Ngô Gia Kiều Thê

Chương 68

Edit: Kye

Beta: Mira

Khương Lệnh Uyển cúi đầu nhìn bàn tay của mình.

trên

đó là hầu bao của Lục Tông,

hắn

còn nắm tay nàng

không

buông đây. Khóe môi nàng cong cong, sau đó nhanh giật tay lại, nhét hầu bao vào ngực

hắn,

nói

một

câu: “Nương muội

nói



nương gia

không

thể xài bạc của người khác lung tung, hơn nữa… Nào có ai đưa tiền mừng tuổi như vậy?” Nàng cầm lấy tua kiếm bên trái cái khay, sau đó nhấc váy

đi

xuống lầu.

Lục Tông nhìn bóng nàng, nghe tiếng bước chân “thịch thịch thịch”

đi

xuống lầu, mặt mày nhu hòa hơn

một

chút, lúc này mới cẩn thận thu lại hầu bao,

đi

xuống lầu.

Khương Lệnh Uyển cảm thấy cố lẽ Lục Tông ở quân doanh

đã

lâu,

không

biết nam nữ nên có khoảng cách. Khi còn bé nàng chỉ là

một

tiểu nữ oa bốn năm tuổi, thân cận với

hắn

một

chút cũng

không

sao, ngược lại là tuổi

nhỏ

không

cấm đoán gì. Nhưng hôm nay nàng là

một

đại



nương, sao có thể tùy tiện

một

mình ở chung

một

chỗ với

hắn?

Mặc dù kiếp trước tính nàng hoạt bát, nhưng cũng chỉ qua lại với Tiết Vanh và Chu Quý Hành, hai người bọn họ là biểu ca thân cận với nàng, chơi với nhau từ

nhỏ

đến lớn, đương nhiên

không

giống nhau. Còn Lục Tông là biểu ca họ hàng xa, khi còn bé nàng cũng

không

chú ý lắm, sau đó loáng thoáng để ý chút, là lúc

hắn

theo Phùng tướng quân trở về Tấn thành. Khi đó Lục Tông tuổi trẻ tuấn mĩ, cũng

không

biết

đã

làm lay động bao nhiêu trái tim các



nương Tấn thành. Dù sao lúc trước các tiểu



nương đều thích Tạ Trí Thanh ôn hòa nho nhã, tay viết thơ hay, là

một

đại tài tử hội họa, sau đó thấy Lục Tông tiểu tướng quân trẻ tuổi lạnh lùng, quả nhiên các



nương lại có thêm

một

đối tượng để chú ý.

Cũng đúng, ngâm thơ đối chữ là tốt, nhưng các tiểu



nương đều là những người liễu yếu đào tơ, thân thể mềm mại, cần nhất chính là

một

vị phu quân có thể che chở cho mình, hơn nữa người kia cũng phải

thật

tuấn mĩ

không

phải sao?

*Kye: Ý chị là có phu quân như LT vừa đẹp vừa khỏe

không

phải quá tốt sao

)))

Ngay cả thiên chi kiêu nữ mắt cao hơn đầu Chu Lâm Lang,

không

phải cũng thua dưới tay Lục Tông sao?

Còn nàng…

Có động tâm hay

không?

Khương Lệnh Uyển cúi đầu nhìn bội kiếm trong tay, tính chất nhã nhặn,

không

chút tì vết, quả là ngọc tốt.

một

bội kiếm nho

nhỏ

đã

muốn ba trăm lạng bạc, người bình thường nhìn thấy cũng chỉ biết tặc lưỡi, nhưng tết đến nàng thu được

không

ít tiền lì xì, chỉ là ba trăm lạng bạc, nàng vẫn có thể tiêu được.

Có điều

không

ngờ Lục Tông lại rất biết nhìn đồ.

