Ngô Gia Kiều Thê

Chương 47

Edit: Mira

Beta: Kye

Lúc này tiểu nữ oa năm tuổi

đang

ngoan ngoãn cầm bút, nghiêm túc cẩn thận ngồi cạnh bàn vuông ba chân hoa sen, từng nét từng nét luyện chữ.

Rốt cục cũng xong nhiệm vụ ngày hôm nay, Khương Lệnh Uyển

nhẹ

nhàng thở

một

hơi.

Nàng

nhẹ

nhàng đặt bút xuống, cầm chữ

đã

viết xong cho Chu thị ngồi bên cạnh xem, thanh

âm

mềm mại

nói: “Nương, Xán Xán viết xong.”

Chu thị

đang

chăm chú bận rộn

không

rời tay, làm

một

kiện trường bào hạ vũ thiên thanh.

Trước đó vài ngày, buổi tối nàng ở cùng nữ nhi, người kia tất nhiên huyên náo vô cùng,

nói

cái gì mà muốn bồi thường, làm sao cũng

không

chịu yên. Nàng

không

có cách nào, mới đành đáp ứng làm

mộtthân ngoại bào cho

hắn, đỡ cho

hắn

phải ăn dấm của nữ nhi. Vào lúc này nghe

âm

thanh mềm mại của nữ nhi bên tai, Chu thị liền nghiêng đầu nhìn nhìn, tinh tế nhìn chữ nữ nhi viết, gương mặt nhuộm ý cười,

không

nhịn được tán dương: “Xán Xán tiến bộ rất lớn, sang năm thỉnh tiên sinh, chữ này nhất định

sẽ

được tiên sinh tán thưởng.”

Khương Lệnh Uyển nhìn nụ cười rạng rỡ của mẫu thân mình, như thể mình đúng là tiểu thần đồng, liền rũ rũ mắt, trong lòng nhất thời cảm thấy hư ảo cực kì.

Nàng vốn là chiếm tiện nghi, nếu còn kém hơn những tiểu nữ oa năm tuổi bình thường kia, vậy

thì

thậtlà mất mặt a.

Chu thị cảm thấy tuy nữ nhi mình hơi lười, nhưng lại thông minh, bắt đầu học này nọ cũng nhanh, so với thời điểm nhi tử năm tuổi thông minh hơn nhiều.

Nữ nhi thông tuệ, làm mẫu thân tất nhiên vui mừng.

Chu thị sờ sờ đầu

nhỏ

của nữ nhi,

nói: “Con cũng mệt rồi, hôm nay luyện tới đây thôi, ngày mai chúng ta luyện tiếp. Có điều Xán Xán, nương

nói

với con

một

chuyện.”

“Ân?” Khương Lệnh Uyển khó hiểu nhìn mẫu thân mình.

Chu thị bỏ áo choàng trong tay qua

một

bên, ôm nữ nhi lên, cúi đầu

nói: “Lần trước Vanh biểu ca của con bị ủy khuất

không

lý do, còn tưởng rằng con

không

thích chơi đùa với

hắn

đấy. Vanh biểu ca của con tính tình như tiểu nữ oa, sợ là trong lòng còn khó chịu hơn… Ngày mai chờ ca ca con

đi

học về, liền cùng ca ca con

đi

thăm Vanh biểu ca của con, đỡ cho

hắn

phải suy nghĩ nhiều.”

Hài tử Tiết Vanh này, Chu thị hiểu rất

rõ, tâm tư vô cùng đơn thuần, gặp chuyện đều nghĩ mình

khôngtốt,

sẽ

không

nói

người khác

không

phải.

Trong lòng Khương Lệnh Uyển cũng rất tự trách, lần trước Tiết Vanh nhất định là bị nàng dọa sợ, nàng

đi

động viên cũng là điều nên làm.

“Nương, con biết rồi. Xán Xán nhất định

sẽ

cố gắng dỗ Vanh biểu ca.” Đối với Tiết Vanh, nàng vẫn có biện pháp.

Chu thị cười cười,

nói: “Vẫn là Xán Xán của chúng ta hiểu chuyện nhất.”

