Hứa Tiễu Tiễu có chút tủi thân và phẫn nộ.
Thì ra trong khoảng thời gian này, Hứa Mộc Thâm có thành kiến với cô, là do đây.
Phẫn nộ, vì sao anh chưa bao giờ mở miệng hỏi mình một chút?
Nhưng mà cũng đúng, mình tính là cái gì?
Cùng lắm chỉ là con gái nuôi của nhà họ Hứa, không hề có quan hệ với nhà họ Hứa, cho nên vì sao anh phải hiểu mình đang làm gì?
Vì sao phải tin tưởng nhân phẩm của cô?
Cô nắm chặt tay, còn muốn nhịn nhục giải thích với Hứa Mộc Thâm.
Bởi vì cô không muốn giữa hai người có hiểu lầm gì dẫn tới phiền tới không cần thiết.
Cô hít sâu một hơi, "Em không phải tiểu tam, giữa em và Kim tiên sinh là......"
Nói còn chưa dứt lời, lại bị Hứa Mộc Thâm lạnh băng cắt ngang, đôi mắt anh tối đen: "Cô và anh ta có bao nhiêu tình cảm, không cần nói cho tôi, tôi chỉ cảnh cáo cô, hiện tại, lập tức, lập tức, cắt đứt qua lại với anh ta!"
Sự tức giận của Hứa Tiễu Tiễu lập tức dâng lên.
Hừm!
Người đàn ông này đủ lắm rồi.
Trên khuôn mặt nhỏ của cô mang theo ẩn nhẫn, "Anh có thể nghe em giải thích không?"
"Giải thích cái gì? Lại tìm cớ cho phẩm hạnh không đoan chính, tam quan méo mó của cô?" Hứa Mộc Thâm tức giận một cách khó hiểu, người luôn luôn nho nhã lễ độ, hôm nay lại nói chuyện hung hăng khác thường.
Kỳ thật chính anh cũng không rõ, lửa giận này phát ra từ chỗ nào.
Chỉ là vừa vào cửa, nhìn thấy tên họ Kim kia ôm eo cô, lửa giận làm thế nào cũng không áp xuống được!
Anh nghĩ đến đây, vươn tay, bóp chặt cằm cô, cưỡng bách cô nhìn mình, tàn nhẫn lại lạnh lẽo mở miệng nói: "Hứa Tiễu Tiễu, tôi nói cho cô, tôi có một ngàn, một vạn cách khiến tên họ Kim không tìm đến cô nữa, cô lựa chọn, tự mình rời khỏi anh ta, hay là khiến anh ta rời cô?"
Cùng với những lời này rơi xuống, trên người người đàn ông phóng ra một cỗ sát khí thị huyết.
Một ngụm buồn bực, bị chặn ở ngực.
Phẩm hạnh không đoan chính, tam quan méo mó......
Mấy chữ này, giống như hung hăng đánh Hứa Tiễu Tiễu một bạt tai.
Tám tháng trước, bởi vì mấy chữ này, cô bị đuổi khỏi cô nhi viện.
Mà hiện tại, Hứa Mộc Thâm lại sát muối vào miệng vết thương của cô.
Loại đau đớn âm ỉ này lan tỏa khắp trái tim cô.
Phẫn nộ, nảy sinh trong cơ thể.
Cô nâng đầu, cảm giác cằm sắp bị bóp gãy.
Vành mắt lập tức liền đỏ, cô đột nhiên cười nhạo một chút, vươn tay, một phen đè lại tay Hứa Mộc Thâm, "Anh cả, nói đường hoàng như vậy, kỳ thật nói đến cùng, anh cũng chỉ là ghen thôi đúng không?"
Một câu, làm con ngươi Hứa Mộc Thâm co rụt lại.
Tựa như bị người đột nhiên ấn vào tử huyệt, thân thể đột nhiên căng chặt, tay nắm cằm cô cũng dần dần buông ra.
Hứa Tiễu Tiễu lại không lui về phía sau, cô đi lên phía trước một bước, hai tay đặt trên vai người đàn ông, kiễng mũi chân, khiến mình đến gần anh.
Hơi thở như lan của cô gái thở ra giữa cánh mũi, sau đó Hứa Mộc Thâm nghe được tiếng nói mang theo tự giễu, mang theo châm chọc của cô, như muốn câu dẫn hồn phách người ta.
"Anh cả, anh mẫn cảm kích động với chuyện của em và Kim tiên sinh như vậy, không phải là đã thích em chứ?"
Hứa Mộc Thâm tựa như sét đánh, nháy mắt khϊếp sợ.
Anh mấp máy môi, chậm rãi khởi động, "Cô không được nói bậy!"
"Nói bậy?" Hứa Tiễu Tiễu lại lần nữa dựa trước, cả người cơ hồ sắp dán trên người anh, "Anh dám nói, lúc em hôn anh không có cảm giác? Bằng không, hiện chúng ta thử một chút?"
Nói xong, nhắm mắt lại, khóe môi treo một nụ cười ngả ngớn, ghé gần lại mặt anh!