Làm gãy

một

tua kiếm tám mươi hai lạng, lấy lại

một

tua kiếm ba trăm hai mươi lạng, chỉ cần mặt dày khua môi múa mép

một

chút,

thật

sự



mộtchuyện mua bán kiếm lời

không

lỗ.

Nàng ngắm nhìn tua kiếm trong tay, nhìn về phía sau, vẫn chưa thấy bóng Lục Tông, cũng

không

đợi nữa. Dù sao nàng vẫn nên vì thanh danh bản thân mà suy nghĩ, lúc này

không

nên ở

một

mình với Lục Tông.

Kim Kết và Sơn Trà bồi Khương Lệnh Uyển rời cửa hàng ngọc khí, hai nha hoàn này đều là người tinh mắt, đều

không

nhắc gì tới Lục Tông.

Khương Lệnh Uyển trở về Nhất Phẩm cư hội hợp với ca ca, lúc nhìn Lục Bảo Thiền, đột nhiên phát

hiện

lỗ tai tiểu



nương hơi hồng hồng, thỉnh thoảng giương mắt nhìn ca ca nhà nàng, ánh mắt mềm mại nhu nhược, giống như

đang

ăn

một

khối đường. Kiếp trước nàng

không

tiếp xúc nhiều với Lục Bảo Thiền, chỉ là sau khi nàng gả cho Lục Tông, mới biết Lục Bảo Thiền thích ca ca của nàng. Bây giờ Lục Bảo Thiền

đã

đến tuổi làm mai, dựa vào quỹ đạo kiếp trước, quả thực đây chính là thời điểm nàng ấy để ý ca ca của nàng.

Nhưng mà——

Trong lòng ca ca nghĩ như thế nào?

Nàng ngàn vạn lần đề phòng, chỉ là ca ca vẫn để ý Chu Lâm Lang. Tính tình ca ca bướng bỉnh, nếu

đã

coi trọng điều gì, dù chín con trâu cũng

khôngkéo lại được. Bây giờ là thời điểm Chu Lâm Lang sáng chói, ca ca cũng

không

có người trong lòng, rất dễ động tâm. Chuyện tình cảm này nàng cũng

không

hiểu, trong đầu mơ mơ hồ hồ, lúc bắt đầu nàng cũng

không

cảm nhận được điều gì, nhưng kiếp trước ca ca tình nguyện quỳ mãi

không

đứng lên cũng chỉ vì muốn thú Chu Lâm Lang, giống như trúng tà, muốn nàng

không

tin cũng khó.

Lúc đến An Vương phủ, Khương Lệnh Uyển lặng lẽ kéo ca ca đến

một

góc sân.

Khương Dụ nhìn muội muội dáng vẻ nhăn nhó, lúc này mới hỏi: “Xán Xán, sao vậy?”

Khương Lệnh Uyển giả vờ oan ức,

một

đôi mắt to nhìn ca ca chằm chằm: “Ca ca, chuyện lần trước ca ca đồng ý với muội, ca còn nhớ

không?”

Khương Dụ

không

biết muội muội

đang

nhắc đến chuyện gì, nhưng từ

nhỏ

đến lớn

hắn

đều là

một

ca ca tốt, chuyện

đã

đồng ý với muội muội,

khôngchuyện gì

hắn

không

làm được.

hắn

nói: “Tất nhiên. Có lúc nào ca ca lừa muội sao?”

Khương Lệnh Uyển nghe xong yên tâm,

nói: “Mấy ngày trước muội đến tìm huynh, nghe Tuyền Họa

nói

huynh ở trong thư phòng, nhưng khi muội vào thư phòng, huynh

không

có ở đó, sau đó… Sau đó phát

hiện

trên

bàn có bức họa, là bóng lưng của

một



nương…” Nàng tinh tế nhìn sắc mặt ca ca, tiếp tục hỏi: “Đó có phải



nương huynh thích

không? Nhưng lần trước huynh

đã

đồng ý với muội, nếu huynh thích



nương nào, liền

nói

cho muội biết.”

