Ngô Gia Kiều Thê

Chương 62

Edit: Kye

Beta: Mira

Là người quanh năm ở quân doanh, lưng Lục Tông theo thói quen ưỡn thẳng, dù đứng như thế, dáng người vẫn cao như thân trúc, thon dài cao gầy,

không

thể

không

nói

khí vũ hiên ngang, quan quý bất phàm. Cộng thêm dung mạo xuất chúng, các nha hoàn trẻ tuổi

đi

qua tất nhiên

không

nhịn được liên tục giương mắt ngắm nhìn, hai gò má đỏ ửng, hưng phấn như vậy, giống như trong ngực nhiều thêm

một

khối vàng.

Khương Lệnh Uyển liếc mắt nhìn vài lần, chợt cảm thấy Lục Tông quá mức trêu hoa ghẹo nguyệt.

Nhưng bây giờ nàng bị Tiết Tranh ôm vào ngực, hành vi này

không

ai cản trở, vừa nhìn liền hiểu.

Khương Lệnh Uyển vội vàng tránh thoát cánh tay Tiết Tranh,

một

khuôn mặt tươi cười bây giờ tức giận đỏ bừng, người ngoài nhìn vô, còn tưởng là tiểu



nương thẹn thùng, mặt đầy đào hoa.

Tiết Tranh là người thông minh, liền nhìn ra vấn đề, lại thấy nam tử kia tuấn lãng, khí độ bất phàm, là loại hình được các



nương gia

yêu

thích. Nàng cúi đầu nhìn tiểu biểu muội nhà mình, trong lòng có chút lo lắng cho đệ đệ,

một

lúc sau nghĩ tới điều gì, vội vàng cầm tay Khương Lệnh Uyển

nói: “Xán Xán, bên ngoài rất lạnh, chúng ta vào trong nhà

nói

chuyện được

không?”

Khương Lệnh Uyển nhanh chóng rút tay về.

Tiết Tranh trừng mắt nhìn, nhìn về phía tiểu biểu muội cười cười, cười

thật

hiền lành, nhưng tay lại càng nắm chặt hơn.

Từ

nhỏ

Tiết Tranh

đã

luyện võ, tay chân tinh tế của Khương Lệnh Uyển, làm sao địch nổi sức mạnh của nàng?

một

mặt Khương Lệnh Uyển sợ Lục Tông hiểu lầm,

một

mặt lại hiếu kì phản ứng của Lục Tông, nhưng khi nàng giương mắt lại nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của

hắn, lúc nãy

không

có gì khác thường mà, trong lòng ngày càng hoảng hốt. Nàng thở dài, cũng

không

giãy giụa nữa, tùy ý để Tiết Tranh kéo mình về phía Ngọc Kỳ viện.

một

đầu khác của hành lang, Khương Lệnh Huệ mặc

một

thân váy gấm đỏ khoác áo lông bên ngoài nhìn Khương Lệnh Uyển cùng Tiết Tranh

đi

xa, nhíu mày

nói: “Lục muội muội này cũng

thật

là, mấy ngày nữa cũng sắp mười ba, cũng

không

chú ý. Tuy Tiết Vanh là biểu ca, nhưng chung quy vẫn là nam tử, nếu bị người ngoài nhìn thấy, còn tưởng tác phong các tiểu thư Vệ Quốc Công phủ đều như vậy, vậy chẳng phải danh tiếng của chúng ta

sẽ

bị liên lụy sao?”

Khương Lệnh Huệ cằn nhằn liên miên, nhưng Tô Lương Thần đứng bên cạnh nàng ta lại

không

nghe lọt câu nào, lẳng lặng nhìn nam tử xiêm y màu lam đứng dưới hành lanh, đôi mắt liền sáng lên. Hôm nay Vinh Vương cùng Thế tử Lục Tông đến Vệ Quốc Công phủ, mà hai ngày trước Thế tử trẻ tuổi lập xuống chiến công

không

nhỏ, ngay cả hoàng đế cũng rất thưởng thức

hắn, thanh danh vang dội Tấn thành, còn

nói

dung mạo Vinh Thế tử vô cùng tuấn mĩ.

đã

như vậy, người trước mắt kia

không

phải là

hắn

thì

còn ai vào đây?

