Hứa Mộc Thâm tự hỏi, thấy cô gái kia nhìn anh, ánh mắt lóe sáng.
Cô muốn làm gì?
Bảo anh giúp cô?
Coi anh là người tốt bụng sao!
Trong lòng nghĩ như vậy, Hứa Mộc Thâm khẽ rũ mắt, miệng lại mở: "Ừ, em nói đúng."
Có anh lên tiếng, vốn Liễu Ánh Tuyết đang cân nhắc lợi và hại, hơi sửng sốt, chợt hạ quyết định.
Vốn dĩ bà ta định giữ lại quản gia Thái, dù sao cũng là người của mình, nếu giữ không nổi, về sau còn quản lý thế nào?
Nhưng Hứa Mộc Thâm mở miệng, bà ta cũng không dám.
Nếu không, Hứa Mộc Thâm truy cứu, vậy thì không còn chỉ là vấn đề đồ ăn.
Liễu Ánh Tuyết lập tức nhìn về phía quản gia Thái, quở mắng: "Quản gia Thái, ông thế nào vậy? Chút chuyện nhỏ này làm không tốt! Uổng phí tôi tín nhiệm ông như vậy, đồ ăn ông cũng không muốn ăn mà đưa đến Nam Sanh các, ông cho rằng hiện tại em ấy không có lý trí, không có cách nào kể tội, cho nên bắt nạt em ấy thế sao? Hôm nay nếu không phải Tiễu Tiễu phát hiện, tôi còn bị ông làm cho chẳng hay biết gì!"
Quản gia Thái theo Liễu Ánh Tuyết nhiều năm như vậy, lập tức hiểu chuyện như thế nào, lập tức vội vàng cúi đầu, "Phu nhân, là tôi sai rồi, là tôi sơ sót, bà trừng phạt tôi thế nào cũng được!"
Liễu Ánh Tuyết lập tức mở miệng: "Vậy phạt ông ba tháng tiền lương!"
Quản gia Thái trực tiếp gật đầu, "Dạ, tôi không có ý kiến."
Dù sao, bề ngoài Liễu Ánh Tuyết phạt ông ta, trong lén lút cũng sẽ tiếp viện cho ông ta.
Hai người kẻ tung người hứng, bề ngoài trừng phạt quản gia Thái, đã có thể nhẹ nhàng cho qua chuyện này như vậy?
Trong lòng Hứa Tiễu Tiễu nghẹn một hơi, cho rằng như thế nào cũng có thể khiến quản gia Thái thương gân động cốt, nhưng kết quả lại là phạt chút tiền là xong việc?
Cô đang định nói gì đó, thì nghe được Hứa Mộc Thâm bỗng nhiên mở miệng: "Phu nhân."
Liễu Ánh Tuyết sửng sốt, lập tức nhìn về phía anh, "Mộc Thâm, cậu có chuyện gì sao?"
Hứa Mộc Thâm buông đũa trong tay, lời nói tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu lại mang theo chân thật đáng tin: "Đầy tớ ức hϊếp chủ nhân, người như vậy, nhà họ Hứa chúng tôi không cần."
Liễu Ánh Tuyết sửng sốt.
Quản giả Thái phản ứng lại trước tiên, sắc mặt trắng bệch!
"Hứa, Hứa tiên sinh......"
Hứa Mộc Thâm đứng lên, kéo ghế ra, cầm khăn ăn trên bàn ưu nhã lau tay và miệng, lúc này mới mở miệng: "Cho ông hai tiếng, rời khỏi nhà họ Hứa."
Sau đó xoay người, đi nhanh ra ngoài, căn bản không hề để cho Liễu Ánh Tuyết chút thời gian nói chuyện.
Hai chân quản gia Thái mềm nhũn, trực tiếp té ngã trên mặt đất, không còn vẻ ung dung vừa rồi.
Hứa Thịnh nhìn Liễu Ánh Tuyết một cái, mở miệng nói: "Đồ ăn ở Nam Sanh các, đưa qua một lần nữa."
Tới hiện tại, còn nghĩ tới đồ ăn Nam Sanh các.
Liễu Ánh Tuyết nắm chặt tay, lại vẫn cười dịu dàng gật đầu, "Hứa Thịnh, chuyện này là em sai, aizz! Mỗi ngày em đều đi thăm em ấy, chỉ là lúc em ấy ăn cơm, em cũng đang ăn cơm, cho nên không chú ý tới, anh yên tâm, về sau đồ ăn bên em ấy, tuyệt đối sẽ không có vấn đề."
Hứa Thịnh nghe được lời này, sắc mặt rốt cuộc mới tốt hơn.
Ông ta cầm tay Liễu Ánh Tuyết, "Chuyện trong nhà, vất vả cho em."
Liễu Ánh Tuyết cúi đầu, cười nhạt.
——
Quản gia Thái bị đuổi đi, đồ ăn nóng hổi được đưa tới Nam Sanh các.
Sau khi bảo mẫu nhìn thấy tình huống trong viện, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
Hứa Tiễu Tiễu nhìn cô ta một cái, không để ý đến, mang theo Điềm Điềm và mẹ Nhược Hoa ngồi xuống ăn cơm.
Ăn xong một bữa cơm, Hứa Tiễu Tiễu đứng lên, di động lại bỗng nhiên vang lên.
Cô cúi đầu, thấy "Kim chủ" gọi điện thoại tới.