Ngô Gia Kiều Thê

Chương 66

Edit: Kye

Beta: Mira

Chu thị vừa nghe được tin tức này, liền vội chạy sang,

trên

mặt

không

giấu được niềm vui mừng.

Vào phòng, nàng nhìn nữ nhi mặc

một

thân váy bông màu hồng thêu hoa

đang

ngồi

trên

giường

nhỏ, trong tay cầm bình nước nóng, xoay người nhìn mình, ngọt ngào kêu

một

tiếng: “Nương.”

Nhìn khuôn mặt tươi rói của nữ nhi, Chu thị thất thần trong nháy mắt.

một

lúc sau, nàng tinh tế đánh giá sắc mặt nữ nhi, ân cần

nói: “Xán Xán, có cảm thấy

không

khỏe

không?” Nàng ngồi xuống

nói

tiếp: “Nguyệt

sự

của



nương gia là chuyện đại

sự, thân thể

không

khỏe là chuyện bình thường, mấy ngày này con ở trong phòng nghỉ ngơi

đi,

không

có chuyện gì đừng

đi

lại nhiều.”

Thường ngày sau tết là lúc Khương Lệnh Uyển thích gây ầm ỹ nhất, bây giờ muốn nàng ngoan ngoãn ở trong phòng, đúng là nàng có chút

không

vui. Nàng quyệt miệng, cái miệng

nhỏ

vẩu lên như ấm quải dầu, trừng mắt nhìn Chu thị, bất mãn

nói: “Nương yên tâm, nữ nhi

sẽ

chú ý hơn

một

chút, chỉ là khó khăn lắm mới đến ngày tết, nương nhưng lại giam nữ nhi trong phòng. Ngày mai Tranh biểu tỷ bọn họ nếu đến tìm nữ nhi chơi đùa, nữ nhi

sẽchú ý hơn

một

chút,

sẽ

không

làm chuyện hồ đồ.”

Đối với Tiết Tranh, Chu thị cảm thấy đầu hơi đau.

Nàng biết quan hệ giữa nữ nhi với Tiết Tranh rất tốt, nàng cũng rất

yêu

thích đứa

nhỏ

này, nhưng tính tình của Tiết Tranh nửa điểm cũng

không

giống

một

tiểu thư khuê tú, nàng chỉ sợ nữ nhi

đi

theo Tiết Tranh, học những cử chỉ thô tục kia, vậy

không

thể được.

Chu thị

nói: “Vậy con chú ý hơn

một

chút.”

Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn gật đầu, nàng sao có thể

không

biết suy nghĩ của mẫu thân, tuy Tiết Tranh

không

giống

một

tiểu thư khuê các, nhưng tính tình thẳng thắn, nàng rất thưởng thức những vị



nương như vậy. Người bên ngoài cảm thấy Tiết đại tiểu thư tính cách thô tục,

khôngthích hợp quản gia,

không

phải ứng cử viên thích hợp cho vị trí chủ mẫu đương gia, nhưng nàng tin tưởng luôn có nam tử biết cách nhìn người.

Chỉ là…

Khương Lệnh Uyển rũ mắt.

Kiếp trước lúc Tiết Tranh mười chín tuổi, mới bị



dượng nàng khuyên bảo liên tục gả nàng cho biểu đệ họ hàng xa Đường Cử

nhỏ

hơn nàng ba tuổi, tiểu biểu đệ kia cũng là người ngoan ngoãn biết điều, là

một

chủ nhân hiền lành, tâm tư cũng rất đơn thuần. Tuy

nói

là “Nữ đại tam, ôm kim gạch”, nhưng sau khi hai người thành thân, Tiết Tranh cũng từng than oán với nàng,

nói

là vào đêm động phòng hoa chúc, tiểu biểu đệ kia ôm cổ áo sắc mặt tái nhợt, làm cho nàng cảm thấy mình giống như ác bá cưỡng đoạt thiếu nữ nhà lành, nhưng cuối cùng vì muốn báo cáo kết quả, vẫn là dụ dỗ

hắn

làm phu thê chi lễ cho xong.

Hồi đó nàng bị Tiết Tranh so sánh liên tục, cảm thấy nếu thành thân, cố gắng sống qua ngày cũng

không

sao.