Tô Lương Thần nhớ rất kĩ, ngày xưa Vinh Thế tử rất thân thiết với Khương Lệnh Uyển,

không

khác nào

anh

em ruột.

Khương Lệnh Huệ

nói

xong, thấy dưới hành lang có người, vẫn là ngoại nam, vừa muốn mở miệng nổi giận,

đã

thấy nam tử kia xoay người, mặt mày bị sương lạnh che kín, dù rất tuấn mỹ, nhưng cũng rất đáng sợ.

Khương Lệnh Huệ là nguồi hay bắt nạt người thiện sợ người ác, lần này liền

không

dám

nói

nữa.

Tô Lương Thần tự nhiên hào phóng, thoáng cúi người: “Vinh Thế tử.”

Lục Tông ngay cả mí mắt cũng

không

nhấc lên, khuôn mặt căng cứng xoay người

đi

về phía tiền thính.

Người

đã

đi

xa, Khương Lệnh Huệ tức giận mắng to: “thật

không

lịch

sự, giống như khối băng.” Nàng nhìn về phía Tô Lương Thần: “Đúng rồi, tỷ vừa gọi

hắn

là gì?”

Tô Lương Thần nhíu mày, cảm thấy Khương Lệnh Huệ có chút ngu xuẩn, nhưng mặt lại ôn hòa

nói: “Tỷ nghe

nói

hôm nay Vinh Vương đưa Thế tử đến quý phủ chúng ta, khi tỷ còn

nhỏ

có duyên gặp qua mấy lần, nhìn qua có chút quen, cảm thấy chắc chắn đây chính là Vinh thế tử.”

Khương Lệnh Huệ nghe xong liền hiểu, nam tử kia tuy rất tuấn mỹ vô song, nhưng khí chất quá mức lạnh lẽo, nhìn qua là người

không

dễ dàng thân cận, hơn nữa… Nếu nàng nhớ

không

sai, khi còn bé quan hệ giữa Vinh Thế tử và Khương Lệnh Uyển rất tốt, lần đầu tiên tới quý phủ, Vinh Thế tử còn cùng nàng ta kết thù.

đã

như thế, coi như Vinh Thế tử có đẹp hơn bao nhiêu, nàng cũng

không

thưởng thức nổi. Khương Lệnh Uyển quệt miệng

nói: “Đánh nhau có gì hay, chỉ là

một

mãng phu thô tục mà thôi.”

Khương Lệnh Huệ sắp cập kê, tất nhiên đến tuổi chiêu mộ hôn phu, nhưng nàng

yêu

thích những nam tử dịu dàng nho nhã lịch

sự, thí dụ như trạng nguyên tài năng Tạ Trí Thanh. Nhớ đến Tạ Trí Thanh, hai gò má Khương Lệnh Huệ nhất thời đỏ ửng. Lần trước ngẫu nhiên gặp

một

lần, nhìn nam tử xiêm y trắng phiêu trong gió, nam tử tuấn nhã, quả

thật

ôn nhuận như ngọc.

Khóe miệng Tô Lương Thần cong lên, trong lòng suy nghĩ Khương Lệnh Huệ này thực

không

có mắt nhìn người.

Lấy tuổi Lục Tông bây giờ, khí độ, năng lực, sau này chắc chắn

sẽ

có tiền đồ lớn. Có điều bây giờ nàng cũng

không

muốn tốn nước miếng giải thích, chỉ

nói: “Danh tiếng Vinh Thế tử vang danh đầy trời, chúng ta trêu chọc

không

nổi.”

Khương Lệnh Huệ xưa này kiêu căng, nghe xong lời này lại càng

không

thích, khuôn mặt

nhỏ

rũ xuống, trong lòng tràn đầy xem thường Lục Tông.

Cho dù tốt, cũng có thể hơn Tạ Trí Thanh sao?

·

Tiết Tranh cùng Khương Lệnh Uyển trở về Ngọc Kỳ viện.

Tiết Tranh tính tình mạnh mẽ,

không

có nửa phần tiểu thư khuê các, vừa vào phòng ngủ Khương Lệnh Uyển, liền cởi xiêm y ra. Khương Lệnh Uyển nhìn bộ dáng này, vội

đi

tới che xiêm y của nàng lại,

nói: “Tỷ làm cái gì vậy?”

