Ngô Gia Kiều Thê

Chương 57

Edit: Tiểu Huân

Beta: Kye

"Ai,

không

cho tiếp tục dựa vào nữa."

trên

xe ngựa, gương mặt bánh bao của Khương Lệnh Uyển vô cùng nghiêm túc, thấy mông của Tiết Vanh lại muốn nhích lại, liền nhanh chóng lên tiếng.

Nàng nhìn gương mặt thanh tú của Tiết Vanh, dáng vẻ



dâu

nhỏ

oan ức đáng thương khiến người ta đau lòng vô cùng, nếu như là nàng của kiếp trước chắc chắn

sẽ

nhẹ

dạ, nhưng lúc này Khương Lệnh Uyển lại

không

thèm nhúc nhích

một

chút. Khương Lệnh Uyển sờ sờ gương mặt của mình, tuy rằng bây giờ Tiết Vanh chỉ là

một

tiểu nam oa, nhưng từ

nhỏ

nàng

đã

dán cho mình cái mác của Lục Tông, sao có thể để cho Tiết Vanh hôn được chứ?

Kiếp trước sau khi nàng gả cho Lục Tông, tuy rằng chưa làm tròn trách nhiệm của thể tử, nhưng làm thê tử nhà người ta cũng

không

thể quá xuề xòa. Nàng xinh đẹp, bên người đương nhiên cũng

khôngthiếu ong bướm, chỉ là nàng vô cùng coi trọng danh tiết. Mọi chuyện

trên

nguyên tắc nàng tự nhận bản thân cũng làm rất tốt,

không

giống Chu Lâm Lang, trước mặt bưng bộ dạng quý nữ cao cao tại thượng nhưng sau lưng lại làm ra loại chuyện mất mặt như vậy.

Tiết Vanh oan ức nhìn Khương Lệnh Uyển, trong lòng bắt đầu oán giận Tiết Tranh: Cái gì mà bá đạo

một

chút mới khiến nữ hài tử

yêu

thích?



ràng là lừa người, Xán Xán bây giờ còn chưa chịu để ý

hắn.

Tiết Vanh quyệt miệng

nói: “Tại sao Lục Tông hôn muội, muội lại

không

tức giận?”

Lục Tông?

Khương Lệnh uyển nháy mắt

một

cái, sau đó

nói: “Tông biểu ca

không

giống.”

Tiết vanh bất mãn: “không

giống chỗ nào? Nhiều hơn huynh

một

con mắt hay

một

cái miệng?”

Nghe xem xem, lời này là có ý gì đây a?

Khương Lệnh Uyển trước tới nay là người bao che khuyết điểm, cho dù Tiết Vanh có đáng

yêu

thế nào

đi

nữa

thì

cũng

không

thể

nói

xấu phu quân nàng.

Khương Lệnh Uyển chăm chú nhìn Tiết Vanh, nam hài tử xinh đẹp như vậy, sau khi lớn lên nhất định cũng rất được mọi người

yêu

mến, cho dù người lớn hơn

hắn

vài tuổi cũng đồng ý gả cho mỹ thiếu niên xinh đẹp như vậy, hà tất gì từ

nhỏ

đã

phải treo cổ

trên

cành cây của nàng.

Khương Lệnh Uyển

nói: “Vanh biểu ca, sau này Xán Xán muốn gả cho Tông biểu ca, cho nên hôn

mộtchút cũng

không

sao.”

Đào ma ma, Kim Kết và Sơn Trà đều ở trong xe, ba người nghe xong cũng

không

nhịn cười được.

Lục tiểu thư tuy rằng tuổi còn

nhỏ, nhưng phu quân

đã

sớm chọn xong, thực là quá

không

biết xấu hổ rồi. Chỉ là ba người đều biết Lục tiểu thư luôn treo vị Tông biểu ca này bên miệng, nhưng tiểu nữ oa nha, sao có thể hiểu cái lập gia đình và

không

lập gia đình có nghĩa như thế nào, đồng ngôn vô kỵ a.