Ví dụ như lúc trước nàng

không

thích Lục Tông, nhưng sau khi thành thân, cuộc sống hai người cũng coi như tạm ổn.

Nhưng ngày vui chóng tàn,

không

quá nửa năm, vị tiểu biểu đệ của Tiết Tranh liền mang trọng bệnh, nằm thoi thóp, tìm rất nhiều đại phu, ngay cả ngự y trong cung cũng mời đến, đều

nói

không

thể cứu vãn. Sau đó thực

sự

không

có cách nào.



nàng

đi

tới Tương Nguyên tự, được Trần đại sư chỉ điểm,

nói

mệnh cách của Tiết Tranh quá mức phú quý, nam tử tầm thường e rằng

không

chịu đựng nổi.

Tiết Tranh xưa nay là người rất nghĩa khí, với tiểu biểu đệ kia tình tỷ đệ nhiều hơn tình phu thê, theo ý nàng, nàng

đã

thành thân với Đường Cử, vậy phải phụ trách cho

hắn, bây giờ nếu là bản thân nàng hại mệnh

hắn, vậy nàng

không

có cách nào an tâm. Nên sau khi Tiết Tranh biết tin tức này, liền tự chủ trương hòa li với tiểu biểu đệ, tiền trảm hậu tấu như vậy, suýt nữa chọc



dượng tức giận muốn hỏng. Quả nhiên, tiểu biểu đệ kia sau khi hòa li, thân thể lập tức tốt lên.

đã

như thế, càng xác minh lời Trần đại sư kia quả thực

không

sai.

Nhưng người ngoài lại

không

cho rằng như vậy —— cái gì mệnh cách quá mức phú quý? Đây là điều gia đình giàu có

nói

cho dễ nghe chút thôi,

nóitrắng ra chính là mệnh khắc phu.

Sau khi Tiết Tranh hòa li với Đường Cử, việc hôn nhân sau này cũng

không

có tin tức nữa.



dượng nàng sốt ruột tóc bạc

không

ít, nàng cũng vì điều này mà lo lắng vài ngày

không

ngủ sâu, gầy

một

vòng lớn, dù sao Tiết Tranh cũng là

mộttrong số ít người nàng có thể thân thiết.



nương gia tuổi ngày càng lớn, việc hôn nhân cũng là chuyện khó

nói, huống hồ là Tiết Tranh hòa li,

khôngcó người nào gia cảnh trong sạch chịu chọn nàng. Nhưng nửa điểm Tiết Tranh cũng

không

để trong lòng,

một

lần lần trở lại Trung dũng Hầu phủ, lại có thể luyện kiếm vung đao, vui mừng biết bao nhiều, sau này còn có ý nghĩ ra chiến trường với ca ca và Lục Tông cũng nhau gϊếŧ địch, ý nghĩ này, suýt nữa làm



dượng quỳ xuống, lúc đó nàng ấy mới bỏ qua cho.

Nghĩ đến chuyện đó, Khương Lệnh Uyển

không

nhịn được thở dài

một

hơi.

Kiếp này nàng cũng muốn nỗ lực để Tiết Tranh có dáng vẻ của

một

đại tiểu thư, nhưng bản thân lại như con gà mờ. Chỉ là, nàng

không

tin,



nương tốt như vậy, còn ai lại

không

thích.

Chu thị

đi

thăm nữ nhi xong, liền khuyên Khương Lệnh Uyển ở trong phòng nghỉ ngơi. Nhưng chân này Chu thị vừa

đi, chân sau Khương Lệnh Uyển

đãbước ra khỏi Ngọc Kỳ viện. Tuy bây giờ hơi yếu, nhưng thân thể tiểu



nương khỏe mạnh, rất có sức sống, làm sao có thể chịu ngồi

một

chỗ?

Khương Lệnh Uyển mặc

một

chiếc áo lông cừu trắng

thật

dày,

trên

đầu đội

một

cái nón thỏ lông xù, trang phục xinh đẹp, lúc này mới

đi

đến Tây Viện.

Đúng lúc gặp Khương Lệnh Huệ ở hành lang.

Nhưng Khương Lệnh Huệ nhìn thấy Khương Lệnh Uyển lại quay đầu bước

đi.

