Ngô Gia Kiều Thê

Chương 49

Editor: Mira

Beta: Kye

Khương Lệnh Uyển

đang

vui đùa với tiểu đường đệ đáng

yêu, Khương Lệnh Đề thở hồng hộc chạy vào.

Khương Lệnh Uyển xoay người, nhìn tiểu nữ oa trắng nõn mềm mại,

một

năm qua, Khương Lệnh Đề thay đổi khá nhiều. Lúc này nàng chải lên búi tóc trái đào chỉnh tề,

không

mang trang sức khác, ngay cả váy cũng chỉ có

một

màu xanh nhạt.

Khương Lệnh Đề hướng Diêu thị ngọt ngào hô

một

tiếng “Mẫu thân”, sau đó mới quay về phía Khương Lệnh Uyển

nói: “Lục muội muội, chúng ta

đi

thôi, Tạ tiên sinh sắp đến rồi.”

Tạ tiên sinh trong miệng Khương Lệnh Đề chính là nữ tiên sinh Chu thị dùng mọi cách để mời về cho Khương Lệnh Uyển —— Tạ Cửu.

Nếu

nói

về danh tiếng, tên tuổi Tạ Cửu so với Thẩm Như Ý lúc trước vang dội hơn nhiều. Tạ Cửu

khônggiống như Thẩm Như Ý thanh cao, lại là

một

nữ tử khiến người ta nhìn

không

thấu.

Tạ Cửu vốn là quý nữ Tạ gia, từ

nhỏ

chính là tiểu thần đồng, tài năng hơn xa những người được gọi là đại tài tử. Thời điểm Tạ Cửu năm mười lăm tuổi đem lòng

yêu

thích

một

nam tử lớn hơn nàng mười tuổi, nam tử kia ngoại hình phổ thông gia thế cũng phổ thông, nhưng lại cùng Tạ Cửu ngươi tình ta nguyện, sau tư định chung thân*. Nhưng Tạ gia

nói

thế nào cũng là gia tộc lớn tiếng tăm lừng lấy ở Tấn thành, làm sao có thể để hòn ngọc quý

trên

tay gả cho

một

nam tử

không

có gì như thế? Tạ Cửu thấy phụ thân muốn đem nàng gả cho biểu ca cùng tộc, liền dứt khoát rời khỏi Tạ gia, gả cho nam tử phổ thông kia. Điều này làm cho phụ thân Tạ Cửu tức giận đến mức trực tiếp cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ, sau lần đó

không

nhận Tạ Cửu là người nhà họ Tạ, càng

không

cho phép nàng bước chân vào Tạ gia nửa bước.

*tư định chung thân: tự ý kết hôn, thời xưa kết hôn là do cha mẹ mai mối, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó nên việc tự ý kết hôn là đại nghịch bất đạo

))))

không

như bây giờ

Kiếp trước Khương Lệnh Uyển thời điểm nghe được chuyện này, thán phục

không

ngớt.

Trong mắt nàng, những nữ tử kia đọc đủ thi thư đa phần đều cổ hủ gàn bướng, có thể làm ra chuyện khác người như vậy dĩ nhiên khiến người ta giật mình.

Nàng khâm phục dũng khí của Tạ Cửu, nếu đổi lại là nàng, nàng đánh chết cũng

không

ngớ ngẩn như vậy.

Ví dụ như

hiện

tại, phu quân của Tạ tiên sinh lâm trọng bệnh, mẫu thân nàng bỏ ra số tiền lớn, lúc này mới có thể thỉnh nàng đến quý phủ dạy cho mấy tiểu nữ oa chưa dứt sữa. Với Tạ Cửu mà

nói,

thật

sự

là đại tài tiểu dụng*. Nếu như lúc đó Tạ Cửu nghe theo lời cha mẹ gả cho biểu ca cùng tộc, bây giờ làm sao có chuyện vì kế sinh nhai mà xuất đầu lộ diện a? Có điều tính khí Tạ Cửu xác thực ngang bướng, là người cực kì khó tiếp xúc, dù nàng là tiểu nữ oa, đối với nàng cũng vô cùng nghiêm khắc,

một

chút cũng

không

cho cha mẹ mặt mũi, nên phạt liền phạt. Tính khí này, chẳng trách tới

một

bằng hữu tiếp tế cũng

không

có.