Khương Dụ nghe xong liền hiểu.

Hóa ra là chuyện này.

Tuy tình cảm giữa

hắn

và muội muội rất tốt, nhưng

nói

cho cùng tuổi

hắn

vẫn còn trẻ, lén lút vẽ bóng lưng của

một



nương, là chuyện rất xấu hổ. Lỗ tai Khương Dụ nhất thời đỏ lên,

không

tự nhiên

nói: “Chuyện này huynh cũng chưa xác định được, sao có thể

nói

với muội? Hơn nữa… Huynh chỉ nhìn thấy bóng lưng người ta, chính diện cũng

không

nhìn thấy, nếu xấu xí, cũng

không

lọt vào mắt huynh.”

Khương Lệnh Uyển ngẩn ra, giương mắt cẩn thận nhìn ca ca từng li từng tí: “Ý ca ca… Là huynh chỉ nhìn thấy bóng lưng người ta?”

Khương Dụ gật đầu, tay phải nắm thành quyền đặt bên mép, ho

nhẹ

một

tiếng, hiển nhiên là rất thẹn thùng.

Khương Lệnh Uyển nghe xong liền cười to, cố ý trêu ghẹo: “Ca ca nhìn thấy ở đâu?



nương kia có thể lọt vào mắt huynh, nhất định phải là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, ca ca huynh

nói

với muội

đi, sau này muội

sẽ

chú ý hơn

một

chút, cố gắng để ca ca sớm cưới tẩu tẩu về.”

Lúc này Khương Dụ cũng

không

giấu giếm nữa,

nói: “Lúc trước huynh đưa muội đến Vinh Vương phủ tình cờ nhìn thấy nàng ấy, có điều chỉ liếc qua

một

chút, ngoại trừ tấm lưng kia, xiêm y, cũng

không

chú ý những thứ khác…”

nói

đến chỗ này, Khương Dụ có chút ngạc nhiên: “Lần trước muội

đivào, có nhìn thấy



nương nào mặc xiêm y như vậy

không?”

*Kye: Ý KD là xiêm y trong bức họa của ổng á, các bạn xem lại chương trước nhé

Khương Lệnh Uyển ngẩn ra,

không

nói

lời nào.

Nàng giương mắt nhìn ca ca, suy nghĩ

một

chút mới

nói: “Ngày ấy có rất nhiều tiểu



nương, muội lạnh phát run,

không

chú ý nhiều, lần tới nếu nhìn thấy, nhất định muội

sẽ

nói

cho ca ca biết.”

Khương Dụ có chút mất mát, ngoài miệng lại lạnh nhạt

nói: “Cũng

không

có gì quan trọng.”

Coi như

không

quan trọng, sao ca ca lại tâm tâm niệm niệm như vậy?

Thậm chí còn vẽ ra…

Trong lòng Khương Lệnh Uyển sốt ruột. Nhưng biết hôm ấy ca ca vẫn chưa nhìn thấy mặt Chu Lâm Lang, hơn nữa xưa nay ca ca chưa bao giờ lừa dối nàng, tất nhiên đây đều là

nói

thật.

Hai huynh muội

nói

chuyện

một

lúc, Chu Quý Hành

đi

tới, gọi bọn họ đến nhà ăn dùng ngọ thiện.

Chu Quý Hành biết tiểu biểu muội và muội muội

hắn

không

thích nhau, liền sắp xếp vị trí hai người xa nhau

một

chút. Lúc dùng bữa cử chỉ của Khương Lệnh Uyển đoan trang khéo léo, nhưng

một

lúc sau, tay nàng

không

cẩn thận làm đổ chén trà bạch ngọc, nước trà lập tức rơi lên váy.

An Vương phi nhíu mày, tay

nhẹ

nhàng đặt đũa xuống.

An Vương nhìn thấy, lập tức nhìn An Vương phi trấn an, sau đó quay về phía Chu Lâm Lang

nói: “Lâm Lang, con đưa tiểu biểu muội thay xiêm y mới

đi.”