Tiết Vanh đương nhiên biết lập gia đình là có nghĩ gì, vừa nghe lập tức

không

nhịn được hét lên: “khôngđược đâu, huynh

không

cho phép.”

Khương Lệnh Uyển lườm

hắn

một

cái,

nói: “Huynh

không

cho phép cũng

không

sao. Muội thích, cha và nương của muội cũng thích là được.”

nói

xong, khóe miệng nàng cong lên, vô cùng tán thưởng ánh mắt nhìn người của mình.

Tiết Vanh phồng phồng quai hàm, ánh mắt u oán nhìn tiểu biểu muội.

Hôm nay là sinh nhật của thế tử An Vương phủ - Chu Quý hành nên An vương phủ đông như trẩy hội.

Khương Lệnh Uyển và Tiết Vanh được đưa vào tiền viện, nhìn trong đại viện tụ hội các nam hài nữ hài cùng tuổi, mỗi người đều mặc áo gấm, tuy tuổi còn

nhỏ

nhưng

đã



một

cỗ quý khí. Gương mặt Chu Quý Hành cũng được coi là xuất chúng trong đám bạn,

hiện

nay

đã

chín tuổi, càng chững chạc hơn những hài tử cùng tuổi khác, mỗi lần cười lên luôn có cảm giác thanh tao nho nhã, khí chất khá giống với An vương.

Chu Quý Hành thấy Khương Lệnh Uyển

đi

cũng Tiết Vanh, nhanh chóng

đi

tới, trong mắt đều là tiểu biểu muội dáng

yêu

trước mặt, cười khanh khách

nói: “Xán Xán, huynh còn tưởng rằng muội

sẽ

khôngđến.”

Hai năm trước nàng cũng

không

đến.

Khương Lệnh Uyển biết Chu Quý Hành là người chỉ nhớ kỹ chứ

không

thù dai, tùy tiện

nói

vài lời,

hắnliền tươi cười, vô cùng dễ tính. Nàng ngẩng đầu cười, sau đó cầm lấy hộp gỗ tử đàn trong tay Kim Kết, đưa cho

hắn: “Đây là lễ vật Xán Xán tặng cho Hành biểu ca, sinh nhật vui vẻ.”

Thanh

âm

muội muội vừa mềm mại vừa ôn hòa, nghe nàng

nói, khóe miệng Chu Quý Hành

khôngngừng giương lên.

hắn

nhanh chóng tiếp nhận,

nói: “Xán Xán có tâm.”

Lễ vật phải về nhà rồi mới mở ra, nhưng tiểu hài tử cũng

không

quá chú trọng những chuyện như vậy, Chu Quý Hành cầm lấy hộp gỗ, thấy bút lông đen nhánh đặt bên trong,

hắn

cầm bút lên nhìn, thấy thấy bút có khắc chưa “Mặc Nguyên Đường”, ánh mắt lập tức liền sáng rực lên, vui vẻ

nói: “Biểu ca rất thích.”

trên

mặt Khương Lệnh Uyển cũng nhuộm ý cười: “Hành biểu ca thích là tốt rồi.”

Ngay vào lúc này, đám bạn tốt của Chu Quý Hành cũng kéo đến,

không

biết là hỗn tiểu tử nào huýt sáo, hô lên

một

tiếng “Tiểu nương tử của Chu Quý Hành đến.”

Tiểu hài tử nha, thích ồn ào nhất. Nam hài gia đình giàu có hiểu chuyện sớm, nơi này cũng

đã

có người

đã

khai huân, thiếu niên lang mười ba mười bốn tuổi, vừa kêu lên, mọi người cũng hăng hái hùa theo. Cũng may hai người còn

nhỏ

tuổi, chuyện này cũng chỉ coi như vui đùa,

sẽ

không

nghĩ theo hướng khác, càng

không

làm hỏng thanh danh của nàng.

Chỉ là Khương Lệnh Uyển nghe vẫn có chút

không

thoải mái.

Chu Quý Hành thấy nụ cười

trên

mặt biểu muội nhạt

đi, biết rằng nàng

không

vui, vội

nói: “Lục Lễ chỉ

nói

giỡn thôi, Xán Xán, muội đừng giận.”

