Ngô Gia Kiều Thê

Chương 60

Edit:Kye

Beta: Mira

Chu thị nhìn Khương Hữu mập mạp đứng bên cạnh, thấy

hắn

đáng

yêu

như vậy, liền nhớ đến dáng vẻ ngây thơ đáng

yêu

của nữ nhi khi còn bé. Bất quá Chu thị rất thông minh, vừa nghe lời của Khương Hữu, trong lòng liền có kết luận, mí mắt cũng chưa từng chớp

một

cái, thanh

âm

chầm chậm

nói: “Vào

đi.”

Khương Lệnh Uyển đứng bên ngoài lè lưỡi

một

cái, thầm nghĩ: Quả

thật

gừng càng già càng cay.

trên

mặt đầy ý cười, Khương Lệnh Uyển mặc

một

thân váy lụa hồng thạch lựu, thong dong bước vào, ngoan ngoãn kêu: “Nương”. Sau đó cúi đầu nhìn đôi mắt trong veo của Khương Hữu, bất đắc dĩ mím môi. Nàng nhìn gò má mẫu thân,

nhỏ

giọng

nói: “Nương, khó có lúc Khương Hữu hiếu học như vậy. Nữ nhi cũng muốn mua ít sách, đỡ cho đến lúc học xong liền quên, đến lúc đó lại sợ bị Tạ tiên sinh trách phạt.”

Chu thị biết nữ nhi xưa nay đều

nói

lời dễ nghe, nàng vò đầu

nhỏ

Khương Hữu

nói: “Hữu nhi

đi

ra ngoài trước, ta

nói

chuyện với Lục tỷ tỷ

một

chút.”

Khương Hữu có chút lo lắng cho Lục tỷ tỷ, mắt to chớp chớp, lưu luyến

không

rời mỗi bước

đi.

Trong phòng chỉ còn mẹ con hai người, Chu thị ngẩng đầu nhìn nữ nhi trước mặt.

hiện

nay nữ nhi

đã

mười ba, là lúc bắt đầu nên cân nhắc an bài chuyện hôn nhân, nhưng tính cách nữ nhi vẫn như hài tử như vậy. Những năm này tuy

không

gây ra đại họa gì, nhưng cũng

không

phải người thích yên tĩnh, nhưng nếu

nói

có thói xấu gì lớn

thì

cũng

không

có, chỉ có khuôn mặt này, quá mức xinh đẹp, làm nàng

thật

không

yên lòng.

Chu hạ ngầm hạ suy nghĩ, liền

nói: “Ngày mai Tông biểu ca của con trở về Tấn thành, con biết

không?”

Khương Lệnh Uyển chớp mắt to,

nhẹ

nhàng lắc đầu.

Thấy bộ dáng thờ ơ của nữ nhi, Chu thị cũng biết,

đã

nhiều năm

đi

qua, nữ nhi

không

tim

không

phổi của nàng

đã

sớm quên người ta

đi

rồi. Nhưng nàng

không

phải nữ nhi, trong đầu vẫn nhớ Lục Tông rất

rõ, hài tử kia, nàng sớm

đã

để ý đến

hắn, biết

hắn

sau này là người có tiền đồ, quả nhiên bây giờ

hắnđã

không

làm nàng thất vọng. Chu thị kéo nữ nhi ngồi xuống bên cạnh nàng

nói: “Nương còn tưởng con kiếm cớ xuất môn để xem Tông biểu ca cơ đấy.”

Khương Lệnh Uyển có chút chột dạ, cười

nói: “Nữ nhi

không

phải tiểu hài tử, đạo lí nam nữ có khác nữ nhi vẫn hiểu.” Từ lúc Khương Lệnh Uyển mười tuổi, Chu thị rất chú ý dạy nàng ở phương diện này, dù nàng thân cận với Tiết Vanh, nhưng hai năm qua cũng

không

giống như hồi bé thường xuyên lui tới, dù sao

đã

là đại



nương, cần chú trọng danh tiết.

Chu thị

không

nghĩ nhiều như vậy,

hiện

nay thấy nữ nhi

không

để bụng, mới biết bản thân nàng

đã

suy nghĩ nhiều rồi.