*đại tài tiểu dụng: dùng tài lớn làm việc

nhỏ

Khương lệnh Uyển nghĩ đến lần trước nàng đến muộn, Tạ tiên sinh cầm thước đánh lòng bàn tay nàng, sức lực quả thực khiến nàng đau đến

không

nói

ra lời.

Tiểu thân thể của Khương Lệnh Uyển run lên, nghĩ tới uy nghiêm của Tạ Cửu, liền hướng Diêu thị

nói: “Nhị thẩm thẩm, vậy Xán Xán

đi

học, chút nữa lại trở lại thăm Hữu nhi.”

Sinh xong hài tử Diêu thị đẫy đà thướt tha hơn, khuôn mặt

nhỏ

nhắn diễm lệ cũng nhiều hơn mấy phần từ ái, hướng Khương Lệnh Uyển cùng Khương Lệnh Đề

nói: “đi

đi, đừng để Tạ tiên sinh chờ các con.”

Khương Lệnh uyển “Ân”

một

tiếng, nắm tay Khương lệnh Đề quay về Đông viện, thay đổi

một

thân váy xấu hoắc*.

*à vâng đây chính là nguyên văn tác giả đấy ạ.

Khương Lệnh Uyển nhìn chính mình trong gương ——

trên

nụ hoa kế chỉ buộc dây cột tóc, tất cả các loại châu hoa đều tháo xuống, chỉ có khóa trường mệnh mang trước ngực nàng mới được giữ lại, chỉ là

một

thân váy xanh mượt này

thật

sự

quá xấu. Như cái nắm màu xanh.

Nhưng cũng

không

có cách nào.

Tạ Cửu là

một

tiên sinh nghiêm khắc,

không

cho hai nàng ở trong lớp mang đồ trang sức, khóa trường mệnh này vẫn là do mẫu thân khuyên can đủ đường mới đáp ứng cho nàng mang. Thấy khuôn mặt tiểu bánh bao của Khương Lệnh Uyển nhăn chặt, tràn đầy ghét bỏ, Khương Lệnh Đề cười cười

nói: “Lục muội muội mặc gì cũng đều đáng

yêu

a.”

Khương Lệnh Uyển biết Tứ tỷ tỷ

đang

an ủi mình, cũng

không

nói

gì, chỉ cùng nàng

đi

đến Ngọc Thạch đường học tập.

Ngọc Thạch đường là tiểu học đường bố trí trong Vệ Quốc Công phủ, chuyên để cho các tiểu thư Vệ Quốc Công phủ

đi

học. Bây giờ Vệ Quốc Công phủ có tổng cộng bốn tiểu thư, hai chi mỗi bên mời

mộtnữ tiên sinh, người ít, tất nhiên

không

thể so sánh với đồng học bên ngoài, dưới mí mắt tiên sinh ngủ gật hay truyền giấy đều

không

bị phát

hiện, quả thực ngáp

một

cái đều

sẽ

bị Tạ tiên sinh gọi dậy hỏi vài câu, khiến người ta cảm thấy gò bó khẩn trương.

Thời điểm Khương Lệnh Uyển cùng Khương Lệnh Đề tới cửa, nhìn thấy Khương Lệnh Hụê cùng Tô Lương Thần cũng vừa mới đến.

Còn Khương Lệnh Dung, từ lúc sinh bệnh năm ngoái vẫn chưa tốt lên. Khương Nhị gia cũng nhẫn tâm, thẳng thừng đưa Khương Lệnh Dung đến biệt viện dưỡng bệnh, năm ngoái lúc tết cũng

không

đón về. Có điều mấy ngày trước nghe

nói

thân thể Khương Lệnh Dung

đã

tốt lên, Diêu thị lại thiện tâm, ở bên tai Khương Nhị gia nhắc tới, Khương Nhị gia tất nhiên mềm lòng,

nói

chọn thời điểm tốt liền đón Khương Lệnh Dung về.

Khương Lệnh Huệ đứng trước mặt hai người, tinh tế đánh giá cách ăn mặc của hai người

một

phen, lúc này mới “phụt” cười ra tiếng, hướng Tô Lương Thần bên cạnh

nói: “Lương Thần, tỷ xem Tứ muội muội cùng Lục muội muội giống con sâu lông a, xanh mượt thế kia…”

Tô Lương Thần chỉ liếc mắt nhìn,

không

lên tiếng,

trên

mặt chỉ nhiều hơn

một

chút ý cười, coi như là phụ họa.

