nam sinh in một câu tiếng Anh nhỏ: Love at first sight(4).
(4)Tạm dịch: yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Duy trì tư thế đứng thân mật hồi lầu, nam sinh mới im lặng kéo ra một chút khoảng cách, muốn tiếp tục đi lên phía trước, Nghiêm Noãn cũng bước một bước đi theo, “Vừa rồi cảm ơn cậu, đúng rồi, cậu tên gì?”
Nam sinh vẫn tiếp tục bước đi, “Trình Sóc Xuyên.”
Trình, Sóc, Xuyên.
Cái gì cheng, cái gì shuo, cái gì chuan?(5)
(5)Cheng Shuo Chuan /程朔川./ đây là phiên âm tên nam chính.
Nghiên Noãn không có tiếp tục hỏi, chỉ ghi nhớ ba âm tiết này.
Hai người đi đến cuối đường một chiều, quảng trường có không ít cửa hàng đều đã mở cửa, một mảnh sáng ngời, náo nhiệt không ít.
Cô dừng bước lại.
Gió đêm hơi lạnh, thổi qua bên tai làm tóc bay rối loạn, có chút ngứa. Cô ôm lấy cánh tay nhẹ nhàng vuốt xe, rũ mắt tạm biệt anh “Kia…Trình Sóc Xuyên, hẹn gặp lại.”
Không hiểu sao cô lại tin rằng, kiểu gì cũng sẽ gặp lại.