Edit: Mira
Beta: Kye
Vinh Vương cũng khá hài lòng với Chu Lâm Lang. Dù sao Chu Lâm Lang là
một
trong số ít bạn tốt của nữ nhi, cùng nhau lớn lên từ
nhỏ, tuy lớn tuổi hơn nữ nhi
một
chút, nhưng còn
nhỏ
tuổi
đã
có tri thức hiểu lễ nghĩa, phong thái đó cũng khiến
hắn
không
nhịn được khen ngợi. Tính tình An Vương phi
không
tốt, nhưng việc dạy dỗ nữ nhi lại là xuất chúng, phóng tầm mắt toàn bộ Tấn thành, sợ là tìm
không
được
một
cô
nương thứ hai có khí chất danh môn khuê tú như Chu Lâm Lang.
cô
nương tốt tất nhiên trăm nhà cầu, thêm việc An Vương phủ nhiều năm thịnh sủng
không
suy, mấy năm qua, người cầu thân đương nhiên đạp nát ngưỡng cửa.
Vinh Vương suy nghĩ
một
chút, hỏi: “Thiền nhi làm sao biết được?”
Đứa con trai này của
hắn
xưa nay tâm tình
không
lộ ra ngoài, cho dù
yêu
thích
một
cô
nương, sợ rằng cũng
không
biểu
hiện
ra ngoài.
Lục Bảo Thiền vừa
nói
xong, trong lòng
đã
sớm ảo não
không
thôi, đôi bàn tay trong tay áo nặn nặn, lúc này nghe Vinh Vương hỏi như vậy, liền có chút chột dạ
nói: “Hôm trước...hôm trước con nhìn thấy ca ca mua
một
hộp trang sức
nhỏ
có hoa văn mẫu đơn, con muốn nhìn thử xem, nhưng ca ca
không
để cho con nhìn, sau đó… Sau đó con thấy Lâm Lang có thêm
một
bộ trang sức hoa văn mẫu đơn, con hiếu kỳ hỏi
một
chút, nhưng nàng ấp úng
không
nói
với con là mua ở chỗ nào, con nghĩ… chắc là ca ca tặng.”
nói
tới đây, Vinh Vương coi như
đã
hiểu.
hắn
mặt mày hớn hở,
nói: “không
nghĩ tới Tông nhi nhìn đầu óc chậm chạp, tới lúc dỗ
cô
nương vẫn còn có chút thủ đoạn,
không
tồi,
không
tồi…”
hắnnhìn khuôn mặt
nhỏ
của nữ nhi mình, vui vẻ
nói, “Hôm nay nghe con
nói
lời này, trong lòng cha cũng nắm chắc rồi. Đứa
nhỏ
Lâm Lang này
thật
khôngtệ. Chờ hôn
sự
của ca ca con định ra xong, cha liền để ý hôn
sự
của con hơn. Cha đối với con thế nào, trong lòng con
rõ
ràng nhất, hôn
sự
này, cha cũng tôn trọng ý kiến con.”
Lục Bảo Thiền từ đầu
đã
hốt hoảng, nàng tùy ý gật đầu, sau đó mới cất tiếng
nói: “Cha, nữ nhi có chút
không
thoải mái, con về phòng trước.”
nói
xong, Lục Bảo Thiền vội vội vàng vàng chạy
đi.
Vinh Vương cho rằng tiểu
cô
nương gia nhắc tới hôn
sự
nên thẹn thùng, lúc này mới mỉm cười than thở: “Đứa
nhỏ
này…”
Sắc mặt Lục Bảo Thiền trắng bệch hướng về viện của mình,
đi
thật
nhanh, liền va vào Lục Bảo Yên trước mặt, thân thể bất ổn, liền ngã ngồi
trên
mặt đất.