Chu Lâm Lang lập tức đứng dậy.

Khương Lệnh Uyển nhìn Chu Lâm Lang, cong môi

nói: “Làm phiền Chu biểu tỷ.”

Tú Bình cư là nơi ở của Chu Lâm Lang, sân trước trồng mấy cây mai vàng, bây giờ ngược gió tỏa mùi, diễm mà

không

yêu, thanh u thanh nhã, trong sân tràn ngập mùi hoa.

đi

vào trong, Khương Lệnh Uyển đánh giá vật bài trí trong phòng, biết những thứ này nhìn có vẻ bình thương, nhưng mỗi thứ đều là châu báu tinh xảo.

Vòng qua tấm bình phong gỗ

anh

thảo khắc hoa lưu ly, Chu Lâm Lang đưa người đến phòng ngủ.

Nàng lệnh nha hoàn mở tủ quần áo làm bằng gỗ son mạ vàng khắc hoa cỏ, quay về phía Khương Lệnh Uyển

nói: “Ngăn tủ bên trái treo những xiêm y tỷ chưa từng mặc qua, ngăn tủ bên phải là những bộ váy mới được đưa tới nửa tháng, tỷ cũng chưa dùng, Uyển biểu muội tự mình chọn

đi.”

An Vương phi là mẫu thân Chu Lâm Lang, từ

nhỏ

đến lớn nuôi nàng như công chúa, xiêm y xinh đẹp tất nhiên

không

thiếu. Chỉ là thưởng thức của nàng và Chu Lâm Lang

không

giống nhau, tuy xiêm y này tinh xảo, nhưng đều

không

phải là phong cách của nàng.

Nhưng hôm nay nàng đến đây

không

phải để chọn xiêm y.

Khương Lệnh Uyển nhìn nhìn, tùy ý chọn

một

thân váy màu lam nhạt thêu mây vàng ở viền áo, nhưng sau đó ánh mắt lại lạc ở ngăn kéo bên phải để

một

áo choàng trắng thêu hoa mai, kinh hô: “Xiêm y này của tỷ

thật

đẹp, là may ở Cẩm Tú phường sao?”

Chu Lâm Lang gật đầu: “Uyển biểu muội

thật

tinh tường.”

Khương Lệnh Uyển

nói: “Muội cũng có

một

cái áo choàng có hoa văn tương tự như cái trong ngăn kéo, lúc trước vốn là

yêu

cầu chiếc áo choàng này, nhưng Chu biểu tỷ cũng biết là, xiêm y của Cẩm Tú phường mỗi kiện đều là độc nhất vô nhị. Lần trước muội mua

không

được, còn tâm tâm niệm niệm hồi lâu,

không

ngờ là bị Chu biểu tỷ mua mất.”

Chu Lâm Lang thông minh cỡ nào, sao có thể

không

hiểu được ý tứ của Khương Lệnh Uyển? Nhưng nàng cảm thấy có chút buồn bực, Khương Lệnh Uyển lớn lên trong ngàn vạn sủng ái, xiêm y trong tủ còn thiếu sao? Có điều nàng cũng rất

rõ, thứ được nuông chiều như vậy,

không

chiếm được lại càng muốn có được. Nàng

nói: “Uyển biểu muội thích như vậy, theo lí ta nên tặng xiêm y này cho Uyển biểu muội, đáng tiếc… Đáng tiếc tỷ

đã

mặc qua

một

lần rồi.”

Nàng hiểu Khương Lệnh Uyển, xưa nay

sẽ

không

cần xiêm y người khác

đã

mặc qua, điểm này nàng ta giống nàng.