Tiết Tranh nhíu mày, cởi xiêm y ra, sau đó cởi dải bạch lăng* trước ngực ra, thở phào

một

cái: “Ngộp chết tỷ.”

*bạch lăng: dải lụa trắng

Khương Lệnh Uyển nhìn trước ngực Tiết Tranh

một

chút,

không

như dĩ vãng

một

vùng đất bằng phẳng nữa,

hiện

nay hơi nhô lên, bắt đầu lộ ra đường cong nữ tử. Theo lý thuyết, Tiết Tranh lớn hơn nàng

một

tuổi, nhưng thân thể lại

không

quá nảy nở, cũng giống nàng đều là hai cái bánh bao

nhỏ.

Khương Lệnh Uyển nhíu mày.

Ai, lại chọc đến nỗi đau của nàng.

Thường ngày Tiết Tranh

không

quá chú ý, lại luôn

không

ngồi yên, cả ngày múa đao động thương,

không

có nửa điểm gì của

một

tiểu thư khuê các. Bây giờ tuổi dần lớn, tính tình dù giống nam tử cỡ mấy

thì

vẫn chỉ là

một

tiểu thư thế gia mà thôi.

Nhìn Tiết Tranh dằn vặt vị trí này như vậy, Khương Lệnh Uyển vội vàng dặn dò: “Tranh biểu tỷ, nơi này tỷ

không

thể quấn lại, cẩn thận sau này

khôngtrưởng thành được.” Khương Lệnh Uyển tự nhận mình là người

không

biết xấu hổ, mà Tiết Tranh cũng là người thẳng tính, lúc

nói

chuyện thường rất trực tiếp.

Vậy mà lời này lại rất hợp ý Tiết Tranh, thấy nàng trừng mắt nhìn

nói: “Tỷ

đang

lo lắng, mấy ngày nay cảm thấy hơi đau, có vẻ lớn hơn

một

chút,

thậtphiền toái.”

nói

xong nàng liền nắm tay Khương Lệnh Uyển đưa về ngực nàng nhấn nhấn: “Nhìn xem, có phải rất đáng ghét hay

không, như vậy sao tỷ có thể mặc nam trang được?”

Tuy cùng là nữ tử, nhưng Khương Lệnh Uyển cũng bị cử chỉ dũng mãnh của Tiết Tranh dọa sợ rồi, nhanh nhanh thu tay về, khóc

không

ra nước mắt

nói: “Tranh biểu tỷ, tỷ muốn là

một

tiểu thư danh môn a.”

Tiết Tranh lại

nói: “Đó là cha mẹ tỷ đem tỷ và đệ đệ sinh ngược.”

Tuy lời

nói

có vẻ hơi vô lí, nhưng Khương Lệnh Uyển

không

thể

không

thừa nhận—— biểu tỷ Tiết Tranh còn có khí khái nam nhân hơn Tiết Vanh rất nhiều, nhưng cũng

không

phải chuyện gì tốt a. Nàng

không

nói

lời nào, chỉ giúp Tiết Tranh mặc lại xiêm y, giống như

một



vợ

nhỏ,

một

bên nhắc nhở: “Tranh biểu tỷ,

không

phải muội

nói

với tỷ rồi sao, chúng ta là tiểu thư danh môn, khi còn bé tính tình hơi mạnh mẽ

không

nói, nhưng lớn lên tỷ cũng nên có dáng vẻ của

một

vị tiểu thư, tỷ cứ như vậy, sau này khó mà tìm được nhà chồng a.”

Tiết Tranh cũng

không

quá lo lắng, tùy ý để Khương Lệnh Uyển mặc xiêm y giúp nàng, nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của tiểu biểu muội

nói: “Vậy

thì

tốt, tỷ có thể tìm người ở rể.”

Khương Lệnh Uyển bĩu môi

không

lên tiếng.

Mặc xong xiêm y, Tiết Tranh mới nhớ tới nam tử kia,

nhỏ

giọng hỏi: “Nam tử vừa rồi là ai vậy? Sao xưa nay tỷ chưa từng gặp qua?”

Nhắc đến Lục Tông, trong bụng Khương Lệnh Uyển là cả

một

bụng hỏa, lạnh nhạt

nói: “Thế tử Vinh Vương phủ, Lục Tông.”