Khương Lệnh Huệ mỗi lần nhìn thấy Khương Lệnh Uyển ăn mặc thế này, liền vui vẻ liên tục, dùng sức cười cợt.

Nàng biết Khương Lệnh Uyển tuổi còn

nhỏ

đã

yêu

thích trang phục, ngày thường đeo

trên

đầu mặc

trênngười, cái nào

không

phải tinh mỹ vô song, giá trị

không

nhỏ? Tuy cùng là tiểu thư Vệ Quốc Công phủ, nhưng nàng so với Khương Lệnh Uyển chính là chênh lệch

một

vùng trời, chỉ là từ lúc Khương Lệnh Uyển mời tiên sinh năm nay, thấy nàng chỉ có thể mặc váy cùng trang sức đẹp đẽ sau giờ học, trong lòng tất nhiên cũng thấy thoải mái chút.

Khương Lệnh Uyển nhìn bộ dạng đắc ý của Khương Lệnh Huệ, cũng lười tính toán cùng nàng, chỉ kéo Khương Lệnh Đề

đi

vào.

đi

vào bên trong, đôi mắt Khương Lệnh Đề cong cong,

không

nhịn được cười khanh khách

nói: “Lục muội muội quả thực lớn rồi.”

Nếu là trước đây, vị Lục muội muội này của nàng khẳng định

không

nhịn được tranh chấp cùng Tam tỷ tỷ,

không

chiếm được tiện nghi quyết

không

bỏ qua.

Khương Lệnh Uyển đặt mông ngồi xuống trước bàn đọc sách bằng gỗ, ngẩng đầu nhìn Khương Lệnh Đề

nói: “Nàng chỉ là ganh tị với muội thôi, muội tính toán với nàng ta làm cái gì?” Ánh mắt Khương Lệnh Huệ đầy tha thiết mong chờ nhìn vòng châu trang sức

trên

người nàng vòng qua vòng lại

không

phải

một

hai hồi,



ràng trông mà thèm, nhưng lại cố gắng

đi

sỉ nhục nàng, tính tình này khiến người ta

mộtchút đồng tình cũng

không

có. Có điều Khương Lệnh Huệ vẫn tính là dễ chịu, Nhị thẩm thẩm vì muốn nàng vui lòng mà mua

không

ít xiêm y trang sức đẹp đẽ, vốn Khương Lệnh Huệ

không

thích kế mẫu cũng dần bắt đầu thân cận Nhị thẩm thẩm, chỉ cần có trang sức đẹp đẽ, mở miệng gọi

một

tiếng “Mẫu thân” ngọt tới mức muốn chảy nước.

Khương Lệnh Đề cười cười, nhìn khuôn mặt bánh bao của Lục muội muội, càng nhìn càng khiến người ta

yêu

thích. Nàng liền

không

hiểu, vì sao Tam tỷ tỷ vẫn

không

thích Lục muội muội.

Nghe được động tĩnh bên ngoài, hai người liền biết là Tạ Cửu

đi

vào.

Khương Lệnh Uyển cùng Khương Lệnh Đề mau chóng ngoan ngoãn im lặng, nghiêm túc ngồi trước bàn đọc sách.

Tạ Cửu dung mạo thanh lệ, nhưng

không

tính là quá mức xuất chúng, chỉ là khí chất thanh lãnh, có chút khó thân cận, thấy nàng hôm nay chỉ mặc

một

thân váy mềm phổ thông hơi cũ màu xanh nhạt,

trênngười

không

đeo bất kỳ trang sức nào, ngay cả tóc, cũng chỉ chải

một

cái uy đọa kế đơn giản, mang thêm

một

cái trâm gỗ khắc. Trâm gỗ này dường như

đã

qua nhiều ngày, thấy Tạ Cửu mỗi ngày đều mang, tất nhiên

không

khó đoán ra —— trâm gỗ này đai khái là do phu quân tặng nàng.

Khương Lệnh uyển liếc mắt nhìn.

Tục ngữ

nói: bần tiện phu thê bách

sự

ai*. Vị Tạ tiên sinh này

không

biết có khi nào hối hận về quyết định ban đầu

không?