Cũng đúng, tin tức Phùng Hoài Viễn trở về, mới truyền về mấy ngày nay, nữ nhi nuôi dưỡng trong khuê phòng, thời gian trước có

đi

qua Vinh Vương phủ

một

chuyến, nhưng lúc đó tin tức cũng chưa truyền tới, mấy ngày nay nữ nhi lại

không

bước chân ra khỏi cửa, làm sao nghe được tin này?

Chu thị biết nữ nhi nàng hoạt bát nhanh nhạy, tuy cần kiềm chế lại, nhưng quản quá chặt chẽ cũng

không

phải là chuyện tốt. Chu thị suy nghĩ

một

chút

nói: “Được, nương đồng ý với con, có điều các con phải

đi

cùng ca ca.”

Khương Lệnh Uyển nhíu mày, mím mím môi đỏ, bất mãn lầm bầm

nói: “Nương, ca ca cũng có chuyện của

hắn, sao có thể

đi

cùng nữ nhi mãi được? Cũng may ca ca chưa cưới vợ, nếu

đã

thành thân, nương làm như thế, tẩu tẩu cũng phải có ý kiến.”

Chu thị biết nàng hơi quá, do dự

một

lúc

nói: “Vậy con mang theo nhiều nha hoàn hơn

một

chút,

đi

sớm về sớm.”

Khương Lệnh Uyển mừng tít mắt, thân mật ôm cánh tay mẫu thân, thanh

âm

vui mừng

nói: “Nương

thật

tốt.”

Chu thị mỉm cười ôm nữ nhi vào ngực

nói: “Xán Xán, con đừng trách nương

nói

nhiều, nương cũng

không

quản con được mấy năm nữa.” Nữ nhi

đã

lớn, cần phải lập gia đình. Chu thị cúi đầu nhìn khuê nữ như hoa như ngọc, chỉ là ngẫm lại, cũng là miếng thịt từ người mình cắt ra, nếu ngày ấy đến

thật, bản thân nàng sợ rằng khóc

không

thành tiếng

đi. Chu thị thở dài, lại nghĩ đến nhi tử, liền hỏi: “Con cùng ca ca thân thiết, có biết ca ca vừa ý



nương nhà nào

không?”

Chu thị là

một

mẫu thân sáng suốt, việc hôn nhân của con trai

đã

gấp đến lửa xém lông mày, tuy nàng muốn

một

con dâu hiểu tri thức lễ nghĩa, nhưng quan trọng nhất là nhi tử phải thích.

Khương Lệnh Uyển vừa nghe, nhất thời nhớ đến ánh mắt ca ca nhìn Chu Lâm Lang ngày ấy, trong lòng

không

biết là tư vị gì, nàng giương mắt

nói: “Tuy tuổi ca ca

không

nhỏ, nhưng tính tình vẫn còn trẻ con, trước đây vài hôm còn cãi nhau ầm ỹ với Tranh biểu tỷ, con nghĩ là chưa có ai đâu.”

Nghe lời nữ nhi

nói, Chu thị hơi kinh ngạc,

nói

như vậy, nàng như thông suốt điều gì đó.

Trong lòng Chu thị “lộp bộp” vài tiếng, vội vàng hỏi: “không

phải con thích Vanh biểu ca đấy chứ?”

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, những năm gần đây, thân thiết với nữ nhi chỉ có Tiết Vanh, còn Chu Quý Hành nữ nhi cũng xa lánh

không

ít.

Khương Lệnh Uyển dở khóc dở cười: “Nương, người

đang

suy nghĩ gì vậy?” Nàng còn xem Tiết Vanh là tỷ muội tốt mà thôi.

Chu thị

nói: “Vậy

thì

tốt, Vanh biểu ca quá ngoan ngoãn nghe lời, cái gì cũng tốt, nhưng tình cách quá ôn hòa, nếu thành thân, sau này sợ

sẽ

bị người ta khi dễ.”

Đâu chỉ “quá ôn hòa”?

