Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Chương 38: Hắn là Thần, đối với phàm nhân sinh ra tình ý, đối với nàng hay với hắn đều không phải chuyện tốt

Tam điện hạ nằm trên giường suy nghĩ. Ở Minh Ti không có ngày cũng chẳng có đêm, thật ra thì hắn cũng không cần nghỉ ngơi.

Hắn đúng là đã say, nhưng đầu óc hắn lại hết sức thanh tỉnh. Hắn đột nhiên nhớ tới Trường Y đã lâu chưa từng nhớ tới.

Vì sao lúc này lại nhớ tới Trường Y? Hắn cau mày nhìn đỉnh màn, hắn nghĩ có thể là do hắn có được nhận thức cùng hiểu biết về chữ “tình”, đều là nhờ nàng.

Trường Y có thể thành tiên, công lao của hắn không phải không có.

Lần đầu tiên Tam điện hạ gặp Trường Y, là sau buổi tiệc rượu của Thanh La quân ở Nam Hoang, đêm khuya hôm đó, nàng xuất hiện trong phòng hắn, không tiếc dùng thân mình, chỉ để xin hắn Bạch Trạch. Lần thứ hai gặp nàng cũng không lâu sau đó, là khi hắn đang dẹp loạn ở Bắc Hoang, nàng cứu một vài tướng sĩ của hắn, xin hắn một đường thành tiên.

Hai lần sở cầu này, đều là vì ấu đệ cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau. Ấu đệ kia của nàng bị song dực mãnh hổ (hổ có hai cánh) trong động Thất U ở Nam Hoang đả thương, cần phải có Bạch Trạch để chữa trị, ngoài ra còn cần cỏ Tây Nhung sinh trưởng ở bờ biển Vô Vọng trên tầng trời thứ ba mươi sáu thánh địa Thần tộc, dùng lò Bát Quái của Lão quân luyện chế thành đan, một ngày một viên uống liền ba trăm năm mới có thể hết bệnh. Bạch Trạch, cỏ Tây Nhung, lò Bát Quái, đều là vật của Thần tộc, nếu nàng thành tiên, tiếp cận được ba món trân bảo này dễ như trở bàn tay, chính vì nguyên nhân đó, nàng mới một mực thỉnh cầu như vậy.

Mà khi đó tại sao hắn lại giúp nàng thành tiên?

Hắn cau mày hồi tưởng. Nga, có thể là vì hắn cảm thấy một gốc cây bị toàn bộ Ma tộc ở Nam Hoang coi thường, một gốc hồng liên còn không thể nở hoa nếu có thể thành tiên, cũng là một chuyện thú vị.

Sau đó hắn hao phí rất nhiều khí lực, dùng Bạch Trạch của Tiên thay thế Phi Trạch của Yêu trong người nàng, lại giúp nàng tránh được lôi kiếp, rốt cuộc cũng khiến nàng phi thăng; hắn còn cố ý tạo mối quan hệ thân quen với Đông Hoa đế quân trông coi tiên tịch, vì nàng mưu cầu được chức vị Hoa chủ, để cho nàng có thể cai quản Dao Trì. Nhưng, cho dù là giúp nàng nhiều như vậy, cũng giống như trước kia, thật ra hắn chưa từng chân chính chú ý đến nàng. Nàng đúng là rất thú vị, cùng với những nữ tử Thần Tộc Ma tộc hắn gặp không giống nhau, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi.

Hắn thực sự chú ý tới nàng, là sau khi nàng yêu Tang Tịch. Trên Cửu Trọng Thiên có rất nhiều quy củ, trong đó có một cái là phàm những người sinh ra không phải tiên thai, để tu luyện thành tiên thì cần dùng linh vật của tộc, sau khi thành tiên phải trừ bỏ thất tình lục dục, nếu không sẽ bị tróc tiên tịch đánh vào luân hồi. Cho nên cho dù nàng yêu Tang Tịch thì cũng không dám thẳng thắn bày tỏ, chỉ có thể yên lặng đứng một bên nhìn trộm vị nhị ca này của hắn.

Ngay từ khi nàng có tình cảm với Nhị ca, hắn đã biết, nàng trộm nhìn hắn mấy trăm năm, hắn thuận tiện cũng nhìn bọn họ mấy trăm năm.