Khương Lệnh Uyển có khi nào làm chuyện mất mặt như vậy, hỏi xin xiêm y Chu Lâm Lang

đã

từng mặc qua. Nhưng ca ca so với mặt mũi của nàng còn quan trọng hơn, nàng

nói: “Mặc qua

một

lần

không

quan trọng, muội tìm

không

được, trong đầu cứ nhớ mãi, rất khó chịu, Chu biểu tỷ hào phóng như vậy, có thể đưa xiêm y nãy cho muội được

không, ngày mai muội

sẽ

đưa cho tỷ

một

bộ đồ trang sức.”

Xiêm y quý giá thế nào, sao có thể địch lại giá trị của đồ trang sức? Huống hồ trang sức của Khương Lệnh Uyển rất tinh tế, thủ công tinh xảo, đừng

nói



một

bộ xiêm y, mười bộ cũng

không

thành vấn đề.

Chu Lâm Lang cảm thấy kì lạ, nhưng cũng

không

nghĩ ra nguyên do, nhưng người ta

đã

mở miệng, nàng nào có đạo lí

không

cho?

Chu Lâm Lang

nói: “Được, Uyển biểu muội

không

chê là tốt rồi. Vậy muội chờ

một

lúc để ta

nói

nha hoàn gói lại đưa cho muội, còn đồ trang sức

thìthôi, chúng ta đều là tỷ muội, khách khí như thế làm gì?”

Lúc này Khương Lệnh Uyển mới chân thành

nói: “Cảm ơn Chu biểu tỷ.” Sau đó cầm xiêm y

đi

thay.

Chu Lâm Lang đứng chờ ở ngoài.

Nha hoàn Lục Tụ nhìn vào phía trong, lúc này

không

nhịn được

nhỏ

giọng thầm

thì: “nói

thế nào Lục tiểu thư cũng là tiểu thư nhà giàu có, nô tỳ thấy

trên

người nàng toàn là đồ quý giá, còn thiếu

một

kiện xiêm y hay sao?”

Chu Lâm Lang

nói: “một

bộ xiêm y mà thôi, đừng

nói

huyên thuyên.”

·

Sau khi trở về Vệ Quốc Công phủ, Chu Lâm Lang liền sai người đem xiêm y tới cho nàng.

Khương Lệnh Uyển nhìn bộ xiêm y đặt

trên

bàn vuông chân hoa sen, hai tay che mặt, cảm thấy dường mặt mũi hai kiếp sống

đã

mất hết.

Nhưng hôm nay cầm được xiêm y đến tay, nàng cũng an tâm.

Xiêm y Cẩm Tú phường may mỗi bộ đều

không

giống nhau, lần này xiêm y rơi vào nàng,

sẽ

không

có ai mặc nó nữa. Hơn nữa nàng hiểu rất



tính tình Chu Lâm Lang, chắc chắn nàng ta

sẽ

không

mua xiêm y giống như vậy nữa.

Bất kể như thế nào, chỉ cần Chu Lâm Lang

không

mặc xiêm y này, ca ca

sẽ

không

bao giờ nhìn thấy bóng lưng ấy nữa.

Trong lòng nàng cảm thấy may mắn.

Tuy

nói

chuyện này

thật

thiếu đạo đức, nhưng nhớ tới kiếp trước ca ca vì Chu Lâm Lang mà huyên náo với cha mẹ túi bụi, lại làm quan hệ huynh muội hai người có khoảng cách, càng quan trọng hơn, Chu Lâm Lang đối với ca ca vô tâm, chỉ vì muốn trả thù nàng, việc thiếu đạo đức cũng dám làm. Nàng chán ghét Chu Lâm Lang, nhưng nếu nàng ta thực lòng

yêu

ca ca, sau khi thành thân cố gắng sống tốt, hiếu thuận với cha mẹ, nàng có thể vì ca ca mà tiếp nhận Chu Lâm Lang, ai kêu Chu Lâm Lang

không

thật

tâm đây?

Nàng

không

thể trơ mắt nhìn ca ca rơi vào hố lửa.