Tiết Tranh giương mắt đánh giá vẻ mặt tiểu biểu muội, trong lòng sáng như gương, ngoài miệng chỉ “Ồ”

một

tiếng.

Tiết Tranh ngồi ở Ngọc Kỳ viện

một

lúc, sau đó Tiết Vanh đến, liền nhanh chóng kéo đệ đệ mình ra ngoài. Tiết Vanh biết tiểu biểu muội thích

hắnnhất, mỗi lần đến Vệ Quốc Công phủ đều phải trang điểm

một

phen, vốn

hắn



một

khuôn mặt thanh tú tinh xảo, bây giờ mặc xiêm y màu trắng, nhìn như hoa như ngọc. Tiết Vanh thấy tỷ tỷ kéo mình ra ngoài,

không

có cách nào ngăn cản, chỉ nhíu mày bất mãn

nói: “Tỷ, tỷ buông tay đệ ra được

không, xiêm y

đã

bị tỷ vò nát rồi.”

Tiểu biểu muội thích dáng vẻ sạch

sẽ, ăn mặc chỉnh tề của

hắn.

Tiết Tranh kéo đệ đệ mình đến

một

góc, ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy sát khí, vỗ vai Tiết Vanh,

nói

chuyện về Lục Tông mang theo ý vị sâu xa.

Tuy Lục Tông rời Tấn thành gần năm năm, nhưng Tiết Vanh vẫn đem người này đặt ở vị trí tình địch số

một, bây giờ được tỷ tỷ nhắc tỉnh, biểu

hiệncàng ngày càng căng thẳng, khuôn mặt thanh tú nghiêm túc.

Tiết Vanh

nói: “Tỷ, vậy đệ nên làm gì?”

Tiết Tranh quơ quơ nắm đấm

nói: “Thể lực của đệ phải vượt qua

hắn, tiểu



nương, thích nhất ba điều ở nam tử,

một

là khuôn mặt tuấn tú, hai là hiền lành lịch

sự, ba là đánh võ mạnh mẽ. Xán Xán

không

thích người như Chu Quý Hành, vậy

nói



ta nên giống như loại thứ ba trọng võ, đệ trời sinh quyến rũ xinh đẹp, gã sai vặt kia cũng

không

tồi, nhưng người ta từ

nhỏ

luyện võ, đệ ở phương diện này thua người ta

một

đoạn dài…”

nói

như vậy, Tiết Tranh lại càng

không

nắm chắc, nhưng

hắn

nghĩ tới việc mấy năm qua chỉ có mình

hắn

bên cạnh nàng, liền

nói: “Có lẽ Xán Xán

đãquên Lục Tông, đệ chưa nghe muội ấy nhắc qua lần nào.”

Tiết Tranh vỗ lên ót đệ đệ

một

cái

nói: “Đệ ngốc a, tiểu



nương để ai trong lòng, còn muốn

nói

cho đệ biết sao?”

Tiết Vanh khóc

không

ra nước mắt, ôm lấy cánh tay tỷ

hắn, mắt to chớp long lanh

nói: “Vậy tỷ phải giúp đệ.”

Tiết Tranh ôm lấy bả vai Tiết Vanh, động viên vỗ vỗ mấy lần,

nói: “Đệ yên tâm, tỷ là tỷ của đệ,

không

giúp đệ còn giúp ai a.

đi, chúng ta về nhà luyện võ, chờ đệ luyện xong, sau này trước mặt Xán Xán tỷ thí với Lục Tông, đem tiểu tử kia đánh ngã, Xán Xán chính là của đệ.”

bà Tiết Tranh này max hài

))))

Sơn Trà

đi

vào phòng,

nói

Khương Lệnh Uyển rằng Tiết Tranh Tiết Vanh

đã

hồi phủ. Khương Lệnh Uyển nhíu mày,

không

khỏi có chút bồn chồn, xưa nay thời điểm Tiết Vanh đến tìm nàng, mặt dày mày dạn, nàng phải mở miệng

hắn

mới chịu

đi, hôm nay là làm sao? Có điều

hiện

nay lòng nàng

đangrối loạn, cũng

không

rảnh chiêu đãi Tiết Vanh,

đi

rồi ngược lại cũng tốt.

