Ngô Gia Kiều Thê

Chương 51

Edit: Tiểu Huân

Beta: Mira

Áo choàng của Lục Tông sượt

trên

mặt nàng có chút khó chịu, Khương Lệnh uyển nhíu nhíu mày lại, sau đó liền quay mặt qua

một

bên. Lục Tông biết nàng

không

quá thoải mái, dù sao tuổi nàng vẫn còn quá

nhỏ, bàn tay

nhỏ

như vậy, nếu

không

nắm chặt

thì

té xuống lúc nào cũng

không

rõ. Lúc này phải buộc chặt bánh bao

nhỏ

vào thắt lưng

hắn

mới yên tâm.

Lục Tông điều khiển tốc độ của ngựa lại cho phù hợp với Khương Lệnh Uyển, sau khi cưỡi được

mộtđoạn đường, gương mặt trắng nõn của Khương Lệnh Uyển cũng bị gió thổi cho đầu tóc ngổn ngang, bên tai nàng là tiếng vó ngựa lộc cộc, tiếng gió vù vù, còn có tiếng tim đập của Lục Tông.

Thình thịch, thình thịch.

Nàng nắm chặt lấy áo của

hắn, khóe miệng thoáng nhếch lên, hai mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Lúc này Lục Tông vẫn chưa vội đưa người về Vệ Quốc công phủ, mà dừng lại ở

một

sạp hàng ven đường. Ghìm cương ngựa lại, sau đó cởi dây lưng cho nàng rồi ôm người xuống ngựa.

Khương Lệnh Uyển giơ tay sửa lại tóc mái ngổn ngang, ngẩng đầu

không

hiểu nhìn Lục Tông.

Lục Tông buộc ngựa lại,

không

lên tiếng, chỉ nắm tay nàng

đi

vào.

Sạp hàng chỉ là

một

cái lều đơn giản, bên trong có

một

đôi vợ chồng trạc tuổi trung niên.

Nam tử mặc bộ xiêm y màu xám cổ tròn, bên ống tay áo có mấy miếng vá,

hắn

đang

luộc

một

bát mì vằn thắn nóng hổi, còn vị phu nhân kia búi

một

kiểu tóc đơn giản, cài

một

cây trâm bằng gỗ mộc mạc, lúc này

đang

vén áo lên bận bịu làm việc. Vóc dáng của người nữ nhân hơi thấp, nụ cười

trên

mặt có vẻ hòa khí, vừa thấy thiến niên dắt theo tiểu nữ oa

đi

vào liền hỏi: “tiểu huynh đệ, có muốn

một

bát mì vằn thắn

không?’

Lục Tông cúi đầu nhìn tiểu bánh bao, hỏi: “Có muốn ăn mì vằn thắn

không?”

Khương Lệnh uyển tinh tế đánh giá sạp hàng này, chỉ có

một

cái bếp đơn giản để hai vợ chồng làm việc, phía trước bày mấy cái bàn

nhỏ

và bốn cái ghế con, nhìn vô cùng đơn sơ. Nàng là Lục tiểu thư kim tôn ngọc quý của Vệ Quốc Công phủ, những sạp hàng đơn giản như vậy chưa từng đến bao giờ. Huống chi xưa nay nàng luôn là người soi mói, nhìn thấy cảnh này trong lòng liền dán cho cái mác

không

sạch

sẽ.

Gương mặt

nhỏ

đáng

yêu

của Khương Lệnh Uyển ngước lên nhìn Lục Tông,

nhẹ

lắc đầu

một

cái, thấp giọng

nói: “không

muốn.”

Lục Tông nghe xong gật đầu, chỉ gọi

một

bát mì vằn thắn và

một

đĩa bánh bao lá sen.

Hai người tìm

một

bàn

không

người ngồi xuống, Lục Tông thấy nàng nhíu mày nhăn nhó nhìn bàn, liền lấy khăn tay lau qua hai lần sau đó mới

nói, “Muội ngồi

đi.”

Lúc này Khương Lệnh Uyển mới miễn cưỡng ngồi xuống, lắc lư chân ngắn, bộ dạng rất buồn chán.