Sơn Trà nhìn sắc mặt tiểu thư, lúc này mới hỏi: “Lục tiểu thư, xiêm y này là Chu tiểu thư kêu người mang đến cho tiểu thư, sao tiểu thư lại

không

vui?”

Khương Lệnh Uyển

không

trả lời, chỉ

nói: “Tháng sau

đi

Cẩm Tú phường đặt hai bộ xiêm y thêu hoa lan xuân sam, còn nữa, ngày mai ngươi đem bộ trang sức mới mua đầu tháng tặng lại cho Chu biểu tỷ.”

Sơn Trà sững sờ

nói: “Bộ trang sức kia là đồ án hoa mẫu đơn, cực kì xinh đẹp, tiểu thư rất thích a,

không

phải tiểu thư

đã

nói

muốn đeo bộ đó vào dịp sinh nhật sao?”

Khương Lệnh Uyển lắc đầu

một

cái: “một

bộ trang sức mà thôi, ta

không

thiếu.” So với bộ xiêm y này, có đáng là gì.

Nàng

không

biết sau này ca ca có lại thích Chu Lâm Lang lần nữa hay

không, nhưng chuyện hôm nay,

một

chút nàng cũng

không

hối hận. Nếu ca ca và Chu Lâm Lang hữu duyên, vậy cho dù Chu Lâm Lang

không

mặc xiêm y này, sau này ca ca vẫn

sẽ

thích, nhưng nếu.... Nếu duyên phận hai người chỉ có

một

đoạn

nhỏ

như vậy, nàng thoáng cái liền cắt đứt, đối với ai cũng là chuyện tốt.

Kiếp này ca ca thích ai cũng được, chỉ cần

không

phải là Chu Lâm Lang là được.

·

Năm nay là sinh nhật mười ba tuổi của Khương Lệnh Uyển, lễ vật thu muốn nhũn tay. Chu thị biết nữ nhi

yêu

cái đẹp, liền chọn cho nàng

một

ít đồ trang sức, vậy mà nữ nhi lại ồn ào, ngày mai muốn ra ngoài xem hoa đăng.

Ngày mai là Tết Nguyên Tiêu.

Này Tấn thành tự sơ tám giờ đăng, mãi cho đến tháng giêng thập thất ban đêm mới lạc đăng, ròng rã mười ngày.

Chu thị thấy mấy ngày nay nữ nhi rất ngoan, cũng đồng ý cho

đi.

Lòng Khương Lệnh Uyển reo hò, trở về phòng liền mở hộp trang sức khắc hoa mẫu đơn ra —— bên trong là

một

bộ trang sức khắc hoa mẫu đơn cực kì tinh xảo, là sáng nay Lục Tông phái người tới đưa cho nàng. Hôm nay

không

khéo, Lục Tông có việc bị hoàng thượng triệu tiến cung,

không

thể dự sinh nhật của nàng, nhưng lễ vật lại chưa hề quên, để Đỗ Ngôn mang đến từ rất sớm.

Khương Lệnh Uyển nhìn đồ trang sức,

nhẹ

nhàng vuốt

nhẹ,

thật

là hợp mắt nàng.

không

nghĩ tới nam nhân ngũ đại tam thô như

hắn, mắt chọn đồ trang sức cho tức phụ cũng

không

tệ lắm nha.

Chạng vạng hôm sau, Khương Lệnh Uyển sau khi trang điểm xong, đeo bộ trang sức hoa mẫu đơn mà Lục Tông

đã

tặng lên. Sơn Trà mở miệng khen theo thói quen: “Tiểu thư nhà chúng ta càng ngày càng đẹp.”

Khương Lệnh Uyển cười cười, nhéo nhéo khuôn mặt

nhỏ

của Sơn Trà, tâm tình rất tốt, cả người sáng rực rỡ.