Khương Lệnh Uyển nhớ đến khuôn mặt mập mạp thanh tú của Tiết Vanh, cũng

không

khác với hồi bé là mấy, cùng đứng chung

một

chỗ với nàng, quả nhiên giống như

một

cặp tỷ muội xinh đẹp khuynh thành. Khương Lệnh Uyển

không

muốn tiếp tục đàm luận chuyện đại

sự

cả đời với mẫu thân, bây giờ mẫu thân

đã

đồng ý cho nàng xuất môn ngày mai, mọi chuyện

đã

xong, nàng đứng dậy ngoan ngoãn

nói: “Nương, bức bát tiên chúc thọ kia còn

một

phần con chưa thêu xong,

đã

sắp đến tết, sợ rằng

không

kịp tặng cho nãi nãi, bây giờ

không

nói

nhiều nữa, nữ nhi

đi

trước.”

Chu thị sao có thể

không

biết nữ nhi

đang

lấy cớ rời

đi, nhưng nhìn dáng vẻ xinh đẹp của nữ nhi, nàng cũng

không

nói

gì thêm, chỉ hy vọng nữ nhi mãi luôn vui vẻ hạnh phúc như vậy.

·

Khương Lệnh Uyển rời khỏi khóa viện* Chu thị, cũng

không

trở về Ngọc Kỳ viện của nàng ngây, mà

đitìm Khương Dụ.

*khóa viện: hai viện hai bên của chính viện

Hôm qua Khương Dụ bị Khương Bách Nghiêu khiển trách,

hiện

giờ

đang

ở thư phòng đọc sách, nha hoàn Tuyền Họa mặc

một

thân váy màu xanh an tĩnh ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng giương mắt nhìn đại công tử

anh

khí, hai gò má ửng đỏ. Khương Lệnh Uyển vừa tiến vào, nhìn ca ca mình tay áo hồng thêm hương, ngược lại có chút ý vị phong lưu nhã nhặn, vội

đi

đến trước thư án, nhìn Tuyền Họa

đang

chuẩn bị châm trà

nói: “Ngươi lui xuống, ta muốn

nói

chuyện với ca ca.”

Tuyền Họa phúc thân, vội vàng lui ra.

Khương Dụ cầm sách tựa lên ghế gỗ mun, đặt bút vào giá bút, giương mắt nhìn Khương Lệnh Uyển

nói: “nói

đi, lại muốn ca ca giúp muội chuyện gì?”

Khương Lệnh Uyển cười

nói: “Nghe ca ca

nói,

không

có chuyện gì muội

không

thể kiếm ca ca sao?”

nóixong, nàng nhíu mày tinh tế đánh giá dung mạo ca ca nhà nàng, mắt này mũi này, mọi thứ đều vô cùng tốt.

Khương Dụ mơ hồ sờ mặt của mình, nghi ngờ hỏi: “Sao thể?

trên

mặt ca ca có bạc sao?”

Khương Lệnh Uyển nghiêm túc

nói: “Vừa rồi muội

nói

chuyện với nương, tiện thể nhắc đến chuyện hôn nhân của ca ca, còn hỏi ca ca có thích



nương nhà nào

không…” Nàng nhìn ca ca, đôi mắt chớp,

nói: “Ca ca, huynh thích



nương nào rồi sao?”

Khương Dụ mất tự nhiên ho

nhẹ

một

tiếng,

nói: “Tiểu nha đầu cả ngày treo bên mép thích với

khôngthích, cũng

không

biết thẹn thùng gì.”

Khương Lệnh Uyển

không

buông tha

nói: “Ca ca, huynh trả lời muội.”

Khương Dụ

không

tránh thoát được, thành

thật

lắc đầu.

Khương Lệnh Uyển thầm vui mừng. Lần trước ở Vinh Vương phủ, ca ca có nhìn Chu Lâm Lang nhiều hơn

một

chút làm nàng lo lắng cả đêm

không

ngủ được. Những năm gần đây, nàng có gắng cho ca ca hạn chế tiếp xúc với Chu Lâm Lang, cộng thêm việc nàng và Chu Lâm Lang

không

hợp, nên ấn tượng của ca ca với Chu Lâm Lang cũng

không

được tốt lắm. Nhưng những năm gần đây, tên tuổi Chu Lâm Lang ngày càng nổi, hơn nữa dung mạo Chu Lâm Lang

không

tệ, gia thế xuất chúng,

đã

như thế, xác thực

sẽcó nhiều nam tử động tâm, nàng sợ ca ca lại như kiếp trước bị Chu Lâm Lang nắm trong lòng bàn tay.

