Cửu Thiên

Chương 75: Cấm địa

"Đây chính là muốn ta đi tìm người để đánh nhau sao?" Phương Quý nhìn thoáng qua Mạc Cửu Ca, thấy hắn không giống như là đang nói đùa, không khỏi bắt đầu suy nghĩ.

A Khổ sư huynh dường như cũng nhìn ra suy nghĩ của Phương Quý, vội vàng lặng lẽ kéo tay của hắn, nói: "Phương Quý sư đệ, ngươi cũng đừng nghĩ đến việc đi ra ngoài tìm người đánh nhau, trước kia có người học kiếm của tiên sinh, chính là dùng loại phương pháp này, đi khắp nơi tìm phiền phức..."

Phương Quý vội hỏi: "Về sau hắn thế nào?"

Lông mày của A Khổ sụp xuống, lắc đầu thở dài nói: "Chết rất thảm!"

Thật vất vả mới chạm đến thềm cửa kiếm đạo, còn được truyền một kiếm, còn lại tự nhiên chính là luyện tập.

Thái Bạch Cửu Kiếm Ca kiếm thứ nhất là Trượng Kiếm Giang Hồ Lâm Phong Vũ, tuy chỉ là một kiếm, nhưng lại có được biến hóa vô tận, còn muốn phức tạp hơn so với trọn bộ kiếm chiêu phổ thông, nhưng Phương Quý biết sự lợi hại của một kiếm này, cho nên đã rất nỗ lực học tập, hắn cũng không phải là kẻ ngu, lại thêm đã đánh căn cơ không tệ, linh tức cũng mạnh, bất quá chỉ dùng thời gian hai, ba ngày liền rèn luyện xong các loại biến hoá của chiêu kiếm này.

Đến lúc này, hắn kỳ thật đã coi như là đạt đến tầng cảnh giới thứ nhất của một kiếm này, nhập thân.

Cái cảnh giới này kỳ thật là rất đơn giản, sau khi hiểu biết một kiếm này, có thể xem mèo vẽ hổ liền coi như là đạt đến.

Nhưng bắt đầu từ tầng cảnh giới thứ hai thì sẽ vô cùng khó khăn.

Cảnh giới nhập tâm là phải nắm giữ toàn bộ mỗi một phần biến hóa của một kiếm này, khắc sâu ở trong lòng, cần phải một mực tu luyện, vừa gặp hung hiểm liền có thể thi triển kiếm chiêu để ngăn địch theo bản năng, thậm chí là ở trong lúc ngủ mơ cũng có thể tiện tay thi triển, mới được tính là thành công! Đến lúc đó mới có thể dùng một kiếm này để ngăn địch, nếu không thì cũng chỉ là học được hình thức mà thôi!

Bất quá muốn tu luyện tới tầng cảnh giới này lại là hết sức khó khăn, Phương Quý cố nhiên cũng có thể ma luyện từng bước một, một mực luyện tập các loại biến hóa của một kiếm này đến trình độ nhớ kỹ ở trong lòng, có thể tiện tay thi triển đi ra, nhưng loại tốc độ này là quá chậm.

Thanh kiếm đá màu đen có một chút đặc thù, rót vào càng nhiều pháp lực, kiếm này sẽ càng nặng nề, Phương Quý dùng nó để luyện kiếm vốn đã muốn khó khăn hơn so với Quỷ Linh Kiếm, lại thêm luyện tập một mình, khô khan không chịu nổi, buồn bực ngán ngẩm, tiến triển càng là rất chậm chạp.

Trải qua một đoạn thời gian như vậy hắn liền không nhịn được mà xoay chuyển tâm tư.

Lời nói của Mạc Cửu Ca kỳ thật là vẫn rất có đạo lý.

Tập luyện một mình là vô dụng nhất!

Muốn nhanh chóng tăng tu vi kiếm cảnh lên, vẫn là phải chiến đấu, cần phải kinh lịch nhiều hung hiểm...

Chỉ là nơi này chính là ở trong tiên môn, làm sao có thể có nhiều hung hiểm chứ?

Chiến đấu mà Mạc Cửu Ca nói là chỉ so đấu cùng với người chân ướt chân ráo, chứ cũng không phải là đấu qua đấu lại giống như chơi đùa với A Khổ.

Không đề cập đến việc khiến cho tính mệnh gặp nguy hiểm, nhưng cũng cần phải trải qua vô số hung hiểm áp lực chân chính mới được.

Phương pháp đơn giản nhất đương nhiên là giống như kẻ đi khắp nơi khiêu chiến người khác mà A Khổ sư huynh nói, chỉ bất quá Phương Quý cũng hiểu được, bây giờ hắn còn chưa học được một chiêu kiếm nào, thật đúng là không có bao nhiêu bản lĩnh, nếu mạo muội khiêu chiến người khác nói không chừng sẽ chết rất thảm hại...