Hai mẹ con

nói

tới đây, bên Tây viện truyền đến tin tức,

nói

là Diêu thị ở trong sân tản bộ

không

cẩn thận,

không

biết làm sao lại ngã, lúc này

đang

nằm

trên

giường

nhỏ.

Chu thị vừa nghe nhất thời bị dọa đến mặt mày trắng xám, vội mang theo nữ nhi

đi

Tây viện nhìn

mộtcái.

Thời điểm Chu thị cùng nữ nhi tới bên ngoài phòng ngủ của Diêu thị, liền nghe thấy

một

trận mắng chửi từ bên trong.

Chu thị ngẩn ra, lập tức

đi

vào.

Bước vào liền thấy Khương Nhị gia quở trách nha hoàn hầu hạ Diêu thị, điệu bộ khá là dọa người.

Khuôn mặt

nhỏ

nhắn của Diêu thị trắng xám, nàng nằm

trên

giường

nhỏ, hướng Khương Nhị gia kêu

một

tiếng. Khương Nhị gia vừa nghe, lập tức ngồi vào bên giường Diêu thị, nắm lấy tay

nhỏ

của nàng, vẻ mặt ôn hòa.

Chu thị thầm nghĩ:

thật

sự

là lỗ thủy điểm đậu hũ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn*.

*hai câu này có nghĩa tương tự nhau, “lỗ thủy điểm đậu hũ” là đậu hũ ngâm trong nước muối,

nói

đến quy trình làm đậu hũ (cái này mấy bạn có thể search để tìm hiểu thêm), nước muối làm đậu hũ kết tủa thành từng mảng, ý câu này cũng tương tự vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Sau khi đại phu

đi

vào, cẩn thận khám, mới

nói



không

cẩn thận động thai khí, chỉ cần tĩnh dưỡng

trêngiường

nhỏ

vài ngày là được, chỉ là sau này cần cẩn thận chút, dù sao ba tháng đầu mang thai

khôngthể qua loa.

Khương Nhị gia vừa nghe hài tử trong bụng thê tử bình yên vô

sự, cũng thở phào

nhẹ

nhõm, chỉ là khi nghĩ đến việc suýt chút nữa xảy ra chuyện, nhất thời giận mà

không

có chỗ phát tiết, lại chửi ầm lên. Diêu thị nhìn Khương Nhị gia lo lắng như vậy, trong lòng ngọt ngào, nhưng vẫn

không

nhịn được khuyên: “Nhị gia, là thϊếp thân tự mình

không

cẩn thận…”

Lúc này thϊếp thân nhà hoàn của Diêu thị tiến lên

một

bước, hướng Diêu thị cùng Khương Nhị gia

nói: “Phu nhân, nô tỳ vừa mới

đi

viện tử lý nhìn qua, ở vị trí phu nhân ngã tìm được mấy hạt châu, nghĩ rằng việc này

không

phải là ngoài ý muốn.”

Dứt lời, Khương Nhị gia tức giận đứng lên.

Chu thị thấy Khương Nhị gia sắp phát hỏa, liền tiến lên cầm

một

hạt châu trong tay Lục Thược tinh tế đánh giá. Hạt châu này phẩm chất vô cùng tốt, vừa nhìn liền biết chỉ có chủ nhân mới đeo nổi,

đã

như thế, chuyện này do người phương nào làm, cũng

không

phải khó suy đoán. Chu thị nhìn Khương Nhị gia,

nói: “Nhị đệ, chuyện này… vẫn là Nhị đệ tự mình xử lý

đi.”

Chuyện này

không

phải Khương Lệnh Dung gây nên

thì

chính là Khương Lệnh Huệ.

Khương Nhị gia cũng

không

phải người hồ đồ, lúc trước thê tử

không

lý do bị ngã, trong lòng

hắn

cũng đoán được mấy phần, giờ nhìn hạt châu này, càng chắc chắn hơn.

hắn

hướng nha hoàn quát: “Còn

không

màu đưa Nhị nha đầu Tam nha đầu đến đây!”

Khương Lệnh Uyển thoáng giương mắt, nhìn Nhị thúc mặt đầy lửa giận, biết rằng lúc này sợ rằng Khương Lệnh Dung cùng Khương Lệnh Huệ tránh

không

khỏi.