Khương Lệnh Uyển

không

yên lòng

nói: “Ca ca, huynh phải đồng ý với muội, nếu sau này huynh thích



nương nhà ai, nhất định phải

nói

cho muội… Lập tức

nói

cho muội, có được

không?” Nàng sợ ca ca

không

nghe, liền kéo kéo ống tay áo của

hắn,

nói: “Huynh nhanh đồng ý a.”

“Được được được, huynh

sẽ

nói

với muội đầu tiên, được chưa?”

“Được, quyết định như vậy

đi.” Lần này Khương Lệnh Uyển mặt mày hớn hở cười tươi

đi

ra ngoài, cuối cùng dường như nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn ca ca

nói: “Ca ca tốt như vậy, sau này tẩu tẩu cũng

sẽrất rất tốt.”

Nhìn muội muội mình cười tươi như vậy, Khương Dụ mỉm cười lắc đầu, nha đầu này...

·

Ngày kế Khương Lệnh Uyển xuất môn, sáng sớm nàng có chút do dự bất an, mặc

một

thân xiêm y xinh đẹp quay

một

vòng trước mặt hai nha hoàn hỏi: “Nhìn được

không?”

Sơn Trà kinh ngạc, sau đó vội

nói: “Tiểu thư rất xinh đẹp.”

Biết trong miệng Sơn Trà chỉ toàn lời hay, coi như là

một

con chim trĩ cũng có thể trong miệng nàng ấy mạnh mẽ biến thành phượng hoàng. Khương Lệnh Uyển nhìn về phía Kim Kết, ra hiệu cho nàng

nóichuyện.

Kim Kết biết tuy ngày thường tiểu thư rất tinh tế trong mọi chuyện, nhưng xưa nay rất đâu vào đấy, hôm nay cứ mặc mặc tháo tháo, tâm trạng cũng có chút hoảng hốt. Chỉ là cùng Tam công tử

đi

thư quán, cũng

không

phải là chuyện gì lớn

đi? Nhưng tiểu thư hỏi, Kim Kết liền

nói: “Tiểu thư mặc bộ này rất đẹp,

không

có gì

không

ổn.”

Nghe vậy, Khương Lệnh Uyển mới yên tâm, sau đó đến tây viện đón Khương Hữu.

Sau khi lên xe ngựa, Khương Lệnh Uyển vuốt tay

nhỏ

Khương Hữu, ân cần

nói: “Có lạnh

không, muốn tỷ tỷ lấy lò ấm cho đệ cầm

không?”

Tiểu tử chớp mắt mấy cái, đáng

yêu

ra dáng

nói: “Cha

nói

Hữu nhi là nam tử hán,

không

thể sợ lạnh.”

Khương Lệnh Uyển cười cười, nhéo nhéo mặt

nhỏ

của nam tử hán.

Đến Thúy Trân hiên, Khương Lệnh Uyển hơi mất tập trung, cùng Khương Hữu lựa vài cuốn sách, sau đó đội mũ che chuẩn bị ra ngoài. Đến khi

đi

đến cửa, liền thấy

trên

đường

thật

náo nhiệt, đoàn người dồn dập lùi qua hai bên.

—— là đội ngũ Phùng tướng quân vào thành.

thật

là khí thế…

Có điều bây giờ Khương Lênh Uyển

không

có tâm tư thưởng thức khí thế kia, trong đầu chỉ có

mộtngười, trái tim

đã

muốn nhảy lên cuống họng.

Nàng dẫn Khương Hữu đứng ngoài cửa, nhìn xuyên qua giữa mũ che,

không

nháy mắt

một

cái, nhìn đội ngũ chỉnh tề

đi

qua.

Khương Hữu là

một

tiểu hoạt bát, khuôn mặt

nhỏ

bé đỏ bừng, nhìn có chút hiếm lạ, vội vàng giơ tay

nhỏ

hét lên: “Lục tỷ tỷ, tỷ xem,

thật

uy phong a.”

Khương Lệnh Uyển lẳng lặng nhìn người

đi

đến.