Chuyện thế gian, tất cả đều vô thường; vô thường, chính là cứ sinh rồi lại diệt, diệt rồi lại sinh; hơn bốn vạn năm sinh diệt diệt sinh, hắn chưa từng nhìn thấy cái gì là vĩnh cửu, cái gì có thể dài lâu, chỉ cảm thấy mọi vật trên thế gian mọi chuyện trên thế gian, đều chỉ là vô ích, đều chỉ là hoang vu. Trong lòng hắn cũng chính là một mảnh hoang vu. Nhưng một tiểu hoa yêu mà nửa điểm thành tựu phật pháp đạo pháp cũng không có, lại có thể yên lặng giữ gìn cái thứ vô thường nhất là si luyến suốt mấy trăm năm, còn mang dáng vẻ cho dù biển cạn đá mòn đến chết cũng không thay đổi. Không phải là không khiến hắn cảm thấy sửng sốt.

Cho dù bị cả Bát Hoang gắn cho cái danh phong lưu, nhưng thật ra hắn, thật sự không biết “tình” là cái gì.

Trường Y có lúc rất nhát gan nhưng cũng có lúc lại rất to gan lớn mật, biết rõ cái chữ “tình” này đối với tiên giả như nàng là tuyệt đối cấm kỵ, nhưng khi đám tiểu hoa tiên mới lên trời vụиɠ ŧяộʍ thảo luận vấn đề này, nàng vẫn thoải mái bàn luận góp vui: " Thời điểm “Tình” bắt đầu nảy mầm, có thể chỉ là một loại hảo cảm; nhưng khi “Tình” sinh trưởng thành cây cao, thì lại sinh lòng ghen tị; đến khi cái cây “Tình” đó cành lá xum xuê tươi tốt, lại sinh ra ham muốn chiếm hữu; cuối cùng khi tán cây của nó trải rộng bao trùm khắp tâm hải, chính là lúc chặt cũng không đứt thì..." Đám tiểu hoa tiên nghe vậy, rốt rít hỏi: "Khi đó thì sao ạ?"

"Thì sao ư? Khi đó....Hối hận cũng đã muộn, không còn biện, chỉ cần hắn vui vẻ, như thế nào cũng đều có thể."

Những lời nàng nói trong lúc lơ đãng hắn có nghe được, lúc ấy cũng không cảm thấy làm sao, chỉ nghĩ ví dụ của nàng rất mới lạ, vì vậy liền ghi nhớ. Nhưng hôm nay, một màn kia lại lần nữa tái hiện trong đầu hắn, giống như mỗi một chữ mỗi một câu đều như nói về hắn.

Khi “Tình” sinh trưởng thành cây cao, sẽ sinh lòng ghen tỵ. Đến khi cây “Tình” cành lá xum xuê tươi tốt, lại sinh ra ham muốn chiếm hữu.

Lòng ghen tỵ.

Ham muốn chiếm hữu.

Hắn đối với Quý Minh Phong chính là lòng ghen tỵ.

Hắn đối với Thành Ngọc chính là ham muốn chiếm hữu.

Đây chính là tình.

Đây thật sự là tình.

Không phải yêu thích thưởng thức đơn thuần; Không phải chỉ cầu một đêm vui vẻ; Không phải là có nàng bầu bạn thì tốt mà không có cũng không sao.

Đây là tình. Từ đáy lòng hắn sinh ra. Mặc dù thường xuyên khiến hắn tức giận, nhưng không khiến hắn cảm thấy là tình hoang vu.

Lúc ra được cái kết luận này Tam điện hạ sửng sốt một lúc lâu, hắn nhất thời chưa hoàn hồn lại được.

Nhưng trong lúc đang sững sờ đó, hắn nghe thấy cửa sổ vang lên âm thanh. Có người nhảy vào.

Thành Ngọc rất vui vì đêm nay Liên Tam quên khóa cửa sổ.

Nàng vốn định chờ Quý thế tử cùng Quốc sư trở về phòng ngủ, nàng sẽ lặng lẽ chạy tới chăm sóc Liên Tam. Nàng biết say rượu là như thế nào, cho nên vô cùng lo lắng. Nhưng có vẻ Quý thế tử đoán được ý đồ của nàng, cho nên một mực canh giữ trước cửa phòng nàng đề phòng nàng lẻn ra ngoài.

