Ngô Gia Kiều Thê

Chương 64

Edit: Kye

Beta: Mira

Nàng

không

muốn thảo luận chuyện tua kiếm với Lục Tông nữa.

Hơn nữa nàng cảm thấy lời Lục Tông có ý xấu, nhưng nhìn

hắn

đàng hoàng nghiêm túc như vậy, cũng

không

thể đem tội danh gì để lên đầu

hắnđược. Nàng

không

biết có phải chỉ khi trước mặt

hắn

mới như vậy hay

không, nhưng hành động của

hắn

làm nàng có chút vui mừng. Còn tua kiếm kia… Dù sao Lục Tông cũng vì cứu Khương Hữu, hơn nữa

hắn

giữ tua kiếm nàng tặng lâu như vậy, nàng cũng nên hào phóng

một

chút, tặng cho

hắncái đáng tiền hơn, nàng

không

thiếu nhất chính là bạc.

Nàng

nói: “Được, mấy ngày nữa là Tết, muội

không

thể xuất môn, chờ đến khi rảnh rỗi muội mua tặng huynh cái khác.”

nói

xong, nàng ngẩng đầu gạt tay Lục Tông

đang

xoa chóp mũi của nàng ra.

Lục Tông ngượng ngùng thu tay, biết tiểu bánh bao

đã





nương gia,

không

thể tùy tiện nắm tùy tiện ôm như xưa nữa. Nghe thấy nàng đồng ý, Lục Tông cũng cảm thấy lời

nói

lúc này của mình có chút

không

thích hợp, có điều thấy nàng có vẻ

không

tức giận, liền

nói: “Ừm, huynh

không

vội.”

Nàng biết

hắn

không

vội,

không

phải chỉ là

một

tua kiếm thôi sao?

không

còn tua kiếm rơi này dùng kiếm còn dễ dàng hơn. Nhưng nàng là người có trách nhiệm, nếu

đã

đồng ý mua tua kiếm mới cho

hắn, tất nhiên phải ghi nhớ trong lòng.

Huống hồ, vị trí của

hắn

trong lòng nàng

không

giống những người khác.

Khương Lệnh Uyển cong cong khóe môi, đột nhiên thấy con ngựa chạy

đi

lúc nãy

đã

trở về, lúc này mừng tít mắt, giơ tay chỉ chỉ: “Tông biểu ca, huynh xem, ngựa quay lại rồi, chúng ta có thể cưỡi ngựa trở về.”

Lục Tông mặt

không

cảm xúc gật đầu.

Lục Tông dắt ngựa đến, nhìn tiểu



nương trước mặt, biết nàng biết cách lên ngựa, lại

nói

nam nữ khác biệt,

hắn

cũng

không

dám ôm nàng lên nữa. Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tông, cũng

không

mong

hắn

da mặt dày như lúc nãy, liền tự mình lên ngựa, Lục Tông

đi

tới, ôm nàng từ phía sau.

nói

thật, lúc này cưỡi ngựa cảm giác cũng

không

giống như hồi

nhỏ.

Khi còn bé Lục Tông là

một

tiểu thiếu niên, mà nàng chỉ là tiểu oa nhi năm sáu tuổi, tiểu mập mạp như

một

cái nắm bị

hắn

thắt

trên

lưng quần, coi như bên trong và bên ngoài nàng

không

đồng nhất, nhưng đối mặt với Lục Tông ngây thơ,

sẽ

không

nảy ra ý nghĩ xấu gì. Nhưng bây giờ, Lục Tông là thanh niên trẻ tuổi mười tám, mọi phương diện đều hoàn hảo, khí lực tốt, mà nàng cũng là tiểu



nương như nụ hoa chớm nở,

một

nam

một

nữ ngồi

trên

lưng ngựa, đúng là có chút ám muội.

