Vừa nhìn thấy ánh mắt tức giận muốn gϊếŧ người của An Chỉ Manh, anh vẫn thản nhiên bày ra vẻ mặt vô tội.
An Chỉ Manh nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn. Anh đúng là tên xấu tính, độc mồm độc miệng, lão già thù dai.
Quả nhiên lớn tuổi rồi không kết hôn, không tìm được phụ nữ dễ dẫn đến rối loạn hormone, dẫn đến tâm bệnh. Tục gọi là bệnh thần kinh, biếи ŧɦái.
"Thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài..." Bất luận cô ở bên trong, ồn ào thế nào, bên ngoài vẫn yên tĩnh.
Cuối cùng. Cô mệt mỏi nằm trên sạp hàng, im lặng nhìn lên trần nhà.
----------- Văn phòng tổng thống------------
Cận Tư Hàn nhìn máy tính, thất thần trong chốc lát.
Người đàn ông đầu máy bên kia ngũ quan anh tuấn, đầu cắt tóc ngắn nhuộm màu vàng kim, da trắng nõn, con ngươi hiếu kì đảo quanh đánh giá Cận Tư Hàn.
"Uy, Cận Tư Hàn..."
"Cận Tư Hàn, động đất á. Động đất á... Thành phố R động đất á..."
Cận Tư Hàn đạm mạc liếc anh ta một chút."Cậu nói xem có phải tôi rất già không?"
"Tư Hàn, sao anh nghiêm trọng quá vậy?" Ellen nhìn anh thật sâu, coi như lúc này là do video, anh phát hiện anh ta đang nghiêm túc ngắm nghía bản thân, trầm mặc hồi lâu, bật cười thành tiếng."Ha ha ha... Ha ha ha... Cười chết tôi rồi... Cười chết tôi rồi..."
Cận Tư Hàn sắc mặt càng ngày càng đen."Ellen. Còn dám cười tôi, tôi sẽ biến cậu từ nước T quay về nước B. "
"Tư Hàn, anh sẽ không làm vậy đâu! Tôi chẳng qua chỉ cười anh một chút, anh đừng tuyệt tình như vậy chứ."
Ellen thấy anh vẫn trầm mặt, nhún nhún vai."Được rồi a! Quay lại chuyện vừa rồi, người nói anh già giờ còn sống không?"
Anh nói vậy, lại nhận được mọt cái lườm cháy mặt! Tổng thống cao cao tại thượng, vậy mà bị người khác khinh thường sao?
Làm việc cẩn thận tỉ mỉ, máu lạnh vô tình, cho tới giờ tổng thống chưa từng mắc qua sai lầm nào, thế mà lại giữ lại kẻ bẩn thỉu kia.
Chính mình là cố tình làm bậy mà vẫn còn sống, nhưng chuyện này đúng thật là khiến người ta giận sôi máu.
Tổng thống căn bản không phải con người, chỉ có thể coi là thứ máy móc công nghệ cao. Bất luận đối với người nào cũng không hề cho họ chút thể diện, kể cả cha của anh, may ra có mẹ anh được anh nể tình giữ cho chút mặt mũi.
Vậy mà người dám nói anh già lại vẫn còn sống, còn sống a! "Này, Tư Hàn, người kia là nữ sao! Có phải là nữ không." Giờ phút này, anh vô cùng hiếu kỳ, là cô gái nào khiến tổng thống máu lạnh vô tình kia sản sinh ra chút nhân tính vậy?
Anh nhất định phải thờ người đó tử tế.
Không đúng, là bảo vệ người đó thật tốt, không thể để tên tổng thống người máy này tổn thương người đó.
Cận Tư Hàn sắc mặt càng ngày càng nặng nề."Phanh..." một tiếng, trực tiếp đóng máy tính lại, cắt nguồn điện.
Người phụ nữ đáng ghét, dám nói anh là lão già.
Còn nói người theo đuổi cô từ đại học xếp hàng dài từ thành phố R sang thành phố lân cận..
"Cút tới đây."
Một phút đồng hồ sau, một người đàn ông lập tức xuất hiện trước mặt anh."Tổng thống đại nhân, ngài có gì phân phó."
Cận Tư Hàn ném cho hắn một tấm thẻ căn cước."Tra rõ lí lịch của cô ta, loại bỏ hết mọi nguy hiểm."
Người đàn ông liếc hình cô gái với nụ cười yếu ớt trên thẻ căn cước."Tổng thống đại nhân nói tới loại bỏ, ý là loại bỏ vĩnh viễn hay biến mất vĩnh viễn."
"Để bọn họ mãi mãi cũng không có cách nào xuất hiện tại thành phố R là được rồi."
"Rõ, tổng thống đại nhân."
Cận Tư Hàn nhìn theo bóng người rời đí, con ngươi đen thâm thúy mắt đen hiện lên tia nguy hiểm.
Nhóc con, dám ghét bỏ tôi già. Nếu đàn ông toàn thế giới không cần cô nữa, thử xem cô còn có thể ghét tôi nữa không.
Tổng thống xấu xa, lặng lẽ sắp đặt một cái bẫy cho An chỉ Manh.