Nàng nói không được Quý thế tử cũng đánh không lại hắn, không thể làm gì khác đành gọi Minh cơ chuẩn bị nước, tắm xong rồi đi ngủ, nhưng kết quả tắm xong đi ra thì lại không thấy Quý Minh Phong đâu.

Nàng liền nắm bắt cơ hội này, ngay cả xiêm áo cũng không kịp đổi, vội vàng theo chân tường chạy tới bên dưới cửa sổ phòng Liên Tam, đẩy nhẹ một cái, nhẹ nhàng lộn vòng chui vào bên trong.

Trong phòng một mảnh tối tăm, Thanh Ngọc thử thăm dò gọi một tiếng Liên Tam ca ca, nhưng không có ai trả lời.

Ở Minh Ti không có nhật nguyệt, ánh sáng bên ngoài chủ yếu là từ tinh mang lơ lửng trên không trung, mà bởi vì tinh mang không thể mang vào trong phòng, nên để chiếu sáng trong phòng cần dùng Minh Châu. Nàng vội vàng tới, quên mang theo Minh Châu, lúc này chỉ có thể hé mở cửa sổ một chút, dựa vào chút ánh sáng của tinh mang bên ngoài để nhìn xem vị trí giường ở nơi nào.

"Liên Tam ca ca, ngươi ngủ chưa?" Nàng hướng giường ngọc nhẹ giọng hỏi. Không có ai trả lời.

Nàng biết Liên Tam vốn rất cảnh giác, nhưng lúc này lại như vậy, khiến nàng có chút hoảng, vội vàng chạy tới trước giường ngọc kia, muốn nhìn hắn một chút xem hắn như thế nào. Nhưng giường ngọc ở quá sâu trong phòng, ánh sáng tinh mang không chiếu tới được, một mảnh tối tăm, nàng không thể nhìn ra Liên Tam đang như thế nào.

Nàng rầu rĩ trong chốc lát, dứt khoát cởi giày leo lên giường, đưa tay đặt lên trán Liên Tam, muốn xem hắn có toát mồ hôi hay không. Tay phải sờ trán hắn dò xét, trán không có mồ hôi nhưng lại có chút lạnh như băng. Trán phát lạnh, đây là triệu chứng của bệnh “ngoại cảm thấp tà” (một loại bệnh sinh ra do khí ẩm ướt từ môi trường bên ngoài). May mà khi Lê Hưởng chăm sóc Chu Cẩn say rượu lúc nào cũng truyền đạt kinh nghiệm cho nàng, nói có vài người uống quá nhiều rượu, sau khi say toàn thân sẽ phát lạnh, gọi là “phát tửu hàn”, lúc đó cần phải cho họ uống một chút trà gừng để làm ấm cơ thể.

Liên Tam bị ngoại cảm thấp tà hay phát tửu hàn, chỉ kiểm tra trán nàng không cách nào phân biệt được, vì vậy lại đưa tay sờ gương mặt hắn, cảm thấy gò má cũng giống như trán lạnh như băng vậy, ngón tay nàng dời xuống cổ hắn. Lúc nàng thử thăm dò mạch đập trong cổ áo hắn, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.

Trời đất quay cuồng, lúc nàng phản ứng lại, mới phát hiện Liên Tam đã tỉnh lại từ bao giờ, lúc này đang nắm lấy tay nàng đem nàng đè bên dưới.

Trong góc giường tối tăm, hai người gần sát nhau như vậy, nàng không nhìn thấy biểu tình trên gương mặt Liên Tam, chỉ cảm giác được chỗ cổ tay bị hắn nắm có chút lạnh, thân hình hắn cao lớn mang tới cảm giác áp bức, hắn từ từ ghé lại gần, hơi thở ấm áp phả tới.

Trên người hắn có mùi rượu, nhưng không nồng, ngược lại Bạch Kỳ Nam hương trong ống tay áo hắn, trong nháy mắt trở nên nồng đậm, quanh quẩn ở chóp mũi nàng, khiến đầu óc nàng choáng váng. Nàng còn chưa kịp phản ứng đây là tình huống gì, theo bản năng muốn mở miệng, nhưng bàn tay còn lại của hắn bỗng dưng mơn trớn cần cổ nàng, ngón tay mắt lạnh đặt nhẹ ở nơi đó một lúc.

Nàng không rõ bản thân vì quá kinh ngạc hay quá khẩn trương mà không cách nào nói chuyện.