Nàng thấy Phùng Hoài Viễn mặc

một

thân khôi giáp, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ổn trọng thành thục, khoác áo bào cưỡi

trên

tuấn mã càng tăng thêm phần

anh

khí, nhìn uy phong lẫm liệt, rất có khí thế, nhưng còn đáng chú ý hơn Phùng Hoài Viễn, là vị bên cạnh mặc

một

thân chiến bào huyền sắc kia, thanh niên trẻ khuôn mặt lạnh lùng.

Chỉ vì

hắn

quá mức tuấn tú, vừa nhìn trong đám người liền bị

hắn

hấp dẫn.

Mặt

hắn

lạnh lùng,



ràng là

một

khuôn mặt tuấn mỹ văn nhã lịch

sự, nhưng

một

thân áo giáp kì lạ bổ sung cho nhau,

hiện

nay

hắn

nghiêm chỉnh cưỡi đại mã, sống lưng thẳng,

trên

mặt

không



một

chút cảm xúc dư thừa nào. Tấn thành

không

thiếu những nam tử trẻ trung tuấn lãng, hoặc phong lưu nho nhã, hoặc thành thục ổn trọng, nhưng vị trẻ tuổi này, trong xương

đã

lộ ra

một

luồng khí thế nam tử cực mạnh, coi như dung mạo bình thường, cũng làm cho người ta cảm thấy rất an toàn, huống hồ còn khuôn mặt tuấn tú cực kì thu hút đào hoa kia.

Khương Lệnh Uyển nhìn người kia, nhất thời ngơ ngẩn.

Thấy

hắn

đen gầy, cũng thành thục, nếu trước đây khuôn mặt kia còn có chút non nớt, vậy mà bây giờ quả

thật

đã

trở thành

một

nam tử hán cương nghị. Nàng

không

tự giác đánh giá tinh tế, ánh mặt rơi vào bội kiếm

hắn

đeo bên eo, thấy

trên

đuôi kiếm gắn

một

cái tua kiếm, lúc con ngựa

đi

lên, cứ đung đưa qua lại.

Đôi mắt Khương Hữu sáng lên,

nói: “Lục tỷ tỷ, Đại ca ca

thật

tuấn tú.”

Khương Lệnh Uyển tỉnh táo lại, biết Khương Hữu giống nàng, nhìn người chỉ nhìn mặt, nhàn nhạt “Ân”

một

tiếng.

Nàng lại liếc mắt nhìn,

đã

thấy vị thanh niên trẻ dường như

đang

nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía lầu hai Nhất Phẩm cư ——

Bây giờ từ

trên

xuống dưới Nhất Phẩm cư người đông như mắc cửi, có thể bao nguyên nhã gian, tất nhiên là các



nương gia thế hiển hách. Tướng lĩnh trẻ tuổi được

sự

chú ý rất lớn,

hiện

nay thấy

hắnngẩng đầu lên,

một

đôi mắt đen thâm thúy, nhất thời trêu chọc làm cho gò má

một

số



nương ửng hồng, thậm chí có người còn mất khống chế hét lên.

Khương Lệnh Uyển biết dung mạo Lục Tông rất đẹp, ngay cả nàng cũng

không

thể dời mắt được.

Nàng bất mãn nhíu mày, thầm nghĩ: Đại nam nhân có khuôn mặt đẹp như vậy làm gì?

Nhưng đảo mắt lại nghĩ, nếu Lục Tông

không

tuấn tú,

hắn

cũng

không

lọt được vào mắt nàng a.

Nàng quay đầu, muốn dẫn Khương Hữu lên xe ngựa, nhưng nhìn tay trống

không, Khương Hữu

khôngbiết

đã

chạy

đi

đâu mất.

Khương Lệnh Uyển bị dọa sợ, vội vàng nhìn về phía Kim Kết, Sơn Trà hỏi: “Khương Hữu đâu?”

Kim Kết cùng Sơn Trà cũng bị đội ngũ hành quân hấp dẫn, nhất thời sơ sẩy bất cẩn, mặt đầy mù mịt, vội vàng kiếm người. Sơn Trà tinh mắt, lập tức chỉ tay hô lớn: "Là Tam công tử —— "

Khương Lệnh Uyển giương mắt nhìn, thấy cách đó

không

xa, tiểu nam hài mặc áo

nhỏ

xanh sẫm, bây giờ

đang

vội vàng chạy ra giữa đường ôm tiểu hắc cẩu

trên

mặt đất.