Chuyên này sao nàng có thể trách Chu Quý hành a.

Nàng

nói: “Xán Xán

không

tức giận.”

Sau đó mới liếc mắt nhìn về phía sau Chu Quý hành.

Con cháu quý tộc nên bộ dáng bọn họ cũng

không

tệ, chí ít nếu

đã

có thể hợp ý Chu Quý Hành, tính tình cũng

sẽ

không

xấu, lúc này cũng chỉ là trẻ con ham chơi mà thôi.

Nhưng mà ——

Khương Lệnh Uyển nhìn tiểu thiếu niên đứng đầu, ước chừng khoảng mười tuổi, mặc

một

bộ xiêm y màu tím đậm, eo thắt dây lưng ngọc, dung mạo cũng khá xuất chúng, trong đám thiếu niên nghiễm nhiên trở thành hạc trong bầy ga. Gương mặt tuấn lãng như vậy, mấy năm nữa nhất định

sẽ

trở thành

một

công tử phong độ. Có điều, thiếu niên này nàng nhìn có chút quen mắt,

không

biết là gặp qua ở nơi nào.

Khương Lệnh Uyển nhíu mày ngẫm nghĩ, nàng xưa này

không

làm khó chính mình,

không

nhớ được cũng

không

tiếp tục nghĩ nhiều. Chỉ cho rằng bản thân nàng trước nay luôn

yêu

thích cái đẹp, chỉ cần dễ nhìn, nàng đều

sẽ

cảm thấy có chút quen mắt.

Lúc này, Chu Lâm Lang và Tạ Tinh Tinh đều đến đây.

Tạ Tinh Tinh thấy Khương Lệnh Uyển, lập tức nở nụ cười cán lạn, thân thiết gọi: “Bé mập, muội đến rồi.”

Khương Lệnh Uyển bĩu miệng, thầm nghĩ: Lúc nào nàng và Tạ Tinh Tinh lại quen thuộc đến như vậy?

Lần trước xảy ra chuyện, Tạ gia cũng

đã

đến cảm ơn, có thể biết được Tạ Tinh Tinh

đã

nói

không

ít lời hay. Tuy rằng nàng cũng

không

quá để ý, nhưng nàng có

một

thói quen

nhỏ, đó là rất thích được khen ngợi,

nói

trắng ra là hư vinh, chỉ là nàng

không

nghĩ tới, tính tình ương ngạnh như Tạ Tinh Tinh mà cũng khen nàng.

Nhưng Tiết Vanh lại

không

thích Tạ Tinh Tinh cho lắm, thấy nàng đến liền nghiêng đầu

nhỏ

qua

mộtbên.

Với tính khí của Tạ Tinh Tinh chắc là

không

ít lần cãi nhau với Tiết Vanh, cho dù mỗi lần Tiết Tranh đều

sẽ

trả thù lại, nhưng Tạ Tinh Tinh cũng chưa từng sợ.

đã

như thế, hai người đương nhiên là ghét nhau khỏi phải bàn.

An Vương phủ trước đến nay ra tay rất mạnh, hôm nay lại là sinh nhật của Thế tử, còn cố ý mời gánh hát nổi danh nhất Tấn Thành về, dựng

một

sân khấu trong sân để mọi người cùng coi. Mấy vị quý phụ Vương phi cũng đến,

không

người nào mà

không

ngưỡng mộ An vương phi, vì nàng có thể khiến cho An vương ngoan ngoãn như vậy, tháng ngày trôi qua cũng nhàn nhã vô cùng.

Vị phu nhân xinh đẹp ngồi bên tay phải An vương phi là Lương vương phi.

Quan hệ của Lương vương phi và An vương phi từ

nhỏ

đã

rất tốt, sau này hai ngươi lập gia đình cũng thường xuyên qua lại, coi như là khuê mật khăng khít. Lương vương phi nhìn chúng hài tử

đang

vui đùa cách đó

không

xa,

không

khỏi than thở: “Tính cách đôi nhi nữ này của ngươi được dạy bảo quá tốt, ngươi nhìn hành Nhi

đi, sau này khẳng định

sẽ

còn tuấn tú hơn Vương gia nữa.”