Ngơ ngác nhìn hắn, nhưng bởi vì không gian quá tối, cho nên nàng cái gì cũng không thấy.

Thật ra Liên Tam vẫn luôn tỉnh táo.

Tuy giường ngọc ở trong góc tối, nhưng từ lúc Thành Ngọc mở cửa sổ nhảy vào, nhất cử nhất động của nàng, hắn đều thấy rõ ràng. Hắn nghe được giọng nàng dò xét, nhưng hắn không trả lời, mà chỉ yên lặng chăm chú nhìn nàng đứng trước cửa sổ.

Có vẻ nàng vừa tắm xong, trên người mặc một bộ tẩm y bằng tơ lụa bách điệp xuyên hoa, mái tóc dài lúc ban ngày búi lên bây giờ đã thả ra, rủ xuống, tựa như dải lụa, đen nhánh mà óng mượt. Hắn vốn không biết tóc nàng lại dài như vậy. Mái tóc dài kia phủ lên tẩm y, tẩm y là một chiếc váy dài bằng tơ lụa dùng các khuy áo cài lại, có mười hai chiếc khuy, từ cổ áo đến góc váy, cổ áo mở ra có hơi thấp, lộ ra đôi xương quai xanh tinh xảo.

Mái tóc dài đen nhánh, hàng lông mày hơi chau lại, tẩm y trắng như tuyết, xuyên hoa bách điệp tựa như muốn bay ra.

Hắn ở trong bóng tối nhìn nàng, lại không có cách nào dời mắt.

Hắn biết đây không phải là thời điểm để nhìn ngắm nàng. Một khắc trước, khi hắn rốt cuộc phát hiện hắn đối với nàng là như thế nào, cùng giờ phút này, hắn biết là không nên nhìn nàng. Có một số việc hắn cần phải suy nghĩ thật kỹ, hắn còn chưa suy nghĩ rõ ràng. Nàng cứ như vậy xuất hiện trong phòng hắn, vẫn cái dáng vẻ ngây thơ đó, hắn không có cách nào suy nghĩ tiếp.

Hắn biết vì sao nàng ở chỗ này, hắn cho là hắn giả bộ ngủ nàng sẽ tự động trở về, nhìn thấy nàng vội vàng đi tới trước giường hắn, không chút do dự cởi giày leo lên giường, trong khoảng khắc đó, hắn thực sự không biết đêm nay là đêm nào nữa.

Lúc nhìn nàng chân trần bước lên giường, mép váy trắng bị kéo lên một chút, lộ ra một đoạn cổ chân trắng nõn, bởi vì hiếm khi phải lao động tay chân, cho nên màu trắng kia càng trở nên tinh xảo, đâm vào mắt hắn đến phát đau. Hắn chưa bao giờ để ý tới thân thể nữ tử, lại còn là kiểu lén lút như vậy, hắn nghĩ hắn quả thực đã say rồi, không thể tiếp tục nhìn nàng nữa, vì vậy hắn nhắm hai mắt lại.

Nhưng cảm giác càng trở nên nhạy bén.

Hắn cảm nhận được nàng đang nhích tới gần.

Toàn thân nàng tựa như mang theo hơi nước ẩm ướt, khi nàng lại gần, giống như có một luồng hơi ẩm tới gần thân thể hắn. Hơi nước mềm mại trong suốt, tựa như một khắc sau có thể lập tức hóa thành mưa; mà khi nó hóa thành mưa, không khó tưởng tượng, nó cũng rất thuần khiết, một chút mưa như vậy, rơi xuống bất kỳ vật nào trên thế gian, đều vô cùng trong trẻo tĩnh lặng, mềm mại xinh đẹp. Giống như chứng minh cho tưởng tượng của hắn, ngón tay nàng chạm nhẹ vào trán hắn.

Hắn chợt mở mắt. Ngón tay kia lại không phát giác ra, tiếp tục dời xuống gò má hắn.

Tựa như sợ đánh thức hắn, tiếp xúc nhẹ như lông vũ. Vô tình, lại tựa như hữu tình.

Hắn biết rõ tất cả động tác của nàng chỉ mang hàm ý đơn thuần, nàng chỉ là lo lắng hắn say rượu, nhưng đến lúc này, cái loại đơn thuần này, đối với hắn, lại trở thành một sự câu dẫn khó cưỡng lại. Trong tình cảm, nàng tinh khiết như một tờ giấy trắng, nhưng nàng trời sinh lại có bản lĩnh mê hoặc hắn. Trước kia hắn luôn vì loại mẫu thuẫn này của nàng mà sinh ra tức giận, nhưng lúc này, lại không có cách nào khống chế mà bị đầu độc, bị hấp dẫn.

