Đang sốt rột, chợt nghe bên cạnh truyền ra một thanh âm run rẩy: "Đã muộn như vậy, đằng kia là ai vậy?’’.
Là lão phu nhân!
Mắt Hứa Tiễu Tiễu sáng lên, bởi vì lão phu nhân đã đến, mà có chút chú ý về phía này, trực tiếp đi lên phía trước!
"Bà ngoại!"
Thanh âm ủy khuất, mang theo làm nũng cùng nghẹn ngào, khiến người ta nghe được lòng mềm nhũn.
Lão phu nhân được giúp việc đỡ, kinh ngạc hỏi: "Tiễu Tiễu, con ở trong này làm gì vậy?"
Ngẩng đầu, càng thêm kinh ngạc: "Mộc Thâm? Sao con cũng ở trong này?"
Hứa Tiễu Tiễu duỗi tay vịn chặt cánh tay lão phu nhân.
Đứa bé từ nhỏ lớn lên ở trại trẻ mồ côi, cực kỳ nhạy cảm. Xuất phát từ bản năng, cô biết trong nhà này người đối tốt với cô duy nhất là lão phu nhân!
Bây giờ, lão phu nhân là cứu tinh duy nhất của cô.
Nghĩ tới đây, cô quay đầu nhìn về hướng Hứa Mộc Thâm.
Hứa Mộc Thâm nhăn đầu lông mày, tiến lên một bước, "Bà nội, con tới đây là vì..."
Hứa Tiễu Tiễu cắt ngang anh, "Bà ngoại!"
Lão phu nhân hoảng sợ, quay đầu nhìn về phía Hứa Tiễu Tiễu, "Làm sao vậy?"
Hứa Tiễu Tiễu cúi đầu, hai tay nắm vào nhau, nhìn rất thương cảm, "Bà ngoại,từ nhỏ con lớn lên ở trại trẻ mồ côi, không có cha, không có mẹ, cho nên không ai dạy con làm người như như thế nào, con không xứng với thân phận tiểu thư nhà họ Hứa, mọi người có đuổi con đi không?"
"Đứa trẻ đáng thương của ta!" Lão phu nhân nghe được hốc mắt liền đỏ, cầm tay cô nói "Ai dám đuổi con đi thì đuổi lão bà ta trước đã! Ai sinh ra mà có mấy thứ đó, cái này sẽ để cho anh con dạy con."
Hứa Mộc Thâm:...
Anh chỉ cảm thấy kìm nén một hơi trong lòng.
Người này ở trước mặt anh và bà nội là hai dáng vẻ khác nhau!
Hứa Tiễu Tiễu gật đầu "Vâng, bà ngoại, con sẽ theo anh học thật tốt."
Lão phu nhân vui mừng vỗ vỗ tay cô, "Đứa nhỏ này, con thật là hiểu chuyện."
Hứa Tiễu Tiễu được khen xấu hổ, cúi đầu.
Khóe mắt sáng lên, lại liếc mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ Hứa Mộc Thâm.
Mắt Hứa Mộc Thâm trầm xuống, "Bà nội, trời tối rồi, đã đến giờ bà niệm kinh rồi."
Mỗi ngày lão phu nhân có thời gian cố định để bái Phật niệm kinh, đến giờ đã thành thói quen của bà.
Lão phu nhân lập tức mở miệng: "Phải rồi, Tiễu Tiễu, con có gì không biết có thể hỏi anh trai con, ta đi trước."
Nói xong câu đó, xoay người được ngừơi giúp việc đỡ đi.
Lão phu nhân đi xa một đoạn, Hứa Tiễu Tiễu mới mở miệng:"Anh trai, về sau lại vẫn cần chỉ dạy nhiều hơn!"
Dứt lời, chỉ thấy trong ánh mắt Hứa Mộc Thâm hiện lên vẻ âm u, anh đi lên phía trước một bước, dáng vẻ đáng sợ tới mức Hứa Tiễu Tiễu vội vàng hô to: "Bà ngoại!"
Hứa Mộc Thâm cước bộ ngừng một trận, nhìn chằm chằm cô cảnh cáo.
Lão phu nhân đi xa quay đầu lại, "A? Làm sao vậy?"
Hứa Tiễu Tiễu chớp mắt một cái, thông minh lanh lợi mở miệng: "Con muốn nói với người, sáng mai con hầu hạ người ăn điểm tâm!"
Lão phu nhân lập tức cười nói: "Được, được, sáng mai ta chờ."
Có những lời này của lão phu nhân, ít nhất đêm nay Hứa Mộc Thâm không thể đuổi cô đi.
Người đàn ông này không coi ai ra gì, khí phách lại hung hãn.
Có thể Hứa Tiễu Tiễu đã sớm phát hiện, anh đối với lão phu nhân sẽ có nhiều phần nhường nhịn.
Cũng không biết, sự nhường nhịn này mấu chốt ở đâu?
Anh có thể vì lão phu nhân mà giữ cô lại không?
Lão phu nhân rời đi, Hứa Tiễu Tiễu đứng tại chỗ, chờ đợi quyết định cuối cùng.