*bần tiện phu thê bách

sự

ai: phu thê nghèo khổ trăm

sự

buồn, ý là cái nghèo mang đến trăm ngàn chuyện đau buồn khác.

Khuôn mặt Tạ Cửu

không

cảm xúc nhìn hai tiểu nữ oa ngồi thẳng trước bàn đọc sách,

đi

tới đằng trước, cũng

không

nói

gì thêm, liền bắt đầu kiểm tra nội dung hôm qua

đã

học.

Tạ Cửu nhàn nhàn liếc mắt nhìn Khương Lệnh Uyển,

nói: “Đọc thuộc lòng

một

lần luận ngữ mấy ngày nay học được.”

Hôm qua vừa mới học xong luận ngữ “Học nhi thiên”*, Tạ Cửu cố ý cho bài tập là bắt hai người học thuộc.

*cái này tui cũng

không



lắm nghĩa của nó, hình như là

một

luận ngữ của Khổng Tử, dịch từng chữ theo sát raw là học và sách (?) chắc là học và hành í

))) tui search gg cũng

không

ra được cái gì nhiều nên mình cứ tạm hiểu là học và hành

đi

nha.

Khương Lệnh Đề quy củ ngồi yên, nghiêng đầu nhìn Lục muội muội, nàng cũng biết tính tình Lục muội muội, học xong liền

đi

thăm Hữu nhi ở chỗ mẫu thân

một

hồi, trở về sân mình, làm sao còn nhớ bài tập Tạ tiên sinh giao a? Dù là nàng ngàn dặn vạn dặn, Lục muội muội đại khái là nước đổ đầu vịt, sợ là

không

để trong lòng.

Khương Lệnh Uyển lại dùng

âm

thanh mềm mại, trước mặt Tạ Cửu cũng

không

căng thẳng như Khương Lệnh Đề, chậm rãi đọc xong, sau đó mới ngoan ngoãn

nói: “Tiên sinh, như vậy được chưa ạ?”

Tạ Cửu nhìn tiểu nữ oa bụ bẫm trước mặt, thấy nàng còn

nhỏ

tuổi

đã

có khuôn mặt tinh xảo dị thường, khuôn mặt

nhỏ

trắng nõn

không

có chút sợ sệt, đôi mắt to long lanh nước càng linh khí mười phần, nhìn liền biết là người thông tuệ. Chỉ là vị Khương Lục tiểu thư này còn

nhỏ

tuổi liền bị chiều đến ngàn kiều vạn sủng…

Khương Lệnh Uyển đọc vô cùng trôi chảy, vốn Khương Lệnh Đề cảm thấy lo lắng cũng

không

nhịn được đưa đến ánh mắt khen ngợi.

Có điều Khương Lệnh Uyển lại có chút chột dạ.

Tạ Cửu khẽ vuốt cằm,

không

có bất kỳ biểu dương* nào, chỉ

nói

một

câu: “Ngồi xuống

đi.” Sau đó liền gọi Khương Lệnh Đề dậy đọc thuộc lòng. Khương lệnh Đề đối với chuyện học xưa nay chăm chú, mỗi ngày ngoại trừ lúc học xong chơi cùng Khương Lệnh Uyển, đều ngoan ngoãn ở Thanh Hà cư chăm chú đọc sách. Nội dung “Học nhi thiên” Khương Lệnh Đề

đã

sớm thuộc nằm lòng, chỉ là nàng xưa nay nhát gan, đối mặt với tiên sinh vẫn còn chút sợ sệt, vừa căng thẳng

một

chút liền đọc có chút

không

trôi chảy.

*biểu dương: khen ngợi

Tạ Cửu nhưng lại động viên

nói: “Đừng nóng vội, từ từ đọc.”

Đọc đến khúc sau, Khương lệnh Đề liền quên căng thẳng, trôi chảy đọc thuộc mấy câu ở mặt sau, đôi mắt to nhìn Tạ Cửu, có chút bất an.

Tạ Cửu mỉm cười tán dương: “Đọc rất khá, chắc hẳn là dành ra nhiều công sức, ngồi xuống

đi.”

Được tiên sinh biểu dương, khuôn mặt

nhỏ

của Khương Lệnh Đề nhất thời nhiễm ý cười, gật đầu

nói: “Tạ ơn tiên sinh.” Sau đó liền hoan hỉ vui mừng ngồi xuống, dự định sau khi học xong liền

nói

cho mẫu thân biết, nàng được Tạ tiên sinh biểu dương.