Nàng giương mắt nhìn Lục Tông, cũng hiểu tính tình của hai người bọn họ quả là khác nhau rất nhiều —— Lục Tông làm việc trước này

không

câu nệ tiểu tiết, nhưng nàng

đã

quen sống những tháng ngày được nâng niu chiều chuộng, mọi thứ

không

thể qua loa. Ví dụ như

hiện

tại, mặc dù bụng nàng rất đói, nhưng chỉ cần nghĩ đây là món ăn bên lề đường nàng

sẽ

không

còn chút khẩu vị gì với bát mì vằn thắn kia. Lúc này nàng

không

biết nên

nói

gì với Lục Tông, ban nãy nàng còn

âm

thầm quyết định

sẽ

khôngthể bám dính lấy

hắn, tránh sau này

hắn

không

còn cảm thấy mới lạ,

không

cần nàng nữa.

Nàng

không

nói

lời nào,

một

đôi mắt to hiếu kì nhìn xung quanh, thấy vị phụ nhân

đang

cúi đầu làm vằn thắn.

Thấy nàng rửa hai tay rất sạch

sẽ, tay trái cán mỏng bột, tay phải múc nhân thịt bỏ vào sau đó gói lại thành hình con bướm rất đẹp. Sau đó bỏ vào nồi nước

đang

sôi, miếng vằn thắn kia rất nhanh liền trở nên lóng lánh mềm mại. Cuối cùng vị phụ nhân kia vớt ra bỏ vào bát mì, rưới thêm nước dùng, sau đó rắc vừng lên, nhanh chóng bưng tới.

Vị nữ nhân có khuôn mặt vui vẻ hòa ai, nhìn hai đứa trẻ tuy

nhỏ

tuổi, nhưng trang phục lại vô cùng phú quý, vừa nhìn cũng biết là hài tử gia đình giàu có, cũng

không

nói

nhiều, chỉ thấy hai đứa bé này quá mức xinh xắn đẹp đẽ, giống như Kim đồng Ngọc nữ bên cạnh Quan

âm

bồ tát, liền

không

khỏi nhìn nhiều thêm

một

chút.

Khương Lệnh Uyển nhìn về phía bát mì vằn thắn của Lục Tông ——

nói

thật, bát mì này

không

hề xấu xí như trong tưởng tượng của nàng, ngược lại nó được trình bày rất đẹp, da bánh mỏng mềm, nước dùng bốc khỏi hi hút, chỉ cần ngửi, cũng biết là mùi vị

sẽ

rất ngon.

Tuy rằng vẻ ngoài

không

sai, nhưng lòng nàng vẫn

không

vượt qua khỏi cái lằn ranh kia, ngồi thẳng

không

lên tiếng.

Sau

một

lúc vị phụ nhân kia mang bánh bao lá sen lên cho Lục Tông.

Bánh bao lá sen cũng

không

phải là nặn bánh bao thành hình lá sen, mà bánh được gói bằng lá sen, nên khi hấp xong có màu xanh đậm ướŧ áŧ, bên trong nhân bỏ rất nhiều thịt, sau đó dùng lá sen gói lại đem hấp.

Khương Lệnh Uyển mím mím môi, ngồi bất động.

Lục Tông dùng đũa gặp

một

cái bánh bao,

nhẹ

nhàng thổi, chờ đến kia

không

còn nóng mới đưa đến bên miệng Khương Lệnh Uyển,

nói: “Nếm thử xem.”

hắn

cho nàng nấc thang, nàng đương nhiên

sẽ

đi

xuống.

Khương Lệnh Uyển há miệng, cẩn thận cắn

một

miếng

nhỏ, chậm rãi nhai: Sau khi nghiền ngẫm

mộthồi, mày mới chậm rãi giãn ra.

Bánh bao mềm, nhân bánh cũng vô cùng đạm đà, cắn

một

cái

đã

thấy nhân bên trong, nhân thịt cũng

không

khiến người ta cảm thấy chán, bên trong còn có vị lá sen nhàn nhạt, mang theo mấy phần

nhẹnhàng khoan khoái, khiến người ăn xong cái thứ nhất lại muốn ăn cái thứ hai. Bánh bao tuy

không

lớn, nhưng miệng

nhỏ

của nàng cũng phải cắn bốn năm miếng mới ăn xong hết

một

cái.

Luc Tông lấy

một

đôi đũa sạch từ trong ống đũa ra cho nàng,

nói: “Muội yên tâm, đũa được hai người hơ qua than, đều rất sạch

sẽ, ăn

sẽ

không

bị đau bụng.”

Nghe vậy, Khương Lệnh Uyển cũng

không

rụt rè, tiếp nhận đũa

trên

tay Lục Tông, vùi đầu ăn.

Lục Tông thấy nàng

không

nói

chuyện với

hắn, trong lòng cũng có mấy phần bất đắc dĩ, lại nghĩ, chuyện gì cứ phải ăn no trước rồi tính sau.