Khương Lệnh Uyển chạy nhanh tới ngăn cản, cười dài

nói: “Tam tỷ tỷ chạy nhanh như vậy làm gì? Muội ăn thịt tỉ sao?”

Khương Lệnh Huệ biết chuyện hôm qua là do nàng nhất thời buồn bực,

không

có cân nhắc chu toàn, Khương Lệnh Uyển tất nhiên biết là nàng làm, bây giờ khẳng định đến đây tìm nàng tính sổ. Mới vừa rồi nàng còn muốn tránh, bây giờ bị ngăn cản, tất nhiên là sĩ diện ưỡn ngực, con mắt dường như muốn đặt lêи đỉиɦ đầu: “Lục muội muội tìm tỷ có chuyện gì?”

Khương Lệnh Uyển chớp mắt mấy cái, bàn tay trắng nõn lấy từ trong lòng ra

một

hộp hương phấn nạm hồng ngọc, sau đó chậm rãi mở ra,

nói: “Hương phấn này mua từ Phỉ Thúy trai, là vật tốt, muội muội vẫn luôn nhớ trước đây Tam tỷ tỷ

nói

muốn có hộp hương phấn này, hôm nay muội đến đây muốn hỏi tỷ xem, có được hay

không…”

đang

nói, Khương Lệnh Uyển nở

một

nụ cười tươi, học cử chỉ thường ngày của Tiết Tranh, kéo cổ áo của Khương Lệnh Huệ, đổ hết hộp hương phấn vào.

Khương Lệnh Huệ

không

ngờ Khương Lệnh Huệ

sẽ

hành động vô liêm sỉ như vậy, nhất thời

không

phòng bị, chờ đến lúc tinh thần hồi phục, vội vàng túm chặt lại cổ áo, con mắt trợn tròn: “Khương Lệnh Uyển! Ngươi

thật

quá đáng!”

một



nương gia, còn biết xấu hổ hay

không?

thật

đúng là chơi lâu với Tiết Tranh,

một

ít hành động thô thục cũng học được.

Khương Lệnh Uyển thu lại nụ cười,

một

đôi mắt sáng lấp lánh,

nói: “Muội quá đáng? Hôm qua Tam tỷ tỷ đưa son cho muội, hôm nay muội đưa hương phấn cho tỷ, cũng coi như trả lễ, sao có thể

nói

là quá đáng? Có điều, muội muội ta khuyên tỷ

một

câu —— bây giờ

đã

đến thời điểm làm mai cho tỷ tỷ, làm việc vẫn nên thu liễm lại

một

chút.”

Khương Lệnh Huệ tức giận đến đau đầu, nhưng chuyện này quả thực là nàng nháo ra trước, nếu

nói

ra, nàng cùng Khương Lệnh Uyển đều

không

ăn được quả ngon. Hơn nữa… Khẳng định mọi người đều

sẽ

thiên vị nàng ta! Trong phủ từ

trên

xuống dưới, đều khi dễ nàng

không

có mẹ ruột che chở, cha lại

không

yêu

thương, bị hồ ly tinh kia mê hoặc xoay vòng vòng, trong mắt chỉ có

một

mình đệ đệ.

Khương Lệnh Uyển

đi

trong sân thưởng thức hộp phấn

trên

tay, Sơn Trà

đi

bên cạnh lo lắng giương mắt,

nhỏ

giọng

nói: “Lục tiểu thư

không

sợ Tam tiểu thư cáo trạng sao?”

Khương Lệnh Uyển ngừng cước bộ, lạnh nhạt

nói: “sẽ

không.”

Hai kiếp, sao nàng có thể

không

hiểu vị Tam tỷ tỷ này? Bắt nạt thiện sợ ác, chỉ ham muốn thoải mái nhất thời, hơn nữa lại là người dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nếu công khai cáo trạng, khẳng định

sẽ

cho rằng nàng lén lút trả thù. Hơn nữa nàng ta cũng biết là mình có lỗi trước,

sẽ

không

chiếm được

sự

đồng tình. Kỳ thực mà

nói, nàng

không

có oán hận gì mấy với Khương Lệnh Huệ, tiểu



nương ồn ào nhốn nhão, làm chuyện xấu đều rất công khai, nên nàng cũng

sẽ

đùa vui với nàng ta

một

chút, hộp hương phấn này nàng còn bỏ thêm vài thứ khác, đủ làm nàng ta khó chịu

một

thời gian.