Nhưng bây giờ chỉ có

một

con ngựa, nàng cũng

không

muốn tiếp tục so đo làm gì. Lục Tông cúi đầu nhìn hai búi tóc tiểu



nương, hai người ngồi gần kề, tự nhiên

hắn

có thể ngửi thấy mùi hương

trên

người nàng,

không

giống mùi sữa ngọt nhàn nhạt như khi còn bé, mà là hương thơm thuộc về thiếu nữ. Những năm nay

hắn

theo cậu ra chiến trường, cũng nghĩ tới tiểu bánh bao ngày xưa có phải

đã

lớn hơn

một

chút

không, nhưng ngày ấy nhìn dáng kiều mềm mại đứng trước mặt mình, dường như có thứ gì đó

không

giống nhau.

hắn

ôm người chặt

một

chút, dùng sức kẹp chặt bụng ngựa.

Khương Lệnh Uyển cân nhắc lúc về nhà nên giải thích với cha mẹ như thế nào, Khương Lệnh Huệ và Tô Lương Thần cũng

không

phải kẻ bình thường,

không

biết

sẽ

nói

xấu thanh danh của nàng như thế nào nữa. Dự tính xấu nhất, sợ là muốn để Lục Tông phụ trách. Cha mẹ

yêu

thích Lục Tông, nàng đồng ý, chuyện này tự nhiên nước chảy thành sông. Nhưng nếu cứ như vậy mà gả cho Lục Tông, ngược lại nàng có chút

không

cam lòng.



nương gia khi còn trẻ

không

ra vẻ

một

chút, sau này trở thành bà thím già, lại

không

thể làm ra dáng vẻ đáng

yêu, cũng

không

thể dỗ nam nhân vui vẻ.

Lúc sắp tới Vệ Quốc Công phủ, mông Khương Lệnh Uyển ngồi

trên

ngựa có chút đau.

Vài ngày

không

cưỡi ngựa,

không

mặc trang phục cưỡi ngựa, lại ngồi cùng với Lục Tông

trên

một

cái yên ngựa,

thật

có chút

không

thoải mái. Nàng nhịn

không

được động vài lần, nhưng động

một

chút, con ngựa có chút phát điên, Lục Tông ngồi phía sau càng xích lại gần. Nàng

không

nói

lời nào, đột nhiên cảm giác mông có chút khác thường, sắc mặt liền biến đổi.

Nàng

không

phải tiểu



nương

không

biết chuyện nam nữ, đương nhiên

sẽ

không

đi

hỏi những vấn đề ngây thơ kia, biết đó là cái gì, nhất thời lỗ tai nóng lên, liền khống chế

không

được, sợ Lục Tông biết nàng hiểu những thứ này.

Đến cửa ngoài Vệ Quốc Công phủ, con ngựa dừng lại, Khương Lệnh Uyển xuống ngựa liền chạy trốn, cũng

không

quay đầu lạ, dường như phía sau có sói ăn thịt người vậy.

Lục Tông sắc mặt hờ hững nhìn tiểu



nương chạy như đại hồng thủy, nhìn qua có vẻ

không

có biểu tình gì, nhưng tinh tế nhìn

một

chút, liền thấy hai lỗ tai

hắn

có chút ủng hồng.

·

Khương Lệnh Uyển đỏ mặt cúi đầu chạy vào trong phủ,

đi

vào liền thấy mẫu thân mặc

một

thân áo váy bằng nhung sa tanh màu đỏ thẫm đứng đàng xa, Khương Lệnh Uyển thấy khuôn mặt đẹp của mẫu thân nhăn thành

một

đoàn, lấy kinh nghiệm nhiều năm của nàng, đây chính là dấu hiệu của

sựnổi giận. Nàng bị dọa sợ, lúc này cũng

không

dám

nói

gì hơn, chậm rãi

đi

tới, cúi đầu lí nhí gọi: “Nương.”

Chu thị nhìn khuê nữ nhà mình, thấy

trên

người nàng khoát áo choàng nam nhân, nhanh tay cởi ra.

Khương Lệnh Uyển đè tay mẫu thân lại, vẻ mặt đưa đám

nói: “Nương, xiêm y nữ nhi bị bẩn, bất đắc dĩ mới…”

Chu thị tức giận

không

nhẹ,

không

nói

một

câu, trực tiếp xách nữ nhi

đi

vào trong.