Khương Lệnh Uyển ăn bánh, hai gò má phình phình lên, lại nhìn cách đó

không

xa

đang

có người bán bánh hoa quế,

không

khỏi thèm thuồng nhìn qua, bộ dáng hoàn toàn là vẻ ăn trong bát, nhìn trong nồi. Lục Tông thấy vậy,

nói: “Chờ lát nữa chúng ta ăn xong rồi lại qua mua có được

không?”

Khương Lệnh Uyển

nhỏ

giọng lầm bầm: “hiện

tại

đi

không

được sao?”

Lục Tông là người luyện võ, nhĩ lực của

hắn

hơn hẳn người thường, đương nhiên là cũng nghe được thanh

âm

oán trách của nàng, nghiêm túc

nói: “Muội còn

nhỏ

tuổi, nếu để

một

mình muội ở lại đây

sẽkhông

an toàn.” Tuy rằng Tấn thành nằm ngay dưới chân thiên tử, nhưng

trên

đường cái cũng

khôngbiết có bao nhiêu người xấu. Bánh bao

nhỏ

xinh xắn đáng

yêu

như vậy,

trên

người lại mặc trang phục phú quý, vô cùng hấp dẫn tầm mắt mọi người.

Khương Lệnh Uyển lại cảm thấy Lục Tông quá mức cẩn thận. Sạp hàng bánh ngọt kia cách chỗ này cũng

không

xa,

đi

qua rồi trở lại chỉ mất chút thời gian, sau có thể xảy ra chuyện nhanh như vậy được?

Nhưng mà nàng cũng hiểu tính cách của Lục Tông,

hắn

sẽ

loại bỏ tất cả những thứ có thể gây nguy hiểm cho nàng ra ngoài.

Nghĩ như vậy, tâm tình phảng phất cũng trở nên tốt hơn

một

chút, tiếp tục vùi đầu ăn bánh bao.

Khương Lệnh Uyển vốn có chút đói bụng, ban đầu còn có chút lo lắng, nhưng ăn xong lại phát

hiệnbánh bao quá ngon, ăn

một

chút lại dừng

không

được. Đợi đến khi nàng ăn no rồi, mới ngẩng đầu lên mới thấy cái chén trống trơn trước mặt Lục Tông,

không

biết

hắn

đã

ăn xong từ khi nào. Lục Tông thấy cái miệng vừa ăn xong của Khương Lệnh Uyển có chút bóng,

đang

định lấy khăn tay lau mặt cho nàng, nhưng lại nghĩ chiếc khăn kia vừa dùng để lau ghế, đành hỏi nàng, “Có mang khăn theo

không?”

Khương Lệnh Uyển lắc đầu

một

cái, xưa nay nàng

không

quen mang theo khăn, chỉ cần Đào ma ma mang theo là được rồi.

Lục Tông thấy vậy, chỉ có thể dùng tay áo lau miệng cho nàng, vừa lau vừa

nói: “Ta mang lễ vật cho muội, nàng mai ta

sẽ

sai Đỗ Ngôn mang đến.”

Khương Lệnh Uyển bĩu môi,

một

bộ: Ta mới

không

cần đâu.

Lục Tông thấy nàng

không

quá hứng thú, lúc này mới

nói: “Chuyện lúc trước là ta

không

đúng,

khôngnói



với muội là phải

đi

bao lâu, chỉ sợ rằng

không

về kịp

sẽ

khiến muội khó chịu

không

ngờ muội lại thù dai đến như vậy, đến bây giờ vẫn còn nhớ kỹ, lúc này ta xin lỗi muội có được

không?”

Thấy

hắn

ngoan ngoãn nhận lỗi như vậy, càng có vẻ như là nàng

không

phóng khoáng. Khương Lệnh Uyển hạ mắt, lông mi như hai cái quạt

nhỏ, thanh

âm

mềm mại

nói: “không

phải bởi vì chuyện này…”

Lúc trước

hắn

không

nói



ràng, nhưng dù sao là cũng có

nói, xem như là có thành ý. Chỉ là khi đó nàng

không

suy nghĩ quá nhiều, cũng bởi vì nghĩ

hắn

sẽ

đi

không

lâu. Nàng

không

phải người cố tình gây

sự, nhưng nếu muốn nàng qua loa tha thứ,

không

có cửa đâu. Nàng

nói

như vậy, thấy

hắn

vẫn

không

hiểu, quai hàm liền phồng lên, trong lòng tuôn ra

một

cỗ oan ức, hốc mắt

không

nhịn được hồng lên: “... Sao huynh lại

không

chịu viết thư cho muội?”