Quan hệ của hai người rất tốt,

nói

chuyện cũng

không

cần gò bó.

An vương phi thích nhất là nghe người khác khen con của mình, nghe xong lời của Lương vương phi, gương mặt tinh xảo

hiện

lên nụ cười,

nói: “Khỏi phải

nói, dù có phóng tầm mắt ra toàn bộ Tấn thành, ta cũng

không

tìm thấy nam hài tử nào ưu tú hơn Hành Nhi nhà ta, cho dù là hài tử nhà Tạ gia, tuy rằng có được danh tiếng ở thư viện, nhưng ta cảm thấy, ngày sau cũng chỉ là

một

con mọt sách.”

Lương vương phi

đã

sớm quen cách

nói

chuyện thẳng thắn của An vương phim thấy nàng

nói

vậy cũng

không

có gì quá kinh ngạc, chỉ cười mà

không

nói, nhưng trong lòng lại thầm nhủ: Vậy

thì, ta liền chúc nhi tử nhà ngươi có thể lưu danh toàn Tấn thành, người khác đều chỉ là người vô hình.

Mắt nàng bỗng nhiên sáng lên, lập tức hỏi An vương phi: “Ai nha, tiểu nữ oa bụ bẫm nhìn

thật

là đáng

yêu

nha. Hẳn là Lục tiểu thư của Vệ Quốc Công phủ,

đã

đã

gặp mấy lần,

không

cần phải

nói

nhiều, bộ dáng khả ái tròn trịa như vậy, nhìn ra ngày sau cũng là

một

người có phúc khí.”

An vương phi nhìn nhóc con mập mạp mặc

một

thân xiêm y màu hồng nhạt, tóc chải thành hai nụ hoa nho

nhỏ, khóe miệng tươi cười, sau đó mới chầm chậm

nói: “Cho dù có tốt, cũng

không

thể sánh bằng Lâm Lang nhà ta.”

Thấy bộ dạng

không

chít nào khiêm tốn của An vương phi, Lương vương phi cũng

không

có nghĩ quá nhiều, chỉ là

không

thể

không

thừa nhận, An vương phi này rất biết cách dạy dỗ nữ nhi. Lâm Lang tuy rằng tuổi còn

nhỏ, nhưng trong toàn quý tộc của Tấn thành cũng coi như là nổi bật, vừa

nói

tới thiên kim An vương phủ —— mọi người liền biết đây là tiểu



nương khí độ thanh nhã, sau này lớn lên, cửa lớn An vương phủ còn sợ

không

bị bà mối đạp đổ?

Trước đây An vương phủ lập chiến công hiển hách, được đặc cách phong làm Vương gia khác họ, nhưng đến thời điểm bây giờ của An cương phủ,

đã

coi như là bỏ võ theo văn, tuy vậy hoàng thượng vẫn niệm tình cũ, vô cùng coi trọng An vương phủ, thứ tốt gì cũng nhớ đến An vương phủ

một

phần. Bây giờ Chu Lâm Lang được nuôi dương tốt như vậy, dung mạo nàng thiên giống An vương phi nhiều hơn, ngày sau cũng

sẽ



một

đại mỹ nhân, nếu như vậy, cho dù ngày sau từ An vương phủ bước ra

một

vị Thái tử phi, cũng

không

phải là chuyện gì quá ngạc nhiên.

Lương vương phi nâng mắt liếc nhìn người người bên cạnh.

Làm nữ nhân,

không

ai mà

không

hâm mộ An vương phi, năm đó tuy rằng

không

được gả cho người nàng thương, nhưng dưới cái nhìn của bản thân, An vương phi sống còn tốt hơn Vệ Quốc Công phủ

không

biết bao nhiêu lần, đâu cũng coi như

một

loại may mắn.

Lương vương phi cảm thán.

Thứ may mắn này, ước ao cũng chỉ là ước ao,

không

phải mỗi

một

người nữ nhân nào cũng có.