Khương Lệnh Uyển ngồi trong phòng

một

lúc, lát sau

không

nhịn được, đội mũ che

đi

ra bên ngoài, nàng thấy Kim Kết và Sơn Trà muốn

đi

theo, liền

nói: “Hai ngươi làm việc của mình

đi,

không

cần theo ta.”

Kim Kết và Sơn Trà biết tiểu thư là người có chủ ý, cũng

không

đi

theo nữa.

Bên ngoài tuyết

đã

ngừng rơi, bây giờ trải trắng

một

vùng, lúc chân giẫm lên tuyết phát ra những tiếng “chi chi chi chi”. Khương Lệnh Uyển ở trong sân, bất tri bất giác

đi

tới tiền viện, đợi đến lúc nàng hoàn hồn,

đã

không

kịp.

Nàng sững sờ giương mắt, nhìn Lục Tông cách đó

không

xa, thầm nghĩ: Lắc lư đến chỗ nào cũng gặp

hắn.

Nhưng oán giận

thì

oán giận, đôi mắt nàng vẫn hướng về phía

hắn, đến lúc nhìn thấy rồi, liền nhanh xoay người trở về. Nàng trốn rất nhanh, chuyện Tiết Tranh vừa rồi làm nàng rất rối a. Đáng tiếc lúc

đi

đến cửa, dây lưng áo choàng

không

buộc chặt, chạy được vài bước “xoạt”

một

tiếng rơi xuống đất.

Bên trong mặc thân váy đơn bạc,

một

thân váy đỏ thêu chỉ vàng ở viền áo, bây giờ cũng

không

có cách nào khác, chỉ đành trơ mặt quay lại nhặt áo choàng lên.

Nhưng có người nhanh hơn nàng

một

bước.

Nàng nhìn Lục Tông khom lưng nhặt áo choàng,

nhẹ

nhàng vỗ cho tuyết rơi ra, liền giơ tay muốn nhận: “Cảm ơn Tông biểu ca…”

Nhưng Lục Tông

không

trả đồ cho nàng.

Mặt

hắn

không

cảm xúc,

một

đôi mắt từ

trên

cao nhìn xuống, khoác áo choàng lên vai nàng, ung dung thong thả giúp nàng buộc lại dây lưng. Ngày thường nàng là người

không

biết xấu hổ, lúc này mặt lại có chút nóng, cúi đầu nhìn đôi bàn tay kia, nguyên lai rất đẹp, bây giờ nhìn lại

đã

có mấy chỗ bị thương thành sẹo, dường như

đã

rất lâu rồi. Nàng nhìn mà đau lòng, nhưng khi há miệng, có mấy lời vẫn

không

thể

nói

ra.

Nếu nàng giải thích người hôm nay là Tiết Tranh, Lục Tông

sẽ

cảm thấy nàng nhớ

hắn

hay

không?

Nàng

không

nói

lời nào, Lục Tông lại mở miệng: “Xán Xán.”

Khương Lệnh Uyển nghe, trong lòng run rẩy, giống như

một

con thỏ con.

Sau đó lại nghe

hắn

lạnh nhạt

nói: “... Yên tâm, huynh

sẽ

không

ăn thịt muội.”

Khương Lệnh Uyển bị

hắn

nói

mặt đỏ tới tận mang tai.

Cũng đúng,

hắn

thông minh như vậy, thủ đoạn trốn tránh của nàng làm sao qua được mắt

hắn? Nàng tức giận ngẩng đầu, đôi mắt óng ánh nước sáng như sao, nhìn Lục Tông trước mặt, giấu đầu hở đuôi

nói: “Muội chỉ đến tìm nương.”

Lục Tông cúi đầu, nhìn tiểu



nương trước mặt hai gò má đỏ ửng, xinh đẹp kì lạ, hơn nữa càng nhìn càng đẹp, lại thấy ánh mắt nàng quật cường, sáng lấp lánh. Đôi mắt này

không

khác hồi bé là bao.

Buộc chặt áo choàng, Lục Tông mới chậm rãi thu tay về: “Dì

đã

trở về phòng, bên ngoài trời lạnh, muội trở về sớm

một

chút.”