Ở hành lang cách đó

không

xa, Khương Lệnh Huệ nhìn hai mẹ con

đi

xa, quay sang nhìn Tô Lương Thần sắc mặt hờ hững: “Nhìn bộ dáng của nàng ta kìa, sao tỷ lại còn muốn giúp nàng ta giấu giếm? Nếu để người ngoài biết được nàng ta tùy tiện cưỡi ngựa chung với

một

nam tử, để xem sau này làm sao dám xuất môn nữa?”

Tô Lương Thần lại

nói: “không

phải tỷ vì muội sao? Muội suy nghĩ

một

chút, nếu danh tiếng Khương Lệnh Uyển hỏng rồi, muội thân là tiểu thư Vệ Quốc Công phủ, cũng

sẽ

bị liên lụy. Huệ biểu muội, bây giờ là tuổi làm mai của muội, thanh danh

không

thể bị vấy bẩn dù chỉ là

một

chút… Lại

nói,

không

phải Huệ biểu muội muốn gả cho

một

lang quân như ý sao?”

Khương Lệnh Huệ thấy Tô Lương Thần

nói

có lí, lúc nhắc tới mấy từ “Lang quân như ý”, mặt nàng còn hơi đỏ

một

chút, trong lòng mơ hồ ao ước.

Nhìn Khương Lệnh Huệ như vậy, Tô Lương Thần cong cong khóe môi.

Nàng

không

biết vì sao hôm nay Lục Tông đột nhiên xuất

hiện, nhưng nàng biết rất



Lục Tông đối xử với Khương Lệnh Uyển có chút đặc thù, huống hồ gương mặt đó của Khương Lệnh Uyển, nếu nàng là nam tử, tất nhiên cũng

sẽ

thích, huống chi là Lục Tông thanh niên trẻ máu nóng… Nếu như hôm nay chuyện này truyền ra ngoài, lấy quan hệ hai nhà Vệ Quốc Công phủ và Vinh Vương phủ, nhất định Lục Tông

sẽ

cưới Khương Lệnh Uyển.

Bên này Khương Lệnh Uyển

không

dám lên tiếng, nhìn Đào ma ma dáng vẻ tự mình cầu phúc

đi, cũng chỉ biết

âm

thầm nhíu mày.

Khương Lệnh Uyển theo Chu thị trở về Ngọc Kỳ viện, nàng liếc mắt nhìn hai nha hoàn Kim Kết và Sơn Trà, thấy hai nàng có vẻ hơi chột dạ, sắc môi trắng bệch, lúc này mau chóng

đi

tới hỏi: “Hai người làm sao vậy?”

Kim Kết và Sơn Trà ngoan ngoãn đứng

một

bên,

không

dám

nói

lời nào.

Khương Lệnh Uyển cuống lên, vội vàng nhìn về phía mẫu thân: “Nương, có phải người phạt các nàng

không?” Kim Kết và Sơn Trà

đã

ở bên cạnh nàng từ khi nàng sáu tuổi, cho tới bây giờ cũng

đã

gần bảy năm, nàng được nuôi dưỡng trong khuê phòng, suốt ngày học cầm kì thi họa cùng nữ hồng, tháng ngày trải qua

thật

nhàm chán, chỉ có hai người này ở bên cạnh tâm

sự

với nàng.

Chu thị thấy viền mắt nữ nhi hồng hồng, nhất thời đau lòng, có thể nghĩ được việc này làm nàng tức giận đến đau.

Kim Kết và Sơn Trà quỳ xuống. Kim Kết trầm ổn hơn, cúi đầu

nói: “Lục tiểu thư đừng trách phu nhân, là nhóm nô tỳ làm sai, nên trách phạt. Phu nhân nể mặt Lục tiểu thư nên

đã

hạ thủ lưu tình

không

đuổi chúng ta ra khỏi phủ, trong lòng nhóm nô tỳ cảm kích

không

thôi.”

Khương Lệnh Uyển biết Kim Kết và Sơn Trà chắc chắn ăn

không

ít bản tử*, vội vàng nhìn về phía Đào ma ma

nói: “Đào ma ma, ngươi đưa các nàng

đibôi thuốc, thuốc tốt nhất, đừng để bị lưu lại sẹo. Ta muốn

nói

chuyện riêng với nương.”