Nàng quay đầu nhìn lại, thấy

một

vị thiếu niên tuấn tú cao gầy, mặc

một

thân xiêm y màu xanh ngọc, dáng người như trúc, diện mạo bất phàm, lúc này nhất thời liền lộ ra vẻ thưởng thức,

nói

với An vương phi: “Nhìn xem, vị này chính là Thế tử Lục Tông của Vinh vương phủ, nghe

nói



một

nhân tài xuất chúng, hài tử tầm tuổi

hắn

còn

đang

làm nũng với cha mẹ, người ta

thì

đã

theo Phùng tướng quân mang binh ra trận, học tập binh pháp đánh giặc, thêm hai năm nữa là hoàn toàn có thể nắm giữ chiến trường. Cũng coi như

anh

hùng xuất thiếu niên.”

An vương phi lại

nói: “Vậy

thì

như thế nào? Cho dù có tiền đồ, có năng lực, mọi thứ còn

không

phải nắm trong tay hoàng thượng?”

Bằng thái độ của hoàng thượng đối với Vinh Vương, sao có khả năng

sẽ

coi trọng con trai của

hắn?

Đối với vị Vinh thế tử này, An vương phi đúng là rất hiếm khi lộ ra mấy phần tiếc hận.

Bên này, Khương Lệnh Uyển

đang

muốn

đi

tiểu viện cùng chơi với Tiết Vanh, nhưng chớp mắt liền thấy Lục Tông

đi

tới, nhất thời cũng

không

để ý rụt rè, hùng hục chạy tới, ôm lấy cánh táy của

hắn, gương mặt

nhỏ

nâng lên, ngọt ngào gọi: "Tông biểu ca."

Lục Tông nhìn thấy bánh bao

nhỏ, mặt mày liền trở nên ôn hòa, nhàn nhạt “Ừm”

một

tiếng.

Khương Lệnh Uyển

đang

vô cùng vui vẻ, trong lúc lơ đãng thoáng liếc mắt đánh giá vị thiếu niên vừa rồi nàng cảm thấy quen mắt, bông nhiên như nhớ ra gì đó, nhất thời ngẩn người.

Đúng rồi, chẳng trách sao nàng lại thấy

hắn

quen mắt như vậy.

Thiếu niên này hai má mang cười, dung mạo xuất chúng, giữa hàng lông mày cũng có mấy phần khí khái giống Lục Tông. Khương Lệnh Uyển hạ mắt xuống, nhớ tới Chu Quý Hành lúc trước có gọi

hắn, hình như tên là "Lục Lễ ".

Lục Lễ, Lục Lễ,

không

phải vị Lương thế tử, nhân tình đời trước của Chu Lâm Lang

thì

còn có thể là ai!

Nghĩ như vậy, Khương Lệnh Uyển càng lúc càng

không

nhịn được nhìn

hắn

mấy cái.

Nàng cũng biết Lục Lễ là bạn tốt từ

nhỏ

của Chu Quý Hành, cho nên cũng có thể coi như thanh mai trúc mã của Chu Lâm Lang. Sau khi lớn lên, người chăm chỉ đạp cửa An Vương phủ nhất chính là vị thế tử Lục Lễ này. Kiếp trước Lục Lễ cũng coi là

một

vị công tử văn thao võ lược, nhưng sau đó

không

biết bị chuyện gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại trở thành

một

vị công tử phong lưu, chuyện này cũng khiến cho người ta tiếc hận. Khi đó, trong mắt, trong lòng Chu Lâm Lang chỉ có

một

mình Lục Tông, là

một

danh môn quý nữ, nàng ta luôn phải giữ

một

khoảng cách đúng mực với ngoại nam, chứ đừng

nói

là Lục Lễ, mỗi lần đến cửa đều bị Chu Lâm Lang từ chối mấy lần.

Nhưng cuối cùng Chu Lâm Lang

đã

gả cho ca ca của nàng, vậy tại sao còn làm chuyện

không

biết xấu hổ kia cũng với Lục Lễ?

Khương Lệnh Uyển nhìn gương mặt có mấy phần giống với Lục Tông, trong lòng bỗng như hiểu ra cái gì, lại khó thể tin tưởng với suy đoán của mình, đột nhiên cảm thấy buồn nôn.