Nghe từ ngữ ôn hòa của

hắn, Khương Lệnh Uyển theo thói quen gật đầu, nhưng bỗng nhiên cảm thấy là lạ—— sao lúc ở trước mặt

hắn

nàng lại ngoan như thế? Ngoan giống như



vợ

nhỏ. Tiểu



nương gia ăn

không

được, đều giở tính tình trẻ con, chớ

nói

kim tôn ngọc quý như nàng được phủng trong lòng bàn tay,

không

nháo

không

cáu kỉnh cũng

không

phải tác phong của nàng.

Nàng bĩu môi,

đi

về phía trước: “Vậy muội tìm cha.”

Thanh

âm

kiều khí của tiểu



nương có chút yếu ớt, Lục Tông nghe xong liền cười to trong lòng.

Thay đổi cái gì? Tính tính này

một

chút cũng

không

thay đổi.

hắn

chậm rãi giương mắt, nhìn bóng lưng của nàng, sau đó rũ mắt,

không

nhanh

không

chậm bước

đi.

·

Trước Tết Tiểu thư Vệ Quốc Công phủ thường

sẽ

đi

mua mấy bộ trang sức, dù sao ăn tết

đi

thăm người thân cũng phải

thật

xinh đẹp, huống hồ các tiểu thư trong phủ đều

đã

đến tuổi làm mai,

không

có mấy bộ trang sức sao mà được? Khương Lệnh Uyển có vài hộp đồ trang điểm, nhưng lúc nào cũng thấy thiếu thiếu cái gì đó. Hôm nay lão thái thái lên tiếng, để mấy vị tiểu thư tự mình chọn đồ,

không

quá quan tâm mức quý giá,

một

người hai bộ,

không

thiên vị, đối xử bình đẳng.

Ngày thường đều là đặt đồ của Lung Linh trai để người ta mang tới phủ để các nàng chọn lựa, nhưng Khương Lệnh Uyển lại có chủ ý khác, thích đến nơi tự nàng chọn lựa, xưa nay Khương Lệnh Huệ luôn thích tranh đấu với Khương Lệnh Uyển,

đã

như vậy, cũng muốn

đi

theo, dần dần, các tiểu thư trong phủ đều cùng nhau xuất môn.

Khương Lệnh Uyển cùng Khương Lệnh Đề ngồi cùng

một

xe ngựa, Khương Lệnh Huệ ngồi cùng Tô Lương Thần, còn Khương Lệnh Dung là người

không

thích xuất môn, hôm nay cũng

không

đi.

Tiến vào Lung Linh trai, Khương Lệnh Đề thấy Khương Lệnh Uyển chọn cho nàng

một

bộ trang sức hồng ngọc cực kì quý giá, vội

nói: “Lục muội muội,

không

được, cái này quá quý giá…”

Từ

nhỏ

Khương Lệnh Đề

đã

hiểu thân phận của bản thân,

không

bao giờ dám mơ ước những cái

không

nên mơ ước, chọn đồ trang sức, cũng nên phù hợp với thân phận. Những năm này tuy Diêu thị xem nàng như con

gái

ruột mà chăm sóc, nhưng

nói

tóm lại, nàng vẫn do di nương sinh ra.

Nhưng Khương Lệnh Uyển biết Khương Lệnh Đề

đã

nhìn bộ trang sức kia mấy lần,



ràng là rất thích, vội

nói: “Tứ tỷ tỷ yên tâm, hôm nay nãi nãi cố ý

nói

với muội, qua năm tỷ

sẽ

cập kê, đến đặt mua mấy bộ trang sức, dặn muội thay tỷ quyết định. Tỷ nhìn xem, có thích

không?”





nương nhà nào lại

không

thích đồ trang sức? Khương Lệnh Đề nhìn rất thích, liền gật đầu “ân”

một

tiếng.

Khương Lệnh Uyển nở nụ cười tươi sáng,

nói: “Được, vậy lấy bộ này.”

Khương Lệnh Huệ nhìn hai tỷ muội tình thâm,

không

khỏi xì

một

tiếng, lạnh nhạt

nói: “Chim trĩ chính là chim trĩ, coi như

trên

đầu đeo đồ đẹp tới đâu, cũng

không

thể biến thành phượng hoàng.”

Tính Khương Lệnh Huệ là thế,

không

thích cái gì liền sỉ nhục người khác, Khương Lệnh Đề thấy Khương Lệnh Uyển muốn phát tác, vội nắm tay nàng khẽ lắc đầu.

