Lục Cảnh Kiều giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ vậy, cũng cắn mạnh môi cô.
Ngay sau đó, Mộ Niệm Đồng chỉ cảm thấy khóe môi có chút đau đớn, cô đau đớn không khỏi hừ một tiếng, hai người răng môi chạm nhau, mùi máu tanh càng lúc càng đậm.
“Anh…”
Cô tức giận trừng anh, dùng ánh mắt nói: Anh điên rồi sao?
Lục Cảnh Kiều lại trả lời bằng ánh mắt thâm thúy.
Ngoài cửa, Lục Cảnh Kiều thấy mãi mà không có người trả lời, cũng dần dần mất hết kiên nhẫn, dùng lực gõ cửa.
“Mở cửa!”
“…”
“Mộ Niệm Đồng!”
Anh ta lại gọi tên cô!
Anh ta biết cô ở trong phòng!
Mộ Niệm Đồng hoảng sợ hít thở không thông, hoảng hốt đến tột cùng.
Lục Cảnh Kiều cười xấu xa, hỏi cô, “Có phải cảm thấy vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay không?”
“…” Cô trợn tròn mắt, “Kí©ɧ ŧɧí©ɧ cái gì?”
“Chồng đứng ngoài cửa, nếu anh ta mở cửa tiến vào, trông thấy vợ của mình và chú mình ở bên cạnh nhau, ái muội không rõ, sẽ có biểu tình gì?”
Lục Cảnh Kiều dừng một lát, bỗng nhiên cười thâm thúy, “Em không tò mò sao?”
Tò mò sao?
Tò mò cái quỷ ấy!
Nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định Lục Tuấn Ngạn sẽ có ý định gϊếŧ chết cô!
Mộ Niệm Đồng nghiến răng nghiến lợi hỏi lại, “Anh cảm thấy đùa giỡn tôi như vậy, rất thú vị sao?”
“Đây sao gọi là đùa giỡn được chứ?”
Lục Cảnh Kiều không cho là đúng, “Chỉ vì tôi rất thích em, không kìm lòng nổi.”
Không kìm lòng nổi sao?
Hay cho một câu không kìm lòng nổi!
Anh là đang đùa với lửa đó!
Chẳng lẽ anh không sợ dẫn lửa thiêu thân sao?
Ngoài cửa, Lục Tuấn Ngạn thấy bên trong cánh cửa mãi mà không có động tĩnh gì, không khỏi sinh nghi, xoay người hỏi người giúp việc, “Tôi hỏi lại cô một lần nữa, cô chắc chắn cô không nhìn lầm đấy chứ?”
“Cậu chủ, tôi thật sự không nhìn lầm! Tôi thề với trời!”
Người giúp việc lập tức giơ tay lên thề, vừa rồi cô ta nhìn thấy Mộ Niệm Đồng vội vàng đi vào trong. Ngay sau đó, một người đàn ông khác cũng tiến vào trong phòng.
Vì ‘lập công’, cô ta lập tức chạy đi báo cáo, dẫn Lục Tuấn Ngạn đến đây.
“Chắc chắn bên trong có người! Nếu không, sao cửa lại khóa trái như vậy?”
Người giúp việc nói, cười một cách ái muội, lập tức lại nói, “Cửa khóa trái, nói lên bên trong có người! Nhưng mà mãi không mở cửa, cũng không biết vì sao, cậu chủ, nguyên do trong này, tôi cũng không biết được! Chỉ là, mợ chủ có thân phận gì, sao có thể ở cùng một phòng với người đàn ông khác được? Trong này luôn luôn có điểm khó hiểu…”
Cô ta cố gắng thổi gió, lửa giận trong lòng Lục Tuấn Ngạn càng dâng lên, nhận định Mộ Niệm Đồng ở bên trong, liền hỏi, “Phòng này có chìa khóa không?”
Nếu dùng chìa khóa, mới có thể mở cửa từ bên ngoài!
Người giúp việc lập tức nói, “Có, có! Chỉ là phải tìm một lát!”
Lục Tuấn Ngạn ra lệnh, “Tôi canh cửa, cô nhanh chóng đi lấy chìa khóa đến đây!”
Dạ.
Người giúp việc vội vàng rời đi.
Bên trong cánh cửa, Mộ Niệm Đồng nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, không khỏi hoảng sợ!
Cô dùng lực đẩy Lục Cảnh Kiều, lườm anh một cái, đè thấp giọng nói, “Lục Cảnh Kiều, làm sao bây giờ? Nếu để anh ta tiến vào, nhất định sẽ cho rằng quan hệ của hai chúng ta…”
“Cho rằng cái gì?”
Lục Cảnh Kiều dù bận vẫn ung dung hỏi lại, “Cho rằng hai chúng ta…”
Mộ Niệm Đồng cắn chặt răng, xấu hổ mở miệng.
“Cho rằng hai chúng ta yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sao?”
Lục Cảnh Kiều không khỏi nhếch môi, bật cười, “Chẳng lẽ bây giờ chúng ta không có yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sao?”
“…”
Mặt cô càng lúc càng đỏ hơn, hận anh đến nghiến răng nghiến lợi.