Lục Bảo Yên sợ hết hồn, chỉ lo Lục Bảo Thiền phát bực, vội vàng đỡ người lên, ân cần hỏi han: “Tỷ tỷ, tỷ
không
sao chứ?” Lục Bảo Yên ngày thường khiêm tốn, biết nàng
không
muốn thấy mình, liền tận lực ít xuất
hiện
trước mặt nàng. Nàng
nhỏ
hơn Lục Bảo Thiền
một
tuổi,
một
khuôn mặt
nhỏ
to bằng lòng bàn tay, đôi mắt to sợ hãi, tràn đầy bất an.
Lục Bảo Thiền bụm mặt, ngồi bệt dưới đất
không
đứng lên, chỉ yên lặng khóc.
Lục Bảo Yên bị dáng vẻ này làm cho sợ hãi.
Nàng
không
sợ mình bị trách phạt, chỉ sở tỷ tỷ
thật
sự
bị ủy khuất gì đó.
Lục Bảo Yên quỳ
trên
mặt đất, lấy khăn tay muốn lau nước mắt cho nàng, những nghĩ tới nàng
không
thích mình, liền do dự, tới khi nước mắt nàng như hạt đậu vàng rơi xuống, lúc này mới
không
nghĩ được tới chuyện khác,
một
tay kéo tay nàng
đang
che mặt, thay nàng lau nước mắt, động viên
nói: “Tỷ tỷ, tỷ đừng khóc.” Nàng
không
biết làm sao an ủi người khác, chỉ có thể đỡ nàng lên, khom lưng thay nàng phủi váy, sau đó mới kéo cánh tay nàng,
nói, “Để muội đưa tỷ trở về.”
Lục Bảo Yên kéo cánh tay Lục Bảo Thiền, tâm trạng lại căng thẳng
không
thôi. Nàng thấy Lục Bảo Thiền khóc, trong lòng cũng khó chịu, nhưng thân mật kéo cánh tay tỷ tỷ mình như thế, là chuyện nàng xưa nay
không
dám hi vọng xa vời. Nàng biết mình là con thứ, cũng từng nghe
nói
chuyện mẫu thân cùng Vương phi, nhưng như thế nào
đi
nữa, hai nàng tóm lại vẫn là tỷ muội. Có lúc nàng đứng xa nhìn Chu tiểu thư, Khương Lục tiểu thư các nàng cùng nhau chơi đùa, trong lòng
không
biết có bao nhiêu ước ao.
Lục Bảo Thiền hiếm thấy
không
có rút tay lại, tùy ý Lục Bảo Yên kéo tay đưa mình về chỗ ở.
Vừa vào phòng, hai nha hoàn hầu hạ bên người Lục Bảo Thiền là Tiểu Phiến và Khinh La bị dọa sợ hết hồn, sau đó mới vội vàng từ bên người Lục Bảo Yên đưa chủ nhân lại đây. Khinh La biết Quận Chúa mình xưa nay
không
thích Nhị tiểu thư, liền khách khí
nói: “May nhờ có Nhị tiểu thư đưa Quận Chúa trở về, Nhị tiểu thư, Quận Chúa của chúng ta muốn nghỉ ngơi
thật
tốt, xin mời trở về
đi.”
Lục Bảo Yên mặc
một
thân váy màu xanh nhạt hơi trắng thêu hoa văn, chải song kế, vóc người
nhỏ
nhắn, khuôn mặt
nhỏ
trắng
nhỏ
so với Phan trắc phi càng thêm diễm lệ, chỉ là lúc này mày nhíu lại, có chút lo lắng.
Nàng nghe Khinh La
nói
xong, cũng
không
ở lại thêm, chỉ lưu luyến
không
rời bước ra khỏi gian phòng.
trên
giường gỗ đen khắc hoa văn, trong tay Khương Lệnh Uyển cầm
một
quyển “Sử ký” coi đủ nửa canh giờ, nhưng tổng cộng chỉ lật có hai ba trang. Nàng ngẩng đầu nhìn nhìn, đôi mắt to nhìn mẫu thân ngồi cạnh giường, trong lòng ảo não. Mẫu thân có
một
đôi hỏa nhãn kim tinh, dưới mí mắt nàng, mình làm mấy trò khôn vặt gì cũng đều vô dụng. Khương Lệnh Uyển
nhẹ
nhàng ho
một
tiếng,
nói: “Nương, người ở cùng con cả ngày rồi, trở về nghỉ
đi, trong lòng nữ nhi thấy có lỗi.”