Cơ hồ theo bản năng kẻ đi săn, hắn không kiềm chế được đem nàng đặt dưới thân.

Không thể để nàng nói chuyện. Hắn quá hiểu nàng. Một khi nàng mở miệng, nhất định là những lời nói hắn không thích nghe. Vì vậy ngón tay hắn đặt trên cổ nàng, một cái chạm vô cùng nhẹ ở chỗ đó.

Trong bóng tối, đôi mắt hạnh nhân lộ vẻ kinh ngạc. Loại thời điểm này, nàng luôn luôn ngốc nghếch, nàng nhất định cho rằng nguyên nhân là ở nàng cho nên mới không có cách nào lên tiếng, cho nên trong đôi mắt rất nhanh hiện lên một tia lo lắng không yên. Kinh ngạc, lo lắng không yên. Nó khiến nàng lộ ra vẻ yếu ớt.

Ngày thường bọn họ cũng có thời khắc dựa sát nhau như vậy, nhưng lúc đó hoặc là nàng ngây thơ thiếu kinh nghiệm, hoặc là nàng tỏ vẻ thông thạo không đúng lúc, luôn có thể khiến hắn lập tức nổi nóng. Hắn tình nguyện ở loại thời điểm này nàng tỏ ra yếu ớt một chút.

Tóc đen như vẩy mực, trải ra trên giường nhỏ của hắn, tẩm y xuyên hoa bách điệp bao lấy thân thể nàng, đó là thân thể vô cùng xinh đẹp chỉ nữ tử mới có, vô cùng nhỏ, nhưng đẫy đà. Hắn buông cổ tay nàng ra, nàng không nhúc nhích. Tay trái hắn lần vào trong tay áo nàng từng chút từng chút, rồi sau đó phủ lên cổ tay nhỏ bé của nàng. Nàng cứng người chốc lát. Tẩm y bao chặt lấy thân thể nàng hết sức tinh tế, thế nhưng ống tay áo lại rất rộng, ngón tay hắn không chút trở ngại một đường chậm rãi lướt qua cẳng tay, khúc cong khuỷu tay, đi lên cánh tay trên, tiến tới bả vai nàng, rồi dừng ở xương bướm. Thân thể vừa mới tắm rửa, nõn nà mà mềm mại ấm áp, còn mang theo một chút khí tức ẩm ướt của hơi nước.

Bàn tay còn lại luồn vào mái tóc đen nhánh của nàng, mái tóc đen quấn lấy ngón tay trắng nõn rõ ràng các khớp xương của hắn, mang theo một chút ý vị không rõ ràng. Hắn cố gắng bỏ qua đôi mắt đột nhiên nổi lên một mảnh sương mù kia, chỉ thấy mi tâm nàng có một nốt chu sa, vào lúc này màu đỏ kia trở nên vô cùng kiều diễm.

Hắn cúi người, môi hắn rơi trên mi tâm nàng. Nàng run lên một cái. Giống như dây đàn bị gảy một nốt, cái loại nhẹ run đó, mang theo một chút rung động yếu ớt.

Động tác nhẹ run này thật sự hấp dẫn hắn, khiến hắn tiếp tục ở trên gương mặt nàng càn rỡ. Hắn nhẹ nhàng hôn đôi mi thanh tú của nàng, rồi sau đó trăn trở tới mắt, sống mũi, bàn tay hắn ấn lên xương bướm nhỏ nhắn của nàng, xoa nhẹ, vân vê, có ý muốn trấn an, nhưng không thể khống chế được mà mang theo một tia du͙© vọиɠ buông thả.

Hắn có chút không khắc chế được đối với nàng dùng sức, hôn một chút, xoa nắn một chút, nhưng lúc môi hắn tiến gần đến môi nàng, hắn liền cảm thấy run rẩy kia trở nên mạnh mẽ hơn, mà vai nàng, toàn bộ thân thể nàng, ở dưới người hắn từng chút từng chút trở nên cứng ngắc. Hắn khẽ thở gấp rồi dừng lại. Ngay lúc đó cũng nghe thấy tiếng nàng thở dốc, thật thấp, nhẹ nhàng. Hắn cúi sát bên tai nàng, âm thanh hơi khàn khẽ trấn an: "Đừng sợ." Nhưng trấn an không có chút tác dụng, nàng run rẩy càng thêm lợi hại.