Vì vậy, thực sự mà nói, cái vấn đề này đúng là không dễ giải quyết.

Chủ yếu là hoàn cảnh tu luyện của mọi người không giống nhau, đúng như Mạc Cửu Ca nói, lúc trước vào thời điểm hắn lĩnh ngộ một kiếm này chỉ là một thiếu niên non nớt, thậm chí là ngay cả tu sĩ cũng không được tính, chỉ là một tên tiểu tốt giang hồ, không biết đã trải qua bao nhiêu sinh tử hung hiểm mới dựa vào tâm tính của thiếu niên, ngộ ra được một kiếm này, bây giờ Phương Quý cũng không có loại hoàn cảnh kia như hắn, lại dựa vào cái gì để lĩnh ngộ ý cảnh ở trong một kiếm này?

"Dù sao thì cũng phải suy nghĩ thật kỹ, tìm kiếm biện pháp giải quyết cái vấn đề này..." Phương Quý ôm cái ý niệm này ở trong lòng, liền cõng hộp kiếm lên, đi dạo xung quanh một vòng.

Ở trong khoảng thời gian này các đệ tử Hồng Diệp Cốc đều phát hiện ra một màn quỷ dị, đứa nhỏ họ Phương từ khi vào cốc liền không hề lộ diện bao nhiêu lần kia lại xuất hiện ở trong Hồng Diệp Cốc nhiều hơn, mỗi khi gặp một người, hắn đều sẽ nhìn chằm chằm vào đối phương, trong mắt dường như có một chút thần sắc quỷ dị, bất quá nhìn tới nhìn lui, cuối cùng cũng đều là thở dài một tiếng rồi quay người đi, bóng lưng có vẻ hơi thất lạc...

Không tìm được người thích hợp để so đấu thì không thể học kiếm tốt...

Không học tốt kiếm thì sẽ bị Trương Xung Sơn thu thập...

Nhưng nếu như cưỡng ép gây chuyện đoán chừng sẽ sớm bị người thu thập...

Phương Quý cảm thấy rất khổ sở!

Trong hai ngày đi quan sát người khác này, ý chí và tinh thần càng ngày càng sa sút, Phương Quý mặt ủ mày chau, Mạc Cửu Ca chỉ thích thanh tĩnh cũng không tới dạy Phương Quý, A Khổ sư huynh cũng không dám nói nhiều cùng với Phương Quý, chủ ý Phương Quý muốn đi đến Hồng Diệp Cốc tìm người gây phiền phức cũng là do hắn bác bỏ, nhưng hắn cũng không thể nghĩ ra được biện pháp tốt hơn, dựa vào tính tình của hắn, vẫn là nên thành thành thật thật luyện tập thật nhiều lần là đáng tin nhất, không cần phải nóng lòng nhất thời, chỉ bất quá Phương Quý rất nóng vội, khuyên lại khuyên không được, cũng chỉ có thể trước tiên hầu hạ hai vị đại gia này thật tốt, xem thử bản thân Phương Quý có thể nghĩ ra được biện pháp nào tốt hay không.

Trời chạng vạng tối, Phương Quý ăn cơm cùng với Mạc Cửu Ca, A Khổ, cơm canh cũng đơn giản, chính là cơm trắng lại thêm hạch đào chiên, hạch đào ướp, hạch đào hầm, hạch đào rán...đồ ăn cũng không phải là ít, sau khi ăn xong, Mạc Cửu Ca ôm bình rượu nằm ở trên ghế mây ngẩn người nhìn ánh sáng chiều theo thường lệ, A Khổ thu thập chén dĩa, Phương Quý thì cõng hộp kiếm, tiếp tục suy nghĩ làm như thế nào để giải quyết cái vấn đề khó khăn này.

Hắn chọn đại một phương hướng để đi, A Khổ nhìn thấy liền vội vàng kéo hắn lại nói: "Sư đệ, không thể đi đến nơi đó..."

"Hử?" Phương Quý quay đầu nhìn hắn hỏi: "Vì sao?"

Ở sau núi hơn nửa năm trời, Phương Quý cũng biết là ở sau núi có mấy chỗ cấm địa, phía tây là hang ổ của đám lợn rừng kia, không thể đi, nếu không thì sẽ bị lợn rừng cắn, phía bắc là linh điền của tiên môn, cũng không thể tự tiện xông vào, mà phía đông cũng có một con đường nhỏ, không biết là dẫn đến nơi nào, Phương Quý cũng không có nghe A Khổ nói qua, cũng không biết đi qua đó sẽ có phiền toái gì...

"Nơi đó là..." A Khổ do dự một chút, nói nhỏ: "Dù sao thì cũng không thể đi!"

"Được rồi, được rồi, không đi thì không đi!"

Phương Quý thuận miệng đáp ứng, liền đi theo con đường nhỏ ở phía nam, A Khổ thấy thế lúc này mới yên tâm thu dọn chén dĩa.