Sáu bảy tuổi tiểu nữ oa nơi nào có lòng dạ này? Biện pháp hại người cũng là trắng trợn táo bạo,

mộtđám người lớn cũng

không

phải ngốc, tất nhiên vừa nhìn liền nhận ra rồi.

Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn đứng

một

bên,

một

lúc sau Khương lệnh Dung cùng Khương Lệnh Huệ

đi

vào, nha hoàn ma ma

đi

theo phía sau hai người. Khương Lệnh Dung mặc

một

thân váy mềm màu xanh nhạt thêu hoa lan, khuôn mặt

nhỏ

xinh đẹp gầy gò

không

ít,

một

đôi mắt to, nàng giương mắt nhìn Diêu thị

trên

giường

nhỏ

một

chút, cắn cắn môi, sau cùng Khương lệnh Huệ hướng Khương Nhị gia kêu

một

tiếng “Cha”.

Khương Nhị gia vốn

không

để ý hai người này chút nào, thêm chuyện nữ nhi mặt mày có chút giống Từ thị, càng ngày càng khiến Khương Nhị gia

không

thích. Gương mặt

hắn

bình tĩnh, tay đem hạt châu đưa đến trước mặt hai người, lớn tiếng hỏi: “Đây là của ai? Còn

nhỏ

tuổi liền hại mẹ cả mình, ai dạy các ngươi!”

Khương Nhị gia đột nhiên nổi giận, gần như rống

một

trận, Khương lệnh Huệ xưa nay nhất gan nhất thời bị dọa khóc, khuôn mặt

nhỏ

lúc trắng lúc xanh.

Khương Nhị gia trừng mắt, quát: “không

được khóc!”

Thân thể nho

nhỏ

của Khương Lệnh Huệ run cầm cập

một

hồi, liền trốn vào lòng ma ma bên cạnh, cả người run rẩy

không

dừng được.

Diêu thị nằm

trên

giường

nhỏ

nhìn

không

nổi, mày liễu nhíu lại

nói: “Nhị gia, chàng

nhỏ

giọng

một

chút, đừng dọa tiểu hài tử.”

Lúc này Khương Nhị gia lại

không

nghe,

hắn

tất nhiên biết mấy hài tử này cảm thấy kế mẫu là người dễ ức hϊếp, mỗi

một

người đều bò lêи đỉиɦ đầu nàng, nếu

hắn

còn

không

quản, sau này

không

biết còn hung dữ tới mức nào nữa.

Khương Nhị gia

nói: “Hôm nay nếu các ngươi

không

ai chịu nhận, vậy

thì

chính là do hai người các ngươi cùng làm, cả hai đều bị phạt!”

Khương Lệnh Dung vừa nghe, ánh mắt run rẩy, nàng nghiêng đầu liếc nhìn Khương Lệnh Huệ vừa bị dọa, vừa muốn mở miệng

nói

chuyện,

một

bên Nghiêm ma ma lại “phốc”

một

tiếng quỳ xuống, hướng Khương Nhị gia

nói: “Nhị gia, chuyện này… đây là do nô tỳ làm, là nô tỳ trộm hạt châu trong tráp của Nhị tiểu thư để hại phu nhân…”

Nghiêm ma ma là thϊếp thân ma ma hầu hạ bên người Khương Lệnh Dung, cũng là ma ma lúc trước theo Từ thị tiến vào Vệ Quốc Công phủ.

Nghiêm ma ma run rẩy

nói: “Nô tỳ thấy Nhị gia đối với tân phu nhân tốt như vậy, trong cảm thấy bất bình vì phu nhân trước kia, lại sợ… lại sợ tân phu nhân sinh hài tử

sẽ

đối với Nhị tiểu thư Tam tiểu thư

không

tốt, cho nên mới ra hạ sách này. Nhị gia, Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư mới sáu bảy tuổi, cũng chỉ là tính tình tiểu hài tử, làm sao nghĩ ra loại biện pháp độc ác này? Nhị gia, ngài là người



nhất tính tình hai vị tiểu thư, người

nói

có phải

không

——“

Nghe xong lời này, Khương Nhị gia

không

nói

gì nhấc chân hướng ngực Nghiêm ma ma đá tới.

một

cước này đạp vô cùng tàn nhẫn, trực tiếp đạp người ra

thật

xa.