*bản tử: gậy lớn, đây là

một

kiểu phạt hạ nhân của thời xưa, bắt hạ nhân nằm xuống, dùng

một

gậy gỗ bản lớn đánh vào mông.

Đào ma ma nghe xong, liếc nhìn sắc mặt Chu thị, thấy Chu thị gật đầu mới dẫn hai nha hoàn

đi

xuống.

Cửa khéo lại, Khương Lệnh Uyển “phù phù”

một

tiếng quỳ xuống.

Chu thị thấy vậy tim gan đều đau,

trên

mặt có thể ra vẻ gì nữa, lập tức nâng nữ nhi bảo bối đứng dậy

nói: “Con làm cái gì vậy?”

Tuy nàng tức giận, nhưng cũng

không

đến mức độ muốn nữ nhi quỳ xuống.

Nàng trừng phạt hai nha hoàn kia, là muốn để nữ nhi xem, sau này nhớ lâu

một

chút.

nói

có cùng, cũng chỉ vì muốn tốt cho nữ nhi mà thôi.

Khương Lệnh Uyển quật cường

nói: “Nương. Nữ nhi

không

phải vì chuyện ngày hôm nay mà hướng người nhận sai, bởi vì nữ nhi

không

thấy mình sai ở chỗ nào. Nữ nhi quỳ xuống, là muốn cầu xin nương sau này đừng tiếp tục tùy tiện trách phạt Kim Kết và Sơn Trà, hai nàng đều là những



nương số khổ, tuy là hạ nhân, nhưng nữ nhi luôn xem các nàng như tỷ muội. Các nàng là nha hoàn của nữ nhi, nhưng đối xử với nữ nhi còn chân thành hơn với những tỷ muội trong phủ kia, nương, coi như nữ nhi cầu xin người, được

không?”

Nữ nhi

đã

nói

đến như vậy, Chu thị có thể

nói

thêm gì nữa, chỉ vội vàng ôm nữ nhi vào ngực

nói: “Nương đồng ý với con, nhưng con cũng phải nhớ kĩ, con là



nương gia, làm việc cũng phải có chừng mực.”

Khương Lệnh Uyển biết mẫu thân là người phân biệt trái phải



ràng, bây giờ

đã

đồng ý, nàng có thể

nói

gì hơn nữa, vội vàng gật đầu

nói: “Cảm ơn nương. Nữ nhi biết… Hôm nay, hôm nay đúng là có chỗ

không

ổn.”

Chu thị

nói: “Tuy nương

không

thích Lương Thần biểu tỷ của con, nhưng hôm nay cũng nhờ có nàng, chỉ

nói

con

đi

Vinh Vương phủ tìm tiểu Quận chúa

đi

chơi. Nếu chuyện truyền ra có người

nói

bóng

nói

gió, thanh danh của con chắc chắn

sẽ

bị hủy hoại.”

Khương Lệnh Uyển

không

muốn nhắc đến Tô Lương Thần, chỉ đem chuyện xảy ra ngày hôm nay kể lại

một

lần, cuối cùng còn

nói: “Trước đó vài ngày, nguyệt

sự

Tứ tỷ tỷ đến, nữ nhi nghĩ sau này mình cũng

sẽ

trải qua việc này, liền hiếu kì hỏi. Hôm nay suýt nữa Tam tỷ tỷ hại con mất mặt, nếu bị người ngoài nhìn thấy, con cũng

không

còn mặt mũi mà sống nữa.”

Chu thị nghe xong tức giận đứng dậy bước ra ngoài.

Khương Lệnh Uyển đuổi theo ôm chặt lấy cánh tay Chu thị

nói: “Nương, chuyện này truyền ra cũng

không

có ích lợi gì với nữ nhi, nữ nhi lén lút trả thù lại nàng ta được rồi.” Nàng nuốt

không

trôi cơn giận này, dù sao cũng phải cấp cho Khương Lệnh Huệ

một

chút mặt mũi.

Chu thị là người bao che, nghe xong lời này cũng cảm thấy có lí,

nói: “Con

không

được để người khác bắt nạt mình.”