Nàng hít sâu

một

hơi, liếc mắt nhìn Chu Lâm Lang

một

cái, cũng

không

muốn nhìn nhiều thêm nữa, sau đó nắm lấy cánh tay Lục Tông

nói: “Tông biểu cam chúng ta cũng

đi

tiểu viện chơi có được

không?”

Lục Tông thấy sắc mặt bánh bao

nhỏ

có chút

không

thoải mái, khẽ gật đầu, sau đó nắm tay nàng dẫn

đitiểu viện.

Tiết vanh lẻ loi đứng tại chỗ, gương mặt mập mạp thanh tú oan ức vô cùng, chỉ là lúc này

hắn

lại

khôngđuổi theo như mọi khi.

Tiểu viện của An vương phủ có đủ loại hoa trà quý giá, nhưng lúc này

không

phải mùa hoa trà, hai bên lối

đi

chỉ thoang thoảng mùi hoa quế, mùi hương quả khiến con người thoải mái.

Khương Lệnh Uyển nắm bàn tay của Lục Tông, đột nhiên dừng bước chân lại.

Lục Tông hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn nàng.

Thấy gương mặt trắng trẻo non nớt hơi ngẩng lên, đôi mắt to lay động chớp chớp nhìn

hắn.

hắn

cảm thấy bộ dáng này của tiểu nữ oa

thật

có chút buồn cười,

hắn

nhớ lại, lần trước nàng trốn thoát khoải bọn buôn người, hẳn là bò ra khỏi cửa sổ, ngoài cửa sổ lại là

một

cái hồ sâu như vậy, quả là

không

dám côi thường lòng can đảm của nàng, hẳn ngồi xổm xuống, trừng phạt, vỗ

nhẹ

mấy cái lên mông

nhỏ

của nàng, nghiêm giọng

nói: “Gan lớn như vậy, nếu như lần trước muội bị rơi xuống hồ, mạng

nhỏ

cũng

sẽkhông

còn.”

Khương Lệnh Uyển cười cười, ôm lấy cổ của Lục Tông, ngoan ngoãn

nói: “sẽ

không

có lần sau.”

Lục Tông “Ừ”

một

tiếng, đương nhiên là

không

tin.

Khương Lệnh Uyển dính sát lại, cọ cọ gò má Lục Tông, thanh

âm

mềm mại

nói: “Tông biểu ca cõng Xán Xán

đi, có được

không? Xán Xán

không

muốn

đi.”

Nhìn xem

đi, tuổi còn

nhỏ

nhưng lại rất biết tính toán.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn quay lưng về phía nàng.

Khương Lệnh Uyển cong môi cười, “Hoan hô”

một

cái liền nhào tới, bàn chân

nhỏ

kẹp lấy lưng, vừa vặn được Lục tông đỡ lấy, tay vòng qua cố định vững, sau đó

nhẹ

nhàng cõng lên.

Khương Lệnh Uyển nằm nhoài

trên

lưng Lục Tông, đôi mắt to chăm chú nhìn sau gáy của

hắn, có chút vẫn đề nàng vẫn nghĩ

không

ra. Kiếp trước tại sao Lục Tông lại thích nàng? Nàng có chỗ gì tốt?

một

thê tử

không

sinh được hài tử, hẳn lại sủng nàng như trân như bảo, có mưu đồ gì đây?

Nhưng mà hôm nay vừa nghĩ đến chuyện của Chu Lâm Lang, lòng nàng liền hốt hoảng.

Nếu như chuyện quả giống như nàng nghĩ như vậy cũng quá buồn nôn

đi.

Cánh tay bé mập của Khương Lệnh Uyển ôm chặt Lục Tông

một

chút, tùy ý để

hắn

từng bước, từng bước cõng nàng

đi, sau đó hơn chu môi, ‘chụt’

một

cái hôn vào gáy

hắn.

Nàng thấy động tác của Lục Tông dừng lại

một

chút, liền cố ý ‘Nha’

một

tiếng: “Muội

không

cẩn thận hôn phải rồi.”