Tạ Cửu liếc mắt nhìn Khương Lệnh uyển, thấy nàng còn

nhỏ,

trên

mặt lại

không

lộ ra bất kỳ cảm giác

không

vui nào.

Sau khi học xong, hai người

đi

ra khỏi Ngọc thạch đường, Khương Lệnh Đề nhìn Khương lệnh Uyển bên cạnh,

không

lên tiếng. Khương Lệnh uyển thấy vẻ mặt Khương Lệnh Đề có gì đó

không

đúng, lúc này mới trừng mắt nhìn

nói: “Tứ tỷ tỷ làm sao vậy?”

Khuơng Lệnh Đề dừng bước, nhìn khuôn mặt mập mạp đẹp đẽ của Khương Lệnh Uyển, cẩn thận hỏi: “Lục muội muội, muội… muội có thấy

không

vui

không?”

Tuy Khương Lệnh Đề mới bảy tuổi, nhưng tâm tư so với tiểu nữ oa bình thường tinh tế hơn nhiều.

Con mắt Khương Lệnh Uyển cong cong,

nói: “Tứ tỷ tỷ sao lại hỏi vậy?”

Khương Lệnh Đề rũ rũ mắt, có chút bất an, hấp háy môi bất mãn lầm bầm

nói: “Lúc nãy



ràng Lục muội muội đọc giỏi hơn ta, nhưng Tạ tiên sinh

không

có biểu dương ngươi, nếu là tỷ, tỷ

sẽ

cảm thấy có chút

không

công bằng…” Nàng biết mình cũng coi như thông minh, nhưng Lục muội muội này

nhỏ

hơn nàng

một

tuổi, so với nàng lại càng thông minh hơn. Chỉ là mỗi lần ở trong lớp, Tạ tiên sinh dường như có chút

không

thích Lục muội muội, chưa bao giờ tán thưởng nàng câu nào, ngược lại đối với mình, lại thường xuyên biểu dương.

Còn tưởng là chuyện gì.

Khương Lệnh Uyển nghe xong,

nói: “Tạ tiên sinh biểu dương muội

không

thấy có gì hiếm lạ, trong mắt Xán Xán, Tứ tỷ tỷ vẫn luôn lợi hại nhất, lừa được người khác, chứ Tạ tiên sinh đâu phải người ngốc sao có thể dễ bị lừa như thế?* Được rồi, chúng ta

đi

thăm Hữu nhi

đi, sau đó cùng Xán Xán trở về ăn điểm tâm, mấy ngày nay nữ đầu bếp học được thêm

một

ít món mới, là Nhị thẩm thẩm tự mình dạy, sau khi ăn xong tiện mang

một

ít về cho di nương, nàng nhất đinh

sẽ

thích.”

*khúc này mị cũng

không

hiểu XX gian lận kiểu gì nữa… Tác giả lại

không

đề cập đến ở phía sau nên mị cũng bó tay…

Thấy Lục muội muội

không



không

vui, Khương Lệnh Đề cũng yên lòng, khuôn mặt

nhỏ

thanh lệ cười đến xán lạn cực kỳ, sau đó cùng Khương Lệnh Uyển

đi

ăn điểm tâm.

Đào ma ma hầu hạ Khương Lệnh Uyển tắm rửa, xong rồi chọn

một

thân tẩm y màu hồng nhạt đẹp đẽ, ôm nàng hướng về phía giường ngủ. Mái tóc dài của Khương Lệnh Uyển rối tung, giương mắt nhìn Đào ma ma, hỏi: “Đào ma ma, có phải Xán Xán nặng hơn

không

a?”

Đào ma ma đặt nàng lên giường

nhỏ, lấy khăn sạch

trên

tay nha hoàn lau chân cho nàng, thoáng giương mắt

nói: “Lục tiểu thư

đang

thời kỳ phát triển, tất nhiên

sẽ

nặng hơn

một

chút.”

thật

không?

Khương Lệnh Uyển duỗi tay

nhỏ

xoa xoa mặt.