Khương Lệnh Uyển lộ ra dáng vẻ ngày xưa, trừng mắt nhìn

nói: “Nương

không

tin nữ nhi sao?”

Thấy nữ nhi mỉm cười, Chu thị

không

nhịn được nhéo nhéo gò má của nàng,

nói: “Chỉ biết khôn vặt, nếu rơi vào tay những người đạo hạnh cao thâm,

sẽ

chịu khổ đấy. Xán Xán, con cùng Tông biểu ca cái kia…”

Khương Lệnh Uyển hiểu ý mẫu thân,

nói: “Nương còn

không

tin Tông biểu ca sao?

không

phải cả ngày người treo huynh ấy bên mép sao?”

Chu thị

nói: “Quả thực Tông biểu ca của con là đứa trẻ tốt, nhân phẩm của

hắn

nương rất tin tưởng, thế nhưng nhìn khuôn mặt của con hôm nay, như hoa như ngọc, chỉ sợ

sẽ

bị người khác khi dễ.”

Khương Lệnh Uyển

nói: “Nương yên tâm, hôm nay nữ nhi trước mặt Tông biểu ca có chút xấu hổ thôi, khi còn bé nữ nhi chảy nước miếng, dáng vẻ nào

hắn

chưa từng nhìn qua, lần này còn thiếu sao? Người đừng suy nghĩ lung tung.”

Chu thị rất yên tâm với Lục Tông, nhưng nghe miệng

nhỏ

nữ nhi lải nhải

nói,

thật

kinh ngạc

nói: “không

phải con

nói

đã

sớm quên Lục Tông rồi sao?”

Khương Lệnh Uyển sững sờ, sau đó nhíu mày lầm bầm: “Bây giờ nhìn

hắn, nhớ lại

không

được sao?”

nói

xong, nàng liền đứng lên: “Được rồi, nương, người về phòng

đi, người ở chỗ này, bọn hạ nhân đều nơm nớp lo sợ

không

dám

nói

lời nào. Nữ nhi phải tắm rửa thay đổi xiêm y,

không

tiễn nương nữa.”

Bây giờ nữ nhi bình an vô

sự, Chu thị cũng yên lòng, căn dặn vài câu liền rời

đi.

Khương Lệnh Uyển gọi Kim Kết và Sơn Trà

đã

được thoa thuốc, làm dáng muốn hất váy hai nàng, thấy các nàng vội vàng trốn chui trốn lủi, liền mở to hai mắt

nói: “Trốn cái gì nha, chúng ta đều là



nương, thẹn thùng cái gì? Đến, cho ta nhìn xem mông hai ngươi có nở hoa

không?”

Kim Kết da mặt mỏng, chặn lại

nói: “Thoa thuốc tốt lắm rồi, tiểu thư đừng xem, đỡ làm bẩn mắt tiểu thư.”

Lời này Khương Lệnh Uyển

không

thích nghe, khuôn mặt tươi cười lập tức xị xuống: “nói

cái gì đấy? Có lúc nào ta đối xử với các ngươi như hạ nhân sao?”

Khuôn mặt tròn tròn của Sơn Trà nở nụ cười, ngượng ngùng che mông

nói: “Tiểu thư người đừng trêu chọc chúng ta, tuy mông

không

nở hoa, nhưng vẫn rất khó nhìn a. Vẫn là để nhóm nô tỳ hầu hạ tiểu thư tắm rửa, nhanh đổi xiêm y.”

Thấy thế, Khương Lệnh Uyển cũng

không

miễn cưỡng.

Hương bách mộc tràn ngập thùng nước tắm, Khương Lệnh Uyển thoải mái dễ chịu ngồi xuống,

một

thân da thịt trắng nõn làm người ta

không

nhịn được muốn sờ

một

phen. Khương Lệnh Uyển cúi đầu nhìn ngực nàng, quả thực có

một

dấu hồng nhạt, nhưng cũng

không

đau lắm. Nhưng nơi này bây giờ mới phát triển, nếu lực đạo Lục Tông quá lớn

không

phải

sẽ

gây trở ngại sao, đến lúc đó khẳng định nàng

sẽ

đi

tìm

hắn

tính sổ. Ngày sau

hắnmuốn chạm,

không

có cửa đâu.