Trong phòng đều là nữ quyến, tất cả bị đều bị dọa sợ, có người nhát gan nhịn

không

được cả kinh kêu thành tiếng, dù là Chu thị cũng mau chóng che chắn cho nữ nhi đứng

một

bên, đỡ đến lúc Khương Nhị gia nổi điên làm gì đó.

Diêu thị chưa từng gặp

một

mặt này của Khương Nhị gia, cũng bị tình cảnh này làm ngẩn ra, khuôn mặt vốn trắng xám giờ lại trắng hơn ba phần.

Lúc này Nghiêm ma ma tự mình thừa nhận, nhưng Khương Nhị gia vẫn tức

không

nhịn nổi, trực tiếp kêu người đưa Nghiêm ma ma kéo ra ngoài viện tử lý đánh ba mươi đại bản, đánh xong

không

cần biết sống chết đều ném ra khỏi Vệ Quốc Công phủ.

Đây là chuyện của chi thứ hai, Chu thị cũng

không

tiện

nói

gì.

Chỉ là Chu thị

không

muốn nữ nhi thấy

một

màn tàn nhẫn như vậy, động viên Diêu thị vài câu, sau đó liền dẫn nữ nhi trở về Đông viện.

đi

xa xa, vẫn có thể nghe được tiếng kêu thê thảm từ viện tử lý.

Chu thị che tai nữ nhi, lông mày nhíu lại, bước chân cũng nhanh hơn.

Chỉ là chuyện vừa rồi, người tinh ý cũng nhìn ra được là do Khương Lệnh Dung gây nên.

Khương Lệnh Dung vốn là

một

tiểu nữ oa cực kì ngoan ngoãn,

không

ngờ Từ thị vừa

đi, lại biến thành dáng vẻ ấy. Lúc này Nghiêm ma ma có thể thay nàng chịu oan ức, nếu ngày sau lại làm ra chuyện gì, vậy

thì

giấy cũng

không

thể gói được lửa.

Chu thị bất đắc dĩ thở ra

một

hơi.

một

tiểu



nương

đang

yên

đang

lành lại biến thành dáng vẻ ấy, xét đến cùng còn

không

phải do Từ thị là mẫu thân này hại?

Chỉ là ——

Chu thị cúi đầu nhìn nữ nhi ngoan ngoãn của mình, nghĩ đến chuyện phu quân hôm qua

nói

cùng nàng, đối với Khương Lệnh Dung cũng là

không

thể đồng tình. Lần trước chuyện bàn đu dây đó, cũng là do Khương Lệnh Dung gây nên. Lúc đầu nàng tức

không

nhịn nổi, chỉ là sau đó nghĩ nữ nhi cũng

không

có chuyện gì, nàng lại cùng Diêu thị thân thiết, trong nhà bây giờ hòa hòa khí khí, nếu làm ra chuyện gì, quan hệ giữa hai phòng lại ồn ào.

Ai ngờ rằng, có

một

lần rồi

sẽ

có lần hai.

Tuy

nói

rằng Khương Lệnh uyển cực kỳ oán Lục Tông, thế nhưng mấy ngày này lại

không

gián đoạn chuyện qua lại cùng Lục Bảo Thiền.

Hai tháng này nàng chỉ cần có cơ hội liền hướng Vinh Vương phủ mà chạy tới, quả thực so với lúc Lục Tông ở trong phủ còn chịu khó hơn. Lục Bảo Thiền đối với Khương Lệnh Uyển lại hợp ý, vô cùng

yêuthích nắm bột tròn tròn mềm mại này. Lục Bảo Thiền biết Chu Lâm Lang cùng Khương Lệnh Uyển

khônghợp nhau, nhưng tiểu nữ oa tâm tư đơn thuần, cảm thấy chỉ cần cùng nhau chơi đùa, dần dần

sẽ

thành bạn tốt, liền cực lực nghĩ biện pháp giúp hai người hòa hảo.

Khương Lệnh Uyển

không

có hứng thú, Chu lâm Lang lại mang dáng vẻ thục nữ, ngôn từ nhàn nhạt.