Nhìn móng ngựa giơ lên, con ngựa hí to, Khương Lệnh Uyển sợ đến mức mặt mày trắng bệch.

Nhưng

một

khác sau,

đã

thấy

một

bóng đen to lớn, nam tử trẻ tuổi lưu loát xoay người xuống ngựa, áo choàng nhấc lên, hai tay mạnh mẽ,

một

tay ôm lấy Khương Hữu,

một

tay khống chế đại mã.

Lúc này Khương Lệnh Uyển còn nhớ gì nữa, vội vàng chạy tới, tỉ mỉ nhìn Khương Hữu, vội hởi: “Hữu nhi, đệ

không

sao chứ?”

Khương Hữu nhìn Lục tỷ tỷ, lại ngẩng đầu nhìn đại ca ca

đang

ôm

hắn,

không

có chút sợ sệt, dường như

không

biết nếu lúc nãy

không

có người xuất thủ cứu

hắn, cái mạng

nhỏ

của

hắn

cũng

sẽ

khôngcòn.

Khương Hữu cười khanh khách

nói: “Lục tỷ tỷ, Hữu nhi

không

sao, vị đại ca ca này

thật

lợi hại.”

không

chỉ đẹp trai, uy phong, khí lực cũng rất lớn.

Khương Lệnh Uyển bị dọa sợ, vội vàng tiếp Khương Hữu từ tay người trước mặt, nàng nắm tay

nhỏKhương Hữu, ngẩng đầu nhìn người đến, nhất thời cũng quên cần phải

nói

gì.

Đúng là Lục Tông,

hắn

lẳng lặng nhìn



nương đội mũ che trước mắt, nghe thanh

âm, đoán rằng chắc hẳn là

một

tiểu



nương trẻ tuổi.

hắn

chỉ hơi liếc mắt nhìn

một

chút, hơi nhíu mày, sau đó liền thu hồi ánh mắt.

hắn

cúi đầu xuống, khom lưng nhặt tua kiếm

trên

mặt đất.

Vừa rồi tình thế khẩn cấp, cũng chưa để ý những thứ khác, mà tua kiếm thắt

trên

chuôi kiếm

đã

lâu, tất nhiên

không

còn chặt nữa, lập tức rơi xuống đất, vỡ làm hai nửa.

Nguyên lai Lục Tông mặt

không

cảm xúc, lông mày lập tức nhíu lại.

Khương Hữu nhìn đại ca ca cúi đầu nhìn tua kiếm trong tay, nhất thời nhớ đến lúc

hắn

ở nhà,

không

cẩn thận đánh rơi vòng ngọc mẫu thân thích nhất, cũng dáng dấp như vậy, vội vàng an ủi: “Đại ca ca, lần tới nhất định Hữu nhi

sẽ

đưa cho huynh

một

bội kiếm khác đẹp hơn.”

Khuôn mặt Lục Tông nhàn nhạt, bình thường có thể cả ngày

không

nói

một

câu, hôm nay nhìn tiểu nam oa lùn lùn mập mạp, dường như cảm thấy rất thân thiết, mặt mày hiếm khi nhu hòa

một

chút,

hắn

nói: “không

cần.”

nói

xong, liền đem tua kiếm vỡ nát bỏ vào trong ngực, sau đó xoay người lên ngựa.

Khương Lệnh Uyển biết dù nàng có

không

đội mũ che

thì

Lục Tông chưa chắc nhận ra nàng khi lớn lên, huống hồ bây giờ mặt cũng

không

lộ. Trong lòng nàng có chút thất lạc, nhưng sau

một

khắc lại thở phào

nhẹ

nhõm, cảm thấy như vậy cũng tốt.

Nàng nắm tay Khương Hữu

đi

về phía xe ngựa, bỗng nhiên Khương Hữu quay đầu, nhìn người

đangcưỡi

trên

đại mã hô lên: “Đại ca ca, lần sau đến Vệ Quốc Công phủ, Hữu nhi mời huynh ăn cơm.”——

Vệ Quốc Công phủ.

Lục tỷ tỷ.