Bản thân nàng tất nhiên

không

nhìn ra mình mập lên hay gầy

đi, chỉ thấy khuôn mặt này vẫn toàn là thịt, chỉ sợ sau này

không

gầy

đi

được. Hơn nữa… Khương Lệnh Uyển rũ rũ mắt, đếm đầu ngón tay, lần trước nàng đến Vinh Vương phủ tìm Lục Bảo Thiền, Lục Bảo Thiền

nói

cho nàng biết gần nửa tháng nữa Lục Tông

sẽ

trở lại. Nàng lại

một

chút cũng

không

biết gì về tin tức này —— bởi vì hơn mấy tháng nay Lục Tông

không

viết thư cho nàng.

Khương Lệnh Uyển ngả đầu xuống giường, theo thói quen lấy con rối

nhỏ

bên gối ra, liền “đùng”

mộtcái ném trở lại.

Thôi thôi, quên rồi

thì

thôi.

Ngược lại cũng

đã

hơn

một

năm, nàng cũng

không

nhớ



hình dáng

hắn

ra sao.

Ngày kế là ngày nghỉ của Khương Lệnh Uyển, như thường ngày

đi

tới Vinh Vương phủ tìm Lục Bảo Thiền chơi đùa.

Hơn

một

năm nay, Khương Lệnh Uyển rất chịu khó đến Vinh Vương phủ, quen cửa quen nẻo liền tiến vào viện của Lục Bảo Thiền, nhìn thấy Lục Bảo Thiền bịt mắt bằng

một

dây lưng màu lam

đang

cẩn thận đưa tay bắt người. Hôm nay Chu Lâm Lang cũng ở đây, vẫn như trước

không

chơi cùng Lục Bảo Thiền, mà yên lặng đứng bên cạnh.

Chu lâm Lang tám tuổi, mặc

một

bộ váy mềm màu hồng nhạt thêu hoa lan trước ngực, khuôn mặt

nhỏbé mang theo nụ cười nhạt, hào phóng đắc ý, nhưng ít

đi

mấy phần ngây thơ xán lạn tiểu nữ oa nên có.

Khương Lệnh Uyển

không

nhìn thêm, chỉ để ý Lục Bảo Thiền bị nha hoàn vây quanh, sau đó cong môi cười, cẩn thận từng chút

một

đi

tới.

Nhưng lỗ tay Lục Bảo Thiền xưa nay vô cùng tốt, khóe miệng uốn cong, lập tức bắt lấy Khương Lệnh Uyển.

Sau đó kéo bịt mắt xuống, thấy là Khương Lệnh Uyển, cười đến rạng rỡ: “Xán Xán, muội đến rất đúng lúc, đến lượt muội”

Khương Lệnh Uyển bất đắc dĩ nhíu mày, thầm nghĩ mình thực

sự

xui xẻo.

Có điều nàng cũng

không

từ chối được Lục Bảo Thiền, mặc cho nàng bịt mắt mình lại, Lục Bảo Thiền đối với tiểu tẩu tẩu nàng cũng

thật

sự

là thiết diện vô tư*, bịt quá chặt chẽ,

một

khe hở cũng

không

lưu lại cho nàng.

*thiết diện vô tư: công bằng,

không

thiên vị người có mối quan hệ riêng tư với mình

Đôi mắt nhìn

không

thấy, Khương Lệnh Uyển liền có chút ngốc.

Tiểu thân thể mềm mại vòng tới vòng lui, duỗi dài tay, làm sao cũng

không

bắt được người.

Bên tai hình như có tiếng cười.

Khương Lệnh Uyển vểnh tai lên nghe, thấy Chu Lâm Lang cũng chê cười nàng, nhất thời tâm trạng liền

không

vui. Trong lòng nàng ảo não, cũng

không

cẩn thận như trước, chỉ cố gắng bắt người. Nàng cũng

không

sợ té —— viện tử này toàn là nha hoàn, nàng là chủ nhân, tất nhiên

không

thể trơ mắt nhìn nàng ngã.

Khương Lệnh Uyển vẫy vẫy bàn tay

nhỏ

sờ xoạng

đã

lâu, rốt cục tìm thấy

một

góc áo, lúc này mới

mộtmặt hưng phấn ôm lấy cánh tay của người nọ, tươi cười

một

tiếng

nói: “Bắt được rồi!”

Chỉ là

một

khắc sau, cánh tay nàng bắt được lại

nhẹ

nhàng đưa tay nắm chặt tay

nhỏ

của nàng.