Vài ngày trước đó nguyệt

sự

của nàng tới làm thân thể

không

thoải mái, làm chuyện gì cũng bó tay bó chân, bây giờ nguyệt

sự

đã

qua, tất nhiên nàng rất vui mừng. Nàng sờ sờ ngực mình, lúc này cũng

không

thấy khó chịu, mấy ngày trước ngực nở nang, trướng phình, lại đau, buổi tối

đi

ngủ

thậtkhông

thoải mái. Nàng biết

đang

trong giai đoạn phát triển, tất nhiên cũng mong chóng nó mau sớm trưởng thành khỏe mạnh, sau này trở nên yểu điệu tinh tế, eo thon ngực lớn, đẹp đến nỗi làm Lục Tông

không

thể dời mắt.

*Mira:

)))) ẻm thực

sự

suy nghĩ rất sâu xa

Hôm nay xuất môn còn có Khương Lệnh Huệ và Tô Lương Thần. Còn Khương Lệnh Đề, mấy ngày nay thân thể

không

khỏe nên

không

đi. Khương Lệnh Uyển biết vị Tứ tỷ tỷ này chỉ thích

sự

yên tĩnh, cuộc sống trôi qua những tháng ngày yên ổn, nên cũng

không

miễn cưỡng nàng. Chỉ là Khương Hữu ôm bắp đùi nàng

không

chịu buông tay, dính như cơm nắm,

nói

muốn

đi

theo nàng, cuối cùng vẫn là Diêu thị đến ôm

hắn

đi.

Nhìn bộ dáng đáng thương của Khương Hữu, nàng liền đau lòng, liền đồng ý mua cho

hắn

hai xiên kẹo đường. Khương Hữu

không

nghe, miệng

nhỏvẩu lên nước mắt lưng tròng, đến nỗi nàng phải hôn

nhẹ

lên mặt

hắn

một

cái mới thôi.

Ra cửa, Khương Dụ trêu ghẹo

nói: “Khương Hữu này giống y như Nhị thúc, còn

nhỏ

tuổi

đã

yêu

thích



nương xinh đẹp.”

Khương Lệnh Uyển cười cười, hai mắt cong cong như trăng non.

Bên ngoài có hai chiếc xe ngựa, Khương Lệnh Uyển và Khương Dụ ngồi chiếc đằng trước, Khương Lộc dẫn Khương Lệnh Huệ cùng Tô Lương Thần ngồi chiếc phía sau,

đang

định xuất phát, hai tỷ đệ Tiết Tranh Tiết Vanh đến. Tuy hôm nay Tiết Tranh mặc xiêm y



nương gia, trang phục tiểu thư khuê các, nhưng cử chỉ còn dũng mãnh hơn nam tử, vừa đến lập tức nhảy lên xe ngựa, cười cười vén rèm

nói: “Hiếm khi xuất môn ngắm hoa đăng, chúng ta

đi

cùng

đi…”

nói

xong nàng liền ngoắc tay với đệ đệ

nói: “Vanh nhi, còn

không

mau lên đây.”

Nàng thấy đệ đệ ngượng ngùng nhăn nhó, liền dứt khoát cong eo tóm lấy cổ áo Tiết Vanh, trực tiếp kéo người lên xe.

Khương Lệnh Uyển nghiêng đầu nhìn Tiết Vanh tán dương: “Hôm nay Vanh biểu ca ăn mặc

thật

đẹp.”

Cũng

không

hẳn vì ăn mặc đẹp, phải

nói

là bởi vì khuôn mặt kia thanh tú trắng nõn, lông mi vừa mảnh vừa dài, sống mũi cao, môi như cánh hoa, ngũ quan tinh xảo, sợ là ngay cả những



nương gia nhìn thấy cũng hâm mộ

không

thôi. Khi còn bé Tiết Vanh hơi mập

một

chút, bây giờ gầy, nhìn hai tỷ đệ ngày càng giống nhau.

Tiết Vanh được khen đến nỗi khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, lỗ tai nóng lên.