Sơn Trà tinh mắt, kinh ngạc “Ồ”

một

tiếng.

Khương Lệnh Uyển

không

tự nhiên ho

nhẹ

một

tiếng,

nói: “Đừng ngạc nhiên, lát nữa thoa ngọc cao là được.”

Sơn Trà cũng

không

nói

gì, chỉ xoay người

đi

ra ngoài bình phong, chuẩn bị ngọc cao.

Khương Lệnh Uyển tắm rửa xong,

trên

người như có

một

tầng ánh sáng, ngay cả chân cũng

không

buông tha, cả người thơm ngát, lúc này nàng để chân trần nằm

trên

giường

nhỏ, để Sơn Trà thoa ngọc cao cho nàng. Chờ làm xong, nàng tinh tế nhớ lại những gì hôm nay

nói

cùng Lục Tông, mới phát

hiện

biểu

hiện

hôm nay của nàng

thật

ngốc.

Trong lòng nàng vui vẻ, nhìn nhìn,

không

nhịn được cuốn đệm chăn, lăn

một

vòng toàn bộ thân thể đập vào tường.

Đùng!

“Đau…” Khương Lệnh Uyển gắt gao ôm đầu

nhỏ

·

Mà Lục Tông đứng ở cửa Vệ Quốc công phủ đợi

một

lúc, liền cưỡi ngựa

đi

trên

đường

một

vòng, đến

một

nơi yên tĩnh, mới thấy có

một

cửa hàng trang sức, liền xuống ngựa

đi

vào.

Chủ quán là

một

phụ nhân trung niên béo ục ịch, mặc

một

áo bông hơi cũ, búi tóc uy đọa kế, nhìn vị thanh niên trẻ

đi

vào, nhất thời đôi mắt sáng lên, sau đó chào hỏi: “Công tử muốn mua đồ trang sức tặng người?”

Lục Tông mặt

không

cảm xúc, gật đầu.

Sau đó suy nghĩ

một

chút,

nói: “Tốt nhất là có hình hoa mẫu đơn.”

Phụ nhân nhìn vị công tử ăn mặc khí độ, biết là công tử gia đình giàu có nào đó, vội vàng lấy hàng tốt ra,

nói: “Đây là đồ trang sức mới nhất của tiệm chúng ta, bên

trên

là phấn mẫu đơn, thích hợp cho nữ tử trẻ tuổi, công tử nếu muốn mua niềm vui cho tức phụ, bộ này rất thích hợp.”

Lục Tông nhìn hộp gỗ khắc hoa mẫu đơn đầy đủ các loại trang sức,

thật

sự

rất đẹp, thỏa mãn khẽ vuốt cằm

nói: “Ừm, vậy lấy cái này

đi.”

*Kye: Cuối cùng cũng biết

đi

mua trang sức cho vợ, mừng ghê

)))

Phụ nhân nghe vị công tử này sảng khoái như vậy, ngay cả giá tiền cũng

không

hỏi, vội vàng gói lại đồ trang sức.

Lục Tông tay nhấc chiếc hộp tinh xảo trở về phủ.

Vừa mới vào tiền viện, đúng lúc tình cờ gặp Lục Bảo Thiền đưa Chu Lâm Lang

đi

ra ngoài.

Lục Bảo Thiền thấy ca ca nàng, lập tức vui mừng, đôi mắt long lanh, hỏi: “Ca ca, sao bây giờ huynh mới về? Huynh

đi

đâu vậy?”

Lục Tông

nói: “Cưỡi ngựa mà thôi.”

Hôm nay Chu Lâm Lang mặc

một

thân xiêm y màu trắng thêu hoa, búi tóc chỉnh tề tinh xảo, chỉ cài

một

cây trâm ngọc lan, nhưng mặt mày thanh tú xinh đẹp, cả người như bạch mai mùa đông, khí chất trang nhã. Đôi mắt hạnh xinh đẹp của nàng lặng lẽ đánh giá nam tử cao to tuấn mĩ trước mặt, nhớ ngày ấy nàng từ

trên

lầu nhìn xuống,

hắn

ngồi

trên

lưng ngựa, phấn chấn oai hùng, làm

không

ít tiểu



nương đỏ mặt. Đặc biệt lúc cuối

hắn

liếc về phía

trên

một

cái, nháy mắt

không

biết

đã

làm mê đảo biết bao nhiêu



nương.