Nể mặt Khương Lệnh Đề, Khương Lệnh Uyển

không

tính toán với Khương Lệnh Huệ, chỉ

đi

đến, liếc mắt nhìn Khương Lệnh Huệ

đang

do dự

không

biết nên chọn cây trâm nào, quay về phía chủ quán

nói: “Những cây trâm trong khay này, đều gói lại cho ta, đưa đến Vệ Quốc Công phủ.”

Khương Lệnh Huệ giận run người,

nói: “Ngươi… Hôm nay nãi nãi

không

nói

ngươi có thể mua nhiều như vậy.”

Khương Lệnh Uyển nháy mắt mấy cái: “Ta tự mình bỏ tiền.”

Khương Lệnh Uyển và Khương Lệnh Huệ

không

giống nhau, nhà mẹ đẻ Chu thị đều là người có danh dự, còn bé Khương Lệnh Uyển

đã



một

tiểu nữ oa phấn điêu ngọc mài, được người ta

yêu

thích chính là chỗ tốt, tiền lì xì tích góp được, có thể tạo thành

một

tiểu kim khố,

thật

sự

không

khuếch đại chút nào. Tuy

nói

vàng bạc là tục khí, có thể tiêu xài cũng là

một

loại bản lĩnh,

không

giống như Khương Lệnh Huệ phồng má giả làm người mâp*, lúc nào cũng chỉ nhắm đến người khác, vậy

thì

nàng cũng

không

khách khí nữa, tiêu tiền chọc giận người khác cũng

không

tồi.

*phồng má giả làm người mập: ý chỉ những người giả vờ cao sang, ra vẻ uy thế trước mặt người khác, tui nghĩ vậy, tui tra GG rồi QT ra

thì

nó ra như này: vì sĩ diện, giả vờ làm những việc mà mình

không

thể làm, đại khái là thế

Khương Lệnh Huệ tức

không

chịu nổi, ánh mắt bình tĩnh đứng tại chỗ.

Tô Lương Thần

đang

muốn tiến lên khuyên nhủ, nhưng thấy Khương Lệnh Huệ lấy từ trong lòng ra

một

hộp son, mở nắp cố ý chà xát mấy cái, sau đó

đi

tới phía sau Khương Lệnh Uyển, cố ý đυ.ng vào.

“Ai nha, xin lỗi a, Lục muội muội.” Tay Khương Lệnh Huệ nấp dưới tay áo, nhìn về phía Khương Lệnh Uyển, cong cong khóe môi.

Khương Lệnh Uyển nhíu mày, cảm thấy việc làm của Khương Lệnh Huệ

thật

ấu trĩ, cũng

không

so đo với nàng ta, mấy người chọn xong đồ trang sức liền rời Linh Lung trai.

Khương Lệnh Huệ nhìn mông Khương Lệnh Uyển, khóe môi đậm ý cười, nhìn Tô Lương Thần

nhỏ

giọng

thì

thầm: “Xem nàng ta

đi

ra ngoài có mất mặt hay

không.”

Tô Lương Thần

không

nói

gì, dù sao chuyện này cũng

không

phải do nàng gây nên… Nàng cũng muốn nhìn xem Khương Lệnh Uyển

sẽ

phản ứng như thế nào.

Mấy người

đi

ra ngoài, giữa lúc Khương Lệnh Huệ chờ xem chuyện cười của Khương Lệnh Uyển, lại nghe xa xa truyền đến thanh

âm

tiếng vó ngựa “cộc cộc.”

Giương mắt nhìn lên,

trên

tuấn mã màu đen, là

một

nam tử tuấn mỹ mặc áo bào huyền sắc.

Nam tử tầm thường cưỡi ngựa,

không

quan tâm ra sao, đều

anh

tư hơn ngày thường mấy phần, nếu khuôn mặt kia vô cùng tuấn tú, còn cưỡi ngựa tốt,

không

đáng chú ý mới kì quái.

Khương Lệnh Uyển đội mũ che, xuyên qua khe hở nhìn thấy gương mặt quen thuộc, cũng

không

để ý nhìn nhiều hơn

một

chút.

Nhưng

một

khắc sau,

đã

thấy người kia

đi

ngang qua, đột nhiên cúi xuống, cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo nàng, trực tiếp nhấc nàng lên ngựa.