Ngày hôm đó Lục Bảo Thiền nhận được thư của ca ca,hướng Khương Lệnh uyển ai oán

nói: “Ca ca cũng

thật

là, vẫn như ngày thường, đến cả chữ cũng

không

nỡ bỏ lòng viết thêm

một

chút. Xán Xán ngươi

nói

xem, viết thêm

một

chữ

sẽ

mất

một

miếng thịt hay sao?”

Nhìn Lục Bảo Thiền tức giận đến mức quai hàm phình ra, Khương Lệnh Uyển có chút thất thần. Nàng gật đầu phụ họa

một

tiếng, hai tay quấn quýt, cũng

không

nói

thêm gì nữa.

Chu Lâm Lang thấy Khương Lệnh Uyển

không

vui, cong môi hướng Lục Bảo Thiền

nói: “Tông biểu ca nếu nhớ viết thư về, liền

nói



là còn ghi nhớ trong lòng. Muội là muội muội ruột duy nhất của Tông biểu ca, huynh ấy

không

nhớ muội

thì

có thể nhớ ai?”

Chu Lâm Lang tuổi còn

nhỏ

nhưng miệng lưỡi lại ngọt, là người

sẽ

nói

dỗ dành người khác, dù Khương Lệnh Uyển tự nhận dẻo mồm, ở trước mặt Chu Lâm Lang, cũng chỉ có thể bái phục chịu thua.

Quả nhiên, Lục Bảo Thiền nghe xong vui vẻ cười cười, lẩm bẩm

nói: “Đúng vậy, ca ca cuối cùng cũng coi như nhớ kỹ người nhà.”

Lục Bảo Thiền quen thuộc tính tình ca ca mình, lúc này nếu trong thư viết nhiều, mới khiến nàng cảm thấy khó tin.

Nhìn dáng vẻ Chu Lâm Lang, người

không

biết còn tưởng rằng Lục Tông viết thư cho nàng đấy, nếu là ngày thường, Khương Lệnh Uyển nhất định

sẽ

nói

gì đó đả kích nhuệ khí Chu Lâm Lang, nhưng hôm nay nàng

không

có tâm tư đấu miệng lưỡi với nàng ta, đầu

nhỏ

rũ xuống như quả cà tím.

Trở về sân mình ở Vệ Quốc Công phủ, vừa vào phòng liền đặt mông ngồi xuống, nhìn bánh ngọt được chuẩn bị

trên

bàn, cũng

không

có hứng thú, khẩu vị dường như phai nhạt

đi

mấy phần.

Chu thị

đi

vào, nhìn nữ nhi vẫy vẫy thư trong tay, cười dài

nói: “Con nhìn

một

cái xem đây là cái gì —— Xán Xán, Tông biểu ca gửi thư cho con, có muốn nhìn

một

chút sao?”

Hai mắt Khương Lệnh Uyển sáng lên, lập tức từ giường la hán ngồi dậy.

Sau đó bỗng nghĩ tới điều gì, mím mím môi,

đi

thẳng tới cạnh bàn, ra dáng nhấc bút, gương mặt bánh bao mập mạp có vẻ đặc biệt chăm chú, hấp háy môi lạnh nhạt

nói: “Nương, người để đó

đi, chờ ta luyện xong rảnh rỗi lại xem.”

Nhìn đạo đức này của nữ nhi, Chu thị cảm thấy buồn cười, nhưng nàng biết nữ nhi sĩ diện, liền đặt thư

trên

bàn cạnh giường la hán,

nói: “Vậy

thì

để đây cho con, nương

đi

ra ngoài trước.”

Khương Lệnh Uyển gật gù,

không

có nhìn nhiều, chỉ chăm chú viết chữ.

Chờ nghe được

âm

thanh mẫu thân mình

đi

ra ngoài, lúc này mới lặng lẽ giương mắt, đôi mắt đen láy to tròn hướng về bức rèm che bên ngoài xem xét.

Lúc sau ——

Liền “bang”

một

cái nhanh chóng buông bút, tiểu thân thể mập mạp cực kì linh hoạt nhảy xuống ghế thêu, bước chân ngắn hướng đến giường la hán, nụ cười

trên

gương mặt bánh bao xán lạn, cầm thư lên xem.