Trong tay Chu thị cầm châm tuyến,
đang
cúi đầu thêu, nghe tiếng liền giương mắt nhìn khuôn mặt
nhỏ
trắng nõn của nữ nhi,
nói: “Thế nào? Thấy nương chướng mắt?”
“không
không
không, sao có thể như vậy được?”
Khương Lệnh Uyển buông sách
trên
tay xuống, khuôn mặt tươi cười, vội vàng đưa người tới.
Chu thị nhíu nhíu mày, suýt chút đâm vào đầu ngón tay, lúc này mới thả việc
trên
tay xuống,
nói: “Xán Xán, những ngày tháng nương còn có thể bảo vệ cuộc sống của con như thế này
không
còn nhiều, nhìn
một
cái, đảo mắt liền thành đại
cô
nương.” Nàng vuốt ve mặt nữ nhi, tiếp tục
nói, “Đợi
mộtlát nương nhìn con uống thuốc xong rồi mới trở về. Mấy ngày nay con nghỉ ngơi
đi, chỗ Tạ tiên sinh nương
sẽ
báo lại.”
Lời này đúng là khiến nàng thoải mái, Tạ Cửu này, như thể có thù hận gì với nàng, dầu muối
không
ăn, cực kì khó đối phó. Phong hàn nho
nhỏ
này, như lời nàng
nói,
không
có gì nghiêm trọng, cần gì phải nghỉ vài ngày?
Khuôn mặt Khương Lệnh Uyển tươi cười,
âm
thanh mềm mại: “Nương
thật
tốt, vẫn là nương hiểu nữ nhi nhất.” Như nghĩ tới điều gì đó, Khương Lệnh Uyển
nói, “Nương, nữ nhi
nói
cùng người
một
chuyện. Nữ nhi muốn cho Hạnh Nhi ra ngoài phủ, có được hay
không?”
Chu thị lẩm bẩm
nói: “Hạnh Nhi?” Nàng hình như có chút ấn tượng, bỗng nhiên lông mày nhíu lên, “Nha hoàn này
không
quản được miệng, thực
sựkhông
thích hợp ở lại viện tử con làm việc.”
Khương Lệnh Uyển đáp: “Nương đáp ứng là được.”
Nàng hiểu
rõ
tính tình Khương Lộc, mặc kệ
hắn
có
thật
lòng với Tô Lương Thần hay
không, vẫn là người thương hương tiếc ngọc, cùng
một
bộ dáng hồ đồ như Nhị thúc nàng, chính là đau lòng cho người thương, tất nhiên là muốn gì được đấy,
không
để nàng chịu
một
xíu oan ức nào. Bây giờ Hạnh Nhi
không
quản được miệng, Khương Lộc lại bị lão thái thái hung hăng trách cứ
một
trận, cục tức này
không
làm sao giải thoát được, sao có thể tha cho Hạnh Nhi? Nha hoàn kia cũng hối hận, hôm qua ôm đùi nàng khóc tới đáng thương, nàng
không
đành lòng nhìn, tất nhiên là muốn đưa nàng ít bạc rồi đuổi
đi. Dù sao cũng từng là chủ tớ, cũng
không
thể trơ mắt nhìn nàng bị Khương Lộc bắt nạt.
Chu thị
nói: “Chuyện này nương
sẽ
để Đào ma ma xử lý, con
không
cần quan tâm, dưỡng tốt thân thể là được.”
Đào ma ma làm việc rất tốt, Khương Lệnh Uyển yên tâm.