Chu Lâm Lang thấy Lục Tông,

không

nhanh

không

chậm

nói: “Tông biểu ca.”

Lục Bảo Thiền

nói: “Ca ca, huynh nhìn xem có phải Lâm Lang đẹp hơn rất nhiều

không,

không

nhận ra chứ gì?”

Lục Tông vuốt cằm qua loa.

Chu Lâm Lang nhận ra hờ hững trong mắt Lục Tông,

không

khỏi có chút thất lạc, dù từ

nhỏ

nàng

đã

được sủng trong lòng bàn tay, bây giờ lại có nam tử

không

để ý đến nàng. Nhưng mặt khác, nàng lại thưởng thức cái tính

không

đam mê nữ sắc này của Lục Tông, trong lòng đánh giá

hắn

cao hơn mấy phần.

Lục Bảo Thiền biết từ

nhỏ

đến lớn tính cách ca ca chính là như vậy, cũng

không

nói

gì thêm, đôi mắt rơi vào chiếc hộp trong tay

hắn, đôi mắt lập tức sáng lên, kinh hô

một

tiếng bước đến, hiếu kì hỏi: “Ca ca, cái gì đây?”

Lục Tông

không

tiếng động tách ra,

không

để Lục Bảo Thiền đυ.ng tới, ngôn từ lạnh nhạt

nói: “Huynh vào trước.”

“Ai, thực

sự

là hũ nút, sau này làm sao có thể cưới vợ a.” Lục Bảo Thiền nhìn theo bóng lưng ca ca, trong lòng lo lắng, khuôn mặt

nhỏ

nhăn lại, nhìn về phía Chu Lâm Lang phát sầu: “Lâm Lang, tỷ xem có đúng

không? Muội sầu muốn chết.” Chu Lâm Lang có chút mất tập trung, đôi mắt nhìn về phương hướng kia, gật đầu qua loa.

Thầm nghĩ: Chiếc hộp kia tinh xảo như vậy,



ràng để



nương gia dùng, nếu Lục Tông

không

đưa cho Lục Bảo Thiền, vây

sẽ

đưa cho ai?

Buổi tối Lục Tông tắm rửa xong liền lên giường, lấy từ dưới gối hai mảnh tua kiếm nhìn

một

chút, sau đó mới nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đỗ Ngôn là gã sai vặt chuyên hầu hạ bên Lục Tông, có điều Thế tử gia

không

thích hạ nhân ở gần hầu hạ, chuyện gì cũng tự mình làm, làm

hắn

ngộ ra

không

ít chuyện.

hắn

canh giữ bên ngoài, canh ba gõ mõ, nghe thấy trong phòng có động tĩnh, lúc này

hắn

mới đứng lên hỏi: “Thể tử gia, có chuyện gì vậy?”

Bên trong truyền tới

âm

thanh khàn khàn: “không

có chuyện gì, ngươi

đi

nghỉ ngơi

đi.”

Đỗ Ngôn nghe thanh

âm

có chút

không

thích hợp, nhưng Thế Tử gia

đã

nói

như vậy,

hắn

chỉ biết im lặng lui ra.

Lúc này Lục Tông

đang

lẳng lặng ngồi bên giường gỗ hoa lim,

trên

người

một

thân tẩm y trắng, cổ áo mở hơi rộng, lộ ra l*иg ngực trơn bóng, dường như bị ác mộng dọa sợ,

trên

cái có tầng mồ hôi mỏng, gương mặt tuấn tú ửng hồng.

hắn

ngơ ngác hồi lâu, lúc này mới đứng dậy, mở tủ đứng bằng gỗ sơn son khắc họa tiết được mạ vàng, lấy ra

một

cái khố sạch

sẽ.