Sao Vẫn Cứ Luôn Thích Em

Chương 22: Điềm Điềm, chị Tiễu Tiễu tới rồi!

Những câu hỏi này của cô có một loại cảm xúc đau buồn.

Hứa Mộc Thâm thoáng trầm mặc, rồi lại cười nhạo mình suy nghĩ nhiều.

Người phụ nữ này có thể làm tiểu tam đến mức như đúng lý hợp tình, sao có thể có loại cảm xúc này?

“Tôi đây cũng nói cô biết.” Hứa Mộc Thâm gằn từng chữ một nói, “Không thả.”

Anh cho rằng lời này của mình vừa dứt, cô gái trong phòng sẽ tiếp tục ầm ĩ, nhưng không nghĩ rằng lại yên ắng xuống.

Cho nên, đây là bỏ cuộc?

Anh đang chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên nghe được tiếng động bên ngoài:

“Trời ạ!”

“Hứa tiểu thư!”

“Cẩn thận!”

Vài tiếng kinh hô truyền vào từ ngoài sân.

Ánh mắt Hứa Mộc Thâm trầm xuống, đột nhiên ý thức được gì đó, giọng anh sa sầm, ra lệnh: “Mở cửa!”

Tài xế vội vàng mở cửa phòng.

Hứa Mộc Thâm đẩy ra, đi vào, lúc này mới phát hiện, trong phòng trống không.

Mà cửa sổ lại mở rộng ra, rèm cửa sổ màu trắng nhẹ nhàng phất phới theo gió đêm.

Anh bước vội hai bước, đi đến mép giường, thì nhìn thấy dưới lầu một, cô gái khập khiễng ôm chân mình, chạy chậm một mạch ra ngoài cổng.

Hứa Mộc Thâm nhíu mày, không nói hai lời, xoay người xuống lầu lái xe đuổi theo.

Trong lòng bực mình không thể nói ra lời.

Người phụ nữ này, vì đi gặp tên họ kim kia, ngay cả mạng cũng từ bỏ?!

--

Trên đùi đau lên từng cơn, chỉ là Hứa Tiễu Tiễu không để ý tới.

Cô ra khỏi cổng chính, đã đón một chiếc xe taxi chạy thẳng đến cô nhi viện.

Trong lòng ở yên lặng cầu nguyện, Điềm Điềm ngàn vạn lần không được có chuyện gì.

Nếu không, đời này của cô, sẽ không thể tha thứ cho mình.

Trong lòng chua xót khôn nguôi, hốc mắt cô cũng từ từ mơ hồ, hận không thể mọc ra một đôi cánh, có thể lập tức bay tới, cô thúc giục nói: “Tài xế, nhanh lên nữa.”

Tài xế xe taxi cười khổ, “Tiểu thư, ngài đã thúc giục lần thứ tám rồi, tôi đã chạy tốc độ nhanh nhất.”

Hứa Tiễu Tiễu gật đầu, đứng ngồi không yên.

Chờ sau khi xe taxi cuối cùng cũng tới cô nhi viện, cô không chút nghĩ ngợi, nhảy thẳng xuống, chạy thẳng vào cô nhi viện.

Tài xế xe taxi bị dọa sợ, “Tiểu thư, cô còn chưa đưa tiền!”

Cùng với những lời này, một đường sấm sét nổ vang trên bầu trời.

Ngay sau đó, mưa dần nặng hạt, đổ xuống rào rào.

Hứa Tiễu Tiễu căn bản chưa kịp trú mưa, chạy nhanh vào trong.

Xuyên qua sân trước, cô vừa liếc mắt đã thấy một bóng đen nho nhỏ ở trên mái nhà tầng năm, lẳng lặng ngồi ở chỗ đó.

Phía dưới sân, mấy đứa nhỏ xúm thành một vòng vây quanh.

Tầng cao nhất, còn có vài người, đứng cách Điềm Điềm không xa.

Tiếng mưa rơi quá lớn, Hứa Tiễu Tiễu không nghe thấy bọn họ nói gì, đau đớn trên đùi cũng đã chết lặng.

Cô cắn chặt răng, ngay lập tức chạy về phía tầng cao nhất.

Nước mứa xối rửa tầng cao nhát, dòng nước chảy róc rách theo ống thoát nước.

Toàn thân Hứa Tiễu Tiễu đều ướt đẫm.

Nàng từ từ, từng bước một đi đến trước mặt Điềm Điềm.

Lúc lại gần mới nhìn thấy, nó ngồi ở mép lầu năm, hai chân đung đưa giữa không trung.

Thân thể gầy yếu thấp bé của nó, tựa như một cơn gió cũng có thể thổi bay.

Trái tim Hứa Tiễu Tiễu tựa như bị nhéo vào, cô khẩn trương mở miệng: “Điềm Điềm, chị Tiễu Tiễu tới rồi.”

Một câu buông xuống, Đường Điềm nguyên bản đã chết lặng, rốt cuộc có phản ứng, chậm rãi quay đầu lại.

Khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Tiễu Tiễu, con ngươi ảm đạm của nó, lúc này mới có ánh sáng.

Mưa quá lớn.

Chỉ là Hứa Tiễu Tiễu vẫn thấy miệng nó mấp máy, nghe được giọng điệu mờ mịt của nó:

“Chị Tiễu Tiễu, có phải em có chỗ nào không tốt, cho nên bọn họ mới không thích em?”

Hứa Tiễu Tiễu lập tức rơi lệ đầy mặt.