Mẹ con hai người
đang
nói
chuyện, Sơn Trà trong tay cầm hai bao đồ vật
đi
vào. Hai mắt Khương Lệnh Uyển sáng lên, thuận miệng hỏi: “Trong tay cầm cái gì đấy? Cho ta xem
một
chút?”
Sơn trà đem hai túi giấy đặt lên bàn
nhỏ
ba chân cong bằng gỗ đàn hương cạnh giường,
nói: “Đây là do Vinh Thế tử vừa mới đưa tới,
nói
là thấy Lục tiểu thư thân thể
không
khỏe, tiện đường mua.”
Lục Tông.
Trong lòng Khương Lệnh Uyển “lộp bộp”
một
tiếng, cẩn thận từng li từng tí
một
xem xét nét mặt mẫu thân mình.
Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn ngồi
không
dám nhúc nhích, lại là Chu thị với sắc mặt thản nhiên đem hai bao giấy mở ra.
một
bao là điểm tâm,
một
bao là hạnh khô.
Điểm tâm này đúng là bánh táo hình hoa có tiếng ở Tấn thành, cùng với bánh táo hình hoa bình thường khác biệt vô cùng, phần đầu tinh tế, màu sắc
rõ
nét, tay thợ khéo léo, trông rất sống động, nhìn như
một
đóa sen nở rộ, ở giữa tô điểm thêm mứt táo, vừa mở ra
đã
thấy thơm ngát vị táo tàu. Còn hạnh khô này, nhìn bao giấy bên ngoài, liền biết là của Trân Tu Trai, miếng lớn no đủ, sắc vàng rực rỡ, màu sắc vui mắt, mùi hạnh nức mũi, cắn
mộtcái, chính là quả khô nguyên chất mềm và dai, chua ngọt ngon miệng.
Chu thị cầm lấy
một
khối bánh táo hình hoa, ngữ khí
không
nghe ra là tâm tình gì: “Còn nóng hổi, Tông biểu ca của con… Đúng là có tâm.”
Khương Lệnh Uyển vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng. Đến Phẩm Tảo Trai lấy bánh táo hình hoa nổi danh, Tấn thành chỉ có
một
nhà ấy, ở đường cái phía đông; mứt hoa quả ở Trân Tu Trai ăn ngon nhất Tấn thành, đừng coi khinh mứt hoa quả nho
nhỏ
này, giá tiền tuyệt đối
không
rẻ, nhưng ở đường cái phía tây.
một
cái hướng đông,
một
cái hướng tây, Lục Tông
nói
“tiện đường” vẫn
thật
thuận miệng.
Khương Lệnh Uyển bám vào đệm giường dưới thân, thanh
âm
mềm mại kêu: “Nương…”
Chu thị liếc mắt
một
cái,
nói: “Được rồi, đừng nhìn nương như vậy. Tông biểu ca của con dù thế nào cũng là
một
phen tâm ý, có thể ghi nhớ trong lòng.” Chu thị sao lại
không
nhìn ra vấn đề, quản được người nữ nhi, sao có thể quản được tâm nữ nhi? Nàng nhìn điểm tâm cùng mứt hoa quả này, nhớ tới bản thân hồi còn trẻ, lúc này mới nắm tay khuê nữ mình, chăm chú dặn dò, “Nghe nương
nói
một
câu,
cô
nương gia nên biết rụt rè. Tông biểu ca tốt với con, trong lòng con nhớ kỹ là được, nếu ngày sau… Ngày sau hai đứa
thật
có thể thành
sự, lại đối tốt với
hắn
cũng vẫn kịp, hiểu
không?”
Mẫu thân
đã
nói
rõ
như thế, nàng còn có cái gì
không
hiểu.
Khương Lệnh Uyển nháy mắt mấy cái, đột nhiên xấu hổ, lầm bầm: “Bát tự còn chưa viết lên, nương trước tiên đừng để ý vấn đề này, bận tâm hôn
sựcủa ca ca
đi, có được hay
không?”