Hoặc là từ ban đầu đừng viết, còn

không

đã

viết

thì

phải viết đến nơi đến chốn, nàng ghét nhất là viết được

một

nửa rồi dừng.

Nhìn thấy viền mắt của bánh bao

nhỏ

hồng hồng, Lục Tông đúng là bị dọa sợ rồi,

hắn

lập tức thanh minh: “Thư ta viết rất đúng hạn, khôn biết là trung gian xảy ra sai lầm gì, hại muội

không

thấy được. Ta vốn tưởng rằng muội cũng biết hôm nay ta trở về, nên mới đến quý phủ chờ ta.”

Khương Lệnh Uyển bật thốt lên, nổi giận

nói: “Ai muốn chờ huynh chứ!”

Thấy tiểu hài tử tuổi tuy

nhỏ

nhưng hỏa khí lại

không

nhỏ, nhưng dáng vẻ khi nổi giận lại quá mức đáng

yêu, Lục Tông chỉ cảm thấy buồn cười,

hắn

nhẹ

nhàng nặn nặn gương mặt của nàng, ôn nhu

nói: “Được rồi, coi như ta

không

đúng. Hôm khác ta dắt muôi

đi

thả diều có được

không? Đợi muội lớn lên

mộtchút, nếu muội thích cưỡi ngựa, ta

sẽ

đích thân dạy cho muội.”

Khương Lệnh Uyển sớm biết, chờ đến khi nàng đủ tuổi học cưỡi ngựa, Lục Tông cũng

đang

vội mang binh đánh giặc, nào có thời gian dạy nàng cưỡi ngựa? Chỉ là hôm nay thấy thái độ thành khẩn nhận sai của Lục Tông tốt như vậy, hơn nữa

hiện

nay nàng cũng chỉ là tiểu nữ oa,

hắn

đối với nàng đương nhiên là

không

thể tốt như đời trước được, dù sao thân phận

không

giống nhau.

Nghĩ như vậy, Khương Lệnh Uyển cũng

không

quá tức giận, viền mắt hồng hồng nhìn

hắn, sau đó nhấc gương mặt

nhỏ

lên.

Lục Tông cười cười, cúi đầu hôn

một

cái lên gương mặt

nhỏ

nhắn mập mập của nàng.

Lúc Lục Tông đưa người về Vệ Quốc Công phủ, đoàn người của Đào ma ma vẫn chưa trở lại, nghĩ cũng biết là

đang

sửa lại xe ngựa. Nếu

đã

đến rồi, Lục Tông đương nhiên phải đưa người đến tận nơi, tiện đường cũng bái phỏng các vị trưởng bối trong phủ.

Lão thái thái vừa nghe Lục Tông đích thân đưa bảo bối tôn nữ của nàng về, liền rất vui mừng

đi

đến sảnh chính.

Khương Lệnh Uyển thấy lão thái thái, lập tức nào vào l*иg ngực của bà, mềm mại gọi

một

tiếng: “Nãi nãi.”

Lão thái thái

yêu

thương tiểu tôn nữ nhất, hai năm qua thấy tiểu tôn nữ càng ngày càng trở nên hiểu chuyện, lời

nói

ra phảng phất như

đang

bôi mật vậy, rất được lão thái thái

yêu

thích, ôm tôn nữ

mộthồi, sau đó mới nhìn qua phía Lục Tông.

Lúc trước tuy rằng lão thái thái

đã

gặp qua Lục Tông vài lần, nhưng ấn tượng với

hắn

lại

không

quá sâu, chỉ cảm thấy là

một

tiểu thiếu niên lang, có được

một

bộ khí chất hào sảng, cùng với

một

bộ tướng mạo dù có phóng mắt kháp Tấn thành cũng

không

kiếm được người thứ hai.

Lời này tuyệt

không

nói

ngoa, dù sao hai đứa con trai của nàng cũng

một

bộ dung mạo xuất chúng, nhất là con trai lớn, khí chất nho nhã tuấn lãng, lúc

hắn

chưa thành thân, những vị biểu tỷ biểu muội nhìn cũng mặt đỏ tới mang tai, cho dù

đã

thành thân nhũng cũng được nhiều nữ tử ái mộ. Cho nên lão thái thái cũng coi như là người từng trải, bộ dạng này của Lục Tông, quả

thật

là tốt

không

còn gì để

nói.