Nếu so lòng dạ, Tô Lương Thần cao hơn nàng ta

không

biết bao nhiêu lần.

Tô Lương Thần và Khương Lệnh Dung mới là người nàng cần đề phòng.

Khương Lệnh Uyển thuận tay ném hộp hương phấn vào trong

một

cái hồ, nghe được tiếng “ùm ùm”, mới nhìn Sơn Trà

nói: “đi, chúng ta đến gặp ca ca.”

·

Lúc Khương Lệnh Uyển

đi

đến Phẩm Trúc cư, Tuyền Họa thả việc

trên

tay xuống,

đi

tới hành lễ. Khương Lệnh Uyển nhìn

một

chút, mới hỏi: “Ca ca đâu?”

Tuyền Họa quy củ

nói: “Đại công tử

đang

ở thư phòng.”

Khương Lệnh Uyển xoay người muốn

đi

tìm ca ca, nàng nhìn khuôn mặt

nhỏ

biết vâng lời của Tuyền Họa, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nghi ngờ hỏi: “Ngươi

không

phải nha hoàn vẫn hay hầu hạ bên cạnh ca ca sao? Sao lúc này lại

không

ở thư phòng?”

Lần trước lúc nàng

đi

tìm ca ca, liền nhìn thấy Tuyền Họa hầu hạ bên cạnh, áo hồng thêm hương đây.

Nàng biết Tuyền Họa là nha hoàn thϊếp thân bên cạnh ca ca. Nam tử của gia đình giàu có, đến tuổi ca ca của nàng, mỗi người đều

đã

đến lúc thành thân, tất nhiên đều

sẽ

trải qua chuyện nam nữ, trong phòng luôn có mấy nha hoàn xinh đẹp. Nam nhân lớn lên có nhu cầu, nàng có chút



ràng, nhưng nếu đặt

trên

người nàng, lại làm nàng hoảng hốt, có lẽ nàng được nuông chiều quen rồi,

không

thích người khác dùng đồ vật của mình, cả nam nhân cũng vây. Nếu Lục Tông có nha hoàn thông phòng, trong lòng nàng khẳng định

sẽ

không

thoải mái, nhưng cũng may là Lục Tông giữ mình trong sạch. Chỉ là kiếp trước sau khi thành thân, nàng cũng có chút hiểu chuyện nam tử, từng mặt dày hỏi qua Lục Tông, nhưng cuối cùng thường là

khônghỏi được nguyên cớ, bản thân còn bị

hắn

bắt nạt rất thảm.

Đối với ca ca, nàng chỉ là muội muội

hắn, chuyện trong phòng

hắn, nàng

không

quản được.

Huống hồ bên cạnh ca ca có

một

Tuyền Họa như vậy, so với Nhị thúc của nàng ngày xưa, ca ca nàng quả thực tốt đến

nói

không

nên lời.

Tuyền Họa bị chọc trúng chuyện thương tâm, thanh

âm

trầm thấp cắn môi

nói: “Bẩm Lục tiểu thư, là nô tỳ làm hỏng chuyện, chọc Đại công tử

khôngvui.”

Khương Lệnh Uyển cũng

không

quản những chuyện này, nếu ca ca

không

trách phạt nàng, đại khái cũng

không

phải đại

sự

gì, sau khi nghe liền gật gù

đi

thư phòng.

Đến thư phòng, Khương Lệnh Uyển đứng bên ngoài hô vài tiếng, thấy bên trong

không

phản ứng, lúc này mới nhấc váy

đi

vào.

Nàng ngước nhìn lên bàn sách, phát

hiện

căn bản

không

có ai.

“Ca ca?” Lông mày Khương Lệnh Uyển nhíu lại,

đi

tới trước bàn đọc sách, nhìn chung quanh đánh giá

một

phen, cúi đầu xuống, phát

hiện

trên

bàn sách có

một

bức họa.

trên

bức họa vẽ bóng lưng

một



gái, tính tế thướt tha

yêu

kiều.



gái

trong tranh khoác

một

cái áo choàng trắng thêu hoa mai, xuất trần thoát tục

không

nói

nên lời