Tiết Tranh vắt chéo hai chân, nhìn biểu

hiện

của đệ đệ, trong lòng sốt ruột.

Thầm nghĩ:

không

được, nàng phải tìm cách để đệ đệ cố gắng biểu

hiện.

Xưa ngựa dừng lại bên bờ sông Minh Nguyệt.

Phóng mắt nhìn, chính là

một

đám người rộn rã, hoa đăng nhiều như sao trời.

Tiết Tranh vừa xuống ngựa, liền chạy

đi

như làn khói. Khương Lệnh Uyển để cho Sơn Trà

đi

tìm.

nói

cho cùng vẫn là



nương gia, hôm nay nhiều người như vậy, tản

đi

không

tốt.

Còn Tiết Vanh, lại lẳng lặng đứng bên cạnh tiểu biểu muội.

hắn

nghiêng đầu nhìn khuôn mặt

nhỏ

của tiểu biểu muội, khuôn mặt phấn hồng, càng nhìn càng thích.

Khương Lệnh Uyển nhớ lời lần trước Lục Tông

nói

với nàng, lúc vừa xuống xe liền liếc mắt nhìn xung quanh, nhưng lại

không

thấy người.

nói

thật, trong lòng nàng rất nhớ

hắn, hôm qua ở trong hoàng cung

một

ngày,

không

biết Hoàng Hậu có khó xử

hắn

hay

không. Nhưng nàng nhớ kĩ, lúc Lục Tông mười tuổi, người của Hoàng Hậu cố ý động tay động chân, chỉ là

một

cuộc tỉ thí nho

nhỏ

giữa Lục Tông và Thái Tử, Hoàng Hậu liền hạ độc thủ, bây giờ Lục Tông trẻ tuổi đắc ý, trong lòng Hoàng Hậu chắc chắn cũng

không

thoải mái.

Cách đó

không

xa dưới

một

giá hoa đăng ——

Lục Tông nhìn tiểu



nương phía trước

đang

nhìn ngó xung quanh, khóe môi cong lên.

hắn

vừa định

đi

qua, liền thấy

một

thiếu niên trẻ môi hồng răng trắng đứng bên cạnh nàng.

Dường như nhớ tới điều gì, vầng trán Lục Tông nhất thời lạnh lẽo ba phần.

Từ

nhỏ

đến lớn, Khương Dụ biết Tiết Vanh thích muội muội của

hắn,

hắn

thường xuyên bàn luận võ nghệ với Tiết Tranh, tuy mỗi lần đều bại dưới tay nàng, nhưng cũng chân chính coi nàng là huynh đệ, còn Tiết Vanh,

hắn

cũng xem như đệ đệ ruột mà đối xử. Hôm nay thấy đôi mắt to Tiết Vanh cứ nhìn muội muội mình chằm chằm, liền

không

thích ho

nhẹ

một

tiếng.

Tiết Vanh vội vàng dời ánh mắt, khóe miệng cong lên nhiễm ý cười, trong lòng rất là vui mừng.

Nhưng khi

hắn

nhìn thấy nam tử đứng dưới giàn hoa đăng kia, thấy nam tử kia tuấn lãng, nhưng ánh mắt lại tràn ngập địch ý, nhất thời trong lòng

hắn

run rẩy, liền theo bản năng dựa vào người tiểu biểu muội.

Chính lúc này, Sơn Trà được phái

đi

tìm Tiết Tranh thở hồng hộc chạy tới, nhìn về phía Khương Lệnh Uyển

nói: “Tiểu thư,

không

tốt, Tiết tiểu thư cùng

một

vị công tử tranh nhau cướp hoa đăng, lúc này

đang

đánh nhau ở phía trước.”

Giữa lúc Khương Lệnh Uyển còn

đang

kinh nhạc, Sơn Trà vẻ mặt đưa đám lại bồi thêm

một

câu: “Nàng còn đánh gục người ta.”