Bây giờ nhìn thấy

hắn, cũng rất vui vẻ cười tít mắt,

không

nhịn được khen ngợi: “Đứa bé này lớn

thậtnhanh, ngày thường chắc là rất chăm chỉ luyện võ nên mới rắn chắc như vậy. Ta thấy, nhà chúng ta phải mời sư phụ cho Dụ Nhi rồi, thằng bé này tuy hào hoa phong nhã, nhưng cũng nên luyện chút công phu phòng thân.”

Hào hoa phong nhã, chính là chỉ Khương Bách Nghiêu.

Khương Bách Nghiêu nghe xong cười cười, chỉ là bây giờ

hắn

nhìn Lục Tông, xác thực là

yêu

thích từ nội tâm, đồng ý

nói: “Đúng vậy, qua mấy ngày nữa nhi tử

sẽ

đi

hỏi thăm

một

chút, tìm

một

vị sư phụ tốt cho Dụ Nhi.”

Ban đầu Khương Bách Nghiêu cũng tính tìm

một

vị sư phụ cho nhi tử, nhưng con trai này của

hắn

tính tình vốn hoạt bát bướng bỉnh,

hắn

lo nhi tử học võ xong sau này

sẽ

càng

không

quản được. Có điều… nếu như tìm được

một

vị sư phụ có thể khắc chế được nhi tử, có thể phong tỏa được nhuệ khí của

hắn, vậy cũng coi như là chuyện tốt

không

chừng.

Sau khi Lục Tông bái kiến lão thái thái và các vị trưởng bổi, liền

nói

cáo từ rồi rời

đi. Lão thái thái tuy rằng

yêu

thích đứa

nhỏ

Lục Tông này, nhưng cũng biết là

hắn

cần phải trở về đoàn tụ với người nhà, đương nhiên cũng

không

lưu

hắn

lại ăn cơm.

Khương Lệnh uyển thấy Lục Tông

đi

ra ngoài, lúc này mới

nói

với lão thái thái, thanh

âm

của nàng giòn tan: “Nãi nãi, Xán Xán

đi

tiễn Tông biểu ca.” Sao đó liền chui ra khỏi lòng lão thái thái, nhắc lên chân ngắn chạy đuổi theo.

Lão thái thái nhìn theo tiểu tôn nữ ngây thơ khả ái, cười

không

khép được miệng, quay sang

nói

với Chu thị: “Xán Xán

yêu

thích Tông Nhi như vậy, ta thấy sau này

không

bằng gả cho Tông Nhi làm nương tử cũng được đấy.”

Thấy lão thái thái dùng ngữ khí vui vẻ như vậy

nói

đến Xán Xán.

Chu thị nghe xong cũng

không

nhịn được cười, trong lòng lại thầm

nói: Nếu như Lục Tông

nhỏ

hơn hai ba tuổi

thì

tốt rồi.

Khương Lệnh Uyển “Thịch thịch thịch” chạy đuổi theo Lục Tông, Lục Tông thấy vậy, dừng lại bước chân cờ nàng, sau đó khom lưng ôm mông

nhỏ

của nàng lên, thấy gương mặt

đã

đổ chút mồ hôi, sắc mặt

hắn

ôn hòa

nói: “Sao lại chạy đến đây rồi?”

Khương Lệnh Uyển nhìn

hắn, có chút lưu luyến ôm lấy cổ

hắn, suy nghĩ

một

chút mới

nhỏ

giọng

nói: “Nương để Xán Xán ra tiễn Tông biểu ca.”

Nếu như nàng

nói

là nàng chủ động tiễn

hắn, có phải là quá

không

rụt rè?

Lục Tông cười cười, cũng

không

vạch trần.

Khương Lệnh Huệ ở cách đó

không

xa nhìn hai người thân cận như vậy, gương mặt có chút đăm chiêu, nhìn mà nhìn qua Tô Lương Thần

nói: “Lục muội muội mới

nhỏ

tuổi

đã

thích chơi với nam hài tử… Sau này lớn hơn

một

chút, có phải

sẽ

thành hồ ly tinh mà người lớn thường hay

nói

tới?”

Tô Lương Thần

không

lên tiếng, chỉ là đôi mắt vẫn lẳng lặng nhìn thiếu niên mặc trường bào màu xanh lam.

Khương Lệnh Huệ thấy Tô Lương Thần

không

nói

lời nào, đành

nói: “Nhưng mà… Lương Thần,

khôngphải muội

nói, nếu Lục muội muội

không

nhận được thư của Lục Tông

thì

muội ấy chắc chắn

sẽ

buồn sao? Nhưng bây giờ muội ấy lại cười hài lòng như vậy nha."