Hắn liền tách khỏi nàng một chút. Mà lúc này, hắn rốt cuộc lần nữa nhìn rõ đôi mắt kia. Trong đôi mắt hiện lên một tầng hơi nước không còn kinh ngạc cùng lo sợ không yên, thay vào đó, là tràn đầy sợ hãi.

Tựa như bị một chậu nước đá đổ xuống, hắn cứng người, một lát sau, hắn rốt cuộc tỉnh táo lại, biết mình đang làm gì. Giọng nói của nàng lúc thoát khỏi kìm kẹp, hắn nghe vào giống như một con thú nhỏ bị ức hϊếp, khϊếp đảm lại tuyệt vọng thức tỉnh hắn: "Liên Tam ca ca, ngươi nhận nhầm người rồi phải không, ta là A Ngọc a."

Đây là nàng đang tìm cớ cho hắn.

Hắn buông nàng ra. Trước khi cảm giác buồn bực quen thuộc tràn ngập trong lòng, trong lòng hắn là một cảm giác vắng lặng vô tận. Cái mất khống chế, cái vuốt ve, cái không thể khắc chế của hắn, lại khiến nàng tổn thương, khiến nàng sợ hãi. Nàng cho tới bây giờ cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu.

Hồi lâu, hắn mới có thể lên tiếng đáp lại nàng: "A Ngọc." Âm thanh không chút cảm xúc.

Nàng bị dọa sợ, vẫn còn nằm trên giường, cái miệng nhỏ khẽ há ra thở dốc, cố gắng bình tĩnh lại, nghe được hắn gọi tên nàng, tựa như thở phào nhẹ nhõm. "Ân, ta là A Ngọc a." Lòng nàng vẫn còn chút sợ hãi, ngừng một chút, rồi lập tức thấp giọng bổ sung, "Ta biết Liên Tam ca ca nhận lầm người, ta sẽ không trách ngươi."

Lúc này hắn cực kỳ chán ghét cái tính tự cho là đúng của nàng, mấy chữ "ta không có nhận lầm người" mắc trong cổ họng không cách nào thoát ra được.

Nói ra thì sao? Nàng sẽ như nào? Hắn lại thế nào? Hắn tự cho là thông minh, nhưng nhất thời không biết giải thích vấn đề này như thế nào. Vì vậy yên lặng một lúc lâu, sau đó mới nhàn nhạt nói: "Quý Minh Phong nói không sai, sau này đêm khuya đừng vào phòng nam tử, rất nguy hiểm."

Nàng đã hoàn toàn bình tĩnh lại, ngồi bên người hắn, nhíu mày giải thích: "Ta chưa từng vào trong phòng nam nhân khác ban đêm, ta cũng tuyệt đối sẽ không đi, ta chỉ là muốn chăm sóc Liên Tam ca ca nên mới..."

Hắn nhìn tinh mang đang bay lượn ngoài cửa sổ, cắt đứt lời nàng: "Ta cũng rất nguy hiểm, ngươi hiểu không?"

Nàng nhíu mày sâu hơn: "Ta không hiểu," nàng nhìn hắn, trong mắt tràn đầy tín nhiệm, "Liên Tam ca ca sẽ không làm tổn thương ta, trên cõi đời này Liên Tam ca ca là người tuyệt đối không bao giờ làm hại ta."

Hắn rốt cuộc quay đầu nhìn nàng: "Mới vừa rồi ta..."

Nàng cắt đứt lời hắn: "Đó là bởi vì ngươi nhận lầm người, ngươi không biết là ta thôi."

Trong cuộc đời hắn hiếm có thời điểm mẫu thuẫn, nhưng nàng luôn có cách khiến hắn cảm thấy mẫu thuẫn, ví dụ như vừa rồi, hắn không biết nên để nàng đi hay giữ nàng lại, lại ví dụ như lúc này, hắn không biết nên vui vẻ với sự tín nhiệm của nàng, hay là chán nản ở thời điểm này nàng đối với hắn tín nhiệm như vậy. Hắn chỉ có thể lãnh đạm ra lệnh cho nàng: "Sau này kể cả phòng ta, cũng không được tùy tiện đi vào."