Chu thị đối với nữ nhi quả
thật
hết cách.
Nàng cho rằng chuyện của mình
không
vội? Lục Tông lớn hơn Dụ
một
tuổi, bây giờ phong quang hồi Tấn thành, bà mối tới làm mai muốn đạp nát cửa.
cô
nương tốt nhiều người truy cầu, nam tử cũng cùng
một
lý này. Chu thị nhìn bộ dáng thảnh thơi của nữ nhi, lại còn coi Lục Tông chắc chắn chọn trúng nàng? Nếu đổi lại ngày mai Lục Tông định thân cùng
cô
nương khác, lúc đó lại khóc
không
kịp.
Dù sao hôn
sự
này,
không
đơn thuần là mình thích, quan trọng nhất là lời cha mẹ.
Phong hàn của Khương Lệnh Uyển đỡ hơn, liền tiếp tục tới Ngọc Bích đường
đi
học.
Nàng nghĩ với tính tình Tạ Cửu, chắc chắn
sẽ
làm khó nàng, có điều lần này là nàng cả nghĩ quá rồi, nửa tháng này, Tạ Cửu mỗi ngày dạy xong bài, để lại bài tập sau đó liền vội vã trở về, ngay cả trong lớp, cũng
không
hỏi bài nàng.
Khương Lệnh Đề biết chút nội tình,
nói: “Lần trước tỷ
nói
với muội phu quân Tạ tiên sinh bệnh nặng, lúc này tình huống hình như càng thêm khó khăn.”
Nghe xong lời này, vẻ mặt Khương Lệnh Uyển đờ ra.
Sống chết có số, nếu nàng nhớ
không
lầm, phu quân Tạ Cửu quả thực
không
còn bao nhiêu ngày. Chỉ là những năm nay Tạ Cửu liều mạng kiếm bạc,
trên
người bản thân chưa từng trang điểm qua,
một
kiện đồ mới bình thường cũng
không
nỡ bỏ tiền mua, tất cả số bạc này đều đem
đi
mua thuốc cho phu quân, mua loại dược liệu tốt nhất. Đều
nói
“Cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử”*, phu thê có thể làm tới mức này, Tạ Cửu cũng là tình thâm ý nặng. Đáng tiếc số mệnh tự có thiên định, tới thời điểm ông trời thu hồi tính mạng của ngươi, ai cũng
không
có cách nào thay đổi.
*Cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử: nằm lâu
trên
giường bệnh
không
có con trai hiếu thảo, ý rằng cha mẹ nằm lâu
trên
giường bệnh thường con cái
sẽkhông
còn hiếu thảo.
Khương Lệnh Uyển
không
suy nghĩ nhiều, chỉ nhớ đến việc hôm sau cùng Khương Lệnh Đề ra ngoài, dự định mua nhiều son phấn
một
chút.
Đặc biệt là son môi.
Nàng muốn điều chế cho mình
một
vài thứ mới, mùi vị tốt.
Khương Lệnh Uyển bụm mặt, trong lòng tính toán, nếu còn sớm, nàng liền
đi
một
chuyến đến Vinh Vương phủ thăm Bảo Thiền. Nhắc đến,
đã
nhiều ngày chưa gặp Bảo Thiền, mấy ngày nữa chính là hội hoa, nàng muốn hẹn Bảo Thiền
đi
dạo
một
vòng, thuận tiện có thể
đi
Tương Nguyên tự cầu
mộtlá thăm.
đi
tới Vinh Vương phủ, còn có thể gặp Lục Tông, để
hắn
nhìn dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của mình
một
cái.
Khương Lệnh Uyển ngồi trước gương trang điểm, trong tay cầm hộp son tinh xảo, đầu ngón tay trắng thuần thoáng chấm chấm, nhìn vào gương trang điểm, cẩn thận từng chút
một
bôi son lên môi.