Nàng lập tức ngồi ngay ngắn hỏi hắn: "Tại sao?"

Hắn sớm biết nàng sẽ có phản ứng này, nàng luôn như vậy. Nếu muốn chặn miệng nàng lại thật ra rất đơn giản, cũng không cần nói đạo lý với hắn, hắn vẫn luôn biết phải đối phó với nàng như nào. "Không có tại sao, không cho phép chính là không cho phép." Hắn nói.

Nàng ủ rũ cúi đầu, quả nhiên nhượng bộ: "Ân, vậy được thôi, không cho thì không cho. Vậy..."

Trước khi nàng kịp mở miệng nói tiếp hắn dứt khoát hạ lệnh đuổi người: "Ngươi có thể về được rồi."

Nàng chần chờ một chút mới xuống giường, xỏ giày lẹt xoẹt lê tới cửa sổ, lại quay đầu nhìn lại, có chút lo lắng hỏi hắn: "Vậy Liên Tam ca ca ngươi có sao không, ngươi có cần uống một chén trà gừng không?"

"Không cần." Lần này hắn không có nhìn nàng.

Nghe thấy nàng nhảy khỏi cửa sổ, hắn mới lần nữa hướng tầm mắt về phía đó. Nàng rời đi, những thứ tinh mang lấp lánh kia tựa hồ trở nên ảm đạm đi rất nhiều, giống như những con đom đóm muốn nghỉ ngơi, bởi vì mệt mỏi mà ánh sáng trở nên yếu ớt.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Mọi chuyện vừa rồi tựa như một giấc mộng. Một giấc mộng đẹp.

Mà sau khi nàng rời đi, hắn rốt cuộc có thể tiếp tục suy nghĩ.

Hắn không biết chuyện này là gì, không biết nó vì sao mà tồn tại, cũng không biết tại sao nó lại phát sinh giữa hắn với Thành Ngọc. Hắn chỉ có thể kết luận, nếu đây là tình, như vậy từ khi mới bắt đầu, nó đã là sai lầm rồi.

Chuyện này, sai không phải ở Thành Ngọc, sai không phải ở việc nàng một lòng coi hắn là ca ca, sai không phải ở việc nàng ngây thơ không nhạy bén. Sai là tại hắn. Tự hắn đối với nàng sinh tình, hết thảy mọi chuyện, sai thì cũng sai rồi. Hắn là Thần, đối với phàm nhân sinh ra tình ý, đối với nàng hay với hắn đều không phải chuyện tốt. Trước khi nàng nhảy qua cửa sổ mà vào, hắn nên ý thức được điểm này. Lúc đó hắn đã quá sơ sót.

Lúc này hắn mới nghĩ ra, đây chính là chuyện trọng yếu nhất.

Hắn đột nhiên nhớ lại tối nay lúc ở trong Khúc Thủy Uyển, nàng nói đùa hỏi hắn một câu: "Chẳng lẽ đặt lại vào ngày hôm nay, Hoàng tổ mẫu lần nữa gả, Liên Tam ca ca sẽ đổi ý muốn cưới ta sao?"

Khi đó hắn có chút ngây người, bởi vì hắn chưa bao giờ nghĩ tới cái vấn đề cưới thϊếp này. Là một Thần tộc, hắn cũng chưa từng phải cân nhắc việc cưới thϊếp.

Mà lúc này, khi hắn lần đầu tiên đối diện với cái từ ngữ cưới thϊếp này, hắn lại cảm thấy phiền não cùng thất vọng.

Cho dù hắn đối với Thành Ngọc sinh tình, thì tốt nhất nên chấm dứt tại đây.

Bởi vì hắn không thể cưới một phàm nhân.

Bởi vì hắn không thể cưới một phàm nhân.

Mặc dù hắn vẫn một mực nổi nóng với sự ngây thơ của nàng, đôi lúc tức giận đến mức muốn hỏi nàng có phải đã bị Chu Cẩn nuôi dưỡng đến ngu ngốc rồi không? Nhưng lúc này không khỏi không thừa nhận, Chu Cẩn đem nàng dưỡng thành như vậy, rất tốt, nàng chưa từng đối với hắn động tâm, rất tốt, vô luận là đối với hắn hay đối với nàng, đây cũng coi như là một chuyện tốt.